Lumen vốn định đến quán cà phê Mason trước buổi trưa làm quen với môi trường ở đó trước để ngày mai đi khám chữa bệnh. Nếu về sau nổi lên ý muốn bỏ trốn thì cũng không biết trốn đi đâu. Nhưng vì chuyện của Nam tước Briner mà cậu bị trì hoãn rất nhiều thời gian nên chỉ có thể đến tìm Aosta Trull trước, sau đó đến vườn bách thảo vào buổi chiều.
Aosta vẫn ở chỗ cũ, bên cạnh nghĩa trang dưới lòng đất rìa biên giới, lưng dựa vào một cột đá và nhóm lửa trại.
Nghe thấy tiếng bước không nhanh không chậm chân từ xa đến gần, anh ta mặc áo đen đội mũ trùm đầu ngẩng đầu lên nhìn về phía người khách tới thăm.
Anh ta nghĩ rằng sẽ có thu nhập gì đấy nhưng vẻ mặt của anh ta đông cứng lại ngay lập tức.
Anh ta vội đứng dậy, nở một nụ cười và nói trước khi Lumen hỏi:
"Sáng nay tôi đã liên lạc với người triệu tập và nói rằng tôi có một người bạn là nhà huyền học muốn tham dự bữa tiệc, nhưng anh ấy vẫn chưa trả lời tôi."
Lumen gật đầu, không hỏi Aosta đã liên lạc bằng cách nào, đi đến đống lửa trại, ngồi xuống một phiến đá và thản nhiên nói:
"Anh hẳn lừa không ít người nhỉ, còn luôn xuất hiện ở cùng một chỗ, anh không sợ bọn họ tìm được anh sao?"
Aosta nói với một nụ cười "haha":
"Hầu hết thời gian thực ra không phải lừa gạt. Với tư cách là 'Người kỳ bí', một người phi thường theo đúng nghĩa, dùng tâm linh của mình để bói toán cho họ căn bản không phải là lừa gạt.
"Kết quả bói toán của tôi chính xác hơn nhiều so với hầu hết những người trong Câu lạc bộ thần bí học!"
"Những lúc khác, những người khác nhau thì sẽ dùng những thủ đoạn khác nhau, nếu thật muốn bị bại lộ có thể dùng lời nói để bù đắp."
"Làm sao để đền bù?" Lumen mỉm cười.
Aosta ho khan một tiếng:
"Vấn đề là ngay từ đầu không nên nói quá rõ ràng và quá tuyệt đối, sau đó mới có thể buộc tội là do đối phương hiểu lầm."
Lumen mỉm cười trầm ngâm và nói:
"Do vậy về chuyện Samaria, anh đã hứa quá dễ dàng và quá rõ ràng."
Biểu cảm của Aosta đột nhiên xụ xuống:
"Phải, tôi đã bị Nam tước Briner thúc ép quá nhiều hận không thể lấy được tiền ngay tại chỗ."
"Cách làm chính xác tôi nên nói với anh rằng tôi có một cách, nhưng nó rất khó đạt được. Sau khi anh cầu xin nhiều lần, mới miễn cưỡng lấy được tiền của anh và cũng không đảm bảo là thành công."
Rõ ràng là Aosta đã tự kiểm điểm lại những sai lầm mà mình mắc phải tối qua, nghiêm túc cân nhắc xem mình nên làm gì để tránh những rủi ro sau này nếu mọi chuyện lặp lại, càng nói càng hưng phấn, cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt cười như không của Lumen, anh ta mới đột ngột dừng lại.
Làm sao có thể nói cho anh chàng nguy hiểm này biết cách lừa anh ta thành công? Aosta vô thức mỉm cười xấu hổ và gượng gạo giải thích:
"Nhưng tôi chắc chắn rằng nó cũng sẽ không đánh lừa cậu, cậu là người thận trọng nhất mà tôi từng gặp."
Lumen mỉm cười và lắc đầu:
"Anh thật sự nghĩ sai rồi đấy."
Aosta không dám tiếp tục chủ đề này, thay vào đó hỏi:
"Tối hôm qua tôi nghiêm túc suy nghĩ, thời điểm tôi với cậu nói chuyện, tựa hồ không có nhắc tới bữa tiệc, chỉ nói là tôi mua dược liệu chủ yếu, cậu làm sao có thể khẳng định đó là tụ hội thần bí học?"
Lumen nói với một nụ cười sâu sắc:
"Đó là những gì trực giác nói cho tôi biết."
Đồng thời, cậu không nhịn được oán thầm một câu:
Không phải chỉ có hai khả năng sao, một là giao dịch một đối một hoặc là một bên. Xác suất đoán được ít nhất là 50%, tôi cũng chỉ tùy tiện nói thôi, không đúng cũng không mất mát gì!
Aosta nhìn Lumen, sự sợ hãi ngày càng tăng.
Cậu không thể đoán được tên này nguy hiểm như thế nào, thuộc con đường nào, danh sách thứ mấy. Có vẻ như đối phương không chỉ có thể đánh mà linh lực còn không tồi, hình như còn có trực giác.
Lumen cảm nhận được độ nóng của ánh lửa trại, thản nhiên nói:
"Tại sao cậu lại gia nhập vào tụ hội thần bí học kia?"
Aosta nhớ lại rồi nói:
"Ai cũng có hy vọng đến Trier như các hoạ sĩ nằm mơ cũng muốn tác phẩm của mình được trưng bày trong các triển lãm. Nhưng phần lớn đều thất bại, hàng năm đều có người không chịu nổi đả kích này mà trở nên điên loạn hoặc tự sát.
"Những nhà văn nghèo sống trong khu tập thể muốn lặp lại huyền thoại nổi tiếng của những cuốn sách bán chạy như Aurora và Meunier, nhưng cuối cùng họ chỉ có thể bán tác phẩm của mình cho những tờ báo nhỏ đó, và phải chịu đựng những âm mưu 'thô tục' và thấp kém". Nhắc lại những đánh giá không tốt khác, nhiều người trong số họ thậm chí còn bị hạ xuống viết tiểu thuyết khiêu dâm cho những người bán sách ngầm, và có thể bị cảnh sát điều tra bất cứ lúc nào.
"Hơn mười năm trước, tôi từ tỉnh Western Tbilisi đến Trier, với khát vọng làm giàu, tôi đã ngủ trong căn gác mái dột khi trời mưa, trèo giàn giáo, vào nhà máy, tuồn sách chui, tôi đã từng trở thành một người bán nước ngọt, mặc dù tôi may mắn và dành dụm được một số tiền, nhưng mỗi năm tôi lại thấy rõ rằng mình sẽ không bao giờ có thể giàu có, sẽ không bao giờ sở hữu được ngôi nhà của riêng mình, và tôi sẽ không thể sống nhàn nhã trong cuộc đời của mình. Ở nhà vừa ăn sáng vừa đọc báo, gần đến giờ mới ra ngoài làm việc.
"Sau đó, tôi tiếp xúc với các tạp chí huyền bí như "Thông linh" và "Áo nghĩa". Ha ha, có lẽ tôi vẫn còn ảo tưởng. Tôi cảm thấy rằng mình có thể có được sức mạnh phi thường trong một đêm và thay đổi hoàn toàn vận mệnh của mình. Tôi bắt đầu thường xuyên tham gia các cuộc tụ họp giữa những người cùng đam mê, thì những tạp chí đó sẽ xuất bản thông tin tương ứng.
"Vào đầu năm nay, một người bạn tôi gặp trong câu lạc bộ đột nhiên tìm tới tôi và hỏi tôi có muốn tham gia một tụ hội liên quan đến lực lượng phi phàm chân chính. Tôi không thể từ chối, và bạn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó không."
Lumen yên lặng lắng nghe, không cắt ngang câu chuyện của Aosta.
Chờ đối phương dừng lại, cậu hỏi:
"Người bạn đó của anh là người triệu tập tụ hội?"
"Không." Aosta lắc đầu: "Người triệu tập tự xưng là ngài 'K', mỗi lần đều đội một cái mũ trùm đầu lớn, che gần như toàn bộ khuôn mặt."
"Ngài K..." Lumen ghi nhớ mật danh và suy nghĩ một lúc: "Ông ấy đã thể hiện những khả năng gì?"
Aosta lại lắc đầu:
"Tôi chưa thấy nó."
"Tuy nhiên, sau khi tôi trở thành 'Người kỳ bí', khi gặp lại ông ta, tôi sẽ có cảm giác đối mặt với bóng tối sâu thẳm dưới lòng đất. Tôi nghĩ ông ta hẳn phải rất mạnh."
Nghe có vẻ rất mạnh, không biết so với mục sư và phu nhân Pouaris thì thế nào, Lumen thầm thì thầm trong lòng, tò mò hỏi:
"Anh có cảm giác gì đặc biệt khi đối mặt với tôi không?"
Aosta thốt ra một tiếng "ừm" và quyết định nói ra sự thật:
"Không, nhưng cậu có một phẩm chất nguy hiểm khiến tôi sợ hơn cả Nam tước Brinel."
Lumen nhìn xuống ngực trái của mình và cười nói:
"Tốt."
Aosta có chút sững sờ, không hiểu đối phương muốn biểu đạt cái gì.
Lumen không tiếp tục chủ đề này, mà hỏi:
"Anh đã bao giờ nghe nói về quỷ hồn trong Montsouris chưa?"
"Tôi biết." Làm Vu sư giả lừa tiền kiếm sống, Aosta nắm giữ rất nhiều chuyện liên quan đến Trier dưới lòng đất câu chuyện: "Nghe nói, hắc ám này rộng lớn dưới lòng đất không gian, có một cái linh cảm không ngừng quanh quẩn, nó luôn luôn cô độc đi tới , và dường như nó sẽ không bao giờ đến được đích, nếu ai gặp phải hồn ma này, hoặc sẽ mất mạng ngay tại chỗ, hoặc sẽ chết một cách bí ẩn trong cùng một năm, cùng với những người thân trong gia đình.
"Cho đến nay, những người tuyên bố gặp phải hồn ma Montsouris đều phát điên, và tất cả đều chết trong vòng một năm. Tôi nghe nói rằng hai nhà thờ đã tổ chức những cường giả để tìm kiếm linh hồn ác quỷ dưới lòng đất, nhưng họ đã thất bại."
Cảm giác có chút chân thực... Lumen không hỏi lại nhiều, đứng dậy nói với Aosta:
"Hẹn gặp lại anh vào tối mai hoặc sáng ngày mốt."
"Được." Mặc dù Aosta không nghĩ tới đối phương hiện tại sẽ hại mình, nhưng có thể đuổi đi tên nguy hiểm này, anh ta cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người bình thường không thể quen ở với hổ!
Trên đường trở lại mặt đất, Lumen đi qua lối vào của hầm mộ có đất đèn, và một lần nữa nhìn thấy vòm được chạm khắc nhiều biểu tượng xương trắng, hoa hướng dương và hơi nước.
Nhìn dòng chữ "Dừng lại! Phía trước là đế quốc Tử vong!", Lumen ngập ngừng bước về phía cánh cổng tự nhiên ngăn cách bên trong và bên ngoài.
Lúc này, một bóng người từ phía sau vòm đá khổng lồ đi ra, trầm giọng kêu lên:
"Đứng lại!"
Người mặc áo vest màu xanh và quần màu vàng, là một ông lão với mái tóc hoa râm và nhiều nếp nhăn.
Đôi đồng tử màu vàng nhạt của ông ta hơi đục, và ánh mắt dán chặt vào Lumen.
"Tôi không thể đi vào sao?" Lumen cùng người xa lạ vẻ mặt ngây thơ đơn thuần nói.
Ông lão nhìn cậu hai lần:
"Cậu trước tiên mua vé đi lên, sau đó mang cây nến trắng qua đây."
"Tôi có một người bạn được chôn cất ở đó, tôi có cần mua vé để tỏ lòng tôn kính với anh ấy không?" Lumen bịa chuyện ra một người bạn .
Ông lão nghi ngờ nói:
"Cậu không phải là sinh viên đại học ở Memorial Parish, phải không?
"Bọn khốn kiếp đó luôn bịa ra đủ thứ chuyện dối trá để lẻn vào lăng mộ, ca hát, nhảy múa và tổ chức tiệc tùng trong đài chôn cất!
"Vào đi, nhớ mang theo một cây nến trắng thắp sáng giống như những người kia, tôi chỉ yêu cầu như vậy!"
Lumen đã từng lo lắng rằng nếu được nhận vào đại học, phong cách diễn xuất của cậu sẽ quá khác biệt so với các bạn cùng lớp, nhưng giờ đây có vẻ như đây là sự lo lắng hoàn toàn không cần thiết.
Những sinh viên đó còn điên hơn cậu!
"Được." Lumen lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Lần sau tôi sẽ mang theo một ngọn nến trắng."
Ông lão gật đầu hài lòng.
Lumen quay lại và đi dọc theo con đường đã được sửa chữa đến cầu thang dẫn xuống mặt đất.
Sau hơn một trăm mét, cậu đột nhiên nhìn thấy một bóng đen từ khóe mắt.
Bóng đen khẽ cong lưng, chậm rãi đi tới phía sau hàng cột đá bên trái.
Lumen nhìn thoáng qua, cảm thấy nó không có thật, gần như là hư ảo.
Trong vô thức, Lumen nâng chiếc đất đèn lên, để ánh sáng xanh vàng bao trùm lên nó.
Cái bóng biến mất, như thể nó chưa từng xuất hiện trước đây.
Lumen nhanh chóng nhìn quanh, nhưng không tìm thấy gì.
"Ảo giác, hay là dưới lòng đất là âm hồn?" Lumen vừa mới đưa ra một cái suy đoán, lại đột nhiên có điểm nghi hoặc: "Chẳng lẽ là quỷ hồn trong Montsouris, mình đã gặp quỷ hồn trong Montsouris?"
Đồng tử của cậu giãn ra theo đó, và vẻ mặt trở nên vô cùng chăm chú.
Vài giây sau, Lumen cười ha hả, thiếu chút nữa không thiếu chút nữa không đứng vững, cười đến suýt nữa rơi lệ:
"Ha ha, đến thì đến! Tôi muốn xem nó làm thế nào để toàn bộ trực hệ của tôi đều chết đi, làm thế nào để tôi cũng tử vong một cách thần bí!"