Chương 116: "Tân sinh"

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 29-10-2024 14:06:20

Đối mặt với tiếng khóc của trẻ con khiến cho mình dần trở nên suy yếu, Lumen lập tức muốn 'Truyền tống' đến bên cạnh linh mục Monseratte, dồn toàn lực để đánh gãy lực ảnh hưởng. Ngay lúc này, cậu thấy 'Áo giáp ngạo mạn' nghe thấy tiếng trẻ con khóc, thì chợt cứng đờ tại chỗ, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, cắm 'Kiếm Thần Hi' xuống mặt đất mọc đầy cỏ dại sẫm màu. Mẹ kiếp! Nó trực tiếp dùng 'Cơn bão ánh sáng' sao? Da đầu Lumen tê rần, cậu mặc kệ không thèm xác nhận mà lập tức chuyển mục tiêu 'Truyền tống', nháy mắt biến mất khỏi vùng bóng tối xung quanh cây sồi sừng sững hư ảo kia, xuất hiện trên boong tàu. A – Ngay từ đầu cậu đã phát hiện ra vùng hoang dã cỏ dại do linh mục Monseratte chế tạo này rõ ràng thua kém thế giới bỉ ngạn của các 'Phu nhân' rất nhiều, không có cách nào ngăn trở mối liên kết giữa bên trong với bên ngoài, cũng không thể ngăn cản người khác trực tiếp 'Truyền tống' rời khỏi nơi này, chỉ có thể ngăn cản không cho các loại âm thanh và dư âm chiến đấu truyền ra ngoài, bản chất có vẻ giống 'Bình hư cấu', thậm chí có nhiều điểm không bằng, đương nhiên, mảnh hoang dã mọc đầy cỏ dại sẫm màu và cây sồi sừng sững hư ảo này còn có đặc thù và năng lực khác. Bóng dáng của Lumen vừa mờ nhạt trong vùng bóng tối hoang dã, 'Kiếm Thần Hi' bị 'Áo giáp ngạo mạn' cắm xuống mặt đất chợt nổ bung ra. Nó nứt thành vô số mảnh vỡ ánh sáng, hóa thành một trận gió bão khủng khiếp bao phủ cả khu vực này. Đám cỏ dại trổ đầy bông bị cắt nát, để lại mặt đất trống rỗng. Linh mục Monseratte đứng trên nhánh cây sồi căn bản không kịp tránh né, thân thể có kết cấu giống như gỗ đã bị 'Cơn bão ánh sáng' nuốt chửng. Tiếng trẻ con khóc trống rỗng, hư ảo lập tức im bặt. Đợi đến khi 'Cơn bão ánh sáng' ngừng lại, linh mục Monseratte vẫn cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích. Giây tiếp theo, thân thể được bao trùm bởi vỏ cây màu nâu, kết cấu như gỗ chợt vỡ ra, đột nhiên xuất hiện một khe hở thật sâu. Bộp, bộp, bộp, thân thể linh mục Monseratte vỡ ra thành từng mảng từng mảng, rơi xuống gốc cây sồi với vết cắt bằng phẳng, máu tươi tràn ra. Phần máu thịt này nháy mắt bị rễ cây sồi hư ảo hấp thụ hoàn toàn, không để lại dù chỉ là chút cặn bã. Ở đoạn giữa thân cây sồi, lớp vỏ cây nứt ra, những cánh hoa thịt khổng lồ ướt át, không ngừng vặn vẹo mở ra ngoài, tạo thành một cái lỗ. Một cái đầu người xuất hiện ở vị trí đó, bị đè ép phun ra bên ngoài. Trong nháy mắt, cây sồi hư ảo 'Sinh' ra một con người trần trụi, người đó chính là linh mục Monseratte. Thân thể của hắn vẫn ở trạng thái của người trưởng thành, ngoài thân ướt sũng, một số nơi còn bị phủ bởi một lớp màng trắng đục, dơ bẩn, nửa trong suốt. Tân sinh! Linh mục Monseratte lại được sinh ra một lần nữa nhờ vào mảnh bóng tối mọc đầy cỏ dại, nhờ vào cây sồi hư ảo kia, nhờ vào đứa trẻ vô hình. Khuôn mặt của hắn càng trẻ hơn, sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi với lớp màng da sẫm màu, bay từ đoạn giữa thân cây sồi lao về phía bộ áo giáp toàn thân màu trắng bạc kia. 'Áo giáp ngạo mạn' đứng thẳng lên, ánh sáng ngưng tụ trong lòng bàn tay nhanh chóng biến thành một thanh giáo dài bén nhọn. Nó dùng sức ném thanh giáo dài này, xuyên qua không khí, mục tiêu là đâm thẳng vào vùng ngực bụng của linh mục Monseratte. Đôi cánh dơi của linh mục Monseratte nháy mắt khép lại, cả người chợt phân tách thành vô số con dơi màu đen lớn bằng bàn tay. Vô số con dơi này bay lượn đầy trời, một số bay vòng ra sau lưng 'Áo giáp ngạo mạn', lại một lần nữa tụ lại thành thân thể của linh mục Monseratte mang theo lớp màng dơ bẩn. Thân thể của linh mục Monseratte chợt phình ra, giống như một con gấu khổng lồ, móng tay sắc bén phủ đầy hoa văn và ký hiệu thần bí chợt mọc dài ra. Hắn dùng lực tát mạnh một cái lên lưng 'Áo giáp ngạo mạn' tạo thành năm vết cào sâu đến mức có thể nhìn thấy phần trống rỗng bên trong. 'Áo giáp ngạo mạn' đứng khựng lại, không khí xung quanh giống như đông cứng lại. Linh mục Monseratte đang chuẩn bị ra đòn kế tiếp thì phát hiện bộ áo giáp toàn thân màu trắng bạc này đột nhiên xoay người lại mà không hề có dấu hiệu báo trước cũng không lãng phí chút thời gian nào. Trong trạng thái điên cuồng, nó liên tiếp dùng các loại vũ khí được ngưng tụ từ ánh sáng như búa, rìu khổng lồ, roi, đánh về phía linh mục Monseratte. Thân thể của Monseratte lập tức thu nhỏ lại, chui vào trong khoảng đất đã bị chém sạch cỏ dại, chuyển dời đến gần cây sồi hư ảo. Mà nơi hắn vừa đứng, mặt đất bị chém lõm xuống, bổ thành một khe hở lớn. Lúc này, sau khi ước chừng 'Cơn bão ánh sáng' đã chấm dứt, Lumen lại 'Truyền tống' trở về vùng bóng tối kia. Cậu hơi kinh ngạc khi thấy Monseratte hoàn hảo không tổn hại gì, chỉ là trên người đã không còn bộ trang phục giáo sĩ màu nâu. Lumen không hoang mang, rút cây sáo xương 'Nhạc cụ căm ghét' từ trong 'Túi lữ hành' ra. Cậu phải thừa dịp 'Áo giáp ngạo mạn' đang cuốn lấy linh mục Monseratte, lợi dụng việc âm thanh trong nơi này không thể truyền ra ngoài mà thổi một giai điệu mà cậu mới học được trong các lễ mừng vừa rồi ở cảng Santa cho linh mục Monseratte nghe – đó là bản nhạc cho đích thân một vị thánh nhân nào đó của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' soạn để chào mừng mùa thu hoạch. Theo lẽ thường, Lumen sẽ đeo găng tay 'Tra tấn' trước, rồi 'Truyền tống' tới gần, tung một quyền về phía linh mục Monseratte, để kích phát dục vọng hoặc cảm xúc nào đó của hắn, sau đó mới kéo giãn khoảng cách, thổi 'Nhạc cụ căm ghét', kích nổ di chứng của 'Tra tấn', nhưng lần này, Lumen từ bỏ bước thứ tự chiến đấu này. Đây là bởi vì cây sồi khổng lồ hư ảo kia mọc trên chiến trường một cách kỳ quái, trước đó linh mục Monseratte còn ôm đứa trẻ vô hình nghi ngờ là đứa con của thần, nếu thật sự dùng gang tay 'Tra tấn', Lumen không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải nguy cơ và ánh nhìn chăm chú nào. Nếu 'Mẫu Thân Vĩ Đại' thấy được, trực tiếp cho đứa con của thần vượt qua ranh giới giữa hư ảo và hiện thực, giáng cho mình một đòn chớp nhoáng, thì vấn đề càng trở nên nghiêm trọng! Hơn nữa, Lumen vẫn cảm thấy tín đồ Tà thần như Monseratte tất nhiên sẽ tồn tại vấn đề tâm lý rõ rệt, trạng thái tinh thần cũng sẽ rất bất ổn, trực tiếp thổi 'Nhạc cụ căm ghét' là hoàn toàn có thể kích nổ nhược điểm của đối phương, giống như chính cậu và ngài K cũng không thích nghe người khác thổi 'Nhạc cụ căm ghét'. Chỉ là Lumen còn không xác định được nhược điểm nào sẽ bị kích nổ tung, sẽ xuất hiện biến hóa gì, chỉ có thể đến đâu ứng phó đến đấy. Vừa kề 'Nhạc cụ căm ghét' đến bên miệng, Lumen đột nhiên cảm giác sau gáy lạnh buốt. "Oe!" Tiếng trẻ con khóc hư ảo lại một lần nữa quanh quẩn bên tai cậu, gần trong gang tấc. "Ha ha, ha ha." Tiếng trẻ con khóc nhanh chóng chuyển thành tiếng cười, giống như đang chơi trò rất thú vị cùng Lumen. Cả người Lumen cứng đờ một cách khó hiểu, tuy ngắn ngủi nhưng lại không có cách nào nhúc nhích được. Hơi thở âm lãnh chui vào trong thân thể cậu, chậm rãi chảy xuống bụng cậu. Cơ thể Lumen càng ngày càng lạnh, sinh mệnh bắt đầu chảy ra bên ngoài, hơi thở âm lãnh lại tụ tập ở mỗi ngóc ngách trong cơ thể. Tiếng trẻ con bên tai cậu khi thì khóc thê lương, lúc lại cười vui vẻ. Lumen không do dự, lập tức rót ý thức vào lòng bàn tay phải, nháy mắt kích phát dấu ấn còn sót lại của 'Hoàng đế máu' Alistar Tudor. Hơi thở bạo ngược điên cuồng khủng bố từ bên trong cơ thể Lumen nháy mắt trào ra xung quanh, khiến cho cậu tựa như cao lớn hơn rất nhiều ngay cả khi không sử dụng sức mạnh 'Tích tụ', cảm giác khát máu trở nên thực chất hơn. Tiếng khóc cười của đứa trẻ vô hình lại một lần nữa biến mất, cái âm lạnh rót vào trong cơ thể Lumen bị cảm giác quay cuống nóng bỏng hòa tan, cả vùng hoang dã tối tăm rung chuyển, từng tia sáng nhàn nhạt chiếu vào bên trong. Lumen ngược lại kết thúc sự kích phát bị mình khống chế, bắt đầu thổi cây sáo xương màu đen có lỗ thủng sơn màu máu. Giai điệu rõ ràng mang ý nghĩa vui vẻ vang lên, khiến cho linh mục Monseratte đang chiến đấu với 'Áo giáp ngạo mạn' đột nhiên sững người lại. Vẻ mặt nhất thời vặn vẹo, hiện rõ đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời. Thấy bộ áo giáp màu trắng bạc mang theo trường côn được ngưng tụ từ ánh sáng đang bổ về phía mình, linh mục Monseratte theo bản năng giương tay chỉ xuống dưới lòng bàn chân đối phương. Vô số dây leo, vô số cỏ dại, vô số nhánh cây phát triển cấp tốc, nhanh chóng quấn lấy 'Áo giáp ngạo mạn', ngăn trở mọi hoạt động của nó. Trong tiếng nhánh cây bị bẻ nát vụn, dây leo bị giật đứt, 'Áo giáp ngạo mạn' vẫn lao về phía trước một cách khó khăn và chập chạm. Mà linh mục Monseratte nhìn về phía Lumen với vẻ mặt đau đớn, hét lớn: "Chạy mau!" "Không thể giết chết đứa con của thần!" Chạy mau sao? Chuyện này... Lumen phát hiện ra linh mục Monseratte bình thường hơn so với vừa rồi không ít, toàn bộ loại ấm áp làm cho người ta cảm thấy giống như trở về nhà kia ở trong mắt và trên khuôn mặt của hắn đều bị thay thế bởi đau đớn và giằng co. "Chạy mau!" "Sám hối với Đại Địa Mẫu Thần giúp tôi!" Linh mục Monseratte điên cuồng hét lên. Thân thể trần trụi của hắn cũng theo đó mà biến hóa, bên dưới lớp màng trắng đục nửa trong suốt dơ bẩn kia, từng cơ quan đại diện cho sinh sản và ấp trứng nhanh chóng mọc ra, trộn lẫn vào nhau, vô cùng đáng sợ. Sám hối với Đại Địa Mẫu Thần sao? Lumen mơ hồ hiểu được trạng thái hiện tại của linh mục Monseratte: Dường như hắn chưa đọa lạc hoàn toàn, vẫn còn có phần tín ngưỡng 'Đại Địa Mẫu Thần', thế cho nên xuất hiện tình trạng nhân cách bị phân liệt, mà bình thường, nhân cách bình thường bị nhân cách đọa lạc áp chế. 'Nhạc cụ căm ghét' chính là muốn kích nổ vấn đề này, khiến cho nhân cách bình thường của linh mục Monseratte cướp được ưu thế trong khoảng thời gian ngắn ngủi, một lần nữa nắm được quyền kiểm soát cơ thể sao? Lumen cảm thán một câu nhưng điều này cũng không cản trở việc cậu ngưng tụ ra từng quả cầu lửa đỏ đậm gần chuyển trắng rực, để cho chúng nó bay về phía linh mục Monseratte khác thường kia. Vẻ mặt của Monseratte khi thì lạnh lùng, lúc thì đau đớn, thân thể lúc thì cố tránh né, khi thì như bị kéo lại. Hắn gần như dồn khí lực toàn thân, hét lên: "Đứa con của thần không thể bị giết chết, chỉ có thể đuổi đi!" Linh mục Monseratte vừa dứt lời, một quả cầu lửa đỏ đậm gần chuyển trắng bạch lao đến, đáp thẳng lên người hắn, 'Áo giáp ngạo mạn' màu trắng bạc cũng vùng thoát khỏi nhánh cây và dây leo, chạy như điên tới trước mặt hắn, quật trường côn được ngưng tụ từ ánh sáng xuống. Ầm đùng đùng! Quả cầu lửa nháy mắt nổ tung, linh mục Monseratte đọa lạc lại đoạt được quyền khống chế thân thể, muốn rút xuống lòng đất. Lúc này, bóng dáng Lumen xuất hiện ngay sau lưng hắn, giơ cây sáo xương màu đen lên. Lumen trực tiếp 'Truyền tống' đến vị trí trung tâm vụ nổ, hoàn toàn không suy nghĩ đến việc mình cũng sẽ bị sóng xung kích khủng khiếp quật trọng thương! Quả cầu lửa chỉ là ngụy trang, một kích trí mạng mà cậu chuẩn bị cho đối phương chính là 'Nhạc cụ căm ghét'! Phập! Lumen cắm cây sáo xương màu đen có lỗ thủng sơn màu máu vào trong cái cổ đang nhấp nhô của linh mục Monseratte. Ầm đùng đùng! Lửa lớn lan rộng nuốt chửng hai người.