Lumen loáng thoáng nhìn thấy nhìn thấy bên trong thứ chất lỏng đen kịt nhấn chìm hơn nửa thân hình ma quỷ màu máu kia ùng ục nổi bọt khí phiếm ánh sáng màu xanh lục sẫm, giống như vô số u nhọt mọc trên thân cây.
Bọt khí nhanh chóng vỡ tan, tung ra nhiều màu sắc rồi lại dung nhập vào trong chất lỏng đen kịt.
Lumen không hiểu sao lại cảm thấy không ổn, muốn nhắm mắt lại, không nhìn cảnh tượng này nữa, vừa vặn ở trong giấc mơ, cậu không có cách nào tự điều khiển bản thân.
Ở sâu bên trong chất lỏng đen kịt kia tự như cất giữ một bóng dáng, nó hơi ngẩng đầu, nhìn ma quỷ màu máu kia.
Bên ngoài thân thể của bóng người ấy nổi vô số cục u cây ẩm ướt hoặc màu xanh lục sẫm hoặc nâu nhạt, khiến cho Lumen nhớ tới Susanna Matisse trong trạng thái 'Đọa lạc thụ tinh'.
Nhưng khác nhau ở chỗ, u cây, cành lá, nụ hoa của Susanna Matisse là mọc ra từ thân thể của cô ta, nó hợp nhất với thân thể ban đầu, mà mỗi một cục u cây trên thân thể bóng dáng trước mắt này lại càng giống như mọc ra từ bên trong máu thịt, từ bên trong nội tạng, đâm bừa bãi ra bên người, nhuốm đầy máu tươi.
Ở trong giấc mơ, Lumen theo bản năng nâng tay phải lên, lau khóe mắt, phát hiện mu bàn tay đầy máu tươi.
Hốc mắt của cậu không biết từ khi nào đã chảy ròng ròng máu, tầm mắt mơ hồ biến thành màu hồng.
Trong mơ hồ, toàn bộ hình dáng của bóng dáng kia hiện ra.
Nó giống như phát triển từ một gốc cây lớn màu xanh lục sẫm, bị nhánh cây đâm thủng, bị u cây ăn mòn, nụ hoa nở đầy thân, chảy đầy chất lỏng sền sệt.
Một cảm giác bóng rát dữ dội xuất hiện trên ngực Lumen, khiến cho cậu ở trong giấc mơ cũng phải theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Bụp!
Tròng mắt của Lumen chợt nổ tung, đau đớn ùa vào óc cậu.
Rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại, Lumen đau đớn cuộn mình ngồi dậy, đồng thời nâng hai tay lên, ôm mắt.
Cảm giác chỗ đó bằng phẳng, ẩm ướt dính nhớp, mùi máu ngập tràn.
Là 'Tu sĩ khổ hạnh', lại là người có kinh nghiệm, từng nhiều lần bị trọng thương, Lumen phải mất mất phút mới có thể hồi phục lại từ cơn đau có thể khiến cho cậu ngất bất cứ lúc nào.
Cậu sờ soạng ngồi dậy, mí mắt mở ra.
Trước mắt là một mảng bóng tối.
Không có ánh trăng đỏ rực, cũng không có bóng dáng lờ mờ của các dụng cụ trong phòng ngủ.
Cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lumen lại nâng tay lên, sờ thật nhẹ vào hốc mắt, phát hiện hai tròng mắt đều 'xẹp' xuống, rõ ràng đã vỡ nát.
"Đây là nhìn thấy thứ không nên thấy, cho nên tròng mắt mới nổ tung sao?" Lumen cười tự giễu.
Hơn nữa còn là nhìn thấy trong giấc mơ, lại không phải chính cậu muốn nhìn thấy.
Cậu nhớ lại, cảm giác nếu không phải phong ấn của ngài 'Kẻ Khờ' ở trên người mình cảm ứng được hoặc bị Termiporus thôi thúc mà kích phát, cậu cũng coi như kịp thời nhắm hai mắt lại, khả năng thứ bị nổ tung không chỉ có đôi mắt.
Lumen lau chóp mũi, không ngoài dự kiến xúc giác ẩm ướt, mũi ngửi được mùi tanh mang theo vị rỉ sắt.
Cậu khẽ cười một tiếng, nói: "May là chỉ có máu chảy ra, chứ không phải là dịch não."
Đây là một sự may mắn, may mắn có thể sống sót sau khi gặp phải tai nạn như thế này.
So với thảm trạng của phần đầu thì thân thể của Lumen gần như không bị bất kỳ tổn thương nào, chỉ hơi mất sức.
Cậu chống mép giường, đứng thẳng lên, trong tình huống mắt không nhìn thấy, mũi lại gần như không thể ngửi được, cậu hoàn toàn dựa vào khả năng nắm giữ từng chi tiết môi trường xung quanh của 'Thợ săn' và bản đồ đã hình thành sẵn trong não, dễ dàng đi vòng qua ghế dựa, mở cửa phòng ngủ, đi vào phòng khách, gõ cửa phòng người hầu.
"Có, có chuyện gì sao?" Lugano mặc bộ quần áo ngủ bằng vải cotton bị giật mình bởi tiếng gõ, vội vàng ra mở cửa gỗ.
Hắn lo lắng lại gặp phải thứ đáng sợ như linh mục Monseratte. Giây tiếp theo, dưới ánh trắng đỏ rực tràn vào trong phòng, hắn thấy khuôn mặt bê bết máu của Lumen, thấy hốc mắt trống rỗng đỏ lòm còn lưu lại mảnh vỡ của tròng mắt.
"Chuyện này... sao, tại sao lại thành ra như vậy?" Lugano lắp bắp nói.
Là ai đã đánh chủ thuê thành như thế này?
Là ai có thể đánh cậu ấy thành như thế này?
Nếu không, hay là chúng ta vẫn nên 'Truyền tống' rời khỏi nơi này rồi tính tiếp?
Lumen bình tĩnh chỉ vào hai hốc mắt của mình: "Điều trị đi."
"Được." Lugano trả lời theo bản năng nhưng lại chợt khó xử nói: "Tròng mắt đã bị thương đến mức này, không thể chữa khỏi được nữa, chỉ có thể tìm một đôi mắt thích hợp khác để cấy ghép thay thế thôi."
Lumen cố nén đau đớn, thản nhiên nói: "Không cần, cầm máu giảm đau là được."
"Được rồi." Lugano không dám cãi lại, đành tuân theo mệnh lệnh của chủ thuê, lòng bàn tay trái lóe ra chút ánh sáng nhàn nhạt.
Sau khi bàn tay trái của hắn tiếp xúc với vị trí bị thương và dùng dao giải phẫu để sơ cứu, hai hốc mắt của Lumen chợt mát lạnh, đau đớn không còn vượt ngưỡng chịu đựng như vừa rồi nữa.
Đương nhiên, cậu vẫn không thể nhìn thấy.
"Anh có thể tiếp tục đi ngủ." Lumen phất tay, tựa như người không bị mất thị lực, một tay đút túi, đi vòng qua mấy cuốn sách giáo khoa tiếng Dutan mà Ludwig vứt lung tung trên thảm, chậm rãi đi tới ghế bành, nằm xuống, nhẹ nhàng đung đưa.
Lugano nghi hoặc lại khẩn trương nhìn một lúc, rồi mới quay trở lại giường nhưng lại không tài nào ngủ được.
Đợi đến khi ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên vùng ven biển, vị 'Bác sĩ' này mới xoay mạnh người ngồi dậy, quyết định pha một tách cà phê để nâng cao tinh thần.
Vừa ra khỏi phòng, hắn đã thấy chủ thuê đang hoạt động thân thể, đôi mắt màu xanh lục sáng ngời, không có chút dấu hiệu bị thương nào.
"Anh, anh không sao chứ?" Lugano sợ ngây người.
Lumen nở một nụ cười sáng lạn, đáp lại: "Đúng vậy."
"..." Lugano nhất thời không biết nói thế nào mới phải.
Làm thế nào mà chủ thuê có thể khiến cho tròng mắt mọc lại thế?
Đây là quái vật gì thế này...
Mình là bác sĩ của cậu ấy, mà tác dụng chỉ có cầm máu và giảm đau thôi sao?
Lumen không chú ý đến thay đổi tâm lý của người hầu này, mà quay trở lại phòng ngủ chính, kéo rèm cửa ra, trải phẳng một tờ giấy, cầm bút máy mực nước màu đen lên.
"Vẫn là do mình bất cẩn..." Cậu chợt thở dài một tiếng.
Sau khi lựa chọn nghe theo lời cảnh cáo của hai ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam và chuẩn bị đi theo 'Berry' rời khỏi cảng Hunter, cậu đã cho rằng từ giờ sẽ không có nguy hiểm nào cả, cho nên mới không vội viết thư cho cô 'Ma thuật sư', tính toán sẽ quan sát thêm, chờ đến khi hoàn toàn rời khỏi cảng này rồi mới báo cáo.
Ai biết, tối hôm qua lại mơ một giấc mơ đáng sợ và nguy hiểm như vậy!
Ban đầu Lumen nghi ngò ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng đột nhiên tiến vào trạng thái không thể tự điều khiển bản thân kia đã âm thầm ảnh hưởng tới mình, sau đó lại cho rằng mình đã bị ô nhiễm khi dùng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' nhìn thấy ma quỷ màu máu, nhìn thấy chất lỏng đen kịt kia, đợi đến khi đi ngủ, ô nhiễm mới chui vào giấc mơ, hoàn toàn bùng nổ.
Lumen thu lại suy nghĩ của mình, bắt đầu viết những gì mình nghe thấy nhìn thấy ở đảo Hunter xuống thư, chỉ là dùng cụm từ 'Chú văn tình yêu' để thay thế cho cái tên 'Napoli Disley'.
Cuối thư, Lumen thành khẩn viết:
"Khả năng gần đây tôi đã gặp quá nhiều ma quỷ, tôi cảm giác ô nhiễm lại tích lũy nhiều hơn chút, tôi muốn tiếp nhận một đợt điều trị."
Ngay sau đó, Lumen bố trí nghi thức, triệu hồi tín sứ 'Con rối', đưa tờ giấy viết thư đã được gấp gọn gàng cho đối phương.
Tín sứ 'Con rối' vừa dùng tay phải để nhận thư, vừa dùng tay trái để bịt chặt cái mũi: "Cậu vừa giẫm phải thứ gì đó hôi thối nhất thế giới luôn thế"!
"Thối quá, thối quá!"
"Bẩn quá bẩn quá!"
Sau khi dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy tờ giấy viết thư, tín sứ 'Con rối' này nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Lumen đợi một lát, thấy cô 'Ma thuật sư' không hồi âm luôn thì tinh toán thử đến nơi khác xem có thể 'Điều trị' được chút nào hay không.
Đó là tòa giáo đường của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' tại cảng Hunter mà cậu đã tới ngày hôm qua.
Sáng sớm, rất nhiều tín đồ sẽ tới giáo đường để nghe giảng đạo trước khi bắt đầu công việc của một ngày mới.
Người giảng đạo chính là nhân viên thần chức trung niên có đôi mắt màu xanh lam băng và dáng vẻ đoan chính mà cậu gặp hôm qua.
Nó đang giảng giải một điều giáo lý nào đó trong thánh điển, giải thích nội dung thiện ác cùng một nguồn gốc, không thể phân tách, phát huy cái thiện ngăn chặn cái ác.
Một ma quỷ như anh lại giảng giải chuyện này có phải rất kỳ quái không? Lumen lẩm bẩm một câu, rồi ngồi xuống ghế đầu của một hàng, thản nhiên nghe.
Cậu rất nhanh cảm nhận được bên trong tòa giáo đường này tràn đầy lực sinh mệnh, cỏ cây xung quanh phát triển, nấm đẩy đất mà lên, mùi lúa mạch và sữa khiến cho đáy lòng của người ta trở nên bình thản hơn.
Lumen bất giác phát hiện ra sinh mệnh của mình trở nên sinh sôi mạnh mẽ hơn khá nhiều.
Các giáo hội chính thần đều có giá trị riêng ... Cậu thầm cảm thán một câu.
Năm sáu phút sau, nhân viên thần chức có đôi mắt màu xanh lam băng kết thúc bài giảng đạo của mình, đi tới trước mặt cậu, dịu dàng cười nói: "Người trẻ tuổi sẵn sàng nghe theo những lời khuyên sẽ luôn có tương lai tốt đẹp."
"Ca ngợi đại địa, ca ngợi vạn vật mẫu thần!"
Đây là đang ám chỉ rằng 'Tôi rất hài lòng vì bắt đầu từ giữa trưa ngày hôm qua cậu không đi hỏi thăm khắp nơi, không đi thăm dò rừng rậm, không đi tìm kiếm những người có đôi mắt màu xanh lam băng' đây sao? Lumen nhìn nhân viên thần chức có đôi mắt màu lam băng kia thu hai cánh tay giơ cao, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng tối hôm qua tôi đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ đến mức suýt chút nữa bỏ mạng."
"Giấc mơ gì?" Nhân viên thần chức có đôi mắt màu xanh lam băng hỏi bằng giọng điệu ấm áp.
"Linh mục, tôi nên xưng hô thế nào với anh đây?" Lumen không đáp mà hỏi lại
"Newman." Nhân viên thần chức có đôi mắt màu xanh lam băng nói ra cái tên dùng ở xã hội con người.
Lumen kể ngắn gọn về giấc mơ có ma quỷ màu máu, chất lỏng đen kịt, bóng dáng mơ hồ và gốc cây mọc đầy u nhọt, không nhắc đến việc mình đã gặp phải chuyện gì, bị thương như thế nào.
Linh mục Newman nghe xong, chăm chú nhìn Lumen vài giây rồi nói: "Cậu có sẵn lòng nghe tôi nói giảng đạo không?"
"Được." Lumen cũng muốn nghe xem ma quỷ có đôi mắt màu xanh lam băng này sẽ nói như thế nào.
Newman mở cuốn thánh điển ra, cất giọng nói từ tính: "Có hai cái vực sâu, một là vật chất, cửa vào là một nơi nào đó trong thế giới hiện thực, một cái là tinh thần, cửa vào là chỗ sâu trong linh hồn của mỗi con người chúng ta.
"Hai cái vực sâu này đôi khi tách ra, nhưng rất nhiều thời điểm chúng lại là một.
"Thiện ý và ác niệm cùng sinh ra từ một nguồn, chúng ta không thể tránh khỏi việc sinh ra các ác niệm như ghen tị, thù hận, hủy diệt, tham lam, tổn thương, ngạo mạn... Đây là điều hết sức bình thường, không phải là tội.
"Cần gì phải vì ghen tị mà giết người, vì thù hận mà giết người, vì tham lam mà viết người, vì ngạo mạn mào gieo hạt giống tội ác, như vậy linh hồn của chúng ta sẽ dần chìm xuống đáy vực sâu."
"Đến lúc đó, chỉ có thể sám hối với mẫu thân, tựa như bây giờ
"Mẫu thân nhân từ, con đã rơi vào vực sâu tà ác..."
Lumen im lặng lắng nghe, cũng hiểu rõ Newman đang nói cái gì: Mình đã phạm sai lầm bởi chính sự ngạo mạn của mình.
Liên tiếp những lần chủ động mạo hiểm trước đó không gặp phải vấn đề gì lớn khiến cho cậu có xem thường độ nguy hiểm tiềm tàng của sự vật cấp cao.
Cậu đứng thẳng người dậy, giơ cao hai tay lên: "Tôi hiểu rồi."
"Ca ngợi đại địa, ca ngợi vạn vật mẫu thân!"
Newman hài lòng gật đầu.
Lúc quay trở lại 'Berry', Lumen thấy lá thư hồi âm gấp vuông vắn để trên bàn.
Trong thư chỉ ghi một tọa độ linh giới và một câu: "Chuyện liên quan đến đảo Hunter kết thúc tại đây, có thời gian hãy đến nơi này để được điều trị."