Lumen gật đầu, hỏi ngược lại một câu:
"Anh nói linh cảm của anh rất cao sao?"
Aosta hơi hoảng hốt một chút, trên mặt dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Mất một lúc sau, hắn mới bình tĩnh lại rồi nói:
"Đây là một loại đặc tính của 'Người kỳ bí', tôi có thể cảm ứng được những sinh vật không biết tên ẩn nấp ở chỗ sâu nhất trong bóng tối kia, cũng có thể cảm nhận được bức màn che thật dày bao quanh thế giới thực này, đằng sau bức màn che là một đôi mắt không cảm xúc đang nhìn chúng ta..."
Nói tới đây, hô hấp của Aosta chợt trở nên gấp gáp hơn.
Lumen cũng không thúc giục hắn mà chờ vị Vu sư giả này bình tĩnh lại.
Gần một phút đồng hồ sau, Aosta thở hắt ra một hơi thật dài, nói:
"Ở khu chợ và khu Đài thiên văn đều không có vấn đề gì, nhưng ở dưới lòng đất của Trier, tôi thường xuyên có thể cảm giác được ở cuối con đường, ở chỗ mắt tôi không thể nhìn thấy được, có sinh vật nào đó kêu gọi tôi đi qua.
"Tôi không biết nếu tôi thật sự đi vào chỗ bóng tối đó, thì cuối cùng tôi sẽ biến thành cái gì nữa."
Cảm ứng thần bí học của đối phương tốt đến mức Lumen phải tự chế giễu linh thị của 'Thợ săn', ở khía cạnh nào đó, cậu cảm thấy 'Người kỳ bí' không hề vô dụng như Aosta nói.
Aosta tiếp tục nói:
"Đôi khi tôi nhìn thấy từng đoàn khách tham quan cầm nến trắng tiến vào hầm mộ, tôi sẽ có một suy nghĩ gần như là vọng tưởng rằng đây là một loại nghi thức và nghi thức này nảy sinh mối liên hệ kỳ diệu với vị bí ẩn tồn tại kia, giúp cho khách tham quan không bị bóng tối cắn nuốt, không bị người chết mang đi."
Lumen nghe vậy thì hơi kinh ngạc, cậu nhịn không được thầm cảm khái hai câu:
"Về mặt giá trị của thần bí học, 'Người kỳ bí' rất lợi hại, chỉ là không am hiểu chiến đấu."
Dựa theo những gì Aosta mô tả, cậu nghi ngờ hành động châm những ngọn nến trắng mới có thể tiến vào hầm mộ thật sự là một loại nghi thức, mục đích là giúp cho khách tham quan có thể tránh được những mối nguy hiểm ẩn dấu trong đó.
Những nhân viên quản lý hầm mộ kia chắc chắn biết rõ điểm này nhưng vì kiếm tiền, bọn họ không chỉ không nói gì cả, ngược lại còn khuyến khích, mở rộng các điểm tham quan hầm mộ.
Nghĩ đến đây, Lumen không khỏi nhớ lại trước kia chị gái Aurore thường xuyên than thở một việc:
"Tiền tài khiến con người ta biến chất."
Lúc đó, Lumen thì thầm chế nhạo một câu, cũng không biết ở tầng thấp hơn, ma dược, hay ban ân hay tiền tài có thể dễ khiến người ta biến chất hơn.
Cậu quay sang hỏi Aosta:
"Anh có cảm ứng được mối nguy hiểm nào ẩn nấp ở đâu đó trong bóng tối trong khu chợ không?"
Sắc mặt của Aosta chợt thay đổi, hắn nhỏ giọng nói:
"Tôi không dám đến gần căn nhà bị cháy ở khu chợ Candide."
Ở ven khu chợ Candide, gần phố White Coat có một ngôi nhà bị cháy đen và không có người ở, nghị sĩ trong khu liên tục hô hào tháo dỡ ngôi nhà đó để cải tạo thành trung tâm thương mại, nhưng không biết vì sao, đề xuất này vẫn không được tòa thị chính chú trọng trong những chương trình nghị sự tương ứng, cho nên mười mấy năm qua, tòa nhà sáu tầng giống như trở thành vết sẹo của thành phố kia vẫn sừng sững như cũ.
Buổi sáng, Lumen có đi ngang qua nơi đó nhưng không có cảm giác gì, cậu xoay người đi về phía cửa.
"Tôi sẽ lại tới thăm anh, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng."
Aosta đã băng bó xong vết thương trên vai, nghe vậy thì cười nói theo:
"Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục."
Ra khỏi phòng của Aosta, Lumen đột nhiên đi nhanh hơn, thân hình chợt lóe, ngay sau đó cậu ngồi xổm ở góc khuất của cầu thang lên xuống dẫn lên mái nhà, yên lặng nhìn chằm chằm ván cửa gỗ đang đóng chặt kia.
Gần nửa giờ sau, sau khi xác định đối phương có có hành động dị thường nào khác, cậu mới cầm tờ 'Tạp chí người Trier', chậm rãi bước xuống cầu thang.
Lúc này, cậu rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng sôi ùng ục phát ra từ trong bụng mình.
Nhìn hai bên đường chất đầy đá, khúc gỗ, bùn đất và những vật linh tinh nhưng lòng đường phố đã được dọn sạch sẽ chướng ngại vật, Lumen tìm một hàng bánh mì gần đấy, mua nửa ký bánh sừng bò với giá 3 Ricks.
Cậu còn nếm thử nước trái cây có ga mà chỉ Trier mới có.
Thứ chất lỏng không ngừng sủi bọt được rót thêm siro đỏ như những đám mây nhanh chóng tan ra này, có giá 13 Cope.
Nếu mang trả lại chai đựng nước có ga, cậu sẽ được trả lại 3 Cope.
Tại 'Khách sạn Kim Kê', Loạn phố.
Lumen còn chưa bước vào cửa quán rượu dưới tầng hầm đã nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ ồn ào truyền ra ngoài.
Lúc này mới hơn chín giờ tối, bên trong không gian không lớn này đã có gần hai mươi người, bọn họ hoặc ngồi một mình ở quầy rượu, hoặc quây quanh một chiếc bàn tròn để uống rượu, nhưng tất cả ánh mắt đều hướng về phía người pha chế rượu.
Người pha chế rượu có mái tóc buộc đuôi ngựa rất nghệ thuật kia đang giới thiệu về cỗ máy đặt trên quầy rượu cho một vị khách nam lạ mặt ngồi ở đối diện.
"Cỗ máy này gọi là máy kiểm tra mức độ ngu ngốc, có thể thí nghiệm ra chỉ số thông minh của anh."
"Anh có muốn thử không?"
Vị khách nam mặc áo khoác sẫm màu kia hỏi:
"Thử như thế nào?"
Người pha chế rượu nghiêm túc chỉ vào ống cao su mềm lộ ra bên ngoài:
"Chỉ cần thổi khí vào cái ống này, thổi cho đến khi mặt chất lỏng bên trong lọ thủy tinh nổi bong bóng khí.
"Có thể thổi ra bong bóng khí hay không, bong bóng khí lớn bằng nào đều liên quan đến kết quả thí nghiệm cuối cùng."
Vị khách nam kia không do dự cầm lấy ống cao su mềm, bắt đầu thổi khí.
Đợi cho đến khi bong bong khí nổi lên mặt thứ chất lỏng màu xanh lục nhạt bên trong lọ thủy tinh, tất cả mọi người trong quán rượu đều đứng lên, vừa điên cuồng vỗ tay vừa phấn khích hét:
"Chào mừng đồ ngốc đến sủi bọt!"
Vị khách nam kia đầu tiên là hơi ngẩn người ra, sau khi suy nghĩ kỹ nguyên nhân trong đó, mặt hắn lập tức đỏ bừng.
Hắn tức giận trừng mắt liếc người pha chế rượu một cái, lại quay đầu nhìn gần hai mươi vị khách trong quán rượu, cuối cùng cơn tức giận biến mất, hắn thở dài nói:
"Thật thú vị, trò đùa này thật thú vị, ngày mai tôi sẽ dẫn mấy người bạn tới thử."
Đây là tác dụng của hai chữ 'bạn bè' sao?" Lumen âm thầm cười khẩy một tiếng, sau đó kéo một chiếc ghế đẩu cao ra, cậu ngồi xuống nói với người pha chế rượu:
"Vẫn cho tôi một ly ngải cứu hương hồi."
Người pha chế rượu nở một nụ cười thân thiện:
"Tôi mời cậu một ly nhé, cỗ máy này của cậu rất tuyệt đấy, rất nhiều người nghe nói về sự thần kỳ của nó mà tới đây uống rượu, công việc làm ăn của tôi tốt hơn trước gấp đôi đấy."
"Đúng rồi, tôi tên là Pavard Nissen, là chủ của quán rượu này kiêm họa sĩ nghiệp dư, không biết tôi phải xưng hô với cậu thế nào?"
"Charles." Lumen không che dấu ý cười của mình.
Một lần nữa cậu lại cảm giác được sự khác biệt giữa người làng Cordouan và người Trier.
Ở làng Cordouan, nếu ai gặp phải trò đùa dai như vậy, họ sẽ tìm mọi cách để đánh trả, mà người Trier lại thích tìm 'người bị hại' mới, xem bọn họ mắc mưu mà tạm thời không có cách nào trả thù được, lấy đó để làm giảm bớt sự tổn thương của mình.
"Ý tưởng của cậu rất tuyệt, cậu am hiểu những trò chơi khăm hơn rất nhiều người ở Trier này." Đối với người bản địa như người pha chế rượu Pavard Nissen mà nói thì lời khen này chính là sự đánh giá cao nhất.
Rất nhanh sau đó, anh ta đẩy một chiếc ly chân dài chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh lục nhạt tới trước mặt Lumen.
Lumen tiếp nhận ly rượu ngải cứu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm thụ vị cay đắng nhàn nhạt kia kích thích tới từng tế bào thần kinh khiến cho cậu cảm giác mình vẫn đang sống.
Cậu nhắm mắt tận hưởng một lúc, rồi nói:
"Tôi có mấy người bạn đến Trier sớm hơn tôi, nhưng tôi không biết phải liên lạc với bọn họ như thế nào, liệu có cách nào có thể tìm được bọn họ không?"
Pavard Nissen vừa chà lau ly rượu vừa nói:
"Nếu cậu có tiền, hãy tìm đến 'Nhật báo Trier' để đăng tin tìm người. Nếu cậu không có nhiều tiền, hãy đến gặp những kẻ săn tiền thưởng hoặc những kẻ buôn bán tin tức, xem bọn họ có chấp nhận loại ủy thác như vậy không. Nếu không có tiền thì hãy trở về phòng ngủ, có lẽ một ngày nào đó, khi cậu đang đi trên đường, cậu sẽ gặp lại những người bạn của cậu."
"Liệu anh có mối thợ săn tiền thưởng hoặc buôn bán tin tức tốt và đáng tin nào giới thiệu cho tôi không?" Mặc dù Lumen tạm thời không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc bởi vì bất kỳ lúc nào cậu cũng có thể nhận được tiền 'quyên tặng' từ một người tốt nào đó, nhưng cậu thật sự không thể đảm đương nổi cái giá đăng tin quảng cáo trên những tờ báo lớn như vậy, thậm chí để đăng tin trên một mặt báo nhỏ, lượng phát hành ít, rẻ nhất cũng phải bỏ ra khoảng 3.000 đồng Fil cho một tin mà lại không hiệu quả.
Hơn nữa, mục sư Guillaume Besne và phu nhân Pouarris không phải không biết đọc báo, điều này tất nhiên sẽ kinh động tới bọn họ.
Pavard Nissen gật đầu nói:
"Anthony Reid ở phòng 5 tầng 3 của khách sạn, ngày mai cậu có thể đến gặp hắn ta."
"Hắn vốn là quân nhân xuất ngũ, sau lại trở thành một tên buôn bán tin tức uy tín."
Lumen ghi nhớ tên và số phòng, rồi giơ ly rượu ngải cứu lên, nhẹ nhàng lắc, sau đó chào hỏi người pha chế rượu.
Trở lại phòng 207, Lumen không để cho bản thân nghỉ ngơi.
Sau khi kéo kín tấm rèm rách nát lại, cậu ép mình nhảy 'vũ điệu chiêu nhiếp' trong hoàn cảnh chật chội.
Cậu muốn nhìn xem ở 'Khách sạn Kim Kê' thuộc Loạn phố này, có thể chiêu nhiếp được sinh vật quái dị nào, để chủ động chuẩn bị cho những cuộc tấn công bất ngờ, hoặc bị săn lùng, đuổi giết.
Theo lời Aosta, ở khu chợ này ngoại trừ tòa nhà bị cháy kia ra thì không còn nơi nào đặc biệt nguy hiểm, mà khoảng cách từ nơi đó tới phố Chaos cũng khá xa, cho nên Danh sách 9 'Vũ công' không thể ảnh hưởng đến nơi đó được, dù sao nơi này cũng không phải phế tích làng Cordouan, không có lực lượng túc mệnh trải khắp nơi.
Loại trừ được những thứ tương đối nguy hiểm ra, loại trừ được những sinh vật mà vũ điệu của 'Vũ đạo gia' không thể chiêu nhiếp được, Lumen tự tin để cho sinh vật quái dị xuất hiện, cho dù thực lực của nó mạnh hơn mình thì ít nhất cũng không thể cưỡng chế được thân thể cậu - bởi phù hiệu màu xanh đen đại biểu cho sự tồn tại vĩ đại và đồ án bụi gai màu đen đến từ túc mệnh đã đủ khiến cho bọn chúng kinh sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong lúc điên cuồng vặn vẹo nhảy múa, tính linh của Lumen kết hợp với lực lượng tự nhiên bị mở bung ra, khuếch tán ra bên ngoài, che phủ bốn phía.
Không bao lâu sau, cậu cảm giác có một số ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, một vài bóng người hoặc trong suốt hoặc mơ hồ trôi nổi bốn phía xung quanh phòng.
Một số trong bọn chúng giống như con người, tựa hồ là chấp niệm còn sót lại sau khi chết, một số lại có hình thù quái dị, hoặc giống như cái chai, hoặc giống như vô số viên thịt dính vào nhau, có lẽ đễn từ thế giới linh hồn tương ứng.
Lumen không quen biết bất kỳ ai trong số bọn chúng, lại càng không nhận ra năng lực và đặc tính của bọn chúng.
Đúng lúc này, một bóng người chui ra từ bên ngoài tấm rèm rách nát.
Đó là một người phụ nữ có thân hình hơi trong suốt, mái tóc dài màu xanh đậm xen lẫn với lá cây bao vây lấy thân thể, che khuất những bộ phận trọng yếu, mà làn da để lộ ra bên ngoài trắng nõn trơn bóng khiến tim người ta đập nhanh và chìm vào si mê không thoát ra được.
Bóng người ấy có đôi mắt xanh biếc, đôi môi hồng nhuộn, khuôn mặt tinh xảo mà ma mị, chỉ một ánh mắt liếc qua thôi cũng khiến Lumen phấn khích không tài nào giải thích được.