Chương 27: Bến tàu Lavigne

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 01-11-2023 22:18:16

"Chuyện này..." Franka cân nhắc vài giây, mới trả lời Jenna: "Dưới hai tình huống điên cuồng và mất kiểm soát, cho dù đó là người thuộc giáo hội chính thần hay là người phi phàm bất hợp pháp thì đều giống nhau, mà các tu sĩ này đều có thể mất kiểm soát, biến thành quái vật hoặc tinh thần có vấn đề, dần bị dẫn xuống vực thẳm." Jenna càng nghe, nét mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn. Trước kia cũng không phải Franka chưa từng giảng giải những lời như này cho cô, nhưng lúc đó thực chất cô không có cảm xúc gì, cho đến khi tận mắt chứng kiến từng cánh tay, từng cái đùi bị treo trên vách đá trong một cái động bí mật ở sâu trong bóng tối, lại liên hệ với trường hợp điên cuồng, mất kiểm soát, cô mới chính thực cảm nhận được hai từ đơn này tàn khốc và khủng khiếp đến mức nào. Lumen tiếp lời, nói: "Cho nên phương pháp sắm vai mới quan trọng như vậy, tuy nhiên, cô phải luôn nhớ kỹ một điều là, cô đang sắm vai, là một diễn viên nhạc kịch, chắc hẳn cô phải rất rõ ràng rằng không thể đắm chìm mãi trong một vai diễn mà không thể thoát ra được, lúc đó cho dù không phải người phi phàm thì tinh thần cũng sẽ xảy ra vấn đề." Franka và Lumen người kẻ xướng người họa, bắt đầu giáo dục người mới này. Đợi Jenna nghiêm túc gật đầu, cô mới đưa chủ đề trở lại câu chuyện người trông cửa của tu viện Deep Valley mất tích: "Kế hoạch của tôi là, một mặt sẽ tiết lộ tình hình và vị trí của cái động bí mật kia cho người của giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng' thông qua các mối quan hệ riêng của tôi, còn sau đó bọn họ liên hệ với phía chính phủ như thế nào thì đấy là chuyện của bọn họ, chúng ta không quản được. Cho dù cuối cùng bọn họ lựa chọn áp chế chuyện này xuống, thì coi như chúng ta có đề phòng cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề lớn. Mặt khác, trong buổi tụ hội lần sau, tôi sẽ thử nói tin tức tình báo này với người ủy thác kia xem hắn có phản ứng gì? Nói không chừng còn kiếm được chút phí vất vả." Cô lựa chọn báo cho người của Giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng' biết mà không tiết lộ cho người phi phàm của Giáo hội "Thần hơi nước và máy móc' là bởi vì cô không rõ bên nào của mâu thuẫn nội bộ kia đáng để tin cậy hơn. "Tôi không có ý kiến." Sau khi nghe Lumen và Franka nói nhiều như vậy, Jenna coi như đã hiểu ra trong nhiệm vụ này ẩn chứa nguy hiểm quá lớn. Tuy cô rất muốn số tiền thưởng 20. 000 đồng Fil kia, nhưng vẫn có thể khống chế được bản thân. Franka quay lại nói với Lumen: "Lễ mùa thu hoạch kia đã tìm được người mua rồi, nhưng chưa chính thức giao dịch, giá cả là 10. 000 đồng Fil." "Lúc trước tôi đã đưa cho cậu 4. 000 đồng Fil, hai ngày nữa tôi sẽ đưa tiếp cho cậu 1. 000 đồng Fil nữa." "Hiệu suất rất cao đấy." Lumen mỉm cười khen ngợi." "Tôi vẫn không phân biệt được rõ ràng cậu là đang khen ngợi tôi hay là châm chọc tôi đấy." Franka lẩm bẩm nói. Jenna ngồi một bên vừa nghe vừa cảm thấy hâm mộ, giao dịch mà Franka và Lumen thản nhiên nói ra kia có giá trị 10. 000 đồng Fil, mà lúc trước trong tình huống điều trị xấu nhất, tốn tiền nhất của mẹ cô, nhà bọn họ nhiều nhất cũng chỉ vay nọ được bảy đến tám nghìn đồng Fil. Đây chính là người phi phàm sao? Jenna rốt cuộc cũng nhận thức rõ ràng khía cạnh này. Lumen liếc mắt nhìn về phía rèm cửa đã được kéo lại, cũng không để cho Jenna tránh đi một lúc, cậu nói thẳng: "Tối hôm qua tôi đã hoàn thành khảo nghiệm cuối cùng và chính thức trở thành một thành viên trong tầng trung tâm của lão đại." "Khảo nghiệm gì?" Tuy không thể tránh khỏi việc xuất hiện cảm xúc tức giận, uất ức và không cam lòng, nhưng Franka đã trút giận một lần rồi, lần này cô lại càng tò mò hơn. Lumen thuật lại bắt đầu từ cái đêm Gardner Martin đến vũ trường Breeze và bỏa mình đến số 13 đường lớn khu chợ để chờ đợi, đến lúc cậu tránh được ô nhiễm dị thường kia, chờ đến khi mặt trời mọc. Cậu che giấu sự tồn tại của Termiporus, mà đắp nặn bản thân thành hình tượng thông minh, quyết đoán, kiên định đã đoán được bản chất của vấn đề chỉ từ một số chi tiết, và nắm vững nguyên tắc 'Đừng phản ứng' lại dưới tình hình bị đủ loại ảnh hưởng. Cho tới bây giờ thì bịa chuyện vẫn luôn là sở trường của Lumen, Franka vừa nghe vừa tưởng tượng trong đầu mà sợ hãi, lại nghi ngờ hỏi: "Lúc ấy cậu thật sự không dao động chút nào sao?" Jenna lặng lẽ gật đầu, cảm thấy nếu đổi lại là mình thì ngay lúc cửa mở ra đã không thể kìm được mà phản ứng lại, mà Franka cùng lắm cũng chỉ kiên trì được đến lúc máu nhỏ đầy mặt thôi. Lumen mỉm cười: "Dao động thì đương nhiên là có nhưng tôi càng tin tưởng vào phán đoán của mình hơn." Franka nhìn cậu từ trên xuống dưới vài lần, vẫn có cảm giác không quá tin tưởng mà hỏi: "Thật sự là tự cậu nghĩ ra nguyên tắc đừng phản ứng sao?" "Không phải." Lumen dùng thái độ thẳng thắn và thành khẩn trả lời một câu sau khi bịa chuyện xong. Cả Franka và Jenna đều ngây người. Lumen thuận thế mở một đề tài mới, cười nói: "Các cô bị ngốc sao? Đương nhiên phải là có thông tin tình báo trước chứ, nếu không, một người mới thoát khỏi cái mũ mù kiến thức thần bí học như tôi sao có thể tự nghĩ ra được đây?" "Nếu cô cũng có cơ hội đi gác đêm, thì ngoại trừ nguyên tắc đừng phản ứng lại, thì nhớ rõ phải mang chiếc gương có thể tiến vào lòng đất trong gương kia, theo tin tình báo mà tôi nhận được, dị thường ở số 13 đường lớn khu chợ biểu hiện ở các con đường khác nhau có khả năng là khác nhau." Franka chợt hiểu ra nguồn nhận được tin tình báo của Lumen là ở đâu. Cô lẩm bẩm nói: "Nhóc con, cậu cứ nói như vậy, cẩn thận không tìm được bạn gái đâu." Vừa rồi cô còn thiếu chút nữa bị khiêu khích huống hồ là một người phụ nữ thực sự, nhưng điều này cũng làm cho Franka thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô cảm thấy tên khốn Charles tạm thời không có hứng thú với người khác phái. Tuy Jenna khá tức giận vì bị đối phương chế giễu nhưng cô cũng lại được không ít tự tin, cô còn tưởng rằng khoảng cách chỉ số thông minh giữa mình và Charles đã lớn đến mức không có cách nào bù đắp lại được, đương nhiên, việc Charles có thể kiên định tin tưởng tin tình báo, không bị dao động trong tình huống thực tế cũng đã làm cho người ta phải bội phục. Cô mím môi nói: "Càng ngày tôi càng có thể cảm nhận được thế giới thần bí đáng sợ như thế nào." Dị thường ở số 13 đường lớn khu chợ càng đáng sợ và khủng khiếp hơn nhiều so với cảnh tượng bên trong hang động bí mật ẩn trong mỏ đá Deep Valley. Để mà nói thì việc trước kia cô bị tên biến thái Hedsey chụp thuốc mê kéo xuống lòng đất lại càng giống một vụ án hình sự hơn. "Trong vài năm tới, các chuyện quỷ dị sẽ càng ngày càng nhiều hơn." Franka không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào dùng để dạy Jenna, để cô có động lực và hy vọng vào chuyện thăng cấp. Lumen còn nói cả suy đoán của mình: số 13 đường lớn khu chợ chỉ ảnh hưởng tới người phi phàm ở hai con đường thợ săn và Vu nữ trong khoảng thời gian không cụ thể nào đó. Sau một hồi thảo luận, Franka và Jenna thấy sắc trời đã tối thì mang theo một chồng tạp chí thần bí học, rời khỏi khách sạn Kim Kê, quay trở lại phố White Coat. ... Ba giờ chiều ngày hôm sau, Lumen đã giả vờ ở trong vũ trường Breeze suốt cả một ngày trời, lúc này cậu dùng cách liên tục đổi các chuyến xe ngựa công cộng để đến bến tàu Lavigne ở khu Quảng trường, chuẩn bị đi nghe mục sư của giáo đường của ngài 'Kẻ Khờ' giảng đạo. Đó là một cái cảng nội địa vô cùng sầm uất, với đầy những con tàu lớn phun hơi nước trắng xóa. Rất nhiều công nhân ở bến tàu dùng đủ loại công cụ và thân thể của mình để di chuyển các thùng hàng hóa xuống dưới và xếp nối trên một mặt phẳng chắc chắn trên đường ray. Ngoài ra, bến tàu còn có đủ loại máy móc giống như những con quái vật khổng lồ xếp san sát nhau, cao chừng khoảng hơn mười đến hai mươi thước, cấu tạo hoàn toàn bằng sắt thép, vận hành bằng động cơ hơi nước khổng lồ, được nhân viên kỹ thuật điều khiển để nâng đỡ các thùng sắt thép mà sức con người không thể nâng được. Lumen liếc mắt nhìn một cái, chỉ cảm thấy nơi này vừa hỗn loạn lại náo nhiệt, vừa đồ sộ lại dơ bẩn, vừa ngập tràn sức sống lại không thể che dấu được sự tàn khốc của sinh mệnh. Cậu thu hồi tầm mắt, đi dạo vòng quanh bên tàu, cũng không thử tìm một vị khách từ trên biển vãng lại lại đây hỏi thăm xem giáo đường 'Kẻ Khờ' nằm ở chỗ nào, giống như một vị du khách đột nhiên muốn tới tham quan nơi này. Xung quanh cảng được quy hoạch theo kiến trúc vòng tròn, với rất nhiều quán bar, khách sạn, kho chuyên chứa hàng hóa, quán bia, quán cà phê, nhà hàng và vũ trường, trên đường tràn ngập tiếng rao của người bán hàng rong. Lumen còn nhìn thấy những ô cửa kính bị làm mờ, bên trong có ánh sáng có ánh sáng màu xanh lá, nơi đó là nhà chứa gái mại dâm được cấp phép. Sau khi đi dạo hơn nửa vòng, Lumen tìm thấy giáo đường của ngài 'Kẻ Khờ'. Đó là một tòa nhà độc lập với vẻ bề ngoài không thể bình thường hơn, giống như được cải tạo từ một căn nhà bốn tầng bình thường có thêm tháp nhọc và gác chuông vậy. Toàn bộ bề mặt bên ngoài được sơn màu đen, ở mặt tường ngoài có điêu khắc phù hiệu thần bí học mà Lumen vô cùng quen thuộc. Đó là phù hiệu biểu tượng của ngài 'Kẻ Khờ' với những đường màu trắng bạc vặn vẹo tạo thành hình một con mắt không có đồng tử chưa hoàn chỉnh. Lumen nhìn cánh cửa ở tầng hai, cũng không vội đi và mà tiếp tục dạo phố. Việc nắm bắt tình hình và chi tiết của hoàn cảnh xung quanh trước khi đưa ra lựa chọn chính là một loại bản năng của thợ săn. Đi hơn mười thước, cậu chọn một quán bar tên là Gió biển, tính toàn vào nghe các thương nhân, thủy thủ trên biển và những người dân sống ở khu Quảng trường này có cái nhìn như thế nào đối với giáo đường 'Kẻ Khờ'. Quán bar Gió biển được thiết kế giống như một khoang thuyền, trên tường có treo đủ loại tiêu bản cá, bánh lái tàu, vải buồm. Bên trong không khí ngập tràn mùi rượu và mùi đồ trang điểm rẻ tiền. Một số người ăn mặc như thủy thủ đang ngồi quây lại một chỗ để chơi bài, một số thì đang làm tình với gái bán dâm ở trong góc, một số lại ngồi ở quầy bar vừa uống rượu vừa lớn tiếng khoác lác. Lumen nhìn một vòng xung quanh, phát hiện một người đàn ông khá nổi bật. Hắn ngồi trên một chiếc sô pha đơn ở gần quầy bar, hai tay vắt ra sau ghế, lựng tựa ra sau, thỉnh thoảng lại nâng cốc bia yến mạch lên uống một ngụm, hai đồng đồng thời gác lên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, tư thế vô cùng kiêu ngạo. Điều khiến cho Lumen chú ý không phải là trạng thái, tư thế của người này mà biểu hiện của các thủy thủ xung quanh. Bọn họ nếu không phải là cố ý tránh né nơi đó thì lúc đi qua cũng bày ra vẻ mặt lấy lòng và kính sợ, cho dù chỉ nói chuyện với người đàn ông kia mấy câu, lại bị đối phương cười nhạo, nhưng vẫn tỏ vẻ rất vinh hạnh. Đây là một đại nhân vật rất có danh tiếng trên biển sao? Lumen giống như lơ đãng đánh giá người đàn ông kia. Hắn trạc khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải đay, khoác gi lê màu nâu rám nắng, quần dài sẫm màu và đi giày da màu đen, lông mày và tóc của hắn khô vàng giống như bị bén lửa, ánh mắt màu lam xanh thẳm nhưng sáng ngời, nhìn dáng người nét mặt giống người phía nam Intis. Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Lumen, người đàn ông kia mỉm cười, giơ cốc bia yến mạch trong tay lên. Lumen cũng mỉm cười đáp lại, sau đó đi thẳng tới vị trí quầy bar, gọi một cốc đồ uống mà đám thủy thủ và hải tặc thích uống nhất. Sau khi uống một ngụm rượu cay nồng đầy mùi mạch nha, cậu không giấu vẻ tò mò, dùng cằm hất chỉ về phía chiếc sô pha đơn kia, nhỏ giọng hỏi người pha chế rượu: "Vị kia là?" Vẻ mặt của người pha chế rượu lập tức trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng trầm xuống, hỏi ngược lại: "Cậu không biết sao?" Trong mắt hắn, có người không biết vị kia giống như là một chuyện rất đáng kinh ngạc vậy.