Đổi miếng khác sao? Lumen không nghĩ Termiporus sẽ mở miệng nhắc nhở ở thời điểm kiểu như thế này đấy.
Cho dù vị Thiên sứ túc mệnh này muốn nhân cơ hội thiết lập bẫy rập cho cậu, hay làm bất cứ cái gì thì đơn giản vẫn là không hy vọng vật dẫn phong ấn này gặp vấn đề ở nơi này ngay tại thời điểm như vậy, điều đó đủ để chứng minh trò chơi King cake tưởng chừng rất đơn giản rất bình thường này tồn tại mối họa ngầm rất lớn, một khi xảy chân, có thể đẩy cho tất cả người ở đấy xuống vực sâu nguy hiểm.
Ngay khi bá tước Puifer nói trò chơi này liên quan đến thần bí học, cần hiến tế một miếng King cake lên một vị thần mà mình tín ngưỡng hoặc là một vị tổ tiên mà mình sùng kính, Lumen đã cảm thấy nó có thể ẩn chứa yếu tố siêu phàm rồi, nó tương tự với trò chơi bói toán mà rất nhiều người đam mê thần bí học thích chơi đùa.
Ai mà biết được, vấn đề lại nghiêm trọng hơn so với cậu dự đoán, còn khiến cho một vị thiên sứ cảm thấy danh sách 7 kép như cậu cũng không ứng phó được, hoặc là có thể làm tổn hại đến danh sách 7 kép như cậu.
Suy nghĩ trong đầu thay đổi thật nhanh, Lumen không thể nào xác định được rốt cuộc Termiporus có mục đích gì, cậu chỉ có thể thận trọng vươn tay ra, tùy tiện lựa chọn một trong năm miếng King cake còn lại.
Lúc này, Termiporus lại không lên tiếng ngăn lại.
Sau Lumen là đến Arnold, Malen, Ernst và Elite đều tự cầm lấy một miếng King cake, chỉ còn lại miếng bánh ở gần Lumen nhất.
"Xem ra nó thuộc về tôi rồi." Bá tước Puifer hơi khom người về phía trước, cười cười cầm miếng King cake kia lên, đưa nó lên miệng mình, cắn nhẹ một miếng.
Lumen cũng làm động tác tương tự, chỉ cảm thấy lớp vỏ của món bánh ngọt này giòn xốp, nhân bên trong mềm ngọt, miệng đầy hương bánh, chất lượng không tồi.
Ăn được mấy miếng, bá tước Puifer đột nhiên cười ha ha nói: "Xem ra hôm nay tôi là vua rồi."
Hắn vừa nói vừa nhả một hạt đậu tằm trong miệng ra.
Ngay khi nhìn thấy hạt đậu tằm này, chóp mũi Lumen giống như ngửi thấy mùi máu tươi và vị gỉ sắt thoang thoảng.
Cùng lúc đó, góc phía bên này của quán cà phê Cơ giới trở nên nặng nề và áp lực hơn một chút, giống như tất cả mọi người đều đang lo lắng mình sẽ bị ra lệnh làm một chuyện gì đó mà bản thân không thể chấp nhận được.
Bá tước Puifer đứng lên, quay lưng về phía khung cửa sổ sát đường, chắn ánh nắng mặt trời chiếu vào trong.
Điều này khiến cho khuôn mặt hắn giống như bị bao phủ bởi cái bóng mờ nhạt, nụ cười cũng trở nên tối tăm hơn.
Bá tước Puifer nhìn tiểu thuyết gia Arnold, khóe miệng nhếch càng cao: "Anh hãy đi ra bên ngoài quán cà phê, hét lớn với người qua đường rằng 'Tôi là tên khốn khiếp!"
Arnold đang trong trạng thái khẩn trương, bất giác thở phào một hơi, tươi cười đáp lại: "Không thành vấn đề."
Gã đàn ông thấp béo ục ịch đẩy ghế đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, kéo công tắc cửa gắn ở bên vách tường.
Xoạt xoạt xoạt, trong tiếng va chạm và âm thanh ma sát rất nhỏ, cánh tay người máy lại siết chặt, kéo mở cánh cửa gỗ nặng nề về phía sau.
Arnold đi ra khỏi quán cà phê, đứng ven đường, hét lớn với dòng người qua lại trên con phố này: "Tôi là tên khốn kiếp!"
"Tôi là tên khốn kiếp!"
"Cả nhà tôi đều khốn kiếp!"
Tất cả người qua đường đều nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc rồi lập tức bật cười thành tiếng.
Tự mắng mình xong, Arnold vui sướng quay trở lại chỗ mấy người Lumen.
"Tố chất tâm lý của anh thật tốt đấy." Lumen khó khăn lắm mới ép buộc được mình đổi từ câu 'Da mặt thật dày' thành câu từ mà đối phương có thể chấp nhận được.
Tiểu thuyết gia Arnold cười ha ha nói: "Mỗi lần tôi không viết được gì, tôi sẽ đứng ở ban công tự chửi mắng mình, như này vẫn còn nhẹ đấy."
"Giới tác giả các anh rất cổ quái đấy." Lumen nhớ chị gái mình gọi đó là triệu chứng cuối của sự trì hoãn.
Arnold uống một ngụm rượu ngải đắng, rồi ngồi xuống nhìn bá tước Puifer vẫn đứng hướng ngược sáng, chuyện tầm mắt sang nhìn gã họa sĩ Malen có khuôn mặt tái nhợt mà đẹp trai kia: "Anh hãy tát cho Elite một cái đi."
Malen nghe xong thì hoàn toàn thả lỏng, hắn không rời chỗ ngồi, chỉ hơi cúi người về phía trước, cho nhà thơ Elite một bạt tai.
Elite có mái tóc hơi thưa thớt và bó cơ hai bên má đã hơi xệ xuống kia, lại không hề tức giận mà chỉ rít thêm một hơi thuốc.
Cảm nhận được ánh mắt quan sát của Lumen, hắn không để ý cười cười: "Một nhà thơ cần phải học cách hưởng thụ tất cả ác ý xung quanh."
Hưởng thụ ác ý sao, đúng là một gã thanh niên văn vẻ, không, một gã trung niên văn vẻ. Lumen quan sát những người tham dự trò chơi này, phát hiện ra ngoại trừ bá tước Puifer cắn trúng đậu tằm ra, còn lại những người khác thì tạm thời chưa nhìn ra bất cứ điểm gì dị thường nào.
Bá tước Puifer hơi nghiêng người, khuôn mặt vẫn bị bóng ngược sáng che phủ trở nên âm u hơn.
Hắn nói với nhà phê bình văn học Ernst: "Hãy nguyện trung thành với tôi."
Bình thường người của tổ chức 'Mèo đen' này tụ tập với nhau, cũng thường xuyên làm ra các loại chuyện khác người, dùng cách nói bắt đầu thịnh hành trong thời gian gần đây là, nghệ thuật tiên phong, cho nên, đối với Ernst, việc quỳ một gối tuyên thệ nguyện trung thành không hề áp lực, hắn hoàn toàn làm được, thậm chí còn cảm thấy như vậy hãy còn chưa đủ, cho rằng chưa kích thích, chưa nhục nhã.
Bá tước Puifer lại nhìn nhà thơ Elite: "Hãy lấy tất cả tiền trên người của anh ra, đưa cho người vô gia cư đối diện kia."
Elite hơi ngớ người ra một chút, sau đó đau lòng nói: "Được rồi."
"Các anh biết đấy, tôi là một con quỷ nghèo khốn, tổng số tiền nhuận bút từ thơ ca mà tôi nhận được trong năm năm gần đây còn chưa đến 3. 000 đồng Fil, mỗi ngày đều phải nghĩ xem hôm nay có người bạn nào của tôi tổ chức tụ hội, để tôi có thể đến uống chút rượu miễn phí hay không."
Nhà thơ này khá thành thực đấy nhỉ, Lumen đang cân nhắc xem mình có nên tài trợ cho người này, để xem hắn có thể viết ra dạng thơ ca gì.
Dù sao'Phí tài trợ' cũng do Gardner Martin cung cấp, nếu cậu không dùng thì cũng không có cách nào nhét ngược vào túi mình được.
Hoàn toàn ngược lại chính là, chỉ tài trợ cụ thể cho một nhà làm nghệ thuật nào đó, cậu mới có cơ hội nhấc lấy một phần kinh phí làm của riêng.
Không đợi bá tước Puifer đáp lại, Elite đột nhiên bật cười, hắn sờ soạng túi tiền trên người, cao hứng tuyên bố: "Cho nên, mỗi lần ra ngoài, tôi chỉ cầm theo 5 đồng Fil!"
"5 đồng Fil?
"5 đồng Fil? Nếu anh đến quán cà phê Vichy, anh chỉ có thể gọi được nửa bình nước khoáng thiên nhiên và hai quả trứng chim luộc đấy." Tiểu thuyết gia Arnold vừa lầu bầu vừa nhìn nhà thơ Elite bước nhanh ra cửa, cho người vô gia cư đối diện bên đường 5 đồng Fil.
Quán cà phê Vichy nằm trong một con hẻm nhỏ ở phố Shade, khách của quán cà phê này có đủ từ nghị viên quốc hội, quan chức chính phủ, chủ ngân hàng, chủ doanh nghiệp, chuyên gia tài chính, nhà ngoại giao nổi tiếng, và rất nhiều tác giả, họa sĩ, nhà thơ, nhà điêu khắc được giới thượng lưu săn đón.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều bị ra lệnh một lần, chỉ còn lại Lumen.
Ánh mắt sâu thẳm của bá tước Puifer nhìn Lumen nói:
"Đây là lần đầu tiên cậu tham gia buổi tụ hội của tổ chức 'Mèo đen' chúng tôi, tôi sẽ cho cậu một nhiệm vụ khá đơn giản, cậu hãy cầm miếng King cake của cậu, đi tới căn phòng ở chỗ cuối tầng hầm ngầm của quán cà phê, đổi lấy một tờ giấy trắng mang về đây."
Đến đây lại nghe có vẻ thần bí học rồi, nếu thật sự có vấn đề gì, tôi sẽ biến tầng hầm ngầm kia thành ngọn đuốc. Lumen lầm bầm cầm phần King cake của mình đã bị cắn mấy miếng, dựa theo chỉ dẫn của tiểu thuyết gia Arnold, đi tới gần khu vực phòng bếp, tìm được cầu thang dẫn xuống tầng hầm ngầm.
Trước khi bước vào, cậu sử dụng máy móc được trạng bị ở bên ngoài để châm lửa cho mấy cái đèn khí than treo tường. Trong ánh sáng ảm đạm hơi yếu ớt, cậu đi xuyên qua 'Sảnh lớn' chất đống đồ linh tinh, đến căn phòng ở chỗ sâu nhất.
Cánh cửa gỗ màu đỏ thắm của căn phòng này đóng chặt, Lumen nghiêng tai lắng nghe, không phát hiện ra động tĩnh gì.
Ngoài cửa cũng cũng không có dấu vết khả nghi.
Lumen nâng tay phải lên, cầm nắm cửa, nhẹ nhàng vặn, chậm rãi đẩy về phía trước.
Ánh sáng chiếu từ mấy cái đèn khí than treo tường bên ngoài 'sảnh lớn' của tầng hầm ngầm hắt vào bên trong căn phòng này, soi rõ hình dáng của từng đồ vật bên trong.
Đó là những cái đầu ẩn mìn trong bóng tối, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào 'vị khách' đứng ở cửa.
Đồng tử của Lumen chợt phóng đại, cậu nhìn thấy mấy cái đầu quen thuộc.
Đó là đầu mô phỏng theo tiểu thuyết gia Arnold, họa sĩ Malen, nhà phê bình văn học Ernst, nhà thơ Elite!
Khi một quả cầu lửa sắp ngưng tụ ra, Lumen, người có thần kinh thép lại có quá nhiều trải nghiệm phong phú, đã buộc mình phải bình tĩnh lại, và nhận ra vấn đề:
Những cái đầu này không có trắng bệch như của người chết, trong phòng cũng không ngập tràn mùi chất bảo quản.
Lumen vừa khống chế phản ứng của cơ thể vừa cẩn thận quan sát vài giây, phát hiện đây đều là những cái đầu gỡ từ tượng sáp.
Chúng giống như một đốn dưa hấu, mỗi quả được nhét trong một ô vuông khác nhau trên khung gỗ.
Mục đích của nhiệm vụ này là khiến cậu kinh hoàng sao? Nếu Termiporus không nhắc nhở để cậu cảnh giác cao độ thì loại trò đùa này sao có thể dọa đến cậu chứ? Thần bí học được biểu hiện ở chỗ nào? Lumen suy nghĩ một hồi, rồi đặt miếng King cake trong tay vào một ô trên khung gỗ, rồi lấy tờ giấy trắng đặt trên một cái đầu tượng sáp nào đó.
Lúc cậu cầm tờ giấy trắng, quay trở lại quán cà phê Cơ giới, thấy Arnold, Elite và những người khác đều cười tủm tỉm nhìn mình, giống như đang muốn tìm kiếm nét hoảng sợ còn lưu lại trên khuôn mặt mình.
Bá tước Puifer hài lòng gật đầu: "Cậu đã hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Nếu tôi không hoàn thành tốt nhiệm vụ thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra? Lumen ra vẻ càng nghĩ lại càng sợ nói:
"Mấy cái đầu sáp này rất thật đấy, làm tim tôi thiếu chút nữa ngừng đập!"
"Ha ha." Arnold mỉm cười: "Đây là món quà gặp mặt mà bá tước dành cho mỗi một vị khách đấy. Hắn có sở thích sưu tầm đầu tượng sáp, mỗi vị khách mà hắn coi là bạn đều có thể nhận được lời mời của bậc thầy tượng sáp, biến đầu thành tác phẩm nghệ thuật, để trong tầng hầm ngầm của quán cà phê Cơ giới."
Nói cứ như các anh đều đưa đầu cho bá tước Puifer vậy. Lumen liếc mắt nhìn phần cổ của đám người Arnold, nhưng không phát hiện ra vết cắt trên cổ.
Lại trò chuyện thêm một hồi về đủ loại tin đồn trong giới tác giả, sau khi tài trợ cho 'Mèo đen' 2. 000 đồng Fil, Lumen nói lời từ biệt.
Trước khi rời đi, ánh mắt của cậu tự nhiên đảo qua hai cái bàn một chân kia.
Đột nhiên, đồng tử mắt của Lumen co lại.
Cậu thấy mấy cái đĩa trước mặt bá tước Puifer và đám người Arnold đều còn miếng King cake chưa ăn hết, mà chiếc đĩa sứ trắng để trên bàn lại trống không.
Đó vốn là nơi đặt miếng King cake hiến tế cho tổ tiên gia tộc Sauron!
Nó đã biến mất!
Lumen hoàn toàn không che dấu vẻ nghi ngờ của mình, cậu chỉ chỉ đĩa bánh ngọt: "Tôi nhớ rõ là còn một miếng King cake nữa mà."
Bá tước Puifer mỉm cười, uống một ngụm cà phê nói: "Tôi đã ăn rồi."
"Như vậy sao." Lumen làm như hiểu ra, mỉm cười đáp lại.
Cậu xoay người sang chỗ khác, đi ra khỏi quán cà phê Cơ giới, nụ cười trên miệng cũng biến mất.
Miếng King cake kia của bá tước Puifer cũng mới ăn hai miếng!