"Cái gì?" Charlie quả thực không thể tin vào tai mình.
Lumen cũng rất kinh ngạc, cậu quay sang nhìn Charlie với ánh mắt đồng tình.
Cậu cảm thấy Charlie không có động cơ mưu sát bà Alice, dù sao chỉ cần đối phương còn sống thì từ giờ cho đến nửa năm sau, mỗi tháng Charlie đều có thể nhận được 500 đồng Fil, mà dựa theo cách nói của một số tạp chí và báo chí, số tiền này đã gần bằng tiền lương của bác sĩ, luật sư, nhân viên công vụ tầng trung như cấp trưởng phòng, giáo sư trường trung học, trường cao đẳng, kiến trúc sư có thâm niên, phó chỉ huy rồi, đối với một người trước khi làm bồi bàn tập sự đã từng suýt chút nữa bị chết đói mà nói thì Alice là một tài nguyên vô cùng đáng xem trọng.
Thấy hai đồng nghiệp của mình đã đi lên giữ chặt hai bên Charlie, viên cảnh sát dẫn đầu chỉ giải thích đơn giản:
"Sáng sớm hôm nay, có người đã phát hiện ra bà Alice đã chết ở trong phòng khách sạn Thiên nga trắng, mà theo như rất nhiều người chứng kiến nói, tối hôm qua anh ngủ lại nơi đó mãi cho đến gần 0 giờ mới rời đi."
Charlie vừa sợ hãi lại hoang mang nói:
"Sao có thể chứ, bà ấy sao có thể chết..."
Lẩm bẩm nói đến đây, hắn chợt ngẩng mạnh đầu nhìn viên cảnh sát kia, gấp gáp nói:
"Lúc tôi rời đi, bà ấy còn sống, thật sự đấy! Tôi xin thề trước Thánh Vieve!"
Tên cảnh sát kia trầm giọng nói:
"Theo như kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ, bà Alice tử vong trong khoảng 11 giờ đêm qua đến rạng sáng 1 giờ ngày hôm nay, ngoại trừ anh và bà Alice ra, trong phòng không có dấu vết của người khác."
Có lẽ cái 'khác' kia cũng không phải là người đâu? Lumen liên tưởng đến quỷ hồn trong Montsouris, nhịn không được lẩm bẩm một câu.
Nếu không phải hiện tại cậu không mang đủ đồ ngụy trang, không muốn khiến cho đám cảnh sát này chú ý tới thì cậu khẳng định sẽ nói lời này ra.
"Không thể nào, chết tiệt, điều này không thể xảy ra!" Hai mắt Charlie trừng lớn, hắn hét lên.
Ngay lúc này, một tên cảnh sát vừa lặng lẽ rời đi một lát rồi từ tầng 5 đi xuống, trong lòng bàn tay trái đeo gang tay màu trắng cầm một chiếc vòng cổ kim cương sáng lấp lánh.
"Tôi tìm được rồi!" Hắn nói với tên cảnh sát dẫn đầu kia.
Tên cảnh sát kia gật đầu, cũng không hề giải thích với Charlie, nghiêm trọng nói:
"Charlie Current, anh đã bị bắt vì tội mưu sát, anh có quyền giữ im lặng, nhưng mọi lời của anh đều trở thành bằng chứng trước tòa."
"Không phải tôi! Các người có nghe thấy không? Không phải tôi!" Charlie thảm thiết hét lớn, hắn cố gắng giãy giụa.
Nhưng điều này không có tác dụng, hắn đã bị hai tên cảnh sát áp giải ra khỏi 'Khách sạn Kim Kê'.
Lúc này, vài vị khách thuê trọ nghe thấy tiếng hét đi đến cầu thang và đều chứng kiến cảnh tượng này.
Trong số những người này, có cả Gabriel, người giống như vừa thức cả đêm để hoàn thành bản thảo.
"Anh có cảm thấy Charlie có thể làm chuyện này không?" Lumen đăm chiêu nhìn hành lang trống rỗng, hỏi nhà viết kịch đứng bên cạnh.
Gabriel ra ngoài nghe ngóng từ sớm nên đại khái hiểu được rốt cuộc Charlie đã gặp phải chuyện gì.
Hắn lắc lắc đầu nói:
"Tôi không tin chuyện này do Charlie làm, hắn không phải người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu."
"Vì sao anh nói như vậy?" Lumen nghiêng đầu hỏi.
Gabriel đẩy gọng kính màu đen trên sống mũi lên:
"Lúc trước hắn bị lừa tiền, thiếu chút nữa chết đói nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc ăn trộm đồ của những người hàng xóm như chúng tôi."
"Điều này chứng minh hắn hoặc là có nguyên tắc và có điểm mấu chốt của mình, hoặc là hắn sợ dính vào pháp luật, cho dù là nguyên nhân nào thì cũng đủ để chứng minh hắn sẽ không sát hại vị phu nhân kia."
Lumen gật đầu, khẽ cười một tiếng, nói:
"Nhưng con người cũng có lúc bị kích động, cũng có thể thay đổi."
Nói xong, cậu bước tới cầu thang, đi lên tầng 5.
Đây là tầng cao nhất của 'Khách sạn Kim Kê', trên trần nhà có vết loang lổ khá lớn của nước bị ngấm rồi khô lại, giống như mỗi lần gặp mưa to sẽ bị nước ngấm vào bên trong.
Lumen đi đến nơi Charlie ở là phòng 504, cậu lấy một một thanh thép cực nhỏ mà cậu vẫn mang theo bên người, mở ván cửa gỗ ra.
Rương hành lý của Charlie, giường ngủ và bàn gỗ đều bị tên cảnh sát lúc trước lật tung, các loại đồ vật lộn xộn bày khắp nơi nhưng số lượng khá hạn chế.
Lúc trước, Lumen có ngồi uống rượu nói chuyện phiếm với Charlie ở quán rượu dưới tầng hầm của khách sạn, cậu từng nghe hắn nhắc qua chuyện thời gian hắn thất nghiệp, hắn đã phải mang bộ lễ phục duy nhất của mình đi ra tiệm cầm đồ, và thế chấp rất nhiều đồ đạc khác, cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa có khả năng chuộc lại đồ.
Lumen bước vào bên trong, tầm mắt chậm rãi nhìn quanh phòng, cậu chợt nhìn thấy một bức tranh
Nó được dán trên tường đối diện với giường ngủ, trên bức tranh là một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh biếc.
Người phụ nữ kia chừng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt xanh biếc, bờ môi hồng nhuận, khuôn mặt tinh xảo, khí chất thanh cao nhã nhặn.
Lumen hơi sửng sốt một chút, cậu cảm giác người phụ nữ trên bức tranh kia rất quen mặt.
Cậu biết đây là Suzanne Matisse, gái điếm nổi tiếng bị Charlie nhầm với Thánh Vieve.
Nhưng lúc trước cậu chưng từng gặp qua người phụ nữ này, không thể có chuyện cậu cảm thấy đối phương rất quen mặt được.
Lumen yên lặng một lát rồi chợt nhớ đến một chuyện.
Đoạn thời gian trước, trong lúc cậu nhảy 'Vũ điệu chiêu nhiếp' ở phòng 207 có chiêu nhiếp tới một bóng người nửa trong suốt rõ ràng mạnh hơn những sinh vật khác.
Bóng người kia cũng là phụ nữ, và cực kỳ giống Susanna Matisse trên bức tranh kia, chỉ khác ở chỗ là một người tóc xanh biếc, một người tóc nâu đỏ, mái tóc của một người dài đến mức có thể bao quanh che cơ thể trần trụi, một người lại chỉ có thể búi tóc bình thường.
Hơn nữa, bóng người kia vô cùng mị hoặc, giống như có thể lập tức kích thích dục vọng tiềm ẩn trong mỗi con người mà bức chân dung của Susanna Matisse cũng không khiến cho Lumen cảm thấy phấn khích.
"Rắc rối này do việc liều lĩnh khẩn cầu mang lại sao?" Lumen khẽ gật đầu.
Nếu là cậu lúc trước, cậu hoàn toàn sẽ không cho rằng hành vi lúc đó của Charlie là có vấn đề, bởi ít nhất nó có thể giúp hắn tránh được vận mệnh phải chết đói, đừng nói hắn biết đấy là thiên sứ bảo hộ thành Trier, cho dù biết là gái điếm, hắn cũng sẽ thành kính khẩn cầu.
Mà hiện tại, thông qua những ghi chép vu thuật của Aurore về việc nhập môn danh sách của hai mươi hai con đường hướng tới thần thánh và sau khi đã đạt được sự hiểu biết nhất định về kiến thức thần bí học liên quan đến những hiến tế cấm kỵ thì cậu hiểu, đôi khi những lời khẩn cầu liều lĩnh sẽ dẫn đến những chuyện vô cùng nguy hiểm.
Kiểm tra một lát, cậu rời khỏi phòng 504, rồi lấy chiếc đèn được thắp sang bằng đất đèn, đi đến đại lộ Market và ngồi xe ngựa công cộng đến khu Đài thiên văn.
Sau khi đi vào lòng đấy, Lumen đi về phía khu vực Aosta Trull thường lui tới, trên đường đi, cậu thường xuyên quan sát những mảng tối phía sau các cột đá.
Đối với việc này, cậu cũng phải cười tự giễu nói:
"Mình sẽ không phải gặp lại quỷ hồn trong Montsouris nữa đúng không?"
Nếu thật như vậy, cậu phải suy nghĩ xem liệu trên người mình có vật gì có mối liên hệ đặc thù với quỷ hồn trong Montsouris hay không, hoặc là ô nhiễm kia tuy bị phong ấn nhưng vẫn có thể gián tiếp cải biến 'chòm sao' của cậu, làm cho vận khí của cậu trở nên cực kỳ kém.
May mắn, lo lắng của Lumen đã không thành sự thật, cậu thuận lợi tìm thấy Aosta Trull ngồi trước một đống lửa trại phía dưới một cột đá.
Người đàn ông mặc áo choàng màu đen và đội mũ trùm đầu này vừa nhìn thấy Lumen thì lập tức nở nụ cười chân thành, rồi nói:
"Ngài K cho phép cậu tham gia hội nhóm thần bí học kia của chúng tôi tổ chức vào chín giờ tối thứ tư, và cách hai tuần tổ chức một lần."
Ánh mắt Aosta chân thành một cách dị thường, giống như đang nói cậu nên trả thù lao đi.
Chín giờ tối ngày mai sao, Lumen mỉm cười gật đầu:
"Địa điểm tổ chức là ở đâu?"
"Cậu đến nơi tôi ở trước một tiếng, tôi sẽ dẫn cậu đi." Aosta không do dự trả lời.
Lumen 'ừm' một tiếng:
"Đến lúc đó tôi sẽ trả thù lao cho anh."
"Được." Mặc dù Aosta hơi thất vọng, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Lumen ngược lại hỏi:
"Tham gia hội nhóm này có cần chú ý điểm gì không?"
"Chỉ cần che khuất mặt của cậu, che dấu thân phận của cậu thật kỹ là được." Aosta tỏ vẻ đầy kinh nghiệm nói: "Cậu không muốn những người tham dự khác bị phía chính quyền quơ được, bị hỏi cung sẽ khai ra cậu chứ? Ngoại trừ Mr. K có thể biết thân phận của tất cả mọi người, những người khác đều không được."
Lumen mỉm cười nói:
"Anh đã thấy mặt tôi, biết thân phận của tôi, sau buổi họp hội nhóm đầu tiên, tôi đang nghĩ có nên chôn anh ở một góc nào đó dưới lòng đất Trier không?"
Aosta theo bản năng rùng mình một cái, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:
"Cậu thật hài hước."
"Nhưng tôi không biết cậu là ai, cũng không biết cậu ở chỗ nào, làm gì,... hơn nữa, hiện tại dáng vẻ của cậu cũng chưa chắc ở trạng thái chân thật nhất."
Sau khi dọa cho đối phương sợ hãi, Lumen thoải mái ngồi xuống một tảng đá gần đó, vừa hưởng thụ cái ấm áp của lửa trại vừa nói chuyện:
"Anh có biết Susanna Matisse không?"
"Biết." Aosta phấn khích nói: "Có một khoảng thời gian, cô ấy là người tình trong mộng của tôi, tôi đã mua rất nhiều tấm áp phích và bưu thiếp có in hình của cô ấy, mấy năm trước cô ấy là gái điếm nổi danh nhất thành Trier, được tham gia các loại tiệc của giới thượng lưu, cũng bị truyền rất nhiều chuyện xấu liên quan đến các nghị sĩ, quan lớn, kẻ có tiền, nghe nói cô ấy có thể kiếm được mấy chục vạn đồng Fil mỗi năm, nhưng hai ba năm gần đây, chúng tôi không thấy cô ấy xuất hiện nữa, và cái danh gái điếm nổi danh nhất thành Trier bị 'Nana' đoạt mất, ôi, có lẽ cô ấy đã yên ổn trở thành tình nhân của một vị nào đó rồi."
Mấy chục vạn đồng Fil sao? Lumen hơi kinh ngạc:
"Một gái điếm cao cấp còn kiếm được nhiều tiền hơn cả hầu hết nhà văn bán chạy nhất sao?"
"Điều này không phải rất bình thường sao?" Aosta lộ vẻ kỳ quái: "Gái điếm cao cấp có thể ngủ trên giường của nghị sĩ, chủ ngân hàng, quan chức cấp cao, còn nhà văn bán chạy nhất thì không thể."
Lumen vừa buồn cười vừa giễu cợt nói:
"Cũng đúng, nhà thơ Baudelaire từng nói, nhà văn và gái điếm không khác nhau, điểm khác biệt duy nhất là một người bán trí óc, một người bán thân thể."
"Tôi lại càng thích thân thể hơn." Aosta thẳng thắn nói.
Lumen lại hỏi:
"Vậy anh có từng nghe nói đến truyền thuyết về một nữ quỷ có mái tóc màu xanh biếc quấn quanh cơ thể, đường nét khuôn mặt vô cùng tinh xảo, có thể câu dẫn được đa số đàn ông, kích thích dục vọng của bọn họ không."
"Không có." Aosta lắc lắc đầu.
Ngay sau đó, hắn mơ màng nói:
"Nếu thật sự có nữ quỷ như vậy, tôi cũng rất muốn được gặp một lần."
Lumen đứng lên, thấp giọng cười nói:
"Vậy anh cứ thử đến đây mấy chục lần một đêm, cẩn thận lại chết bất ngờ."
"..." Sắc mặt của Aosta nháy mắt đông cứng lại.
3 giờ chiều, tại trụ sở cảnh sát, số 27 đại lộ Market, khu chợ Candide.
Lumen tiêu tốn gần 300 đồng Fil để mua ba bộ quần áo chất lượng khác nhau và đồ trang điểm giá rẻ, cùng một số đạo cụ ngụy trang khác, sau đó xuất hiện ở sảnh lớn tấp nấp người đến kẻ đi, ồn ào một cách dị thường.
Có người bị dẫn giải vào, có người may mắn được thả ra, có người lớn tiếng chửi bới, khóc lóc om sòm, có người đập bàn đập ghế.
Lumen mặc một bộ vest đen, với mái tóc vàng được chải vuốt ra sau, gọng kính đen trên sống mũi, trên mép có hai chòm râu, hai bên má rõ ràng tái nhợt hơn, cậu xách theo một chiếc cặp công văn màu rám nắng, đi về phía một nam cảnh sát phụ trách tiếp đón dân.
Cậu đứng trước mặt đối phương, khẽ nâng đầu, vô cùng tự tin nói:
"Tôi là Charler, là luật sư công ích của Current, tôi muốn gặp thân chủ của tôi."