Sáu giờ sáng đầu tháng năm, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, mặt trăng đỏ và những vì sao đổ về chân trời phía tây đã làm cho bóng tối trở nên yếu ớt hơn, khắc họa rõ ràng đường nét hình dáng của những sự vậy xung quanh.
Lumen đã tỉnh dậy từ sớm, cậu rửa mặt, mặc bộ lễ phục của ngày hôm qua, đội chiếc mũ dạ rộng vành rồi đứng trước ô kính thủy tinh của cửa sổ, cố gắng nở một nụ cười.
Lúc cậu thong thả bước xuống cầu thang thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ tầng trên truyền đến.
Không lâu sau, Charlie xuất hiện trước mặt cậu.
Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi bằng vải đai, quần tây đen và đôi giày da không buộc dây, chỉ là khuôn mặt hồng hào vì rượu của ngày hôm qua đã tái nhợt đi một chút, đôi mắt nhỏ màu xanh lam không che dấu nổi vẻ mệt mỏi.
"Chào buổi sáng, Charles." Nhìn thấy Lumen, Charlie hứng khởi chào hỏi.
Tinh thần của hắn quả thật khá cao.
"Không phải anh nói anh phải ra ngoài từ sớm sao?" Lumen cười hỏi.
Lumen nghe thấy tiếng chuông của giáo đường điểm sáu giờ sáng mới rời giường đi rửa mặt, mà đáng lẽ Charlie phải ra ngoài từ sáu giờ sáng.
Charlie vừa cúi đầu chỉnh lại quần áo, vừa lẩm bẩm nói:
"Tối hôm qua tôi uống nhiều quá, đang mơ một giấc mộng đẹp, không muốn tỉnh lại..."
Hai người vừa nói chuyên vừa đi xuống tầng một, đi xuyên qua sàn phòng khách dơ bẩn đen kịt, đi về phía cánh cửa rực rỡ ánh sáng kia.
Người mở cửa là một đôi vợ chồng già chừng khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc của cả hai người bọn họ đã trắng xóa, cái lưng hơi còng xuống.
Bọn họ hơi thấp bé, cụ ông không cao quá một mét sáu năm, cụ bà chưa cao tới một mét sáu, quần áo trên người cho dù là váy bố hay áo khoác sẫm màu đều rách tơi tả và dính đầy dầu mỡ.
"Bọn họ là ai vậy?" Lumen vốn tưởng rằng người phụ trách mở cửa buổi sáng là phu nhân Fels hoặc Eve, ông chủ keo kiệt của khách sạn này.
Charlie cũng không đi chậm lại, chỉ thuận miệng giải thích:
"Ông Ruhr và bà Michel, bọn họ chính là cặp vợ chồng người bán hàng rong lừa du khách mua đồ vật này kia mà hôm qua tôi đã nói với cậu rồi đấy."
"Mỗi ngày bọn họ đều thức dậy từ rất sớm, bà Fels giao cho bọn họ nhiệm vụ mở cửa khách sạn, tiền công là bỏ qua chuyện bọn họ làm cho phòng trở nên bẩn thỉu và hôi hám."
"Cậu biết không? Kể từ khi tôi chuyển đến đây đã là bảy tháng, tôi chưa thấy bọn họ thay quần áo lần nào, là bảy tháng đấy!"
Khó trách lại bẩn thỉu đến mức này.
Điều này làm cho Lumen nhớ đến tình trạng bẩn thỉu của mình khi cậu sống lang thang khắp nơi, nhưng lại bị thói quen thích sạch sẽ hình thành từ khi sống cùng Aurore làm cho cậu vẫn không nhịn được phải nhíu mày.
Charlie bước nhanh tới cửa 'Khách sạn Kim Kê', nghi hoặc hỏi:
"Charles, tại sao cậu cũng dậy sớm như vậy?"
Hai người bước ra đường lớn, cảnh tượng náo nhiệt lập tức đập vào mắt bọn họ:
Không ít công nhân, viên chức những người làm khuân vác trong những bộ quần áo hoặc màu ghi hoặc màu xanh lam, hoặc màu nâu, màu đen hối hả đi lại trên đường, thỉnh thoảng lại có người dừng lại mua chút thức ăn từ những người bán hàng rong.
Một số người phụ nữ cắp theo chiếc rổ được đan bằng nhành cây lại không vội vàng như vậy, bọn họ đi qua đi lại giữa những người bán hàng rong để so sánh giá cả và chất lượng sản phẩm.
Những người bán hàng rong rải dọc hai bên Loạn phố, chắn hết nửa con phố, chỉ chừa lại một khoảng trống đủ cho một chiếc xe ngựa chạy qua.
Bọn họ lớn tiếng, chào mời khách hàng:
"Rượu táo chua, rượu táo chua, 2 Rick một lít!"
"Cá nước ngọt bắt từ hồ Bondi đây!"
"Cá tuyết, cá trích tươi ngon, mau đến xem đi!"
"Bánh mì hành tây, 1 Rick một cái, chỉ 1 Rick đây!"
"Thịt xông khói, thịt xông khói thơm ngon đây!"
"Xà phòng và tóc giả được nhập khẩu từ Ruen đây!"
"Hãy mua một chai nước có ga màu sắc xinh đẹp này cho trẻ nhỏ đi!"
"Tương ớt, đậu chiên, hành tây, cần tây đây!"
Lumen nghe những tiếng rao liên thanh này, cảm nhận cuộc sống lúc sáng sớm ở Loạn phố, cậu nghiêng đầu cười nói với Charlie:
"Tôi mới đến Trier, ngủ chưa quen, đúng lúc có thể đi dạo loanh quanh xem có thể tìm được công việc thích hợp với mình không."
Là một 'thợ săn', việc đầu tiên cần phải nhanh chóng tiến hành là làm quen với khu vực mà mình thường xuyên hoạt động và nắm giữ được tình hình cụ thể ở nơi này.
Nếu không đợi cho đến lúc có chuyện xảy ra thì mọi thứ đã quá muộn.
Charlie gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn nhiệt tình nói:
"Cậu có thể đến phố White Coat để thử vận may, nó nằm ở giữa khu chợ Candide và ga tàu lửa hơi nước.
"Rất nhiều quản lý khách sạn, quán rượu và hàng ăn thích đến uống cà phê và tán gẫu ở khu đó, thuận tiện tuyển người rửa chén thuê, người lau sàn, dọn vệ sinh và bồi bàn tập sự.
"Nếu trên người cậu có tiền, cậu nhớ rõ phải mua đồ uống từ những người phục vụ của quán cà phê, bọn họ sẽ giúp cậu xuất hiện trước mặt người thích hợp, cho cậu cơ hội tìm được một công việc tốt hơn.
Không đợi Lumen đáp lời, Charlie bắt đầu truyền lại kinh nghiệm của mình:
"Cậu nhất định phải chú ý đến vẻ bề ngoài của mình, giống như tôi đây này."
Hắn vừa nói vừa nâng hai tay lên, vỗ mấy cái lên mặt mình, giống như tự tát lên mặt mình, nhưng lực tay không nặng đến như vậy.
Rất nhanh, sắc mặt hơi tái nhợt ban đầu của hắn một lần nữa trở nên 'Hồng hào' hơn.
"Nhìn đi, nhìn đi." Hắn đắc ý chỉ vào mặt mình nói: "Có phải nhìn rất có tinh thần hay không? Những người quản lý kia đều không muốn thuê một kẻ khốn khổ thân thể không khỏe mạnh đâu, bọn họ cảm thấy như vậy chẳng khác gì rước thêm phiền toái, hoặc là không muốn giao việc tốt cho cậu, hoặc là giảm tiền lương của cậu, giống như tôi đây này, trước khi bước vào quán cà phê, tôi sẽ biến mình thành một kẻ có chỗ ngủ có bữa sáng để ăn no, làm quá sớm không được, loại 'Hồng hào' này sẽ biến mất rất nhanh."
Loại tiểu xảo để tìm việc này tương đối xa lạ đối với người xuất thân từ một kẻ lang thang như Lumen, cậu cảm thấy điều này thật thú vị.
Cậu gật đầu cười nói:
"Tôi còn đủ tiền để thuê phòng và lấp đầy cái bụng, tạm thời không cần làm như vậy, nhưng ai biết sau này có thể dùng đến hay không?"
Cậu không cố ý che dấy việc mình vẫn còn không ít Đồng Fil.
Biết đâu lại có người tốt sẵn lòng 'dâng hiến' thêm thì sao?"
Charlie tỏ vẻ đã hiểu, hắn lấy một đồng 5 Cope để mua một chiếc bánh mì hành tây từ người bán hàng rong gần đó.
Điều này làm cho Lumen đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc:
Trong khoảng thời gian sống lang thang, mỗi lần được người ta bố thí tiền, lựa chọn đầu tiên của cậu đều là đi mua bánh mì hành tây:
Một là thứ này rất rẻ, hai là mùi hành tây lưu lại rất lâu khiến cho người ta sinh ra cảm giác giống như vừa mới được ăn xong.
Lumen cũng mua một chiếc bánh mì hành tây để làm bữa sáng, rồi đi cùng Charlie đi xuyên qua những người bán hàng rong, đi ra khỏi Loạn phố.
"Tôi thật sự rất thích buổi sáng ở nơi này!" Charlie quay đầu liếc nhìn về phía sau một cái, sau đó hắn cảm khái bằng giọng điệu nhiệt tình đặc trưng của mình: "Những tên côn đồ đáng xuống địa ngục kia không thể dậy sớm được, nên không có cách nào phá hỏng khung cảnh cuộc sống khiến người ta mê muội này."
Sau đó, hắn phất tay với Lumen:
"Tôi phải đi tàu điện đây, nếu không hôm nay tôi sẽ đi muộn mất, tên quản lý chết tiệt kia nhất định sẽ trừ tiền lương của tôi!"
Sau khi tạm biệt Charlie, Lumen đi dạo quanh Loạn phố rồi vòng ngược ra ngoài, giống như một vị khách du lịch dùng bước chân của mình để đo đạc nơi này.
Khu chợ Candide còn được gọi là khu chợ, nằm ở phía nam bờ sông Serenzo, ở góc đông nam của thành phố Trier, tên chính thức do chính phủ đặt là 'Khu 13' – Trier dùng số để phân biệt các khu, nhưng dựa vào lịch sử và đặc điểm mà sử dụng một số cái tên thông dụng, đôi khi, phía chính phủ sẽ dùng nó làm tên chính thức.
Nơi này được gọi là 'Chợ Candide', và trạm tàu lửa hơi nước Sucht được xây dựng gần bờ sông Serenzo để đón những người từ phía nam Intis tới.
Xung quanh khu chợ và trạm tàu lửa hơi nước có rất nhiều con phố vô cùng hỗn loạn và đầy người nghèo khổ, đó là một trong những khu ổ chuột của Trier.
Phía bắc khu chợ, trên bờ nam của sông Serenzo là Khu 5, được xếp vào hàng phố cổ, còn được gọi là khu Tưởng niệm, hoặc là khu Đại học, Trường trung học phổ thông Trier, Trường cao đẳng khai thác khoáng sản Trier, Học viện mỹ thuật Intis đều ở khu này.
Phía đông bắc khu chợ, bên bờ bắc của sông Serenzo là khu 12, nằm ở vùng ngoại ô, gọi là khu Knoll, có khu quân đội, bệnh viện thương binh và mấy bệnh viện lớn.
Phía tây bắc khu chợ là khu 6, cũng chính là khu Đài thiên văn mà Lumen muốn đi, nơi có lối vào hầm mộ.
Phía tây nam khu chợ là khu 14, người ở đây quen gọi là khu Vườn cây, đợi đến chủ nhật, Lumen sẽ đến quán cà phê Maison ở khu đó để tiếp nhận điều trị tâm lý. Nơi này còn được gọi là khu tiệc tùng, bởi phía nam của khu vườn cây có rất nhiều nhà máy lớn.
Cứ như vậy, Lumen dành cả buổi sáng để đi dạo một lượt các con phố xung quanh khu chợ Candide.
Tới gần trưa, cậu quay trở lại khu vực gần trạm tàu lửa hơi nước Sucht, dự định sẽ tìm một chỗ để ăn cơm trưa, sau đó đi đến khu vực hầm ngầm gần đó để tìm tên Aosta, một tên phù thủy giả người Trull.
Trên đường đi, Lumen nhìn thấy đôi vợ chồng già cũng sống trong khách sạn Kim kê là Ruhr và Michel.
Bọn họ đang cầm một đống những túi giấy nhỏ được dán kín và chào mời những người có vẻ như là người xứ khác.
Thấy Lumen đến gần, Ruhr, người có mái tóc bạc trắng, quần áo tơi tả và nếp nhăn chồng chéo nhau trên da mặt tiến lại gần cậu, nhỏ giọng nói:
"Cậu có muốn mua ảnh chụp của các người đẹp nghệ thuật đường phố không?"
"Người đẹp nghệ thuật đường phố là cái gì?" Lumen không che dấu vẻ nghi hoặc và nét mặt khó chịu khi phải ngửi mùi hôi thối trên người Ruhr.
Ruhr lắc lắc những túi giấy mỏng như phong thư trong tay, nhỏ giọng giải thích:
"Ở Trier, những cô gái xinh đẹp làm mẫu vẽ cho các họa sĩ bị gọi là 'Người đẹp nghệ thuật đường phố'."
"Về sau, khi máy ảnh xuất hiện, các nhiếp ảnh gia sẽ chụp một số bức ảnh, cậu biết đấy, có loại ảnh chụp được bán cho các họa sĩ để làm tài liệu tham khảo vẽ tranh, có loại..."
Ruhr lập tức nở một nụ cười ám muội, cái tay lại lắc lắc mấy cái túi giấy:
"4 Ricks một túi gồm hai ảnh chụp!"
"Những người khác phải bán hơn 10 Ricks đấy!"
Lumen cười nói:
"Ông Ruhr, bà Michel, đây là những món lưu niệm mà ông bà bán cho khách du lịch sao?"
Nghe Lumen gọi thẳng tên mình như vậy, sắc mặt của cả Ruhr và Michel đều thay đổi.
Bọn họ xoay người, tìm cách chạy trốn, nhưng Lumen đã nhanh tay hơn, cậu lập tức đè lên bả vai Ruhr.
Michel thấy chồng mình không đuổi kịp thì lách đám đông quay trở lại với vẻ mặt đau khổ.
"Tôi cũng đang ở tại 'Khách sạn Kim Kê', tôi tên là Charles." Lumen tự giới thiệu.
Cặp vợ chồng Ruhr cuối cùng cũng hiểu ra vì sao đối phương lại biết mình, bọn họ thở phào một hơi, lại dùng ánh mắt cầu khẩn, nói:
"Cậu có chuyện gì sao, cậu Charles?"
"Ảnh chụp mà các vị bán rốt cục là cái gì?" Lumen tò mò hỏi.
Ruhr rụt rè, sợ hãi trả lời:
"Là ảnh phong cảnh sông Serenzo, còn có ảnh chụp các tòa lâu đài, cung điện ở Trier."
"Không ai tới gây phiền toái cho hai người chứ?" Lumen cười nói.
Ruhr nuốt nước miếng nói:
"Người mua thường không dám mở tại chỗ, về sau cũng không dám quay lại tìm chúng tôi, bọn họ chột dạ."
"Hơn nữa, cảnh sát cũng không quản lý những người bán tranh phong cảnh như hai người." Lumen gật đầu: "Thật sự có người bán ảnh chụp 'Người đẹp nghệ thuật' sao?"
"Có." Ruhr khẳng định, nói: "Tháng trước, cảnh sát mới bắt được một đám nhiếp ảnh gia và thợ in ảnh, nghe nói tịch thu hơn 10.000 ảnh chụp, chỗ ảnh chụp này nếu cho chúng tôi thì tốt biết mấy, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền!"
Bà Michel có dáng vẻ kham khổ và khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng lẩm bẩm nói:
"Lúc trước trong khách sạn của chúng ta cũng có một người mẫu nữ, nhưng gần đây không thấy xuất hiện, có thể đã trở thành tình nhân của một họa sĩ nào đó, hoặc cũng có thể đã bị tóm như những người đẹp nghệ thuật đường phố khác..."
Khách trọ ở 'Khách sạn Kim Kê' quả thật có đủ dạng người... Lumen hứng thú hỏi:
"Hai người lừa người xứ khác mua ảnh chụp, một tuần có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Chúng tôi bán rất rẻ, một tuần chỉ kiếm được khoảng 10 đồng Fil." Ruhr trả lời nhưng ánh mắt lại lảng tránh đi chỗ khác.
Xem ra là nhiều hơn 10 đồng Fil một chút, nhưng cũng không nhiều hơn quá nhiều, coi như 12 đồng Fil đi, tương đương với 1200 Cope, 240 Ricks... Mỗi tuần có đến 60 người ngốc mắc lừa sao? Lumen nhìn một vòng quanh quảng trường trước trạm xe lửa hơi nước, ánh mắt tỏ vẻ xem thường đối với chỉ số thông minh của người ở nơi đây.
Ruhr và Michel chấp nhận mạo hiểm để lừa người, một tháng họ kiếm được khoảng 50 đồng Fil, ít hơn rất nhiều so với tiền lương của bồi bàn tập sự, thậm chí là người khuân vác.
Nhưng nhìn cái lưng gù, thân hình gầy gò, kham khổ và khuôn mặt đầy nếp nhăn của bọn họ, Lumen đại khái hiểu bọn họ không phải không muốn làm những công việc tốt hơn và được trả lương cao hơn mà là bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Cậu phất tay, rời khòi trạm xe lửa hơi nước Sucht, theo hướng tây bắc đi đến khu Đài Thiên văn.