Anthony Reid nhìn Lumen, bình tĩnh hỏi:
"Cậu có chuyện gì sao?"
"Tôi nghe Pavard nói rằng anh là một tay buôn thông tin rất đáng tin cậy." Lumen trực tiếp chỉ ra ai mời cậu đến, và không lãng phí thời gian thăm dò lẫn nhau.
Khuôn mặt mập mạp của Anthony Reid lộ ra biểu cảm rõ ràng, chỉ vào chiếc ghế đặt ở giữa phòng:
"Cậu muốn thông tin gì, hay đúng hơn, cậu muốn nhờ tôi thu thập thông tin gì?"
Đối mặt với Anthony Reid nhìn có vẻ trung thực và đáng tin cậy, Lumen luôn có chút bất an, cậu ngồi xuống ghế và nói ngắn gọn:
"Tôi muốn tìm hai người."
"Tên, tướng mạo, đặc điểm." Anthony Reid liếc mắt trái nhìn Lumen.
Lumen nhớ lại:
"Một người tên là Guillaume Besne, từng là mục sư của 'Mặt Trời Vĩnh Hằng', còn người kia tên là Pouaris de Roquefort, hơn một tháng trước, cô ấy và chồng là Beost cùng quản gia Louis Lund và cô hầu gái Cathy cùng nhau đến Trier."
"Tôi không có bất kỳ bức ảnh nào về họ, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh, Guillaume Besne có mái tóc đen ngắn, đôi mắt xanh, là con người nghiêm túc, có khát khao mãnh liệt. Đặc điểm lớn nhất là chiếc mũi dài, phu nhân Pouaris có mái tóc dài màu nâu, với một đôi mắt màu nâu sáng, lông mày tương đối nhạt và thưa thớt, khí chất thanh tao nhưng hấp dẫn.
Anthony Reid lặng lẽ lắng nghe, đứng dậy, đi đến chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, mở ngăn kéo lấy ra một tập giấy trắng và một cây bút chì đã vót nhọn.
Anh ta bắt đầu phác thảo và hoàn thành hai bức chân dung trong thời gian ngắn.
"Xem cái này có giống không." Anthony Reid đưa hai bức phác thảo cho Lumen.
Lumen xem qua thì thấy dù là mục sư hay phu nhân Pouaris thì đều sống động như thật, ngoại trừ thiếu màu sắc thì cũng không khác mấy so với ảnh chụp.
Cậu ngạc nhiên ngước nhìn Anthony Reid đang đứng trước mặt mình, kinh ngạc nói:
"Rất giống."
"Chỉ bằng miêu tả đơn giản của tôi mà anh đã phác họa tới trình độ này?"
Cậu còn tưởng rằng Anthony Reid sẽ vẽ nhiều bản nháp để cậu chọn, rồi sửa chữa và trau chuốt thêm.
Anthony Reid cười cười hiếm thấy:
"Những gì tôi phác họa chính là bức ảnh trong lệnh truy nã của nhà chức trách."
"Các nhà chức trách cũng đang tìm kiếm họ."
Thảo nào... Lumen chợt nhận ra.
Mục sư Guillaume Besne và phu nhân Pouaris đều là tín đồ của Tà thần và đã nhận được " Ban ân ", sau khi Ryan và những người khác báo cáo với họ, họ nhất định sẽ chú ý cẩn trọng hơn!
Nghĩ đến đây, sự bất an trong cậu lập tức dâng lên.
"Chắc tôi cũng bị truy nã. Anthony Reid anh có nhìn thấy bức chân dung của tôi không? Anh có nhận ra tôi không?" Tim Lumen như bị treo lơ lửng, cậu giả vờ bình tĩnh hỏi người tình báo trước mặt:
"Về điều này, tôi cũng không ngạc nhiên, tôi muốn biết cái giá về những thông tin của họ là bao nhiêu?"
"Guillaume Besne là 20.000 đồng Fil, 500 đồng Fil cho mỗi manh mối được cung cấp, và phu nhân Pualis cũng vậy." Giọng Anthony Reid rất bình tĩnh.
Lumen mỉm cười và nói:
"Nếu anh có thể tìm thấy thông tin hữu ích, anh có thể nhận được số tiền gấp đôi."
Ý của cậu là anh ta có thể lấy một phần từ nhà chức trách, và một phần có thể lấy từ cậu.
Anthony gật đầu:
"Tôi sẽ nhận việc của cậu, 500 đồng Fil, tiền cọc là 100."
"Đây là quy tắc của tôi, cậu có thể không đồng ý. Vậy thì đi tìm người môi giới tình báo hoặc thợ săn tiền thưởng khác đi."
Trình độ ăn nói của đối phương đã đến mức này, Lumen cũng không cách nào mặc cả nữa, chỉ có thể khẽ gật đầu nói:
"Không vấn đề."
Cậu đang định móc tiền ra thì đột nhiên có tiếng súng ngoài cửa sổ.
Anthony Reid toàn thân run rẩy, như gặp phải thiên địch, anh ta co người lại, chui xuống gầm bàn gỗ.
Lumen có chút sững sờ:
Phản ứng này có phải là quá khoa trương không, đây không phải là tình trạng mất trật tự hàng ngày của đường phố sao?
Thỉnh thoảng có tiếng súng, đánh nhau và xung đột quy mô lớn, những người sống ở đây nên quen với điều đó. Điều duy nhất cần làm là tránh xa cửa sổ để tránh không may bị trúng đạn.
Chẳng mấy chốc, tiếng ồn ào lúc nãy lắng xuống.
Anthony Reid chậm lại vài giây, chui ra khỏi gầm bàn gỗ.
Anh ta cười gượng và nói với Lumen:
"Thật không may, sau chiến tranh vài năm trước, tôi bị chấn thương và để lại di chứng nên phải nghỉ hưu và trở về Trier."
Vậy thì tại sao anh ta lại sống ở một con phố luôn có tiếng súng chứ? Lumen không hỏi, cậu không quan tâm đến vấn đề tâm lý của Anthony Reid.
Cậu lấy ra tờ 50 đồng Fil, lướt ngón tay trên bức tượng bán thân của Levanks và bóng dáng của các thương gia đến và đi trên con phố lớn.
Cảm nhận phần kết cấu còn lại, Lumen đưa tờ tiền màu xanh xám cùng với hai đồng Louis và hai đồng 5 Fil có khắc chim Mặt Trời cho Anthony Reid.
Ví tiền của cậu lập tức nhẹ đi một phần ba và không khỏi cảm thấy mình tiêu tiền như nước chảy.
Xem hình ảnh thị trường Candide đằng sau tờ tiền mặt, Anthony Reidd cong ngón tay búng nhẹ bề mặt và kiểm tra thật giả dưới ánh sáng mặt trời.
Sau khi xác nhận là đúng, anh ta cất tiền và hỏi Lumen:
"Cậu có thể đến gặp tôi vào thời gian cố định để lấy tin tức được không, hoặc cậu cho tôi địa chỉ rồi tôi sẽ gửi tin tức vào phòng của cậu nếu tôi thu thập được thứ gì đó?"
"Tôi sống ở phòng 207." Lumen biết mình đang ở "Khách sạn Kim Kê", chuyện này căn bản không giấu được Anthony Reid nên trực tiếp báo số phòng.
Sau khi rời khỏi phòng 305, vẻ mặt cậu dần trở nên nghiêm túc, trong lòng cậu thầm nhủ:
"Mấy ngày tới phải hết sức cẩn thận đề phòng Anthony Reid phản bội mình..."
"Mình có nên tìm cơ hội ở trước mặt anh ta biểu hiện thực lực, cũng là để anh ta tin rằng mình có thù ắt sẽ báo?"
Lumen vừa đi về phía cầu thang vừa suy nghĩ.
Đột nhiên, cậu nghe thấy ai đó vừa cười vừa khóc hét lên:
"Mình sắp chết, mình sắp chết rồi!"
Lumen đi theo tiếng hét và thấy một người đàn ông đang ngồi xổm ở cửa phòng 310.
Một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh bẩn thỉu, quần dài màu vàng, mái tóc đen dài đến vai và rối bù.
Lúc này, anh ta đang ôm đầu bằng hai tay, nhìn xuống đất và không ngừng nói với chính mình:
"Mình sắp chết, mình sắp chết rồi!"
Giọng nói lúc cao lúc thấp, lúc sợ hãi, lúc điên cuồng.
Người mất trí thỉnh thoảng tỉnh táo mà Charlie đã đề cập đây sao? Lumen nhìn anh ta trong vài giây, tiến lại gần và tò mò hỏi:
"Tại sao anh lại cảm thấy anh sắp chết, anh bị bệnh nan y sao?"
Người đàn ông không ngẩng đầu lên và tiếp tục hét:
"Mình sắp chết, mình sắp chết!"
Lumen mỉm cười, bước qua anh ta và đi qua cánh cửa gỗ đang mở vào phòng 310.
Căn phòng này bài trí giống như phòng 207 của anh, tương đối sạch sẽ, ngoại trừ thỉnh thoảng có những con rệp không thể đuổi đi.
Khi Lumen liếc mắt nhìn qua bề mặt của đèn dầu hỏa, sách lớn, bút, vali, v.v.., người mất trí đứng dậy và nói một cách ngây ngốc:
"Đây là chỗ của tôi."
"Tôi biết." Lumen cười nói: "Nhưng chẳng phải anh sắp chết sao? Tôi nghĩ anh không có con cái cũng không có người thân, chi bằng tài sản thừa kế cũng có thể dùng để giúp đỡ những người hàng xóm nghèo khó như chúng tôi."
Cậu chú ý tới người mất trí kia mới tầm 27, 28 tuổi. Bộ râu đen đã lâu không cạo, mọc rậm rạp khắp mặt, khiến cho đôi mắt màu lam kia tựa như hồ ẩn ở chỗ sâu trong rừng rậm.
Người mất trí sững sờ trong vài giây, nắm lấy tóc và hét lên bằng một giọng rất đau đớn:
"Bọn họ đều đã chết rồi, chết hết rồi!"
"Tôi đã nhìn thấy quỷ hồn bên trong Montsouris, họ đều đã chết, và tôi cũng sắp chết rồi!"
Quỷ hồn bên trong Montsouris sao? Lumen cuối cùng đã nghe thấy điều gì đó khác với người mất trí.
Vừa rồi cậu cố ý khiêu khích và kích thích đối phương, chính là để xem cậu có thể thu được phản ứng khác hay không.
Phản ứng tốt khiến cậu đột nhiên cảm thấy rằng lọ thuốc đang có dấu hiệu tiêu hóa.
Một trong những luật chơi của "Kẻ khiêu khích" là: khiêu khích chỉ là phương tiện, không phải là mục đích? Lumen trầm ngâm nhìn kẻ mất trí và nói:
"Tại sao quỷ hồn bên trong Montsouris làm cho họ chết và làm cho anh gần như sắp chết vậy?"
Người mất trí cúi đầu lẩm bẩm một mình:
"Ai nhìn thấy quỷ hồn bên trong Montsouris sẽ chết và gia đình tôi cũng vậy, chỉ trong vòng một năm thôi!"
Đó là ảo giác của một kẻ điên, hay thật sự có chuyện như vậy? Nếu có, đó là một lời nguyền sao? Lumen ngập ngừng hỏi:
"Anh đã gặp quỷ hồn bên trong Montsouris ở đâu?"
"Dưới đất, dưới đất! Dưới lòng đất ngay trong khu chợ!" Người mất trí lại ngồi xổm xuống, dựa lưng vào tường, hai tay ôm lấy người, run rẩy nói.
Dưới khu chợ lại có thế giới ngầm sao? Tại sao anh ta không thông báo cho hai nhà thờ và để họ cử người đến dọn dẹp những thứ bẩn thỉu chứ? Lumian lầm bầm vài câu.
Thấy anh ta lại trở lại trạng thái "Mình sắp chết, mình sắp chết" nên anh từ bỏ việc truy hỏi, bước ra khỏi phòng 310 và đi xuống cầu thang.
Ngày mai là chủ nhật, Lumen quyết định buổi trưa đi một vòng quanh quán cà phê ở khu vườn bách thảo Mason để nhìn tổng quan khu vực, buổi chiều đến hầm mộ xem Aosta có nhận được tin nhắn từ người triệu tập tụ họp hay không.
Trong các con hẻm xung quanh con phố hỗn loạn, có rất nhiều chướng ngại vật làm bằng đá, gỗ, cành cây và các loại rác thải, ngay cả trên đường chính thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp nhưng một con đường đã được mở ở giữa chỉ cho hai chiếc xe vượt qua.
Chúng được gọi là chướng ngại vật và chúng có thể được nhìn thấy ở nhiều quận, hầu hết chúng đều có dấu vết của khói và lửa. Một số vẫn còn vết máu đen, chúng là một khung cảnh độc đáo ở Trier cùng mái vòm đường dành riêng cho người đi bộ vừa vặn làm cho cần bằng hai đầu vào.
Lumen bước lên gờ thấp của rào chắn, bước ra khỏi con hẻm tối và đi ra đường.
Sau đó, cậu đi về phía biển dừng xe ngựa, định đi loại phương tiện này đến vườn bách thảo.
Trên đường đi, Lumen nhìn thấy nhiều người đàn ông vô gia cư nằm trong góc nhà phơi nắng, bắt rận, ai cũng lấm lem, tiều tụy và bơ phờ.
Nó làm cậu nhớ lại cuộc sống lang thang ngày xưa của mình.
Không giống như Vương quốc Ruen cấm người vô gia cư ngủ ngoài đường và trong công viên, nước Cộng hòa Intis không đưa ra bất kỳ quy định nào đối với người vô gia cư, ngoại trừ việc họ không được vào những nơi có thu phí và những nơi riêng tư. Họ thường lợi dụng điều này để chế giễu Ruen là không có tâm.
Trong khi những suy nghĩ của cậu đang lơ lửng, đôi mắt của Lumen đột nhiên nheo lại khi cậu đang đi.
Cậu có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình vậy!