Bên ngoài trụ sở cảnh sát của khu chợ, Lumen đã được ngụy trang đơn giản nhờ 'Kính mắt nhìn lén bí mật', leo lên một chiếc xe ngựa có phù hiệu hình hoa diên vĩ.
Trên xe đã có hai vị cảnh sát mặc cảnh phục đặc chế màu đen ngồi song song nhau, trước mặt bọn họ đặt ba hũ tro cốt sẫm màu, trên thân mỗi hũ tro cốt đều có tên của người đã khuất được viết bằng mực huỳnh quang.
Đợi Lumen ngồi vào vị trí đối diện, chiếc xe ngựa thuộc quyền quản lý của trụ sở cảnh sát mới chậm rãi di chuyển, vị cảnh viên lớn tuổi hơn một chút, mới tò mò hỏi:
"Cậu có quan hệ như nào với bọn họ? Vì sao nhất định phải đưa họ đi mai táng?"
Hắn nhớ rõ trong số ba người đã khuất này thì có hai người là đã không có người thân, không có bạn bè, một người tuy còn rất nhiều người thân không trực hệ vẫn còn sống, nhưng bọn họ vừa nghe thấy cái tên Flemish này, tất cả đều tỏ ra vô cùng sợ hãi, không chỉ không muốn đến nhận tro cốt và di vật, bọn họ thậm chí còn rất miễn cưỡng khi phải thừa nhận quan hệ huyết thống hoặc thông gia với người đã khuất kia.
Lumen thản nhiên đáp lại: "Cứ xem tôi như là chủ cho thuê trọ của bọn họ. "
"Chỉ là chủ cho thuê nhà trọ sao?" Vị cảnh sát lớn tuổi kia rõ ràng không tin.
"Ngài cảnh sát, chủ cho thuê trọ cũng là người, cũng có tình cảm!"
Lumen buồn cười đáp lại: "Tôi hoặc là đã từng uống rượu vài lần với bọn họ hoặc thường xuyên nói chuyện với bọn họ cho nên việc đưa tro cốt của bọn họ đến hầm mộ ngầm cũng là chuyện nên làm, không có gì phiền toái cả. "
Vị cảnh sát trẻ tuổi hơn kia đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ không muốn nói chuyện, trong khi vị cảnh sát lớn tuổi hơn tỏ vẻ từng trải, nói:
"Cậu quả nhiên trẻ người non dạ giống như bề ngoài của cậu vậy, nếu cậu mở nhà trọ hay khách sạn ở khu chợ này, vậy thì phải nhớ kỹ, không được có bất kỳ tình cảm nào khác với khách thuê trọ, nếu không phải bị lừa thì cậu sẽ phải đau lòng đấy, cậu phải trải qua vài lần rồi sẽ thấy bản thân không nên quá nhiệt tình với người khác. "
Sau khi Lumen đáp lại qua loa lấy lệ vài câu, vị cảnh sát kia mới hỏi: "Di vật của Flemish còn ở chỗ chúng tôi, người thân của hắn không muốn nhận về, cậu có muốn lấy hay không? Nếu không cần thì chúng tôi sẽ tự xử lý. "
"Đợi lát nữa đi từ hầm mộ ngầm trở về, tôi sẽ đi xem. " Lumen cũng không quá để tâm đến việc này.
Trên đường di chuyển từ khu chợ đến quảng trường Luyện ngục ở khu Đài thiên văn, vị cảnh sát lớn tuổi hơn kia vẫn luôn tìm người nói chuyện, nếu không phải lôi kéo Lumen để tán gẫu thì chính là cố ý quấy rầy đồng nghiệp của mình, cái miệng của hắn không ngừng nói dù chỉ là một lúc.
Cuối cùng cũng đến nơi, sau khi ôm hũ tro cốt của Ruhr xuống xe ngựa, Lumen vốn cũng là người hay nói, rốt cuộc cũng có một loại cảm giác lỗ tai được nghỉ ngơi.
Vị quản lý hầm mộ phụ trách tiếp đón bọn họ là người mà lần trước Lumen từng gặp: là người đàn ông trạc khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người trung bình có mái tóc màu nâu uốn xoăn, chòm râu rậm rạp, khóe mắt luôn ở trạng thái hơi hếch lên, trên người hắn mặc một chiếc quần dài màu vàng, áo sơ mi trắng và khoác một chiếc áo gi lê màu xanh lam.
"Kendall, sao lại là anh?" Vị cảnh sát hơi lớn tuổi hơn bật cười chào hỏi.
Kendall xách theo một chiếc đèn còn chưa được châm lửa thắp sáng, cũng mỉm cười đáp lại: "Robert, nghe nói anh tới đây nên tôi cố ý đổi ca làm việc, để đến đây đợi anh đấy. "
Viên quản lý hầm mộ này vừa nói vừa liếc mắt đánh giá Lumen hai cái, nhấn mạnh nói: "Các anh có nhớ chuẩn bị nến trắng không đấy?"
"Cho dù quên việc gì cũng không thể quên việc này!"
Robert vừa ôm hũ tro cốt của Flemish bằng một tay vừa gian nan lấy ba cây nến trắng từ trong túi áo ra, chia cho đồng nghiệp của mình và Lumen, mỗi người một cây.
Thấy bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, Kendall mới thắp ngọn đèn đất đèn lên, quay người, dẫn bọn họ đi dọc theo 138 bậc thang bằng đá, từng bước đi xuống chỗ sâu trong bóng tối
Trên đường, bọn họ phải đi qua hai cánh cửa gỗ nặng nề được trạm khắc hai đại thánh huy và đi qua hành lang tĩnh lặng đến mức thậm chí có thể nghe cả thấy tiếng hít thở.
Lumen cũng không xa lạ gì đối với môi trường tối tăm như thế này, ngược lại vị cảnh sát trẻ tuổi hơn kia lại có vẻ khá khẩn trương, hắn dùng sức ôm chặt hũ tro cốt của bà Michel như thể cố tìm kiếm cảm giác an toàn vậy.
Sau khi đi hết con đường lớn được chiếu sáng bằng các ngọn đèn khí gas thì một hàng bốn người dừng lại trước cửa dẫn vào hầm mộ ngầm.
Cánh cổng vòm bằng đá thiên nhiên khổng lồ đã được con người cải tạo qua kia lẳng lặng đứng sừng sững trong ánh sáng mờ nhạt, hai bên cổng là vô số đầu lâu, xương trắng và hai bức phù điêu miêu tả hoa mặt trời và nguyên tố hơi nước, phía sau cánh cổng là bóng tối đậm đặc tựa như ánh sáng không thể xuyên qua được. Bên trên cánh cổng có khắc hai hàng chữ Intis: "Dừng lại! Phía trước là vương quốc của người chết!"
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này nhưng trong lòng Lumen vẫn bất giác sinh ra một loại cảm giác nặng nề, trang trọng. Không còn tò mò, không còn quá nhiều nghi vấn trong đầu như trước kia nữa, hiện tại cậu có thể cảm nhận rõ ràng sức nặng của lời cảnh cáo và môi trường xung quanh này:
bên dưới lòng đất Trier chôn vùi rất nhiều mối nguy hiểm đủ để hủy diệt cả tòa thành này, thậm chí là hủy diệt cả đế quốc Intis, bao gồm cả Kỷ đệ tứ vô hạn ở bên dưới lòng đất Trier, 'Cây bóng tối' và ngọn lửa vô hình, cùng với hầm mộ ngầm này có khả năng cũng không phải là một nơi vô hại!
Theo cách nói của 'Người kỳ bí' Aosta Trull thì việc các du khách cầm theo nến trắng đã được thắp sáng đi vào hầm mộ ngầm rất giống một loại nghi thức, là nghi thức tìm kiếm sự bảo vệ khỏi sự tồn tại bí ẩn. Mà nơi này còn được mở cửa công khai cho công chúng đến tham quan, điều này làm cho Lumen không thể không nghi ngờ nó là một phần của một cái gì đó đang áp chế thứ nguy hiểm ở bên dưới lòng đất kia, tựa như một thành phố mới được xây trên nền Trier ở thời Kỷ đệ tứ kia.
Kendall chợt quay người lại, nói với mấy người Lumen: "Mọi người bắt đầu châm nến đi, trước khi rời khỏi hầm mộ ngầm, không được để cho nến tắt. Nếu đi lạc khỏi tôi thì cũng đừng lo lắng, hãy tìm kiếm một cột mốc chỉ đường, nếu không tìm thấy cột mốc chỉ đường thì hãy nhìn đường kẻ đen trên đỉnh đầu, chỉ cần đi theo nó là có thể ra ngoài được. "
Ba người Lumen mượn dùng ngọn lửa từ chiếc đèn đất đèn trong tay Kendall lần lượt thắp sáng cây nến màu trắng trong tay, để cho chúng nó tản ra thứ ánh sáng hơi vàng nhạt. Bốn ánh sáng chập chờn của bốn ngọn nến, Kendall dập tắt chiếc đèn đất đèn, dẫn đầu đi qua cánh cổng vòm khổng lồ bằng đá kia, bước vào 'Thế giới của người chết'.
Lumen theo sát phía sau, một tay ôm hũ tro cốt, một tay cầm cây nến màu trắng. Đột nhiên, cậu có cảm giác lạnh sống lưng.
Cái lạnh kia không phải đến từ bốn phía xung quanh mà là từ đáy lòng cậu phát ra, khiến cho tóc gáy cậu dựng đứng lên.
Cùng lúc đó, tinh thần của Lumen nháy mắt trở nên căng thẳng, cậu chỉ cảm thấy ở xung quanh có những ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, lẳng lặng quan sát mình.
Nương theo ánh nến trong tay, cậu nhìn về phía bên phải thấy trên vách tường đá được khoét rất nhiều hốc, ở trong mỗi hốc đều có một bộ xương trắng lạnh lẽo. Hốc mắt trũng sâu, đen kịt của mỗi bộ xương trắng không có máu thịt kia giống như đều đang dùng ánh mắt không chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm vào cậu.
Lumen không tránh mắt, cũng không cúi đầu mà cẩn thận quan sát những bộ xương trắng này, thì phảt hiện cảm giác quỷ dị như bị một ánh nhìn vô hình chăm chú nhắm vào mình không phải đến từ chúng nó nhưng cũng không hề biến mất.
Cậu theo bản năng muốn kích hoạt 'Linh thị' của mình để xác nhận lại tình hình. Nhưng hiện tại cậu cũng không phải người vừa mới đến Trier, cậu đã gặp phải không ít chuyện, ít nhiều cũng hiểu được lời cảnh cáo của người xưa được viết bằng máu và nước mắt. Cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn...
Nếu nó chưa gây ra nguy hiểm gì thì cũng không cần phải tìm kiếm ngọn nguồn phát ra sự dị thường.
Lumen thầm lẩm bẩm hai câu, sau đó nghiêng đầu nhìn sang mấy vị cảnh sát ở bên cạnh. Dường như bọn họ không cảm thấy có gì không đúng và vẫn đi theo sau người quản lý hầm mộ tên là Kendall kia.
Điều này làm cho Lumen không khỏi nghi ngờ, sau khi mình đã thăng cấp thành 'Kẻ phóng hỏa', sự thay đổi của tính linh khiến cho cậu phải trải nghiệm cảm giác vừa rồi.
Có đôi khi không cảm nhận được gì mới là tốt... Lumen nhịn không được cảm thán một tiếng.
Bởi vì bị vô số ánh mắt nhìn chăm chú nên trên bề mặt da cậu không ngừng nổi gai ốc nhỏ li ti.
Cậu cẩn thận ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy một vạch đen được kẻ trên đỉnh đường hầm ngầm, có mũi tên hướng chỉ ra ngoài cánh cổng đá.
Càng đi về phía trước, Lumen phát hiện ra những bộ xương chất đầy hai bên đường, một số nằm sâu trong các hốc khoét trên tường đá, một số chất đống ngay ven đường, có bộ xương được phủ một lớp quần áo mủn nát, một số ngay cả vật mai táng cùng cũng không có, bên trong hộp sọ mọc đầy nấm mốc xanh, không khí ngập mùi mục nát, thối rữa đã pha loãng. Bên trong hầm mộ ngầm chia thành nhiều buồng mộ, trong mỗi buồng mộ đều có tên, để tránh việc người đi tế bái không tìm đúng những bộ xương tương ứng.
Sau khi mấy người Lumen đi theo phía sau Kendall xuyên qua 'Nhà nguyện mộ' và 'Đài tưởng niệm mộ', bọn họ nhìn thấy mấy chục ánh nến vàng ở ngay trước mặt. Chúng nó khi thì tụ tập lại một chỗ, giống như đom đóm lập lòe sáng trong bóng đêm, lúc lại trải dài, ảm đạm như một dòng sông sao.
Lumen thản nhiên liếc mắt nhìn sang phía bên đó, lại thấy một cô dâu đội khăn trùm đầu màu trắng và mặc một bộ lễ phục thánh khiết, bên cạnh cô ta là chú rể mặc lễ phục màu đen, túi áo trước ngực cài một đóa hoa kết bằng khăn tay, xung quanh bọn họ còn có ba bốn người trẻ tuổi, trong tay mỗi người đều cầm một ngọn nến trắng đã được thắp sáng, đang hi hi ha ha cười đùa, vô cùng vui vẻ.
"Bọn họ đang làm cái gì vậy?" Lumen không dấu nổi nghi hoặc, hỏi.
Kendall 'à' một tiếng, nói: "Đây là một phần của hôn lễ, từ mấy năm trước ở Trier bắt đầu thịnh hành nghi thức hôn lễ như thế này, cặp đôi vợ chồng mới cưới sẽ dẫn theo các vị khách trẻ tuổi tiến vào hầm mộ ngầm, bước đi giữa những người đã khuất.
Chỉ là người trẻ tuổi mà thôi, mà bọn họ vẫn luôn bạo gan như vậy, hơn nữa bọn họ còn coi đó là chiến tích dùng để khoe khoang và hù dọa những người khác, tôi từng thấy có vị khách còn cố tình nhặt một khúc xương cánh tay, dùng nó để chụp lên bả vai của cô dâu và chú rể, khiến cho bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu đấy. "
Đúng là người Trier, Lumen bất giác lắc đầu.
Bọn họ đi lướt qua bên cạnh nhóm người này, không lâu sau, bốn người đi tới 'Buồng mộ đèn'.
Ở giữa buồng mộ này có một cái bệ màu đen, phía trên có một tấm bia được sơn nền trắng, mô tả 'Thánh huy mặt trời', trên đỉnh có một cốc đèn cổ xưa đã sớm nguội lạnh, mà trên bốn bức tường bao quanh gian buồng này đặt đầy hài cốt, hũ tro cốt và rất nhiều bình đựng nước mắt.
Bước vào gian buồng mộ này, Lumen mới nghĩ tới một vấn đề: Người thân của Flemish ở chỗ nào?
Cậu muốn đặt Flemish nằm bên cạnh bố mẹ và vợ con của hắn, nhưng sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Lumen bỗng nhiên hiểu ra vì sao Flemish lại không viết rõ vị trí mai táng người thân của hắn, hắn áy náy, hắn tự trách bản thân, hắn cũng muốn ở bên cạnh người thân của mình nhưng lại không dám tới gần bọn họ, hắn chỉ định ở cùng một gian mộ mà nhìn họ từ phía xa.
Một nỗi bi thương khó có thể diễn tả bằng lời ùa vào trong lòng Lumen, cậu lặng yên trong chốc lát, cuối cùng lựa chọn tôn trọng nguyện vọng của Flemish, tùy tiện tìm một vị trí trống, đặt hũ tro cốt của kẻ điên này xuống, đợi Robert xếp chồng hũ tro cốt của cặp vợ chồng Ruhr lên các hũ tro cốt khác xong thì bốn người đồng thời cầu nguyện, hoặc 'Ca ngợi mặt trời', hoặc 'Hơi nước tại thượng'.
Trên đường trở về, bọn họ lại gặp nhóm khách trẻ tuổi tham dự hôn lễ của cặp vợ chồng mới cưới kia. Lúc gần đi sát qua bên người, Lumen thấy một cặp đôi trẻ tuổi có vẻ là tình nhân của nhau đi ở gần phía sau, thừa dịp viên quản lý hầm mộ không để ý đến mình mà nóng lòng muốn thử thổi tắt ngọn nến màu trắng trong tay, xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Phù!
Bọn họ đã thật sự làm như vậy, hai ngọn lửa màu vàng bập bùng bên trên hai cây nến trắng lập tức bị dập tắt, cùng lúc đó, đầu Lumen hơi ngơ ngẩn một chút, trong chớp mắt cậu lại khôi phục lại trạng thái bình thường.
Nhưng trước mắt đã không nhìn thấy cặp đôi tình nhân trẻ tuổi kia đâu nữa, đồng tử mắt của Lumen chợt phóng đại, cố gắng nhìn rõ tình hình phía bên đó.
Vài giây sau, cậu xác nhận lại một sự thật rằng, cặp đôi tình nhân trẻ tuổi kia đã thật sự biến mất.
Lumen lập tức hướng tầm mắt nhìn về phía nhóm người kia, ngay cả cặp đôi vợ chồng mới cưới và các vị khách đi ở phía trước, hay hay vài người đi phía sau cùng cũng đều không cảm thấy đội ngũ bọn họ vừa thiếu mất người nào đó, bọn họ vẫn cười đùa vui vẻ, tiếp tục đi về phía trước.