Lumen xách theo chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn, men theo từng bậc đá hướng lên trên.
Không lâu sau, trước mắt cậu xuất hiện ánh sáng, tiếng người ồn ào truyền đến bên tai.
Đối với người đi ra từ lòng đất yên tĩnh mà nói, thì cả thế giới giống như sống lại.
Lumen bước nhanh hơn, đồng thời, cậu dùng tay phải đang xách rương hành lý để vặn cái chốt thiết kế bên ngoài bề mặt đèn để nước ở phần hình trụ phía trên không nhỏ giọt xuống đất đèn ở bên dưới.
Khí axetylen cháy cạn kiệt, ngọn lửa bên trong cái loa kim loại dần dần tắt.
Ngay sau đó, cảnh tượng bên ngoài cũng lọt vào trong tầm mắt Lumen:
Những kiến trúc hoặc cao hoặc thấp giống như dừng lại tại thời điểm sắp sập, vẫn đang duy trì ở trạng thái hoặc nghiêng hoặc sắp đổ, nhưng lại ưng ngạnh sừng ngững không ngã.
Người đi lại trên đường mặc quần áo hoặc cũ kĩ hoặc rách nát, khắp nơi đều có người đang tranh cãi, mắng chửi nhau, dẫn đến tiếng ồn tựa như vĩnh viễn không bao giờ lắng xuống được.
Lumen đứng ở lối ra của hầm ngầm, cậu nhìn trái nhìn phải một lúc thì phát hiện ra một tòa nhà năm tầng tên là 'Khách sạn Kim Kê'.
Hai tầng trên cùng của tòa nhà này được sơn màu vàng nhạt dường như được xây dựng muộn hơn, phong cách khác hoàn toàn so với ba tầng dưới với các cột trụ vách tường, mái vòm, cửa sổ lớn và hoa văn trang trí thịnh hành ở thời kỳ Russell, nó thô sơ giống như được chuyển từ làng Cordouan đến đây.
Lumen xách theo chiếc đèn và rương hành lý đi xuyên qua nhóm trẻ con đang ngồi xổm trên mặt đất tìm kiếm vỏ quýt và tiếng mắng chửi lớn tiếng của đám người lớn, đi tới trước cửa 'Khách sạn Kim Kê'.
Cậu nâng mắt nhìn lên, thấy trên sàn khách sạn đầy đờm vàng, giấy vụn, sốt cà chua vương vãi khắp nơi, những vết ố còn bốc mùi rượu, từng hàng rệp bò qua bò lại đầy trên vách tường và trên trần nhà.
Đứng trước một nơi như vậy, nếu không phải Lumen còn đang bận cầm đồ đạc thì cậu chắc chắn mình sẽ phải vỗ tay mấy cái.
Ngay cả quán rượu cũ kỹ nhất làng Cordouan cũng sạch sẽ hơn thế này rất nhiều!
Cậu tìm một đường không có bất kỳ một vết bẩn nào, chậm rãi đi đến trước quầy lễ tân.
Một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp, trên người mặc một chiếc váy dài màu xám trắng dính đầy dầu mỡ, mái tóc màu nâu được buộc đơn giản đang ngồi ở sau quầy.
Bà ta ngẩng đầu lên, quét đôi mắt màu xanh lam đánh giá Lumen một lượt, cũng tuyệt đối không hề bất ngờ trước vẻ mặt kháng cự đầy ghét bỏ, ghê tởm của đối phương.
"Đây là khách sạn tốt nhất và rẻ nhất khu chợ ở 'phố Chaos' này rồi, chẳng qua ông chủ khách sạn này là một tên keo kiệt đáng ghét, hắn tiếc tiền không thuê mấy người quét dọn thường xuyên và chỉ tìm người đến quét tước một lần mỗi tuần."
"Tiền lương mà hắn ta trả cho bà cũng rất keo kiệt hay sao?" Lumen dùng giọng điệu ngây ngô mà tò mò hỏi ngược lại một câu.
Người phụ nữ trung niên kia tức giận:
"Rốt cuộc cậu có muốn thuê phòng hay không?"
"Có." Lumen làm như bị dọa sợ, vội vàng mở miệng nói: "Tôi muốn biết giá cả."
Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên kia hơi dịu xuống một chút:
"Còn phải xem cậu muốn thuê loại phòng như nào, giá thuê phòng ở hai tầng trên cùng là 3 đồng Fil một tuần, còn giá phòng ở hai tầng dưới là 5 đồng Fil một tuần, còn nếu cậu vẫn cảm thấy đắt thì cậu có thể đi gõ cửa bất kỳ nhà nào, hỏi bất kỳ ai xem họ có đồng ý chia cho cậu một nửa cái giường hay không, hoặc là có ai cho thuê lại chỗ trống trên mặt đất với giá khoảng 1 đến 1.5 đồng Fil hay không."
"Cho tôi thuê phòng ở hai tầng dưới." Lý do Lumen lựa chọn như vậy là bởi vì cho dù là nhảy cửa sổ hay là chạy theo hướng cầu thang thì phòng ở hai tầng dưới đều dễ chạy thoát hơn hai tầng trên cùng.
Người phụ nữ mập mạp kia hí mắt đánh giá Lumen một lượt, nói:
"Nếu cậu trả trước tiền thuê phòng một tháng thì cậu chỉ phải trả 15 đồng Fil thôi."
"Tại sao lại có thể rẻ nhiều đến như vậy?" Lumen cố ý bày ra dáng vẻ không hiểu biết của người nông dân đến từ thôn quê lần đầu tiên bước chên lân thành phố lớn.
Người phụ nữ trung niên kia cười nhạo nói:
"Bởi vì có rất nhiều người chỉ có thể trụ được ở đây một đến hai tuần là phải chuyển đến nơi khác, hoặc rời khỏi thành Trier."
"Nơi này là thiên đường, cũng là địa ngục."
Lumen lôi xấp tiền giấy lúc trước ra và rút ba tờ tiền giấy màu xanh lam nhạt trong đó ra.
Cả ba tờ tiền này đều có mệnh giá là 5 đồng Fil, mặt trước in hình bán thân của Levanks, vị Tổng thống đầu tiên của nước Cộng hòa Intis và khắc họa hình ảnh những người nông dân, người chăn cừu đang làm việc, mặt còn lại in hình dãy núi Honakis.
Sau khi thu đủ tiền thuê phòng một tháng, sắc mặt của người phụ nữ mập mạp kia dịu hơn rất nhiều, bà ta lấy ra hai chiếc chìa khóa màu đồng thau được xâu lại với nhau, ném cho Lumen:
"Tầng 2, phòng 207, tầng một có một hàng ăn nhỏ, tầng hầm là quán rượu, trong ngăn kéo của cái bàn trong phòng có lưu huỳnh, cậu có thể dùng nó để đuổi đám sâu bọ chết tiệt này, tôi tên là Fels, cậu có vấn đề gì cứ việc nói với tôi."
"Cảm ơn, phu nhân Fels." Lumen nhận chìa khóa, cậu xách đèn và rương hành lý, bước lên cầu thang hướng lên tầng hai.
Trên đường đi, cậu thấy nhiều chỗ phải dùng giấy báo dán chồng từng lớp lên giấy dán tường màu hồng phấn loại rẻ tiền, nhưng một số chỗ đã bị bong ra để lộ vết nứt bên dưới và rất nhiều rệp.
Tầng hai có tất cả tám phòng và hai nhà vệ sinh, không gian bên trong các phòng đều rất hẹp, bên phải phòng kê một chiếc giường ngủ, cái bàn kê cạnh cửa sổ, một cạnh bàn dựa sát vào thành giường, một cạnh khác kê sát vào vách tường, trước bàn có một cái ghế dựa bị gãy chân.
Ngoài những thứ này ra, trong phòng cũng không có bất kỳ đồ đạc nào khác, ngoại trừ từng hàng rệp bò tới bò lui trên trần nhà.
Lumen đã quen với sự gọn gàng, sạch sẽ của Aurore, cậu đặt chiếc đèn và rương hành lý xuống, kéo ngăn bàn, lấy ra một ít lưu huỳnh, dùng diêm để đốt chúng.
Mùi hương đậm đặc đến gay mũi này khiến cho đám rệp phải di chuyển đi nơi khác.
Không đến vài giây sau, Lumen khụt khịt mũi, cậu ngửi được mùi lưu huỳnh tương tự ở phòng bên cạnh truyền sang.
Gần như cùng một lúc, đa số rệp bò trở lại phòng cậu để tìm kiếm sự bình yên.
Lumen suy nghĩ một chút, đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra:
Cậu hun lưu huỳnh để đuổi rệp sang phòng bên cạnh, khách thuê phòng bên cạnh lại dùng lưu huỳnh để đuổi đám côn trùng này trở về.
Lumen không nhịn được bật cười, cậu khom người mở rương hành lý, lấy giấy bút ra.
Trong mùi lưu huỳnh nồng nặc, cậu ngồi xuống trước bàn gỗ, bắt đầu viết thư:
"Tiểu thư 'Ma thuật sư' thân mến,
Tôi đã đến thành Trier như đã thỏa thuận, liệu ngài có thể cho tôi biết tiếp theo tôi cần phải làm gì, tôi sẽ gia nhập vào tổ chức nào và dùng phương thức nào để có thể liên hệ với bọn họ.
"Gần đây hai vị tâm lý học kia có thời gian rảnh không, khi nào thì tôi có thể đến điều trị được?
"Không biết ngài có manh mối gì về Guillaume Besne và phu nhân Pouaris không?"
Viết xong bức thư ngắn này, Lumen lấy ra một cây nến màu cam mà cậu lấy từ phòng của chị gái.
Cậu dùng linh tính để châm nến, ngay sau đó hỗn hợp mùi cam quýt và hoa oải hương xông vào khoang mũi cậu.
Lúc này, Lumen theo bản năng nhắm hai mắt lại, vẻ mặt dần trở nên yên tĩnh hơn.
Cậu lẳng lặng đứng thẳng hai phút, sau đó cậu lấy con dao bạc dùng cho nghi lễ ra, tiến hành thánh hiến, tạo 'Bức tường linh tính', sau đó nhỏ tinh dầu lên ngọn nến.
Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, Lumen lấy lá bài 'Ma thuật sư' đặt lên tế đàn.
Đây là phương thức triệu hồi tín sứ, có thể hướng câu chú mơ hồ trở nên chính xác nhất.
Lumen lui từng bước về phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào làn khói mơ hồ tản ra từ cây nến màu cam, cậu dùng ngôn ngữ Hermes cổ thì thầm niệm:
"Tôi!"
Đột nhiên, một trận gió vô hình bắt đầu xoay chuyển bên trong 'Bức tường linh tính', ánh sáng trong phòng dần dần tối lại.
Ngay sau đó, Lumen dùng ngôn ngữ Hermes cổ nói:
"Tôi nhân danh tôi triệu hồi:
"Linh hồn bồi hồi ở trong hư vọng, sinh vật thượng giới thân thiện với nhân loại, tín sứ chỉ thuộc về 'Ma thuật sư'."
Trong tiếng gió ù ù, ánh nến nhuộm thành một màu lam đậm, chung quanh trở nên u ám và lạnh lẽo.
Lumen chăm chú nhìn ngọn nến kia và chờ đợi tín sứ của cô gái 'Ma thuật sư' xuất hiện.
Cậu đợi vài giây, nơi đó vẫn không có gì thay đổi.
Đúng lúc này, lá thư mà cậu đặt trên tế đàn cũng chính là chiếc bàn gỗ trong phòng kia, nhẹ nhàng bay lên giữa không trung.
Lumen ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một 'con rối' cao chừng khoảng một cánh tay của đàn ông trưởng thành đang ngồi trên bệ cửa sổ chạm trổ hoa văn.
'Con rối' kia có mái tóc dài màu vàng, đôi mắt màu lam nhạt, làn da tái nhợt, trên người nó mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt tinh xảo, các đường nét trên khuôn mặt thoạt nhìn rất giống người thật, lại hơi phóng đại cho nên tương đối quỷ dị.
Giây tiếp theo, lá thư này rơi xuống bàn tay sạch sẽ, nhẵn nhụi không chút tì vết của 'con rối'.
"Ngươi là tín sứ của cô gái 'Ma thuật sư'?" Lumen hỏi để xác nhận.
'Con rối' kia chậm rãi cúi đầu, bên trong đôi mắt màu xanh lam nhạt không có tiêu cự cũng không có cảm xúc kia phản chiếu ra bóng dáng Lumen.
Nó mở miệng dùng giọng yếu ớt mà tức giận nói:
"Lần sau tìm chỗ nào sạch sẽ một chút!"
Vừa dứt lời, cả 'con rối' cùng bức thư đồng thời biến mất.
Lumen sửng sốt mất hai giây, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Chẳng phải Aurore nói chỉ cần giữ cho nơi làm tế đàn sạch sẽ là được sao?"
Gần như là cùng một lúc, cậu nhìn thấy vô số xác rệp nằm đầy trên mặt đất.
Trong phòng cậu đã không còn các loại sâu bọ, côn trùng nữa.
"Xem ra thứ này còn tốt hơn cả lưu huỳnh." Lumen sờ sờ cằm, sau đó cậu kết thúc nghi thức triệu hồi.
Cậu theo thói quen quét tước lại căn phòng rồi ngồi xổm bên cạnh rương hành lý, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ra.
Cuốn sổ sẫm màu ghi chép vu thuật của Aurore lẳng lặng nằm dưới đáy rương hành lý.
Trên đường đến Trier, Lumen đại khái đã lật xem một lượt cả cuốn sổ này, nhưng cậu không tìm thấy điểm đáng nghi nào cả, dù sao Aurore cũng không phải là người thích viết nhật ký hay ghi chép lại tâm trạng và các việc lặt vặt khác nhau, cuốn sổ ghi chép vu thuật của nàng cũng chỉ đơn giản là cuốn sổ ghi chép bình thường, bên trong ghi lại đủ các loại kiến thức thần bí học, sao chép lại rất nhiều câu chú pháp thuật và đồ án tượng trưng cùng những nguyên tắc lựa chọn tư liệu.
Có lẽ Aurore lại càng thích ghi nhớ sổ sách hơn, phần lớn những pháp thuật trong cuốn sổ đều được đánh dấu lại rằng có khi nào, ở đâu, dùng bao nhiêu tiền, hoặc dùng đồ vật gì để đổi.
Điều này làm cho Lumen biết 'Hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn' thú vị như thế nào, Aurore thường tham gia những buổi tụ tập ở 'Học viện', không ít pháp thuật là đổi được từ những thành viên của 'Học viện', ngoài ra, chị ấy còn thường xuyên tham gia trao đổi với các hội nhóm khác, ví dụ như, chị ấy đổi được một ít pháp thuật và kiến thức thần bí học từ hội 'Ngày cá tháng tư'.
Xem ra cuốn sổ ghi chép này không có vấn đề gì, Lumen tạm thời chỉ có thể điều tra chân tướng từ việc tiếp nhận điều trị tâm lý và tìm kiếm tung tích của mục sư và phu nhân Pouaris.
Đương nhiên, cậu cũng biết, chị gái mình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô vớ mà nhắc đến cuốn sổ ghi chép này ở thời khắc cuối cùng, chắc chắn trong này có cất dấu thông tin quan trọng mà chị ấy muốn truyền đạt cho mình.
Lumen nhìn cuốn sổ ghi chép sẫm màu một lúc và quyết định bắt đầu từ đêm nay, cậu sẽ nghiên cứu bản ghi chép học tập của chị gái theo phương thức đảo ngược lại.
Tuy rằng việc này đối với 'Thợ săn' mà nói, cho dù cậu thật sự nắm được một loại pháp thuật nào đó thì cũng gần như không thể ứng dụng trong thực chiến được, nhưng ít ra có thể hỗ trợ cậu phân biệt được những kiến thức thần bí học tương ứng khác có vấn đề gì hay tồn tại bất thường gì hay không.
Sau khi dọn dẹp hành lý xong, Lumen nghe thấy tiếng sôi ùng ục từ trong cái bụng cồn cào của mình phát ra.
Cậu đứng dậy, nhìn ra cửa sổ, nương theo ánh hoàng hôn bên ngoài lớp kính thủy tinh kia, cậu mơ hồ thấy được dáng vẻ lúc này của mình.
Mái tóc hơi dài đã nhuộm thành màu vàng, các đường nét trên khuôn mặt không xử lý quá nhiều nhưng kết hợp với áo sơ mi trắng bên trong, áo may ô màu đen, bộ lễ phục tối màu và vẻ ngoài lạnh nhạt, già dặn hơn mấy tuổi kia, cho dù mục sư Guillaume Besne nhìn thấy, hắn cũng chỉ cảm thấy giống như đã từng gặp mà thôi.
Lumen vỗ vỗ khuôn mặt, cố gắng nở một nụ cười, sau đó, cậu mở cửa phòng, đi ra ngoài.