Chương 142: Phát tiết

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 07-12-2024 13:25:29

Chỉ tầm chục giây sau, hai người phi phàm đang chiến đấu kia cũng nhận ra có người đang quan sát, bọn họ theo bản năng kéo khoảng cách lẫn nhau, hướng ánh mắt nhìn về phía Lumen. Lumen dựa vào vách tường của con hẻm nhỏ, cười một tiếng, nói: "Đánh đi, tiếp tục đánh đi, đừng để ý đến tôi." Thanh niên trẻ tuổi người bản xứ, tay trái cầm đao ngắn nặng trịch cảnh giác nhìn Lumen có mái tóc màu đen, mắt xanh lục, khuôn mặt xuất chúng, đầu đội mũ rơm màu vàng kim. Ai thế? Cậu ta muốn làm gì? Người đàn ông tóc ngắn cầm hai con dao giải phẫu hình dạng kỳ quái cũng cảnh giác. Hắn liếc mắt nhìn Lumen một cái, lại nhìn thanh niên trẻ tuổi người bản xứ kia, đột nhiên cúi người, hai tay rũ xuống. Một làn khói đen đặc nồng nặc mùi lưu huỳnh nháy mắt tràn ngập xung quanh hắn, bao phủ toàn bộ bóng dáng hắn. Nụ cười trên mặt Lumen không hề giảm, chân mày bên phải khẽ nhướng. Thanh niên trẻ tuổi người bản xứ thấy thế, cũng mặc kệ phản ứng của Lumen, tay trái hơi mở ra kia đẩy về phía trước, bóng đen lơ lửng trong lòng bàn tay chợt phình ra, hóa thành một đám 'Mây đen' vặn vẹo Đám 'Mây đen' này dung nhập vào khu vực đậm đặc mùi lưu huỳnh, chỉ trong nháy mắt nó đã hút toàn bộ khói đen đặc vào bên trong, để cho bầu không khí của con hẻm nhỏ này trở nên sạch sẽ hơn, để cho ánh trăng đỏ rực trên trời cao lại một lần nữa rọi xuống nơi này. Nhưng người đàn ông có mái tóc đen rất ngắn, đôi mắt xanh thẫm và khuôn mặt vô cảm kia đã biến mất không thấy tăm hơi. Chạy rồi? Thanh niên trẻ tuổi người bản xứ vừa sợ vừa giận lại ảo não. Hắn vừa tìm kiếm dấu vết vừa theo bản năng nghiêng đầu, nhìn về phía Lumen vừa đứng. Trước vách tường nơi đó đã không có bóng người. Cậu ta đi từ lúc nào? Tại sao mình lại hoàn toàn không phát hiện ra? Thanh nhiên trẻ tuổi người bản xứ cầm đao ngắn nặng trịch không biết nên tin vào mắt mình hay không, cũng khống biết có nên tiếp tục đuổi theo mục tiêu hay không. Bram vừa dựa vào năng lực pháp thuật, thành công trốn thoát khỏi con hẻm nhỏ kia, hắn lập tức cất hai con dao giải phẫu có hình dạng kỳ dị, di chuyển nhanh trên một con đường tối tăm không có ánh đèn, không ngừng thay đổi phương hướng, hòng đánh lạc hướng kẻ theo dõi trong tưởng tượng. Trong quá trình này, hắn còn lẻn vào một tiệm đóng giày bên đường, đổi một đôi giày da không vừa chân và xử lý dấu vết từng có người đột nhập để ăn trộm. Sau khi di chuyển liên tục ba vòng lớn, Bram quay lại con hẻm nhỏ vừa chiến đấu trước đó, rẽ vào một ngôi nhà trong khu phố lân cận. Đây là một khu nhà trọ đơn sơ được dựng từ đá tảng xám đen và gỗ sồi. Bram mở cửa phòng của mình, bước vào bên trong, thuận tay đóng cánh cửa gỗ lại. Mãi đến lúc này, hắn mới khẽ thở ra một hơi. Sau đó, hắn lấy một cái bình thủy tinh trong suốt để trong túi màu trắng xám giắt bên hông ra, bên trong bình chứa một thứ chất lỏng gần như không màu có vài điểm đỏ sậm, bên trong thứ chất lỏng này là một đôi môi đầy đặn nở nang vẫn còn vương máu, đôi môi hơi mở ra, tựa như đau đớn và hoảng sợ vẫn còn đọng lại. Bram say mê ngắm nhìn bình thủy tinh trong tay tựa như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật. Một lúc lâu sau, hắn thu hồi tầm mắt, chuyển sang bên cạnh, mở cánh cửa tủ đứng ở đó. Bên trong tủ có bảy tám bình thủy tinh, bên trong mỗi bình thủy tinh đều có một đôi môi đã thâm lại với nhiều đường nét khác nhau, hoặc hơi cong lên, hoặc đã nhăn nhúm lại. Bram đặt chiến lợi phẩm của mình vào một khoảng trống bên trong, dùng thuốc màu màu máu sền sệt vẽ ký hiệu tà dị lên trên. Làm xong chuyện này, tay hắn vuốt ve những đôi môi khác nhau qua lớp bình thủy tinh, tựa như đang thưởng thức từng tác phẩm xuất sắc nhất trong phòng triển lãm tranh. "Thật biến thái." Đột nhiên, bên tai Bram quanh quẩn tiếng thở dài hàm chứa ý trào phúng. Hắn xoay mạnh người, nhìn về phía phát ra âm thanh kia, phát hiện không biết từ khi nào đã có một thanh niên trẻ tuổi tóc đen mắt xanh lục, mặc áo sơ mi trắng cởi hai cúc áo trên, đội mũ rơm màu vàng kim đang ngồi trên ghế bành cạnh bàn. Là cậu ta? Đồng tử mắt của Bram cấp tốc phóng đại, hắn nhận ra thanh niên đột ngột xuất hiện trong phòng mình này là ai: Chính là người đứng quan sát mình chiến đấu với thành viên của 'Linh giáo đoàn'. Hắn theo tới đây từ khi nào? Tại sao hắn khóa hành tung của mình mà mình lại không hề hay biết... Lumen mỉm cười, tốt bụng giải đáp nghi vấn trong lòng đối phương: "Không có kẻ nào nói với anh rằng, mùi cả thứ chất bảo quản trong bình thủy tinh kia rất nồng sao?" "Hơn nữa, lúc anh giết người vẫn còn dính mùi máu tươi." Bram căng thẳng: "Cậu là 'Thợ săn' sao?" Trong lúc nói chuyện, hắn chậm rãi, lặng lẽ di chuyển bước chân. "Cũng khá hiểu biết đấy." Lumen vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, 'Vậy vì sao anh lại cắt môi bỏ vào chất bảo quản, mang theo bên người vậy? Như vậy không phải là 'Sát thủ liên hoàn' đủ tư cách, à, tôi hiểu rồi, anh có dục vọng và nhu cầu sưu tầm chiến lợi phẩm, đây vừa là để thỏa mãn chính anh, cũng là một phần cho một nghi thức nào đó? Ha ha, dục vọng hại người, 'Kẻ máu lạnh' chỉ là bình tĩnh và tàn nhẫn, nhưng cũng bình tĩnh phạm sai lầm, đánh cuộc rằng nếu mình làm không cẩn thận đến từng chi tiết sẽ không bị bắt." Khi nhìn thấy tên tội phạm giết người biến thái này chế tạo ra khói đen đặc nồng nặc mùi lưu huỳnh thì Lumen đã biết hắn là danh sách 7 'Sát thủ liên hoàn' trên con đường 'Tội phạm'. Trong cuốn sách 'Ác ma học' của thành Bạc Trắng mới, danh sách 8 'Kẻ máu lạnh' của con đường 'Tội phạm', còn được gọi là 'Thiên sứ gãy cánh', thân thể sẽ xuất hiện một số đặc tính không thuộc con người, đạt được hai ba năng lực pháp thuật thuộc lĩnh vực ác ma, tùy từng cơ địa khác nhau mà thu hoạch khách nhau, có khi là lửa độc, có khi là 'Lời độc ác làm người ta tổn thương', 'Chế tạo khói đen' là một trong số đó. Kết hợp với biểu hiện của mục tiêu khi chiến đấu, về cơ bản Lumen đã đoán đước hắn chỉ ở danh sách 7, chỉ là 'Sát thủ liên hoàn'. Nghe thấy Lumen cười nhạo và châm chọc như vậy, trán Bram hơi giật mấy cái. Hắn vẫn bình tĩnh, vừa tùng chút một di chuyển vừa nhỏ giọng nói: "Anh tìm tôi chỉ để nói chuyện phiếm sao?" "Rột cuộc anh muốn gì ở tôi?" Vừa dứt lời, một làn khói đen mù mịt nồng nặc mùi lưu huỳnh lại tràn ngập xung quanh 'Sát thủ liên hoàn' này. Dựa vào làn khói đen mù mịt này, đôi mắt của Bram hơi tối lại, hắn dùng một loại năng lực pháp thuật của mình thuộc lĩnh vực ác ma. Thân thể hắn bắt đầu thay đổi màu sắc tựa như tắc kè hoa, gần như đồng màu với làn khói đen đang dần khuếch tán ra xung quanh. Sau đó, hắn di chuyển thật nhanh, yên lặng đến gần cửa, mở cửa phòng ra, nhảy ra ngoài. Bram chỉ thấy hoa mắt, lại thấy khói đen đặc đang khuếch tán, thấy thanh niên mắt xanh lục đang ngồi ở ghế bành mỉm cười nhìn mình. Hắn quay trở lại phòng mình. Chỉ khác là vừa rồi hắn đứng đối diện cửa, hiện giờ là quay lưng về phía cửa. "Cái bình hư cấu!" Sau khi Lumen lẻn vào trong phòng này, chuyện đầu tiên cậu phải làm không là tạo tư thế mà là cấu tạo ta một 'Cái bình hư cấu' để không một người phi phàm nào có thể ra khỏi cửa! Bram không vì thế mà uể oải và ảo não, trong màn khói đen đặc bao trùm quấy nhiễu tầm mắt, hắn nhảy ra bên ngoài, lăn về phía giường, rút một khẩu súng cơ sáu nòng từ đáy giường. Hắn nâng súng cơ lên, nhắm về phía Lumen, bóp cò súng. Trong tiếng Pằng pằng pằng liên tiếp, bóng dáng của Lumen biến mất ngay trên ghế bành, đồ vật ở nơi đó đều bị đạn kim loại phá nát. Không thấy sao? Ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu Bram, hắn liền theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh niên đội mũ rơm màu vàng kim, xung quanh vây đầy quạ lửa màu đỏ đậm gần chuyển sáng rực từ trên trần nhà hướng xuống đỉnh đầu mình. Vù vù vù, từng con quả lửa lao xuống trước Lumen, liên tiếp đánh về phía Bram. Bram không kịp thoát vòng vây, chỉ có thể ném khẩu súng cơ sáu nòng, muốn cuộn tròn người, lăn vào trong gầm giường, để tránh các vụ nổ. Nhưng những con quạ lửa đỏ đậm gần chuyển trắng rực lại tự động tiêu tán, hai chân Lumen chạm đất, dừng ở trước mặt hắn, vừa đeo ghim cài áo hình tia chớp màu xám trắng vừa mỉm cười nói: "Vừa rồi anh hỏi tôi muốn làm gì sao?" "Tôi muốn làm một việc rất đơn giản: "Lâu lắm rồi không được phát tiết, muốn kiếm một bao cát hình người." Vừa dứt lời, Lumen vung nắm đấm về phía Bram đang co rúm người lại. Bram theo bản năng nâng cánh tay phải lên, chống đỡ. Trong tiếng bộp, một luồng điện trắng bạc từ nắm đấm của Lumen chảy vào cánh tay Bram, lan tràn khắp nơi trong cơ thể hắn. Bram run lên, cho dù thân thể của hắn đã có những cải tạo không phải của con người thì cơ thể vẫn xuất hiện tình trạng tê liệt ngắn ngủi. Nắm đấm của Lumen tiếp tục giáng xuống, trực tiếp đấm vào sườn mặt Bram. Bộp! Đầu của 'Sát thủ liên hoàn' này bị đánh lệch sang một bên, mấy cái răng trộn lẫn máu tươi văng ra ngoài. Luồng điện trắng bạc lại phát ra, chạy vào trong đầu Bram. Bộp bộp bộp, hai đấm của Lumen liên tiếp hạ xuống, khiến cho Bram giống như rơi vào trận lốc xoáy mưa gió, sấm chớp, đừng nói là phản kích, ngay cả chống đỡ bị điện giật đều biến thành khó có thể thành công. Bộp bộp bộp! Lumen lạnh lùng đấm liên tiếp vào mặt, ngực, cánh tay và đỉnh đầu Bram, đánh cho phần ngực của người phi phàm trên con đường 'Tội phạm' này lõm xuống, xương sườn gẫy vụn, khuôn mặt sưng tấy, xương sọ gãy gập vào bên trong, nửa thân trên đầy vết cháy đen. Sau khi đánh một trận không ngừng nghỉ, hai bàn tay của Lumen nắm vào nhau thành nắm đấu, nâng cánh tay lên. Cậu đập mạnh về phía vai trái của Bram Bộp! Vai trái của Bram hoàn toàn vỡ vụn. Hắn ngã quỵ xuống đất, đã không còn hình người, hơi thở cực kỳ suy yếu. "Không chịu được nữa sao? Không sao cả, tôi có thể cho người hầu của tôi điều trị cho anh, sau đó chúng ta lại tiếp tục." Lumen mỉm cười, dừng tay lại. Ở trong mắt Bram, đó là nụ cười tiêu chuẩn của ác ma. Không đợi Bram sợ hãi đáp lại, Lumen tháo ghim cài áo 'Cơn cuồng nộ của biển', thả nó vào trong 'Túi lữ hành', dùng giọng nói cực kỳ hòa nhã hỏi: "Nói đi, anh thuộc gia tộc nào?" Thân thể của Bram về sơ bộ đã được cải tạo phi nhân hóa, thể chất cũng mạnh hơn, hơn nữa Lumen không tấn công vào các vị trí yếu hại, thậm chí còn cố tình tránh né, lúc này chưa đến mức hôn mê, còn có thể suy nghĩ được. Trong đầu hắn nảy ra rất nhiều ý nghĩ, nhưng hình ảnh cuối cùng dừng lại lại là nụ cười vừa rồi của Lumen. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Bram suy yếu đáp lại: "Tôi là thành viên của gia tộc Andrerad."