Chương 136: Một ngày du ngoạn

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 07-12-2024 13:25:23

'Người khổng lồ' cao gần ba thước tiếc nuối nói: "Hội đồng nghị sự sáu người' đã quy định, không được giảng những chuyện không có trong thánh điển, cậu cũng là tín đồ của ngài 'Kẻ Khờ', chắc chắn cũng đã được nghe giảng đạo, hiểu được cách nói của phía chính phủ, còn lại tôi cũng không thể nói cho cậu biết, tựa như tôi không thể kể với cậu rằng chính mắt tôi nhìn thấy 'Thiên sứ cứu rỗi', còn được ngài cứu giúp như thế nào." Nói tới đây, 'Người khổng lồ' này lại muốn vỗ vai Lumen, nhưng bị Lumen khéo léo tránh né. "Tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?" Thật lòng Lumen cũng không quá tín nhưng trên mặt vẫn giả bộ sùng kính. 'Người khổng lồ' kia đáp lại: "Livalier." "Cụng ly vì Thành Bạc Trắng được tái sinh!" Lumen nâng vại bia thật lớn lên, cụng nhẹ vào cốc của đối phương, sau đó ừng ực uống một hơi hết chỗ bia màu vàng kim còn lại trong cốc. Cậu sờ sờ cái bụng căng phồng, chỉ chỉ về phía phòng tắm, ra hiệu mình cần đi giải quyết. Bia của thành Bạc Trắng mới không có gì đặc biệt cả, nhưng cái cốc rót bia quả thật quá lớn, sau khi uống hai cốc, thể chất và tửu lượng của Lumen gần như không chịu nổi. Cái này cũng không phải say mà là không chống đỡ được nữa! Lumen tiến vào phòng vệ sinh, đứng trước một trong những cái bồn tiểu lắp trong đó, cởi thắt lưng, hơi nheo mắt lại. Trong tiếng róc rách, có tiếng bước chân của một 'Người khổng lồ' cao hơn ba thước đi vào trong, đứng trước bồn tiểu bên cạnh cậu. Lumen theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt. Cậu mê mang nhìn vách tường trước mặt cho đến khi áp lực ở bụng dưới hoàn toàn được giải phóng, mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi trở lại vị trí cũ trước quầy bar. Livalier đã rót cho cậu một cốc bia mới, đó là loại bia màu nâu sẫm nhưng không có váng bẩn, bên trong lắc lư một ít bọt hơi nâu. "Nếm thử đi, đây là đặc sản của thành Bạc Trắng mới đấy, bia cỏ mì đen!" 'Người khổng lồ' tự tin rằng mình là người nhiệt tình nhất, hồ hởi giới thiệu. "Bia cỏ mì đen?" Lumen nâng vại bia còn lớn hơn cả đầu mình lên, nghi hoặc hỏi ngược lại. Livalier đột nhiên xúc động: "Tại 'Vùng đất bị thần linh bỏ rơi' không có ánh mặt trời, không có đất đai phì nhiêu, chỉ có cỏ mì đen mới có thể sống nổi, nó chính là nguồn lương thực chính của chúng tôi, nuôi sống từng thế hệ cư dân thành Bạc Trắng, tuy vẫn luôn không đủ, nhưng có còn hơn không." "Khi đó đương nhiên không thể lấy cỏ mì đen ra để ủ bia được, quá xa xỉ, quá xa xỉ." "Ha ha, hiện tại lương thực, thực phẩm, các loại thịt, sữa đều đủ đầy, tôi cũng được phát triển hơn, cao hơn so với trước kia ba mươi cm." "Hiện tại chuyển đến sống ở thành Bạc Trắng mới, loại cỏ mì đen này còn có thể gieo trồng không? Trồng ở dưới lòng đất sao?" Tuy Lumen không phải 'Người trồng trọt' nhưng dù sao cũng lớn lên ở nông thôn, cậu biết rõ loại thực vật sinh trưởng ở hoàn cảnh cực đoan như này nếu chuyển đến môi trường bình thường, chắc chắn sẽ chết hết. Livalier mỉm cười, nói: "Vẫn có thể trồng! Nó là loại thực vật có thể sinh trưởng ở bất kỳ môi trường nào, đương nhiên, chúng tôi đã tìm người cải tạo hạt giống cỏ mì đen, để nó thích ứng với môi trường hiện tại hơn, thật ra hương vị của nó đã khác so với trước kia rất nhiều, ăn cũng thơm ngon hơn, cậu nếm thử đi, Bên ngoài không có loại bia này đâu, chúng tôi cũng không trồng nhiều, chủ yếu là để khắc sâu quá khứ." Lumen thích thú nâng vại bia đến bên miệng, ừng ực uống một ngụm lớn. Cảm nhận đầu tiên của cậu khi thứ chất lỏng này chạm vào đầu lưỡi là hương lúa mạch nhàn nhạt, rất bình thường, tiếp theo lại có cảm giác ngọt thuần, khoan khoái nhè nhẹ của cỏ cây và một chút vị kích thích, cuối cùng mơ hồ giống như có vị sữa tràn ngập trong khoang miệng cậu. "Không tệ, đây là một trải nghiệm vô cùng đặc biệt và cũng rất tuyệt." Lumen không tiếc lời ca ngợi Cậu tò mò hỏi: "Có rượu mạnh ủ từ cỏ mì đen không?" Vẻ mặt của Livalier hơi trầm xuống, lắc đầu, nói: "Người dân thành Bạc Trắng mới chúng tôi cảm thấy say rượu là hành vi đọa lạc, phóng túng, lãng phí lương thực, cho nên từ chối ủ rượu mạnh." Nói tới đây, hắn chợt dừng một chút rồi nói: "Hơn nữa, dường như cỏ mì đen rất không hợp để ủ rượu, cho dù là chế thành bia, nhưng nếu uống nhiều cũng sẽ sinh ra ảo giác nhất định, cho nên mỗi lần tôi chỉ uống nhiều nhất ba cốc." Loại cỏ này mang độc tính nhẹ sao? Thời điểm người dân thành Bạc Trắng mới còn sinh sống ở 'Vùng đất bị thần linh bỏ rơi' vẫn phải dựa vào loại thực vật này để duy trì cuộc sống từ thế hệ này đến thế hệ khác, đúng là không dễ dàng... Lumen nhớ tới câu nói đùa ngẫu nhiên của chị gái, cậu cong khóe miệng, rồi nói: "Uống nhiều sẽ thấy một đám người đang nhảy múa sao?" Livalier suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải, hầu hết ảo giác đều không giống nhau, có người thấy vợ mình tát mình, có người nghe thấy tiếng người thân đã chết gọi, có người thấy trẻ con nằm ven đường, khóc oe oe..." Hiện tại mỗi lần nghe thấy chuyện liên quan đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, Lumen đều cảm thấy mấy hứng, cậu chuyển sang tán gẫu về hương vị của rượu cỏ mì đen. Sau khi uống hết cốc bia này, cậu lại đi vào phòng vệ sinh, sau đó rời khỏi quán bar, tính toán thừa dịp mặt trời buổi chiều vẫn còn chói chang để đi dạo quanh thành Bạc Trắng mới này một vòng, đợi đến chiều tối lại 'Truyền tống' quay trở về 'Berry' đang dừng ở cảng Hunter. Kiến trúc ở nơi này hầu như đều ít tầng nhưng phần trần nhà cao một cách dị thường, người đi lại trên đường phố cũng chủ yếu là 'Người bán khổng lồ', thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai 'Người khổng lồ' cao hơn ba thước, gần như không có người thấp hơn một thước tám, ngoại trừ trẻ con. Chiều cao của Lumen cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, ánh mắt luôn đảo quanh nhìn hướng lên trên. Cậu phát hiện mặt tường ngoài của một số căn nhà được bao phủ bởi dây leo màu xanh lục, trên thân dây leo mọc rất nhiều nấm cực lớn, màu trắng nõn, mềm xốp, căng tròn. Nấm? Nấm biết mọc trên thân dây leo từ bao giờ vậy? Lumen thoáng nhíu mày, nghi ngờ kiến thức về thực vật của mình. Nhưng nghĩ lại, đây có thể là loại thực vật đặc biệt được mang từ 'Vùng đất bị thần linh bỏ rơi' đến thành Bạc Trắng mới, cậu lại bình thường trở lại. Cậu đi đến trước một quầy hàng ven đường, ngẩng đầu nói: "Anh bán sữa, sao tôi không thấy dụng cụ đựng sữa đâu thế?" Người bán hàng rong nọ cao tầm hai thước năm hai thước sáu, làn da hơi xám xanh, hắn nở nụ cười chất phác nói: "Phía sau là nhà của tôi, cậu muốn uống sữa sao?" "Bán cho tôi một cốc." Lumen không hỏi giá, chẳng lẽ cậu còn không đủ tiền để mua một cốc sữa sao. Tuy đồng tiền lưu hành ở thành Bạc Trắng mới không bao gồm đồng Fil và đồng Liso, nhưng ở bất cứ đâu thì vàng vẫn là đồng tiền lưu thông tốt nhất. Người bán hàng rong nọ vui vẻ cầm một cái cốc, xoay người đi đến trước căn nhà hai tầng của mình, với tay hái một cây nấm mềm xốp, trắng nõn. Hắn đặt cây nấm kia lên miệng cốc, dùng sức bóp mạnh. Thứ dịch màu trắng ngà như sữa trào ra, nhanh chóng rót đầy cái cốc. Chứng kiến cảnh tượng này, khóe miệng của Lumen không khỏi giật giật mấy cái, ánh mắt lại lộ vẻ mê mang, khó hiểu. Các anh gọi thứ này là sữa sao? "Được rồi." Người bán hàng rong thuộc chủng 'Người bán khổng lồ' đưa cốc sữa cho Lumen. Lumen vừa phản xạ có điều kiện nhận lấy cốc sữa, vừa khó hiểu hỏi: "Đó là nấm mà?" "Đúng vậy, là nấm sữa." Người bán hàng rong thuộc chủng 'Người bán khổng lồ' thành thật nói. Các anh vẫn gọi thứ đó là nấm sao? Lumen ngơ ngác thanh toán, cầm cốc, rời khỏi quầy hàng rong ven đường. Cậu không nhớ rõ mình đã thanh toán bao nhiêu tiền cho cốc sữa này, cũng quên rằng mình vốn định bắt chuyện với đối phương bằng cách mua sữa. Đi được hơn mười thước, cậu nâng cốc sữa lên miệng, uống một ngụm. Có mùi sữa! Lumen cau mày uống hết cốc sữa này, cũng không cảm thấy nó có vấn đề gì. "Nhưng thứ chất lỏng này lại tiết ra từ một cây nấm! Cứ coi đây là một loại thực vật đặc biệt... Cứ coi đây là một loại thực vật đặc biệt..." Lumen tự lẩm bẩm vài câu, cũng không có suy nghĩ thưởng thức lại một lần nữa. Cậu sợ uống nhiều, chính mình cũng có thể tiết ra sữa! Cậu tiếp tục lang thang không mục đích dọc theo những con phố rộng gấp rôi đường phố ở cảng Hunter. Đột nhiên có một 'Người bán khổng lồ' với làn da hơi xanh xám sán lại gần, trong tay hắn ôm một bộ sách thật dày, nhiệt tình mời chào: "Anh bạn, có muốn tìm hiểu về người dẫn đường và vị cứu tinh của chúng ta hay không..." Lumen bật cười thành tiếng, đặt tay lên ngực: "Ca ngợi Kẻ Khờ!" "Thì ra là anh em." 'Người bán khổng lồ' nọ không khỏi thất vọng nhưng lại rất vui mừng. Hai bên dùng tiếng Fossack cổ để trao đổi, nhưng vừa rồi lúc Lumen đi dạo trên đường, có nghe thấy cư dân của thành Bạc Trắng mới trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng sẽ phát ra một vài từ đơn tiếng người khổng lồ có thể khuấy động sức mạnh siêu nhiên. "Bình thường ở đây có người từ bên ngoài đến không?" Lumen thuận miệng hỏi. 'Người bán khổng lồ' nọ mỉm cười nói: "Ở đây cũng thường xuyên có người từ nơi khác đến thăm thú, trải nghiệm, du lịch, vài năm trước còn có người lựa chọn định cư ở đây nhưng về sau hầu hết đều chuyển đi, họ cảm thấy sinh sống cùng chúng tôi rất áp lực, ha ha, chúng tôi rất cao, lại chẳng biết hưởng lạc." Nói xong, 'Người bán khổng lồ' sờ soạng trong túi một hồi, lôi ra một thứ gì đó đưa cho Lumen: "Rất vui vì cậu đến thăm thành Bạc Trắng mới này, mời cậu nếu thử đặc sản của chúng tôi." Đó là một viên kẹo đường được bọc trong giấy gói màu xanh lam sọc trắng. Lumen không khách khí, nhận lấy, bóc giấy gói ra, nhét viên kẹo đường màu trắng vào trong miệng. Mùi sữa đậm đặc hơn và vị ngọt thuần, cảm giác mềm mượt nhanh chóng lan tỏa nơi đầu lưỡi của cậu. Mùi sữa... Lumen nghĩ đến nó, vẻ mặt cổ quái, hỏi: "Đây là kẹo sữa sao?" "Đúng vậy." 'Người bán khổng lồ' kia tươi cười đáp lại. "Kẹo này dùng sữa gì để làm thế?" Lumen không nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải hỏi loại câu hỏi như thế này. 'Người bán khổng lồ' kia cũng trả lời một cách vô cùng tự nhiên: "Sữa từ cây nấm sữa." "..." Lumen ngậm viên kẹo sữa trong mồm, nhổ ra không được, nuốt vào không xong. Cậu có thể cảm giác vừa rồi đối phương đã rất nhiệt tình, chân thành tha thiết khi mời cậu một viên kẹo sữa. Tiếp sau đó, cậu thấy món nấm chiên vị thịt, thấy nấm nướng mùi cá, đủ cách chế biến kỳ quái từ nấm. Cả quãng đường, Lumen đều ngơ ngác, mê mang nhìn những 'Người bán khổng lồ' và 'Người khổng lồ' vui vẻ chia sẻ với nhau. Bất giác, cậu đi tới một góc của thành Bạc Trắng mới. Nơi này có một tòa nhà cực kỳ cao. Nó được chia làm hai phần, phần bên trái là tháp nhọn, phía bên phải là tháp mái vòm, mặt tường bên ngoài được sơn màu xám trắng, cao ba bốn mươi thước. "Đây là tháp sinh đôi sao?" Theo cách nói của Livallier, tòa tháp có mái nhọn là thư viện công cộng, Tòa tháp có mái vòm là nơi làm việc của 'Hội đồng nghị sự sáu người'... Loại địa phương như này chắc chắn có tồn tại vật phẩm phong ấn hoặc cường giả... Lumen đứng cách đó không xa, đánh giá tòa nhà trước mặt. Cậu đảo mắt nhìn sang tòa tháp có mái vòm, phát hiện khe hở giữa các kẽ đã gần mặt đất mọc ra một loại thực vật trông giống như tóc đen, thân của nó rũ ở nơi đó, lại bay phấp phới mỗi khi có gió thổi qua. Lumen thu hồi tầm mắt, đi về phía tòa tháp có mái nhọn, muốn xem bộ sách nào truyền thừa ở thành Bạc Trắng mới nơi những thế hệ con người từng tồn tại ở 'Vùng đất bị thần linh bỏ rơi' kia đang sinh sống.