Con cú mèo nâu nọ tròng trắng cùng con ngươi màu đen giống như lóe lên một chút ánh huỳnh quang ở trong bóng đêm, tư thái nhìn Lumen càng tiếp cận nhìn xuống.
Lumen không hề sợ hãi giống như hai lần trước, trầm giọng mắng:
"Nhìn cái gì?
"Có bản lãnh nói chuyện đi!"
Cậu cũng không phải muốn đắc tội với con cú mèo đối diện, mà là muốn lấy phương thức này khích đối phương thể hiện ra mục đích chân thật, bằng không, cứ đêm lại bay tới, cứ nhìn mình như vậy, cũng làm cho người ta lo lắng.
Con cú mèo nọ vẫn duy trì lặng lẽ, ngay cả tiếng kêu cũng không có phát ra.
Cách vài giây, nó lại mở cánh, bay về chỗ sâu trong đêm tối.
"Đồ tâm thần!" Lumen mắng thì mắng, trong lòng cũng không dám thả lỏng chút nào.
Cậu vẫn chuyên chú nhìn ra bên ngoài, tập trung phân biệt toàn bộ bóng đen ở trong bóng đêm.
Cậu nhớ rất rõ, lần trước sau khi con cú mèo tới, mình thấy bóng dáng Na Roca, mà sau khi hừng đông thì nghe được tin tức Na Roca mất.
Lần này không biết sẽ xuất hiện chuyện tương tự hay không nữa... Lumen tỉ mỉ quan sát, chưa phát hiện gì dị thường.
Cậu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, kéo bức màn lại, trở về giường ngủ.
Trong bóng tối thật sâu, Lumen mở to mắt, suy nghĩ kế hoạch kế tiếp:
"Cũng không biết con cú mèo này đến cùng muốn làm cái gì... Nó biểu hiện quỷ dị, thần bí như vậy, hẳn không là thứ gì tốt...
"Mặc kệ nó, dù sao lấy tình hình trong thôn, mình cũng phải nhanh lôi kéo Aurore rời khỏi, sau đó, mình cũng không tin nó có thể theo tới Trier!
"Ngày mai nếu còn chưa nhận được điện trả lời, buổi sáng hôm sau nhất định phải thoát khỏi Cordouan...
"Nếu có điện trả lời, mình sẽ cùng Aurore quang minh chính đại từ đường cửa thôn xuống núi, nếu không có, ừm... Ngày mai chính là lễ Mùa Chay, hôm sau nữa mọi người con đang ăn lễ, sẽ không chú ý quá nhiều, có thể bảo Aurore đi tìm phu nhân Pouaris mượn con ngựa của bà ta, đến mục trường trên núi phụ cận chơi, cái này không cần xuống núi, không giống như muốn rời khỏi Cordouan, hẳn sẽ không rước lấy sự chú ý của đám người điều tra, đến lúc đó, có thể lợi dụng một đường nhỏ nguy hiểm ở bên đó rời khỏi vùng núi...
"Đó căn bản không tính là đường, ở giữa có mấy chỗ đứt đoạn, cho dù đám chăn cừu cũng chưa chắc đã có thể dựa vào nó để xuống núi, bất quá, lấy năng lực của mình hiện tại, thông qua nó hoàn toàn không thành vấn đề, mà Aurore biết vu thuật, có thể phi hành một đoạn, khẳng định còn thoải mái hơn so với mình...
"Cái này có hy vọng rất lớn sẽ giấu diếm được ánh mắt của người điều tra..."
Sau khi trở thành "Thợ săn", rất nhiều chuyện trước kia không thể làm hiện tại đều có thể hoàn thành, cái này cho Lumen lòng tin rất lớn, giúp cậu nhanh chóng chế định ra phương án.
Trong lòng cậu theo đó trở nên vững chãi hơn, cả người trầm ổn hơn không ít, kế tiếp đi vào giấc ngủ cũng rất vững vàng... ...
Buổi sáng hôm sau, Lumen rời giường sớm, bận rộn ở trong nhà bếp.
Nghĩ đến mình đã thành người phi phàm, nghĩ đến sắp cùng chị rời khỏi thôn Cordouan tràn ngập dị thường, tâm tình của cậu đã trở nên khá là tốt, thậm chí có cả xúc động muốn ca hát.
Lúc Aurore xuống lầu, trên bàn đã bày ra hai chén mì thịt vụn.
"Em sao biết chị sắp rời giường?" Cô vui mừng hỏi.
Lumen cười nói:
"Em nghe thấy phòng tắm có động tĩnh mới bắt đầu nấu mì."
Cùng lúc đó, cậu nói thầm ở trong lòng:
Chị quả nhiên giống như bình thường, sau khi tỉnh ngủ sẽ có một đoạn thời gian ở trong trạng thái mơ hồ, ngay cả cái này cũng không nghĩ tới.
Aurore gật gật đầu, vừa ngồi vào bàn ăn, vừa giống như thuận miệng hỏi:
"Nửa đêm ngày hôm qua, con cú mèo nọ lại bay tới?"
"Đúng vậy." Lumen biết đây là chị phát hiện mình nửa đêm không ngủ đến cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cũng may mắn có con cú mèo nọ xuất hiện, nếu không cậu cũng không biết mình nên giải thích như thế nào.
Cũng không thể nói quá mức hưng phấn sau khi trở thành người phi phàm?
Như vậy mà nói, khả năng không nhỏ sẽ bị chị giáo dục một trận.
Bất quá, Lumen cũng không tính giấu chuyện này với chị lâu, bởi vì cái này sẽ ảnh hưởng đến quyết đoán của Aurore ở trên rất nhiều chuyện.
Cậu chuẩn bị hôm sau khi thoát khỏi Cordouan sẽ nói chuyện này cho chị, miễn cho chị phải phân tâm chiếu cố mình.
Đến lúc đó, dưới tình thế gấp gáp, Aurore cũng không rảnh để răn dạy cậu.
"Con cú mèo kỳ quái..." Aurore hơi nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Cô cũng không rõ con cú mèo nọ muốn làm cái gì, mỗi lần nó đều chỉ đến nhìn.
Lumen thử hút sợi mì lên, đợi Aurore ăn nhắm chừng đã no rồi mới nói:
"Nếu có điện trả lời, chạng vạng hôm nay chúng ta sẽ rời thôn khỏi Cordouan, đi con đường bình thường xuống núi.
"Nếu vẫn không nhận được điện trả lời, chị sáng mai đi tìm phu nhân Pouaris mượn con ngựa, chúng ta đến mục trường gần nhất ở trên núi, em biết nơi đó có con đường nhỏ có thể xuống núi, mà cái này chị khẳng định không biết."
Aurore lấy ngón tay cuốn lên sợi tóc, cẩn thận suy tư.
Một lát sau, cô lộ ra nụ cười nói:
"Có thể, kế hoạch này khả năng thành công khá là cao."
Cô lập tức "chậc chậc" nói:
"Em trai ngu ngốc của chị đã trưởng thành rồi."
Lumen vừa vui mừng, lại có chút đắc ý...
Sau bữa sáng, cậu lấy cớ xem Ava đã chuẩn bị xong chúc phúc "Mùa xuân tinh linh" hay chưa, rời khỏi căn nhà đi thẳng đến quán rượu cũ.
Sau khi trở thành người phi phàm, cậu bức thiết muốn tìm hiểu càng nhiều thường thức.
Mà cô gái kia có nói qua, sẽ nói cho cậu!
Đi đến nơi cách Quán rượu cũ không xa ơng, Lumen nhìn thấy một người quen đi đi thẳng tới.
Đó là Pont Besne mặc áo sơ mi nỉ cùng áo chẽn lam sậm, là em trai của mục sư.
"Chỉ có một mình à..." Lumen nghĩ đến lần trước bị Pont Besne dẫn theo tay chấn đuổi theo cả nửa thôn, trên mặt nhịn không được hiện ra nụ cười sáng lạn.
Cậu vừa có được lực lượng Siêu phàm vốn đang ở trạng thái nóng lòng muốn thử, muốn tìm người luyện tập một chút.
"Hây, con trai ngoan." Lumen chào hỏi, "Không được bố đây cho phép, con sao dám một mình ra ngoài?"
Cậu là tính chọc giận Pont Besne, để hắn chủ động tiến công, không có chạy trốn.
Pont Besne theo tiếng trông lại, thấy được cậu.
Ác ôn này sắc mặt khẽ biến, trực tiếp xoay người chạy như điên.
Thịch thịch thịch... Lumen có chút há hốc mồm nhìn người này biến mất ở trong con đường cách đó không xa.
"Chạy trốn thật đúng là nhanh mà...
"Cũng tỉnh táo mà..."
Lumen không tiếng động cảm khái hai câu.
Tuy trước khi cậu trở thành người phi phàm đã cho rằng mình một đấu một cũng có thể thắng dễ dàng Pont Besne, nhưng Pont Besne rất có khả năng cũng nghĩ như vậy, dù sao hai người cũng chưa chân chính đánh nhau, những cũng đều tràn ngập tin tưởng lẫn nhau, ai biết, Pont Besne hôm nay vừa thấy cậu đã lựa chọn chạy trốn, giống như gặp mãnh thú vậy.
Hắn không có khả năng biết tối hôm qua mình đã vụng trộm thành người phi phàm... Chẳng lẽ người này bởi vì quá mức ngu xuẩn, không có đầu óc, ngược lại có được trực giác như dã thú, có thể đánh hơi được nguy hiểm? Lumen ở trong lòng mắng Pont Besne.
Cậu không có thử đuổi theo, bởi vì vừa "chào hỏi" xong, cậu đã hối hận:
Trong thôn tràn ngập dị thường, tình thế có chút nguy hiểm, ở trước khi chân chính rời đi, thêm một việc không bằng bớt một việc!
Thật nếu đánh Pont Besne, mà để cho đám người phát động kế hoạch trước, ảnh hưởng đến mình cùng Aurore thoát đi, Lumen muốn khóc cũng không khóc được.
Hơn nữa, đám người mục sư thần thần bí bí, Pont Besne không chừng có chỗ quái dị nào đó, Lumen cảm thấy mình nếu đánh nhau tới tên này, rất có khả năng sẽ bại lộ thân phận người phi phàm, vậy sau đó sẽ phiền toái.
"Một lần trở thành người phi phàm, có chút quá đắc ý quá bừa bãi, không thể khống chế tốt bản thân..." Lumen kiểm điểm bản thân khắc sâu, sau đó đi vào trong Quán rượu cũ.
Cậu vốn định trực tiếp đi lên lầu hai, lại thấy cô gái kia an vị ở trong góc.
Hôm nay cô ta mặc là váy dài trân châu xám, đội một cái mũ mềm màu xám, trước mặt không bày đồ ăn gì.
"Đã dùng qua bữa sáng?" Lumen đi qua, ngồi ở đối diện.
"Còn chưa." Cô gái kia thuận miệng trả lời, "Hôm nay có hẹn, còn đang chờ cô ta."
Cô ta? Không phải là mình... Lumen nhìn quanh một vòng, trừ bỏ ông chủ quán, không thấy có bóng dáng nào khác.
Cậu lần nữa nhìn về phía cô gái, thành khẩn nói:
"Tôi đã trở thành 'Thợ săn'."
Cô nên thực hiện lời hứa, nói cho tôi thêm các loại thường thức.
Cô gái tuyệt không ngoài ý muốn, khẽ cười nói:
"Trạng thái cũng không tệ lắm."
Cô dừng một chút, giọng hơi mơ hồ nói:
"Cậu trước mắt cần nắm giữ là hai định luật, một phương pháp."
Sao lại giống như học vật lý vậy... Lumen không dám nói ra.
Cô gái tiếp tục nói:
"Đối với đại bộ phận người phi phàm mà nói, tri thức này đều cực kỳ trân quý, đáng giá bọn họ xuất ra toàn bộ để đổi lấy, nhưng cậu, đã có vận mệnh sắp xếp, tôi sẽ nói miễn phí cho cậu."
Miễn phí mới là mắc nhất, mình sẽ trả giá đắt ở nơi nào đây? Lumen không hiểu có chút trầm trọng.
Sau khi trở thành "Thợ săn", trực giác cùng năng lực quan sát của cậu tăng cường rõ rệt, giờ phút này tinh tường cảm giác được trong mắt cô gái đối diện cái loại cảm xúc đặc thù khó có thể diễn tả bằng lời lại xuất hiện, càng thêm nồng đậm so với dĩ vãng, nhưng cậu vẫn không phân biệt được đến cùng là cảm xúc gì.
Cô gái thoáng ngồi ngay ngắn:
"Toàn bộ ngọn nguồn lực lượng Siêu phàm đều có thể ngược dòng đến vị Tạo vật chủ lúc ban đầu kia, cậu là tín đồ 'Mặt Trời Vĩnh Hằng', hẳn rất rõ vị mà mắt biến thành Mặt trời kia."
"Đúng vậy." Lumen đã nghe qua mục sư giảng đạo.
"Cái này thật ra là một loại miêu tả trên ý nghĩa tượng trưng." Cô gái giải thích đơn giản, "Nói vắn tắt, vị Tạo vật chủ lúc ban đầu sáng tạo thế giới này, sáng tạo không ít thần linh, cuối cùng bản thân băng giải, phần liệt thành đặc tính phi phàm con đường khác nhau."
"Cho nên mới gọi là 'Con đường của thần' ?" Lumen bừng tỉnh đại ngộ.
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu:
"Đúng, danh sách 0 mỗi một con đường đều tương đương với Chân thần, ví dụ như, danh sách 0 con đường 'Người ca tụng' tên là 'Mặt trời', cũng chính là 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' tín ngưỡng của cậu."
Mỗi một người phi phàm đi đến cuối cùng đều có thể thành thần? Lumen vô cùng khiếp sợ.
Cùng lúc đó, cậu nổi lên cảm xúc vui mừng lại sợ hãi không hiểu.
Nếu cậu là tín đồ thành kính của "Mặt Trời Vĩnh Hằng", lúc này đã muốn chỉ trích cô gái đối diện kia báng bổ thần linh, nhưng rất đáng tiếc, cậu không phải, cậu thuộc về cái loại thích tin theo thì tin, mà không tin cũng không sao cả.
Cậu thậm chí truy hỏi:
"Danh sách 0 con đường 'Thợ săn' gọi là gì, con đường 'Kẻ nhìn trộm bí mật' thì sao?"
"Tôi không phải đã nói cho cậu sao? 'Linh mục đỏ', trước mắt vị trí này còn trống." Cô gái bật cười lắc đầu, "Danh sách 0 con đường 'Kẻ nhìn trộm bí mật' gọi là 'Ẩn giả', hiện tại bị một vị Tà Thần chiếm cứ. Hắn gọi là 'Hiền giả ẩn nấp', cực kỳ thích cung cấp tri thức cho người phi phàm cùng con đường quán, dùng cách nói chuyên nghiệp là 'Tri thức trục nhân', mà vấn đề chị của cậu có một bộ phận rất rất là đến từ đó."
"Như vậy à..." Lumen bắt đầu ghi hận "Hiền giả ẩn nấp" .
Cô gái lại đưa đề tài quay lại quỹ đạo:
"Chính là vì đặc tính phi phàm đều đến từ vị Tạo vật chủ lúc ban đầu, cho nên chúng sẽ không biến mất, cũng sẽ không gia tăng, chỉ có từ một loại hình thức này chuyển hóa thành một loại hình thức khác, từ một loại vật thể này chuyển dời đến một loại vật thể khác.
"Cái này gọi là Định luật đặc tính phi phàm bất diệt."