Nhìn thấy cánh cửa gỗ cháy đen, cũ nát từ từ mở rộng về phía sau, da đầu Lumen nháy mắt tê dại, cảm giác giống như đột ngột bị người dội một gáo nước lạnh.
Chẳng phải là không mở được cửa sao?
Mình đoán sai rồi sao?
Nếu nó có thể mở được cửa, vậy tại sao còn phải gõ lâu như vậy, nói nhiều như vậy?
Tại sao không mở luôn đi! Đầu óc có vấn đề sao?
Tuy đã trở thành 'Kẻ phóng hỏa' và đã trải qua một vài trường hợp khủng bố, nhưng đối mặt với tình huống hiện tại, trái tim của Lumen vẫn không tự chủ được mà tăng tốc, đập thình thịch, giống như một đoàn tàu lửa hơi nước điên cuồng chạy qua tà vẹt.
Nếu không phải lo lắng Gardner Martin hoặc thành viên khác của 'Hội Thánh giá máu và sắt' có thể ẩn thân ở xung qunah để quan sát ở cự ly gần thì cậu đã lập tức bố trí tế đàn, triệu hồi tín sứ của cô 'Ma thuật sư' hoặc trực tiếp khẩn cầu ngài 'Kẻ khờ' rồi.
Theo bản năng, Lumen dự định sẽ ngưng tụ ra một đám quạ lửa, tạo thành một tấm áo choàng bao bọc lấy thân thể, đồng thời tạo sẵn trận địa chuẩn bị nghênh đón kẻ địch, nhưng lời nhắc nhở vừa rồi của Termiporus lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cậu. '
"Đừng phản ứng lại."
Lumen cũng tự cảm thấy hành động của quái vật bên ngoài kia đầu tiên là gõ cửa, sau đó đe dọa, cuối cùng rồi mới tự mở cửa, rất có vấn đề.
Vì thế cậu cố gắng kiềm chế bản thân, giữ nguyên trạng thái yên lặng, tựa như một bức tượng nhìn ra phía cửa.
Cánh cửa gỗ cháy đen lung lay sắp đổ kia tiếp tục mở rộng về phía sau, khe hở tối đen kia từ từ dịch chuyển từ lúc rộng bằng độ dày một ngón tay đến khi đủ cho một người chen vào.
Nhưng ngoài cửa không có gì cả? Dựa vào ánh trăng đỏ ửng xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh bị vỡ nát tràn vào trong phòng, Lumen miễn cưỡng nhìn ra hình dáng của cảnh tượng đổ nát chìm sâu trong bóng tối, ở vị trí cách xa cửa sổ.
Người gõ cửa đâu rồi? Phản ứng đầu tiên của Lumen là kích hoạt linh thị, xem có quái vật nào mà mắt thường không thể nhìn thấy được không.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn khống chế được bản thân, sợ hành vi này cũng tương đương với việc đáp lại. Cánh cửa gỗ lắc lư chợt dừng lại, mà trong bóng tối sâu thẳm ở phía ngoài cánh cửa vẫn không có bóng người đi ra, cũng không có động tĩnh gì, yên lặng đến cực điểm.
Lumen giữ nguyên tư thế ngồi, mắt nhìn chằm chằm nơi đó, cậu cảm thấy việc này quá quỷ dị, cho dù muốn phóng lửa đốt kẻ địch mà tìm khắp cũng không tìm thấy mục tiêu. Giờ phút này sự yên lặng đã trở thành chủ đề chính, và thời gian giống như bởi vậy mà ngừng trôi.
Đột nhiên, một giọt chất lỏng từ trên trần nhà rơi xuống ngay trước mặt Lumen, cậu nheo mắt lại, dựa vào ánh trắng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, thấy thứ chất lỏng đó đỏ tươi giống như máu.
Tí tách, tí tách, một giọt lại một giọt máu tươi nhỏ xuống, dần nhuộm đỏ một mảng nền nhà, cảnh tượng này khiến cho Lumen càng thêm bất an.
Tí tách, lại một giọt chất lỏng rời trần nhà, rơi thẳng xuống bên phải khuôn mặt của Lumen, lạnh như băng, nhớp nháp và mềm như tơ lụa.
Nó không giống máu của người sống, nhưng lại không bị ô nhiễm, mùi máu tươi nồng đậm xông vào khoang mũi Lumen, khiến cho cậu theo bản năng muốn lăn sang bên cạnh, xoay người đứng dậy, lao ra ngoài cửa sổ.
"Đừng phản ứng lại." Câu nói kia của Termiporus lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cậu.
Lumen thoáng điều chỉnh lại hô hấp, để mặc cho từng giọt chất lỏng nhớp nháp, nồng mùi máu tươi nhỏ lên mặt lên đầu mình.
Dần dần, cậu cảm giác thân thể của mình trở nên nặng nề hơn thì vội vàng nhìn hai bàn tay để lộ không có quần áo che đậy.
Nơi đó cũng bị thứ máu nhớp nháp lạnh như băng nhỏ lên, chúng nhanh chóng khuếch trương, liên kết lại với nhau tựa như phủ một lớp gang tay bằng màu bên ngoài bàn tay Lumen.
Từ điểm này, Lumen nghĩ đến ngay việc những phần khác trên cơ thể mình có thể đã bị bao vây trong một lớp màng máu, cho nên cậu mới cảm thây thân thể dần trở nên nặng hơn.
Cậu phản xạ có điều kiện, muốn nhét bàn tay dường như đã xuất hiện tình trạng chậm chạp vào trong túi áo để lấy ngón tay của ngài K ra, để cho thần khí của vị am hiểu các loại pháp thuật về máu nhất của Hội Cực Quang đối kháng lại với lớp màng máu kỳ quái này.
"Đừng phản ứng lại." Lần này không phải là Lumen nhớ lại lời của Termiporus nữa mà là vị thiên sứ của số mệnh này lại dùng giọng nói hùng hậu uy nghiêm để nhắc nhở cậu.
Lumen lại khống chế được bản thân để mặc cho thân thể càng lúc càng trở nên nặng nề hơn, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn hơn, không lâu sau, cậu cảm giác thứ máu quỷ dị này đang thẩm thấu qua da mình, muốn chui vào trong cơ thể mình.
Chúng nó tựa như đều có sinh mệnh, thong thả mà kiên quyết thâm nhập vào trong thân thể Lumen, từng chút một bao phủ, xâm chiếm từ ngoài vào trong cơ thể cậu.
Lumen cảm thấy bộ não của mình cũng bị chúng nó xâm chiếm, đầu óc trở nên mơ hồ hơn, các loại suy nghĩ trong đầu cũng không tránh khỏi việc bị đẩy theo xu hướng bạo lực hóa.
Cậu muốn giết người, cậu muốn đốt cháy nơi này, muốn thiêu hủy cả Trier, muốn hủy diệt cả thế giới này.
"Mẹ kiếp, không phải là Termiporus muốn nhân cơ hội này để lừa mình, muốn lợi dụng sức mạnh quỷ dị ở nơi này để khống chế mình nhằm đạt được mục đích thoát khỏi phong ấn đấy chứ?"
Lumen không khỏi nghi ngờ tính hữu hiệu của câu nói 'Đừng phản ứng lại' của Termiporus và mục đích thực sự của vị Thiên sứ của túc mệnh kia.
Cậu đang tính toán không tiếp tục kiềm chế bản thân nữa mà nhanh chóng phản kháng, tìm kiếm cơ hội chạy thoát khỏi tòa nhà bị cháy này.
Nhưng lúc trước cậu đã nghi ngờ một điểm bất thường là ban đầu nó kiểu gì cũng phải gõ cửa, kiểu gì cũng phải nói chuyện, kiểu gì cũng phải đòi bằng được sự cho phép, điều này có vẻ liên quan về mặt thần bí học nào đó.
Nếu không phải chính bản thân cậu cũng có nghi ngờ như vậy thì cậu làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng Termiporus, vị thiên sứ của số mệnh là kẻ thù chứ không phải là bạn này mà nhẫn nại đến bây giờ.
Đủ loại suy nghĩ thay đổi thật nhanh trong đầu, Lumen vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tính toán chờ đợi thêm một lát nữa xem có thay đổi gì không.
Đầu cậu càng ngày càng nặng, suy nghĩ của cậu càng lúc càng hỗn loạn, bên tai cậu vang lên tiếng cắt xẻ, thân thể lại cảm nhận được sự đau đớn như từ phương xa đến, giống như có người đang nhân cơ hội cậu rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê để cắt xẻ chân tay cậu, phân tách thân thể cậu.
Đột nhiên, ý thức của Lumen bị hút ra ngoài, linh hồn cậu giống như thoát hỏi thân thể và thấy chính mình đang ngồi ở bên cửa sổ, cả người toàn là máu, ánh mắt trống rỗng dị thường.
Mà ngồi chổm hổm trước người cậu là một bóng người cháy đen đang cầm cái rìu đầm đìa máu, không ngừng cắt xẻ thịt đùi cậu, chia xương trắng thành hai đoạn.
Hả, Lumen dần ý thức được có điều gì đó không đúng, cậu cúi đầu thấy thân thể của mình vẫn còn nguyên vẹn.
Cậu vẫn như trước ngồi ở bên cạnh cửa sổ bị vỡ, nhưng trước mắt không phải là cánh cửa gỗ cháy đen lung lay sắp đổ nữa mà là 'Ảnh ngược' của khu vực chung quanh mình và bóng người bị cháy đen đang cắt xẻ thân thể của chính mình.
Ấn tượng khắc sâu trong mắt Lumen nhất không phải là đôi chân bị cắt rời đến mức lộ xương trắng, ngược lại chính là ánh mắt trống rỗng vô hồn kia.
Sau một thoáng hoảng hốt ngắn ngủi, cảnh tượng máu me kinh khủng kia biến mất, cánh cửa gỗ cũ nát đã được mở rộng lại một lần nữa đập vào trong mắt Lumen.
Cậu biết rõ ràng vừa rồi không phải ảo giác, bởi vì hiện tại cậu có một loại cảm giác như vừa thoát khỏi lớp màng chất lỏng bao trùm toàn thân kia, tất cả lỗ chân lông đều được hít thở và trở nên thoải mái hơn.
Nếu mình không nhịn được mà phản ứng lại thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cảnh tượng khủng khiếp mà mình vừa nhìn thấy sẽ trở thành sự thật sao? Hành động phản ứng lại là một loại liên hệ thần bí học, làm cho cảnh tượng đáng sợ gần như ảo giác kia thật sự xảy ra sao.
Lumen an tâm thong thả thở hắt ra, cậu nâng tay đè lên ngực trái, nhỏ giọng cười nói: "Termiporus, anh rất lợi hại đấy, không hổ là Thiên sứ, cho dù bị phong ấn nhưng vẫn thoải mái nhìn ra bản chất của sự dị thường ở nơi này."
Giọng nói trùng trùng điệp điệp của Termiporus vang lên: "Dị thường ở nơi này chỉ thuộc dạng rất nhỏ."
"Như này còn gọi là rất nhỏ sao?" Lumen không đồng ý, nói: "Nếu không phải anh nhắc nhở tôi rằng đừng phản ứng lại, cộng thêm với việc tôi cũng đủ kiên định thì vừa rồi tôi đã gặp chuyện không may rồi, con lợn Gardner Martin này thật sự muốn giết chết tôi."
Giọng nói hùng hậu, uy nghiêm của Termiporus đáp lại: "Không chết được, dị thường vừa rồi chỉ cải tạo tính cách của cậu, khiến cậu xuất hiện quan điểm sai lệch trong lối suy nghĩ và nhận thức của mình dưới những tình huống như thế này, khiến cậu trở nên cuồng nhiệt với một việc nhất định, và bác bỏ một phần ý tưởng nào đó."
Lumen suy xét những lời này nhưng vẫn có chỗ không thể giải thích được.
Lúc này, Termiporus lại bổ sung một câu: "Nó tương đương với việc cậu đã bị chinh phục, từ thể xác đến linh hồn đều bị chinh phục."
Lumen bừng tỉnh đại ngộ, cậu trầm giọng nói: "Gardner Martin bảo tôi ở trong này một đêm là muốn dùng sự dị thường ở nơi này để khống chế tôi và loại trừ những mối họa ngầm có thể tồn tại sao, khó trách đêm khuya hắn mới đến vũ trường Breeze mà không cho tôi thời gian chuẩn bị."
"Đến bây giờ, cậu mới ý thức được mình nông cạn sao?" Lời này của Termiporus như khẳng định lại suy đoán của Lumen.
Lumen oán thầm một tiếng rồi lầu bầu nói: "Cho dù có thành công thì tôi cũng bị dị thường ở nơi này khống chế cũng không phải Gardner Martin khống chế, hắn không sợ xảy ra vấn đề hay sao? Bởi vì dị thường ở nơi này có liên quan tới Hội Thánh giá máu và sắt, cho nên hắn không lo lắng sao?"
Nghĩ đến đây, Lumen nhíu mày hỏi Termiporus: "Nếu tôi không bị sự dị thường ở đây tác động, không bị cải tạo thì sáng mai khi tôi đi ra ngoài, liệu có thể bị Gardner Martin phát hiện ra không?"
Giọng nói hùng hậu của Termiporus vang lên: "Chút ô nhiễm đó mà dễ bị người nhìn ra như vậy thì Gardner Martin và đồng bọn của hắn đã bị người phi phàm phía chính phủ thanh trừ từ lâu rồi, trừ khi ngọn nguồn gây ra ô nhiễm trực tiếp cung cấp thông tin cho bọn họ, nếu không bọn họ không nhìn ra được cậu có bị ô nhiễm hay không đâu."
Chà, Lumen suy xét một lúc, đột nhiên phát hiện ra hai câu của Termiporus có hàm chứa một sự thật.
Cả Gardner Martin và các thành viên trong Hội Thánh giá máu và sắt xung quanh hắn đã bị sớm bị ô nhiễm tương tự và bọn họ đều bị người khống chế.
Hít... Lumen càng nghĩ càng cảm thấy việc này thật khủng khiếp.
Vài giây sau, với tâm tư cố gắng hết sức vặt được càng nhiều lông dê lúc này càng tốt, cậu lại hỏi Termiporus: "Lúc tôi gặp Gardner Martin, tôi nên thể hiện cuồng nhiệt ở chỗ nào và bài xích ý tưởng nào?"
"Thể hiện cuồng nhiệt với chiến tranh với bạo động và bài xích đối với tín ngưỡng các vị thần khác." Termiporus cũng thật sự đưa ra đáp án.
Lumen gật đầu, trong đầu lại nghĩ tới một vấn đề khác: "Với cường độ của sự dị thường vừa rồi biểu hiện ra như vậy, điều đó cho thấy người ở nơi này một thời gian đều sẽ bị ô nhiễm chăng?"
"Chỉ có hai con đường đặc thù mới có thể khiêu động dị thường ở nơi này, còn những người khác đều phải làm một chuyện đặc biệt trong một khoảng thời gian đặc biệt mới gặp phải nói, sau khi nhận thức được tình hình nơi này, phía chính phủ đã âm thầm ngăn cản người khác tiến vào tòa nhà này chỉ trong một khoảng thời gian đặc biệt." Giọng nói không thay đổi của Termiporus vang lên.
"Hai con đường đặc thù là Thợ săn và Ma nữ sao?" Lumen đại khái có thể đoán được.
Termiporus không phủ nhận.
Lumen suy ngẫm toàn bộ mọi chuyện lại một lần nữa, cuối cùng cười nói: "Termiporus, xem ra anh thật sự đã hiểu rõ tình cảnh của mình mà điều chỉnh lại vị trí của mình rồi đấy."
Lúc này, Termiporus không đáp lại nữa, hoàn toàn quay trở lại trạng thái yên lặng.
Mấy giờ tiếp theo, Lumen lại gặp phải hai lần dị thường nữa, một lần là cổ bị chặt đứt, một lần là cơ thể phát nổ, lục phủ ngũ tạng văng khắp nơi.
Dựa vào mấy chữ 'Đừng phản ứng lại', cậu đều mạnh mẽ vượt qua, đợi tâm thức trở về thì cơ thể thực sự vẫn không bị chút tổn thương nào, cuối cùng, phía chân trời xuất hiện một vệt ánh sáng màu vàng thiên hồng, mặt trời dần nhô lên.
Lumen chậm rãi đứng dậy, tắm mình trong ánh nắng ban mai vài giây rồi bước ra khỏi số 13 đường lớn khu chợ.
Sau đó, cậu nhìn thấy Gardner Martin ngồi trên xe ngựa dừng ở bên kia đường, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Giây tiếp theo, Gardner Martin mỉm cười, Lumen cũng mỉm cười.