Lumen lấy đúng bộ hồ sơ thảm án ở thị trấn Tizamo vào cuối năm ngoái.
Toàn bộ chuyện này bắt đầu từ việc một quý ngài nào đó đến thị trấn Tizamo để săn bắn đã dẫn theo người hầu tiến vào rừng rậm nguyên thủy, làm một chuyện gì đó, chọc giận một bộ lạc nguyên thủy lớn sinh sống ở đấy, đối phương kéo theo rất nhiều chiến binh, nửa đêm đột nhiên đánh úp thị trấn Tizamo, giết chết rất nhiều người, bao gồm cả quý ngài kia và người hầu của hắn, bao gồm cả những thành viên đội tuần tra phụ trách thị trấn Tizamo, bao gồm rất nhiều người vô tội.
Sau đó tướng quân Queraril đã tăng cường quân đội, đẩy lùi bộ lạc nguyên thủy kia quay trở về sâu trong rừng rậm.
Rừng nguyên thủy ở nam đại lục có không ít bộ lạc lợi hại, thực lực cũng rất mạnh... Sau khi xem xong hồ sơ, Lumen không khỏi cảm thán một câu.
Đây có thể được coi là một trong những điểm đặc sắc của nam đại lục, thuộc về vấn đề lịch sử từ thời đế quốc Byron.
Đa số tầng lớp trên của đế quốc cổ xưa này có khả năng đều là cường giả, cũng có một lượng lớn người phi phàm ở danh sách bậc thấp và trung, nhưng bị hạn chế bởi thủ đoạn kỹ thuật, quy mô dân cư, số lượng đặc tính... cho nên việc quản lý hiệu quả chỉ giới hạn ở các địa phương như thành phố có địa lý thuân lợi và các thành phố, thị trấn, thôm làng xung quanh, thảo nguyên phì nhiêu, đồng cỏ... nhưng không có cách nào xâm nhập tới những nơi có điều kiện địa lý tự nhiên khắc nghiệt như sâu trong rừng nguyên thủy, những dãy núi lớn, cũng thiếu động lực tương ứng để đi truy quét.
Đợi đến khi các quốc gia phía bắc đại lục xâm lược, đế quốc Byron bị chia cắt, các quốc gia còn lại bị diệt hoặc thay đổi triều đại, quân phản kháng cũng rút lui vào những địa phương này, khiến cho rừng sâu nguyên thủy và những dãy núi cao càng trở nên nguy hiểm hơn.
Để mà so sánh mà nói thì sau khi đại đế Russell phát động cuộc cách mạng công nghiệm, tình trạng như vậy càng ngày càng ít ở bắc đại lúc, hiện tại cũng chỉ có những dãy núi nằm ở vành đai phía nam mới có khả năng xuất hiện một vài tình huống như thế này.
"Bộ hồ sơ này không có dấu vết trò chơi khăm của 'Ngày cá tháng tư', cũng không có dấu hiệu cho thấy ma quỷ thường lui tới..." Lumen buông bộ hồ sơ trong tay xuống, cầm lấy bộ khác.
—— Trước khi chết, 'Hisoka' có nhắc đến 'Lễ mộng', là từ đơn được tạo thành từ 'Cảnh trong mơ' và 'Lễ hội' sao.
Đáng tiếc, đội tuần tra mới được thành lập sáu bảy năm cho nên cũng không có ghi chép gì về các vấn đề trước đó ở thị trấn Tizamo, mà trong sáu bảy năm này, toàn bộ chuyện xảy ra ở thị trấn Tizamo đều không liên quan gì đến cảnh trong mơ và lễ hội.
Lumen cũng không thất vọng, buông hồ sơ xuống, nói với Camus: "Tôi có thể sao chép toàn bộ phần này không?"
"Không thành vấn đề." Camus biết Louis Berry muốn triệu hồi 'Thỏ tri thức'.
Lúc này, Leiaza dẫn theo một thành viên khác của đội tuần tra đi vào, đặt một cái túi nhỏ trông có vẻ khá nặng tới trước mặt Lumen.
"Đây là tiền thưởng của cậu, kiểm tra đi." Leiaza dùng tiếng Dutan nói.
Lumen nhấc cái túi kia lên, đổ toàn bộ đồ vật bên trong ra mặt bàn.
Bên trong có tiền mặt Intis, cũng có một lượng lớn đồng vàng, Lumen chỉ đếm qua, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Đợi đến khi Leiaza và thành viên khác của đội tuần tra rời khỏi đây, Lumen nghiêng đầu nhìn về phía Camus, cười cười đẩy cái túi kia qua.
"Cậu..." Camus trợn mắt, chần chừ nói.
Lumen mỉm cười đáp lại: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không lấy tiền thưởng của phía chính phủ."
"Nhưng tôi còn chưa làm..." Camus theo bản năng khách khí nói.
Lumen cười 'Ha ha' nói: "Tin tình báo mà anh cung cấp cho tôi rất quan trọng đấy, nhưng anh cần phải chia một phần tiền này cho Kolobo."
"Còn nữa, làm giúp tôi một việc."
Đây là khoản tiền chi trả cho tin tình báo và bồi thường dựa trên mức độ nguy hiểm mà chúng tôi phải gánh chịu sao... Camus ấn miệng túi, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Tìm giúp tôi vài người sinh ra và lớn lên ở thị trấn Tizamo, hiện tại đang sống ở cảng Palos, ngoài ra, còn tìm giúp tôi vài người từng đến thị trấn Tizamo nhiều lần nhưng không có mối quan hệ gì với nơi đó, lần lượt dẫn đến nơi tôi ở." Lumen yêu cầu.
Camus nghiêm túc nghe, trong lòng thầm thở phào một hơi: "Không thành vấn đề."
Chuyện này đơn giản!
Trở lại khách sạn Orella, Lumen vừa đặt bộ hồ sơ đã được 'Thỏ tri thức' sao chép lại vào trong phòng, chuẩn bị đọc kỹ hơn thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
Trong tiếng chuông reng reng reng, Lugano chạy chậm ra mở cửa.
Không lâu sau đó, hắn la lớn: "Ông chủ, ngài Ivelista muốn gặp cậu."
Ivelista? Là Ivelista nghi ngờ là 'Oan hồn', sống ở tầng mười tám dưới lòng đất và có người hầu là xác sống sao? Hắn tới tìm mình làm gì? Lumen nhướng chân mày, cất hồ sơ, đi ra khỏi phòng ngủ chính. ...
Tại khu Đường tưởng niệm, Trier.
Bên trong căn phòng trọ mà Franka và Jenna cùng thuê,
Sau khi tạm biệt Anthony, Franka quay trở về phòng ngủ chính, cũng nghiêm túc suy nghĩ về tiến độ tiêu hóa ma dược 'Vui vẻ' của mình.
Tuy cô rất rõ Lumen là trường hợp đặc biệt, bình thường nào có ai có thể tiêu hóa ma dược nhanh đến hư vậy, nào có ai trong nửa năm đã thăng cấp lên danh sách 5, nhưng chung quy vẫn bị kích thích.
Đây là loại thất vọng và uể oải sau một thời gian tiếp xúc với Lumen với tâm lý che chở như một người chị, à không, người anh, nhưng bảy tháng sau lại bị đối phương đuổi kịp và vượt qua.
Cô cũng muốn nhanh chóng thăng cấp lên danh sách 5, sớm trở thành 'Ma nữ đau đớn'.
Thật ra, cô đã tiêu hóa được phần lớn ma dược 'Vui vẻ', cò đang trong giai đoạn thăm dò hàm nghĩa sâu xa và tượng trưng của 'Vui vẻ', cũng đã có thu hoạch không tệ, vốn dĩ không cần phải vội vàng như vậy, nhưng ai bảo bên người có kẻ có tốc độ thăng cấp biến thái như vậy chứ!
"Ôi, phải tìm đối tượng vui vẻ mới thôi, 'Vui vẻ' theo nghĩa thông thường và 'Vui vẻ' theo nghĩa rộng hơn đều phải có, không thể thiếu cái nào, như vậy mới có thể tiêu hóa nhanh hơn được, một cái chân trái, một cái chân phải đều phải cùng phát lực mới có thể đi nhanh, không thể nhảy bằng một chân mãi được..." Farnka hiểu rõ nhưng vẫn không có cách nào tiến vào,"Ôi, nhưng làm thế nào cũng không thể mở miệng được... Chẳng lẽ phải nhờ Browns và đám người tình của cô ấy giúp đỡ sao?"
Franka đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ truyền từ cửa phòng ngủ vào.
Jenna sao? Franka dừng bước chân, xoay người, nhìn về phía cửa, nói: "Mời vào."
Người đứng trước cửa đúng là Jenna đã thay quần áo ở nhà là một bộ quần áo dài màu trắng gạo.
"Sao đột nhiên em lại lịch sự như vậy?" Franka không kịp thích ứng hỏi.
Jenna tức đến bật cười rồi nói: "Mẹ kiếp, tôi vẫn luôn lịch sự như vậy đấy, chỉ là từ trước đến giờ chị đâu có đóng cửa phòng, chỉ buổi tối đi ngủ mới đóng, như vậy làm sao tôi gõ cửa được chứ?"
Nói xong, Jenna lộ ra vẻ chán nản.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, cô mới nở một nụ cười, nói: "Có phải chị đang phiền não về việc tiêu hóa ma dược 'Vui vẻ', có phải chị đang thiếu đối tượng tiêu hóa đúng không?"
"Đúng vậy, trươc đó tôi cũng đã nói qua..." Franka cố gắng giải thích.
Jenna ngắt lời cô nói: "Tôi được không?"
"Hả?" Franka nháy mắt sợ ngây người.
Cô nghi ngờ mình nghe nhầm.
Jenna nở nụ cười quyến rũ, tựa như trước đấy cô dùng thân phận 'Kỹ nữ nhỏ' khoa trương để duy trì cuộc sống.
Cô vén mấy lọn tóc rủ bên tai, cười nói: "Chẳng phải chị nói với 'Ma nữ đen' rằng chúng là là người tình sao?"
"Vậy tại sao không tìm tôi để tiêu hóa ma dược 'Vui vẻ'?"
"Nhưng mà, nhưng mà..." Đầu óc Franka không khỏi choáng váng "Tại sao em phải làm như vậy?"
Jenna chạy bước nhỏ về phía Franka, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ vừa rồi nói: "Tôi cũng muốn trải nghiệm vui vẻ, tưng lai tôi cũng sẽ trở thành vui vẻ."
Bất ngờ tới quá mức đột ngột ngược lại biến thành hoảng sợ, Franka nghiêm túc đánh giá Jenna, nghi ngờ liệu có phải cô đột nhiên bị cái gì tác động hay không.
Đến khi Jenna đứng trước mặt cô, mùi hương quen thuộc chui vào khoang mũi cô, Franka mới đột ngột bừng tỉnh, buột miệng hỏi: "Em muốn giúp tôi sao?"
"Em là vì lâu nay tôi không có đối tượng tiêu hóa 'Vui vẻ;' nên mới muốn giúp tôi, đúng không?"
Jenna dừng lại, khẽ cười nói: "Đây là một nguyên nhân."
Cô chợt ngẩng đầu, ngắm nhìn khuôn mặt của Franka, ca ngợi một câu tự đáy lòng: "Chị thật xinh đẹp."
Franka im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi: "Vậy em thích tôi không?"
"Thích." Jenna không do dự trả lời, đáy mắt gợn sóng, khẽ cười, nói: "Chị sáng sủa, thú vị như vậy, tính cách lại tốt, lại rất quyến rũ, làm sao tôi lại không thích chị được chứ?"
Franka cắn cắn môi: "Vậy, vậy em có yêu tôi không? Yêu là tình yêu ấy."
Jenna im lặng.
Cô rũ mí mặt, mím môi, nói: "Tôi không muốn lừa chị."
"Với tôi mà nói, chị chính là ánh sáng chiếu vào sinh mệnh tôi, mang đến cho tôi sự ấm áp và niềm hy vọng."
"Chị là người mà tôi tin tưởng nhất, là người bạn tốt nhất của tôi, là người chị hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của tôi, nhưng tôi không dám nghĩ nghĩ, cũng không có cách nào tưởng tượng ra tình yêu giữa tôi và chị."
Khi Faranka nghe đến câu 'Tôi không muốn lừa chị', đáy lòng cô chùng xuống, trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời.
Cà người cô lạnh lẽo.
Cô nâng tay phải lên, khẽ chuyển động, nói: "Vậy, tôi đây cũng không thể..."
"Mẹ kiếp! Tại sao chị lại lúng túng như vậy chứ?" Jenna vốn rất thẹn thùng, xấu hổ, cô phải cố nén, đấu tranh mãi mới không biểu hiện ra ngoài, luôn tự nhắc nhở là mình đang diễn, nhưng sau khi nghe Franka từ chối, cuối cùng cô cũng bùng nổ: "Không có tình yêu chẳng lẽ không thể lên giường được sao? Chị thật sự là ma nữ tình yêu thuần khiết sao?"
"Tôi chỉ là cảm thấy..." Franka ấp úng giải thích,"Người khác thì tôi có thể, nhưng em thì không được, tôi không thể đê em hy sinh cảm xúc của mình..."
Cô còn chưa dứt lời thì giọng nói chợt ngừng lại, bởi vì đôi môi mềm mại của Jenna đã dán lên môi cô, vụng về liếm liếm, gặm cắn.
Mong chờ bấy lâu nay, mấy tháng nhẫn nhịn, ảnh hưởng từ ma dược 'Vui vẻ' cà ô nhiễm còn sót lại từ ma quỷ, khiến cho Franka không nhịn được mà đáp lại đôi môi của Jernna.
Cô cứ như vậy sa vào, mãi đến khi Jenna lui người về phía sau, bắt đầu thở.
"Hy sinh, hy sinh cái rắm! Chị đừng có hành động như một cô gái đơn thuần vậy nữa, không phải chị vẫn luôn nói đùa là muốn cho tôi trải nghiệm vui vẻ chân chính sao? Đến đi?" Hai gò má của Jenna ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Franka, hùng hổ nói, tựa như một con sư tử nhỏ vừa nhiệt tình lại có tính công kích.
Franka đột nhiên cảm thấy, trước kia Jenna dùng thân phận 'Kỹ nữ nhỏ' để hoạt động ở khu chợ, một phần tính cách trong đó có lẽ không phải cô cố ý biểu diễn, mà là chính tính cách con người của cô.
Jenna tiếp tục hôn, Franka không có cách nào từ chối.
Cô vừa hưởng thụ hương vị ngọt ngào ngập tràn, vui vẻ bùng lửa nóng, vừa bi thương vì đây chỉ là trợ giúp chứ không phải tình yêu.
Trong khoảnh khác đó, trong đầu cô hiện ra một câu: Thống khổ trong vui vẻ, trầm luân trong vui vẻ.