Vài giây sau, Flanka cười gượng, nói:
"Không cần quan tâm tới cậu ấy đâu, cậu ấy cũng có tụ hội thần bí học của riêng mình rồi."
Jenna khẽ gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.
Hai người mang theo quần áo dùng để ngụy trang, mặt nạ và một vài món đồ trang điểm, đi ra khỏi số 3 phố White Coat, tới đường lớn khu chợ và bắt hai tuyến đường sắt ngầm chạy từ trạm tàu hỏa hơi nước Sucht ở khu chợ tới trạm tàu Trier North ở khu Nhà thờ lớn, đến khu 9, cũng là khu Ca kịch viện nổi tiếng phía bắc đại lục.
Đây là khu phố có mái vòm che lớn nhất và sầm uất nhất thế giới với hai bên đường phố là các công ty bách hóa và các cửa hàng sa hoa, phía trên khung sắt thép chống đỡ mái vòm bằng thủy tinh đủ màu sắc rực rỡ, miêu tả hình ảnh các vị thần hoặc các bức tranh sử thi.
Để cho ánh mặt trời chiếu qua lớp kính sẽ trở nên rực rỡ hơn, nhằm bù lại cho việc thiếu hụt ánh sáng do lớp vòm thủy tinh màu sắc mang lại,
Những ngọn đèn dầu phía trên đỉnh các cột đèn đường bằng sắt sơn màu đen tuyền sẽ luôn được thắp sáng, chiếu ra thứ ánh sáng trắng chói mắt.
Thứ này gọi là đèn măng-sông, nó lợi dụng nhiệt lượng được đốt từ bên trong làm cho dầu hỏa biến thành hơi phực cháy, phun hơi nóng rực ra bốn phía bên trong chụp đèn và phát ra thứ ánh sáng màu trắng sáng ngời.
Loại đèn có hiệu quả chiếu sáng mạnh hơn loại đèn khí than truyền thống và đèn dầu hỏa thông thường gấp nhiều lần này là phát minh của Giáo hội 'Thần hơi nước và máy móc'.
Jenna đi theo Flanka vào nhà vệ sinh công cộng ở đoạn giữa con phố có vòm che khu khố ca kịch viện, mỗi người tự vào một gian khác nhau, đổi quần áo, hóa trang đơn giản để che đi vẻ rạng rỡ của chính mình.
Sau đó, hai người đi tới lối vào dẫn xuống lòng đất ở gần đó.
Con phố ngầm bên dưới lòng đất tương ứng với con phố có mái vòm che ở khu ca kịch viện ở phía trên cũng rất đông người qua lại, hai bên phố mọc đầy quán cà phê, phòng tranh, quán bia, và các cửa hàng nho nhỏ, hoàn toàn không có cảm giác lạnh lẽo, bí bách, u ám, tối tăm giống như các khu vực khác ở Trier.
Đi hết đoạn phố này, thế giới dưới lòng đất Trier mới trở lại dáng vẻ giống như trong ấn tượng của Jenna.
Là 'Thích khách', cả Jenna và Flanka đều có năng lực nhìn thấy mọi vật trong bóng tối, nhưng vì để ngăn không cho những người khác cùng tham dự cuộc tụ hội thần bí học có thể nhìn ra được đặc thù của danh sách của mình, mỗi người bọn họ đều xách theo một chiếc đèn đất đèn, để khoảng không phía trước được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng màu hơi vàng nhuốm chút xanh lam.
Jenna quan sát và bắt chước theo nhất cử nhất động của Flanka, cô đeo mặt nạ bằng kim loại màu trắng bạc che khuất nửa khuôn mặt, bước chân nhẹ gần như không phát ra tiếng động đi men theo con đường hơi ẩm ướt dẫn sâu xuống lòng đất.
Đi thêm một lúc, Flanka chỉ vào một lối rẽ ở phía trước, cười nói:
"Chỗ đó bị đồn là có ma quỷ."
"Lời đồn như thế nào?" Jenna cực kỳ phối hợp hỏi.
Flanka cười cười, nói:
"Đồn là người ở ca kịch viện thường xuyên nghe thấy tiếng đàn ông rất kỳ quái phát ra từ dưới lòng đất, bọn họ đã tìm mấy tên thợ săn tiền thưởng để đi điều tra nguyên nhân, kết quả, bọn họ một đi không trở về."
"Người phi phàm phía chính phủ không xử lý vụ này sao?" Jenna nghi hoặc hỏi lại.
"Bọn họ có điều tra nhưng không thu được gì, bởi vì lời đồn này vốn do chính bọn chị tự biên tự diễn ra."
Flanka bật cười thành tiếng.
Jenna càng nghe càng mê mang:
"Vì sao phải cố ý dựng ra một lời đồn như vậy? Để cho vui sao?"
Flanka cười nói:
"Để những người thích chui rúc dưới lòng đất Trier không quấy rầy tới tụ hội của chúng ta."
Jenna cảm thấy mình đã hiểu rõ nguyên nhân, cô phân tích:
"Để dọa bọn họ, khiến cho bọn họ không dám đến khu vực này, đúng không?"
"Không phải." Flanka nghiêm mặt lắc đầu:
"Để cho bọn họ chỉ chú ý đến chỗ đó mà xem nhẹ các khu vực xung quanh, nói đơn giản chính là, vẽ việc cho đám sinh viên và mấy người dân Trier ưa thích mạo hiểm kia làm."
Jenna vốn sinh ra và lớn lên ở Trier, lúc nghe đến đây thì không khỏi nghẹn họng, vài giây sau mới nói:
"Mẹ kiếp! Người Trier xung quanh tôi, không ai như thế cả!"
"Tất cả mọi người đều rất cố gắng làm việc, sau một ngày làm việc vất vả, bọn họ chỉ thích đến những nơi như quán bar, vũ trường để uống chút rượu, ca hát nhảy múa, hoặc là quát tháo, chửi rủa nhau để xả hết cảm xúc bên trong."
"Không phải người Trier nào cũng giống nhau đâu." Flanka vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu.
Trong lúc nói chuyện, hai người chen qua một khe hở, rẽ vào một đường hầm mới, tới một mỏ đá trống rỗng bỏ hoang đã phủ đầy rêu xanh biếc.
Bên ngoài mỏ đá là một bộ hài cốt màu trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng sắt, hốc mắt rỗng tuếch, sâu thẳm tối đen.
Jenna không được tiếp xúc quá nhiều với các sự vật thần bí học, giờ đây lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy, trái tim cô không tự chủ nhảy nhanh hơn, cảm giác sợ hãi theo bản năng trào lên.
Flanka giơ tay lên chào:
"Lần nào anh cũng phái bộ xương khô này lại đây, anh có cần cẩn thận như vậy không?"
"Mẹ kiếp, tại sao bộ xương khô cũng cần đeo mặt nạ chứ, có gì mà không gặp người được hả?"
Bộ xương trắng kia dùng giọng nói như tiếng kim loại ma sát vào nhau, nói:
"Tôi rất thích một câu trong cuốn tiểu thuyết "Nhà thám hiểm vĩ đại':
"Đây là phép lịch sự."
Nói xong câu này, hốc mắt tối đen không có một ánh lửa thiêu đốt quay sang nhìn về phía Jenna:
"Cô ấy là ai?"
"Cô ấy là bạn của tôi, tôi dẫn cô ấy tới đây mở mang kiến thức một chút."
Flanka trả lời một câu cực kỳ ngắn gọn.
Bộ xương khô kia không tiếp tục truy hỏi nữa, cần cổ giật giật phát ra tiếng răng rắc, ý bảo hai người có thể đi vào mỏ đá trống rỗng ở phía sau lưng nó.
Vào bên trong rồi Jenna mới thấy có không ít người ngụy trang khác nhau đã tới từ trước, bọn họ hoặc ngồi trên tảng đá hoặc đứng ở trong góc, không ai nói với ai câu nào, vô cùng yên tĩnh.
Jenna nhìn quanh một vòng, sau đó hạ thấp giọng nói, hỏi Flanka:
"Hắn cứ để cho tôi vào như thế này sao?"
Như vậy có phải quá đơn giản, quá thoải mái không?
Không quan tâm xem người mới tới có đáng tin cậy không, cũng không lo lắng vấn đề an toàn sao?
Flanka nhỏ giọng cười nói: "Chị tin tưởng hắn, hắn cũng tin tưởng chị."
"Là như vậy sao." Jenna vừa mới gật đầu, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng,"Làm sao bộ xương khô kia biết đó là chị chứ? Chẳng phải chị đang ngụy trang hay sao?"
"Hắn có phương pháp đặc biệt để nhận biết." Flanka giải thích một câu vô cùng mơ hồ.
Mười lăm phút sau, lại lục tục có người đến, chò đến khi bộ xương trắng đeo mặt nạ bằng sắt kia tuyên bố buổi tụ hội chính thức bắt đầu thì trong mỏ đá trống rỗng này đã có gần hai mươi người.
Jenna mang tâm thái trải nghiệm và sự hiếu kỳ để quan sát các cuộc giao dịch, thỉnh thoảng cô lại nhỏ giọng hỏi Flanka vài câu, từ đó cũng nắm được rất nhiều thuật ngữ mới.
Trong quá trình đó, cô không thể tránh khỏi việc bị sốc trước giá cả của các loại nguyên liệu, vũ khí bình thường, vật phẩm thần kỳ và công thức điều chế ma dược, cho dù là thứ có giá rẻ nhất, cô cũng phải đi hát liên tục suốt một tuần mới có thể kiếm đủ tiền, còn món đồ có giá đắt nhất thì cô cảm giác cả đời này cũng chưa chắc đã mua nổi.
Một phần ba thời gian cuối cùng của tụ hội chủ yếu là các ủy thác, Jenna bất giác ngồi thẳng sống lưng, cô muốn nhìn xem liệu mình có thể hoàn thành ủy thác nào để kiếm thêm một khoản tiền hay không.
Một người đàn ông mặc một bộ áo choàng màu đen, dáng vẻ giống như 'Vu sư' trong những câu chuyện kinh dị cổ xưa dùng giọng nói sắc bén, nói:
"Tôi có một nhiệm vụ, trị giá 20. 000 đồng Fil."
20. 000 đồng Fil? Tất cả mọi người ở đây đều đổ dồn ánh mắt về phía người ủy thác kia.
Jenna cũng như vậy, cô sống đến từng này tuổi rồi mà chưa từng nhìn thấy một số tiền lớn như thế.
Người đàn ông kia liếc nhìn hai phía trái phải, rồi nói: "Người trông coi Tu Đạo Viện Deep Valley ở Khu đồi núi đã mất tích ba ngày rồi, tôi hy vọng mọi người có thể tìm hắn hoặc thi thể của hắn giúp tôi."
"Tôi không có năng lực phân biệt đâu là manh mối thật đâu là giả, cho nên, chỉ khi nào có người mang được hắn hoặc thi thể của hắn tới Tu Đạo Viện Deep Valley thì mới có thể nhận được 20. 000 đồng Fil."
"Tất nhiên, mọi người cũng có thể lựa chọn đưa đến nơi này."
Tu Đạo Viện Deep Valley thuộc Giáo hội 'Thần hơi nước và máy móc', là nơi quy tụ của rất nhiều tu sĩ khổ hạnh quyết lập chí cả đời không kết hôn, không sinh con, không truyền giáo, không giảng đạo, chỉ tập trung nghiên cứu máy móc và hơi nước.
Tu viện này nằm ở khu đồi núi, cũng chính là khu 19, phía tây là tòa tổng giáo đường của giáo hội 'Thần hơi nước và máy móc' và trạm tàu Trier North ở khu nhà thờ lớn, phía đông là khu 20, cũng chính là khu nghĩa trang.
Thấy không có ai lên tiếng, người đàn ông kia tiếp tục nói:
"Phía chính phủ cũng đã điều tra, nhưng không thu hoạch được gì."
"Tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận ủy thác này và đến Tu Đạo Viện Deep Valley để điều tra dưới danh nghĩa thợ săn tiền thưởng mà không sợ bị nghi ngờ, bởi vì tiếp theo, tôi sẽ dán thông báo trong các quán bar, vũ trường, quán rượu ở các tất cả các khu."
Jenna nghe xong thì không khỏi động tâm, cô có thể thử xem, dù sao không điều tra được gì cũng không mất gì cả, cùng lắm chỉ lãng phí một chút thời gian kiếm tiền mà thôi.
Cô nghiêng đầu nhìn Flanka.
Flanka cũng gật đầu, ý bảo có thể tiếp nhận ủy thác này. Một mặt là do cô tò mò, mặc khác là cảm thấy lần ủy thác này có thể mang đến cho Jenna một ít kinh nghiệm trong việc phát hiện dị thường, đánh hơi được nguy hiểm để rút lui đúng lúc, tránh việc đối phương chỉ biết dùng cả tính mạng để ám sát.
Đương nhiên, tiền thưởng khá cao cũng là một trong số nguyên nhân.
Sau một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, người tham gia tụ hội lần lượt đặt câu hỏi.
Bọn họ muốn nắm được thật nhiều thông tin trước khi chính thức đi vào điều tra.
Người ủy thác cũng trả lời cực kỳ ngắn gọn, chỉ tiết lộ các thông tin như, người trông coi tu viện tên là Pinker, ngoài năm mươi tuổi, có vóc người gầy yếu, là cư dân của thị trấn Deep Valley gần đó.
Hắn là tín đồ của 'Thần hơi nước và máy móc', chưa từng kết hôn, có niềm đam mê cuồng nhiệt đối với máy móc, đây cũng là nguyên nhân khiến cho một người có đất có nhà riêng như hắn lại làm công việc trông coi Tu Đạo Viện Deep Valley.
Mỗi tuần hắn sẽ về nhà một lần, mỗi lần một ngày, nhưng chưa từng vắng nhà.
Buổi tối hôm đó, khi một nhóm tu sĩ đang say mê thử nghiệm một cỗ máy hơi nước trong sân, bọn họ còn nhìn thấy Pinker đứng ở trước cửa của phòng dành cho người trông coi, thích thú quan sát.
Ai ngờ, sáng ngày hôm sau, người ta phát hiện ra hắn đã bị mất tích.
Jenna nghiêm túc ghi nhớ những thông tin này, giống cách cô ghi nhớ khi học diễn xuất. Không lâu sau, cuộc tụ hội thần bí học này chấm dứt, người tham dự ăn ý rời đi theo từng nhóm nhỏ.
Buổi tối mấy ngày hôm sau, khi Lumen đang ngồi trước quầy bar của vũ trường Breee, uống rượu Absinthe mà cậu thích nhất, và xem Jenna vừa hát vừa khiêu vũ trên sân khấu.
Lúc này, Louis đi tới gần, ghé sát bên tai cậu, nói:
"Sếp, lão đại đang đợi cậu ở quán cà phê trên tầng hai."
"Đích thân lão đại tới đây sao?" Lumen hơi giật mình.
Cậu không nói gì thêm mà ngửa đầu, uống một hơi hết sạch thứ chất lỏng màu xanh biếc còn lại trong ly, rồi đứng dậy đi về phía cầu thang dẫn lên tầng trên.
Lúc này, Gardner Martin đang đứng bên cạnh cửa sổ, hắn không mặc áo vest mà chỉ khoác một chiếc áo màu nâu rám nắng, đội một chiếc mũ tròn rộng vành màu đồng, giống như vừa mới đi từ bến tàu hoặc bãi hàng lại đây.
Đôi mắt màu nâu thiên đỏ của hắn liếc nhìn một giây, rồi ra hiệu cho những người khác đều rời khỏi nơi này.
Rất nhanh, trong quán cà phê chỉ còn Gardner Martin và Lumen.
Vị lão đại của băng Savoy cười nói: "Chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên tôi khen ngợi cậu, đúng không?"
"Đúng vậy, cảm ơn lão đại." Lumen gật đầu.
Vẻ mặt của Gardner Martin dần trở nên nghiêm túc: "Cậu có hứng thú gia nhập tổ chức của tôi không? Điều đó có nghĩa là cậu có thể gặp được nhiều người phi phàm hơn, tiếp xúc với sức mạnh cường đại và nguồn tài nguyên dồi dào hơn."
'Khảo nghiệm' xong rồi sao? Lumen không che dấu vẻ nghi ngờ của mình:
"Cái giá phải trả là gì?"
Gardner Martin lại một lần nữa mỉm cười nói:
"Cái giá phải trả là cậu có thể gặp phải nhiều nguy hiểm hơn, và phải hoàn thành một ít nhiệm vụ theo mệnh lệnh."Nhưng chỉ cần cậu làm tốt, cậu chắc chắn có thể sớm được đề bạt thăng cấp, có lẽ không đến vài năm, cậu có thể ngồi vào vị trí của tôi đây."
Lumen cố ý do dự cân nhắc một hồi mới trả lời:
"Tôi không có vấn đề gì."
Gardner Martin nghiêm túc gật đầu: "Nhưng trước đó, cậu cần phải vượt qua một khảo nghiệm, hiện tại cậu hãy đến số 13 đường lớn khu chợ và chờ ở đó đến khi mặt trời mọc."
Số 13 đường lớn khu chợ sao? Lumen nhíu mày, cố gắng nhớ lại, cuối cùng cậu cũng nhớ ra đó là nơi nào: Đó chẳng phải là nơi mà 'Người kỳ bí' Aosta Trull cho rằng là nơi nguy hiểm nhất khu chợ sao.
Đó chính là tòa nhà bị cháy nhưng chưa được dỡ bỏ.