Chương 145: Sức nặng của lịch sử

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-09-2023 06:26:52

Flanka cầm lá bài 'Judgement', dùng ngôn ngữ Hermes cổ, nhỏ giọng nói: "Yêu cầu thẩm phán!" Lá bài nhìn như bình thường kia tưởng chừng không có chút thay đổi nào, nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, cả khách sạn Kim Kê bắt đầu rung chuyển. Vô số nhành cây và dây leo màu nâu xen lẫn xanh biếc bao trùm bề mặt tòa nhà này cũng nhanh chóng co lại, giống như đang sợ hãi cái gì đó. Nhờ vậy, Flanka đã có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ nhiều hơn một chút, cô thấy bầu trời nối liền với tán cây càng vươn lên cao càng trở nên hư ảo, mây trên bầu trời tựa như gặp phải một cơn lốc, bị thổi hết về một hướng. Theo sự thay đổi của hướng gió, vô số đám mây màu trắng cuốn lại với nhau tạo thành một con lốc xoáy từ trên cao giáng xuống, kéo dài thành một thanh kiếm khí khổng lồ xuyên thẳng từ trời cao xuống đất. Thanh kiếm khổng lồ hạ xuống, một bóng người đứng thẳng ở trung tâm phố Chaos. Đó là một cô gái có mái tóc vàng thả xõa hai bên vai, trên người mặc một bộ trang phục luyện tập truyền thống của kỵ sĩ màu xám trắng. Cô ấy cao khoảng một thước năm mươi, ngũ quan xinh đẹp, mặt mày mềm mại nhưng lại có một loại uy nghiêm khiến cho người ta phải thần phục và nghe theo. Phố Chaos, nơi cô đang đứng đã không còn như trước kia nữa, những tòa nhà xung quanh, những con đường không tính là quá rộng cùng với vô số người bán hàng rong và người đi đường đang rơi vào đủ loại dục vọng khác nhau bị phân tách thành từng đoạn, rải rác khắp nơi trong vùng hoang dã kỳ dị này, các con phố trộn lẫn vào nhau. Dưới chân bọn họ là vô số rễ cây chằng chịt chui lên từ lòng đất, những nhánh rễ cây này lấy thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc làm trung tam mà phân bố thành từng tầng tầng lớp lớp bò ra bên ngoài, càng gần trung tâm lại càng dày đặc. Cũng bởi vì có sự tồn tại của vùng hoang dã kỳ dị kia mà người bên ngoài không phát hiện ra sự khác thường ở mấy con phố bị thân cây khổng lồ chiếm giữ! Flanka thấy cô gái có mái tóc màu vàng, vóc dáng thấp bé nhưng vô cùng uy nghiêm đã xuất hiện thì không khỏi thờ phào một hơi nhẹ nhõm. Cô cầm hai lá bài 'Judgement' và "Two of cups', miệng thốt ra những lời tự đáy lòng: "Ca ngợi Kẻ Khờ! Ca ngợi cô 'Thẩm phán'!" Cô gái được gọi là cô 'Thẩm phán' kia vừa rơi xuống mặt đất liền nhìn phía thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc kia, một chiếc xe ngựa mui trần có kiểu dáng như một chiếc nôi màu đỏ sậm không biết dừng ở nơi đó từ khi nào, người đánh xe ngựa là một sinh vật cao lớn, có thể là ma quỷ, trên đầu có hai cái sừng dê, cả người đen kịt như bị lửa thiêu cháy. Người ngồi bên trong xe ngựa là một người phụ nữ đeo khăn che mặt màu nhạt, trên người bà ta mặc một bộ áo thụng dài màu trắng rộng thùng thình, bụng hơi nhô lên, toàn thân ngập tràn ánh sáng của người mẹ. "Nguyệt nữ sĩ!" Vùng hoang dã kỳ dị chính là 'thế giới bỉ ngạn' của bà ta! "Nguyệt nữ sĩ", bà ta quả nhiên đã bò từ hàng chuột ra. Đôi mắt của cô gái tóc vàng có tên là 'Thẩm phán' kia nháy mắt mờ đi, giống nhưu nhuộm thành một màu vàng óng ánh. Nhờ vào đó, cô nhìn thấy đủ loại sức mạnh phi phàm đan xen trên người phụ nữ ngồi ở chiếc xe ngựa kia, chúng nó tồn tại dưới các dạng trạng thái và màu sắc khác nhau. "Tước đoạt!" Một thanh âm uy nghiêm phát ra từ trong miệng cô 'Thẩm phán'. Đó là một từ đơn trong ngôn ngữ cổ Hermes. Đồng thời, tay phải của cô làm mấy động tác đơn giản, ngay sau đó, 'Nguyệt nữ sĩ' tạm thời bị tước đoạt năng lực sinh sản ra những sinh vật đủ chủng loại đủ giới tính khác nhau. Tiếp đó, thân thể của cô 'Thẩm phán' chợt nghiên về phía trước, lòng bàn tay đẩy ra, cô lại dùng ngôn ngữ cổ Hermes để tuyên cáo: "Lưu đày!" Tiếng vù vù vang lên, sức mạnh bàng bạc mà vô hình cuốn thành một cơn lốc khủng khiếp, gào thét lao về phía 'Nguyệt nữ sĩ'. Chúng nó bỏ qua khoảng cách, tựa như sinh ra ở ngay trước xe ngựa. Đôi môi hồng nhuận của 'Nguyệt nữ sĩ' như ẩn như hiện bên dưới lớp khăn che mặt đột nhiên mở ra, hít sâu vào trong một cái. Cơn cuồng phong tưởng chừng có thể cuốn bật móng của cả một tòa nhà kia lại giống như tìm được khe hở trong bình kín, điên cuồng chui vào trong miệng của 'Nguyệt nữ sĩ', rót vào trong cơ thể bà ta. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, cơn lốc chợt tiêu tán, toàn bộ đã bị 'Nguyệt nữ sĩ' nuốt chửng xuống bụng. Bà ta mang theo ánh sáng của người mẹ mà nâng tay phải lên, vỗ về cái bụng căng phình của mình. Bên trong thế giới có mặt đất phủ đầy rễ cây chằng chịt và trời xanh mây trắng tựa như một bức tranh kia. Lumen ngẩng đầu nhìn lên vị trí của Susanna Matisse ở trên tán cây, ngay khi liếc mắt nhìn thấy cô ta một cái, cậu lập tức một lần nữa ngưng tụ ra vô số quạ lửa đỏ thẫm nửa hư ảo xung quanh mình. Đàn quạ lửa bay xoay quanh rồi lao thẳng lên trời cao, nhưng vẫn không thể chạm tới tán cây hư ảo kia, chỉ có thể tới gần mà không thể chạm tới được. Chúng rơi xuống thân cây màu nâu xen lẫn xanh biếc, đốt thành từng vết cháy đen. Lumen thấy thế, vội vàng thay đổi mục tiêu công kích. Lúc trước cậu đã phát hiện ra lửa chỉ có gây ra thương tổn nhất định đối với thứ quái dị có tên là 'Cây bóng tối' này. Từng quả cầu lửa đỏ thẫm không ngừng được ngưng tụ ra, ném về phía thân cây khổng lồ kia, phát ra chuỗi tiếng nổ vang dội nhưng chỉ có thể thiêu đốt bên ngoài mà không thể đạt được hiệu quả rõ ràng hơn. Lumen tạm thời dừng hành động, thừa dịp Susanna Matisse đang bận rộn cái gì đó mà Charlotte Calvino vừa bị bỏng nặng còn chưa kịp hồi phục kia dường như đang trốn trong khung cảnh hư ảo nào đó, lòng bàn tay cậu không ngừng ngưng tụ ra ngọn lửa đỏ thẫm, từng lớp từng lớp nén vào trong, cuối cùng biến thành một quả cầu lửa màu trắng rực lớn bằng nắm tay người lớn. Ầm ầm! Công lực và tiếng nổ của quả cầu lửa trắng rực mãnh liệt hơn vừa rồi gấp mấy lần, nhưng ngay cả một mảnh vỏ cây của 'Cây bóng tối' cũng không rớt ra ngoài, chỉ có phạm vi cháy đen lớn hơn và một đóa hoa khổng lồ màu nhạt ở gần đó hơi cuộn cánh lại, chúng minh cho việc ngọn lửa trắng rực không phải là ảo giác. Vẻ mặt của Lumen trở nên nghiêm trọng hơn, cậu lại mất thêm một lúc nữa để ngưng tụ ra một cây thương dài rực lửa màu trắng. Cậu ném cây thương dài về phía thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc kia, thấy nó chỉ tạo thành một cái lỗ nhỏ xíu trên vỏ cây cháy đen, sau đó tan chảy thành dòng lửa, phân tán ra các hướng khác nhau trên thân cây. Nhìn thấy cảnh này, Lumen trở nên căng thẳng hơn, cậu nhớ tới một câu mà chị gái Aurore rất thích dùng để hình dung một người tự đánh giá thực lực bản thân quá cao mà làm ra những hành động không thực tế: "Giống như một con kiến muốn lay một cái cây." Sự cấp thiết, sốt ruột và sợ hãi trong lòng khiến cho Lumen điên cuồng vung ra nắm đấm. Nắm đấm của cậu được bao bọc trong ngọn lửa đỏ thẫm. Mỗi một nắm đấm của cậu tiếp xúc với thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc đều phát ra tia lửa rồi thẩm thấu vào bên trong. "Chú hỏa!" Nếu Lumen muốn bóc được lớp vỏ cứng rắn bên ngoài 'Cây bóng tối' thì cậu sẽ trực tiếp làm tổn thương từ bên trong thân cây. Bộp bộp bộp! Lumen giáng vô số nắm đấm lửa xuống thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc, tựa như muốn chuyển toàn bộ lửa trong cơ thể mình, từng chút một rót vào bên trong thân cây. Bộp bộp bộp, sau một đợt công kích điên cuồng, cậu thu hồi hai nắm đấm, từng bước lui về phía sau. Bùm, đùng đùng! Theo tiếng nổ mạnh nặng nề phát ra từ bên trong thân cây, lớp vỏ cây vốn đã cháy đen rốt cuộc cũng bung ra, rớt xuống đất mang theo ánh lửa đỏ thẫm. Ngay sau đó, nó chợt tan rã, biến thành sương mù, giống như một que diêm chợt bùng cháy, soi sáng giấc mộng ngọt ngào từ trong quá khứ kia. Lumen chợt hoảng hốt, giống như biến thành người đàn ông trong giấc mộng đẹp kia, đang điên cuồng vận động với một vị tiểu thư xinh đẹp mặc bộ váy dài lộng lẫy nhưng vạt áo váy đã bị kéo xộc xệch. Cái cảm giác xa lạ kia rõ ràng đến mức giống như là sự thật, làm cho Lumen cảm giác như thể mình đã trải qua. Đột nhiên, cảm giác đau đớn từ mắt cá chân truyền lên đầu khiến cho cậu nháy mắt tỉnh táo lại, thấy vô số dây leo và nhành cây không biết từ lúc nào đã bò đến xung quanh vị trí cậu đứng, một số đã quấn lấy hai chân cậu, tựa như tre già măng mọc cố gắng xỏ xuyên qua lớp áo choàng bằng máu thịt, bám vào da cậu, điên cuồng hấp thụ máu của cậu. Lumen khẽ hừ một tiếng, một ngọn lửa đỏ thẫm chợt bùng lên bao bọc quanh thân cậu, tạo thành một lớp áo choàng bằng lửa phủ bên ngoài áo choàn bằng máu thịt. Trong tiếng lách tách nổ, toàn bộ cành cây và dây leo lập tức bắt lửa, bốc cháy, nhanh chóng hóa thành của khô và tro tàn. Lumen nhân cơ hội thoát nhân, nhảy sang một bên, quay đầu nhìn về phía miệng vết thương trên thân cây mà mình vừa mới tạo thành. Đập vào mi mắt cậu vẫn là một lớp vỏ cây màu nâu xen lẫn xanh biếc, chỉ là lõm vào sâu hơn một chút so với vỏ cây xung quanh. Bên dưới vỏ cây vẫn là vỏ cây! Đồng tử của Lumen lập tức phóng đại, cậu đại khái đã phân tích được tình hình trước mắt: 'Cây bóng tối' này được nuôi dưỡng bởi vô số dục vọng không bình thường ở Trier trong một đến hai ngàn năm qua, mỗi một mảnh vỏ cây của nó có thể tương ứng với một loại hoạt động nào đó của con người trong một khoảng thời gian nhất định nào đó, chúng chồng chất lên nhau thành từng tầng tầng lớp lớp và mang sức nặng của lịch sử lại đánh vào điểm yếu ớt nhất của tính người. Nói một cách đơn giản hơn, nếu Lumen muốn hủy diệt 'Cây bóng tối' này thì cậu cần phải đối mặt với vô số dục vọng mà nó tích lũy trong một đến hai ngàn năm qua, mà vừa rồi cậu đã dùng toàn bộ sức lực mới chỉ đánh tan được một phần vài triệu, vài tỉ thậm chí vài trăm triệu trong số đó. Làm cách nào để chống lại thứ này đây! Mãi đến lúc này, Lumen mới nhận ra hành vi vừa rồi của mình rất không bình thường: từ đầu đến cuối, cậu một mực lao vào tấn công 'Cây bóng tối' chứ không phải tìm biện pháp có thể giúp mình rời khỏi nơi này. Sau khi liếc mắt nhìn vào mắt của Susanna Matisse một cái, đầu óc cậu lập tức bị sự hãi, nóng vội, cấp thiết xâm chiếm! Khó trách Susanna Matisse để mặc cho cậu tùy ý hành động và không để cho Charlotte Alvino đang bị thương ra ngăn cản cậu. Tuy Lumen vẫn luôn đề phòng 'Đọa lạc thụ tinh' và 'Diễn viên' có thể kích phát dục vọng, cảm xúc của mình nhưng vẫn vô hình bị bọn chúng tác động lên. Cậu lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía cao cao kia, thấy Susanna với mái tóc màu xanh lam đậm quấn quanh cơ thể đang không ngừng thay đổi vị trí ở trong tán cây hư ảo và niệm những chú văn kỳ dị. Còn Charlotte Calvino vẫn tiếp tục hành vi lúc trước, dùng tư thái của người đi dạo dịch chuyển từ cảnh tượng hư ảo này đến cảnh tượng hư ảo khác, quần áo trên người, kiểu tóc trên đầu, kiểu cách trang điểm trên mặt không ngừng thay đổi theo những bối cảnh thời đại tương ứng, dường như đây đã không chỉ là một màn biểu diễn nữa. Trong lúc suy nghĩ trong đầu Lumen thay đổi thật nhanh, cậu đột nhiên cảm thấy choáng váng, cảm thấy sức lực giống như trôi tuột ra khỏi người. Trước kia cậu chưa từng phải trải nghiệm điều này nhưng đã từng khiến cho một vài người phải cảm nhận nó. Là thuốc mê, là thuốc mê của 'Hội Phúc Lành'! Lumen vừa quan sát tình huống xung quanh vừa nhanh chóng lấy chai muối ngửi thần bí học ra, tầm mắt dừng ở vô số bông hoa lớn màu nhạt mọc trên cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc kia. Cậu nghi ngờ đó chính nguồn phóng thích ra khí thể làm người ta hôn mê bất tỉnh! Hắt xì! Lumen vừa hắt hơi vừa quay người lại, cố gắng giữ khoảng cách với 'Cây bóng tối'. Mà ngài K vẫn như trước, không hề xuất hiện. Giây tiếp theo, rễ cây điên cuồng chui lên khỏi lòng đất, nhanh chóng hình thành một hàng rào gỗ cao hơn mười thước bao xung quanh thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc kia, chặn đường chạy trốn của Lumen. Lumen dừng bước, quay người lại, nhìn thấy trên thân cây, cành cây và rất nhiều nhánh rễ của 'Cây bóng tối' xuất hiện vô số vết nứt, từ bên trong vết nứt mọc ra vô số đóa hoa màu nhạt ẩm ướt, một số vết nứt giống như một cái miệng sâu hoắm, tối đen chảy ra thứ chất nhầy ghê tởm, tất cả bọn chúng đều hướng về phía cậu. Lumen liếc nhìn một giây, thấy không còn chỗ trốn nữa, thì chợt nhếch miệng. Cậu đột nhiên vươn tay phải ra, đè lên lồng ngực trái, dùng giọng điệu trào phúng, nói: "Thermiporus, bọn chúng thật sự đang xem thường anh, muốn dùng anh làm tế phẩm đấy."