Chương 120: Trao đổi đồng giá

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 10:48:51

Kẻ điên kia vẫn mặc chiếc áo sơ mi bằng vải đay và chiếc quần dài màu vàng bẩn thỉu, giống như hắn căn bản không có suy nghĩ đổi một bộ quần áo mới. Nghe Lumen nói như vậy, hắn chợt ngẩng đầu lên, để lộ bộ râu màu đen xồm xoàm che gần hết nửa khuôn mặt. Hắn giống như đã không còn nhớ rõ Lumen là ai, đôi mắt màu xanh lam ngơ ngác mà hoảng loạn. "Tôi sắp chết, tôi sắp chết!" Hắn ôm chặt hai bên vai phủ đầy tóc đen rối bời bẩn thỉu, lại hoảng sợ kêu gào. Lumen đi tới gần, cậu dùng bàn tay trái đã đeo găng tay màu đen rút 'Thủy ngân đọa lạc' ra, 'phập' một tiếng, đâm vào một bên vai của kẻ điên. Chiếc áo sơ mi bằng vải đay dơ bẩn lập tức bị rách, miệng vết thương không tính là sâu nhưng máu tươi vẫn trào ra. Kẻ điên kia hoàn toàn ngây dại, tựa như phán quyết mà bản thân chờ đợi thật lâu cuối cũng đã đến. Vài giây say, hắn ngã ngồi xuống, hai tay chống đấy, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách với Lumen. Hắn vừa lùi vừa không ngừng hoảng loạn gào lên: "Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!" Khách thuê phòng xung quanh cũng nghe thấy tiếng động này nhưng không một ai lại đây liếc mắt nhìn một cái, bởi vì ngày nào kẻ điên này cũng kêu la rằng hắn sắp chết, đừng giết hắn. Thanh đoản đao màu đen bạc tà dị đã được rút ra khỏi bả vai của kẻ điên, mà Lumen đang chăm chú nhìn dòng sông hư ảo màu thủy ngân. Cậu thấy nửa quãng đời hạnh phúc mỹ mãn của đối phương cùng cái chết quỷ dị của từng người thân, giống như có thể cảm nhận được tinh thần của đối phương sụp đổ hoàn toàn sau khi gặp biến cố lớn như vậy. Có đôi khi, Lumen cũng hy vọng mình có thể sụp đổ hoàn toàn giống như kẻ điên này, không còn lý trí, mọi hoạt động hành vi đều thuận theo bản năng, cứ sống như vậy đến khi chết. Nhưng cậu vẫn còn hy vọng, cho dù hy vọng kia cực kỳ nhỏ bé và gần như vô căn cứ thì nó vẫn là hy vọng, cậu không muốn từ bỏ, cậu muốn theo đuổi hy vọng đó. Cho nên, cậu thường xuyên bị kích động, thường xuyên muốn tự hủy hoại mình, nhưng lại luôn bị chút hy vọng này trói buộc lý trí, cho nên không thực sự làm gì mà không để ý hậu quả, điểm này cực kỳ mâu thuẫn. Bởi vì đã biết rõ đoạn vận mệnh mà mình muốn trao đổi dại khái rơi vào ngày nào, cho nên Lumen nhanh chóng tìm ra đoạn vận mệnh kẻ điên gặp phải quỷ hồn Montsouris ở cuối khu chợ, dùng mũi đao khiêu nó ra, để cho nó hóa thành một giọt chất lỏng màu thủy ngân, và chuyển vận mệnh 'Bọ cạp đen' Roger đang uống rượu vào trong cơ thể kẻ điên này. Lumen không quan tâm tới việc kẻ điên vẫn không ngừng hoảng sợ kêu gào mà ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dùng quần áo của hắn lau sạch mũi đao 'Thủy ngân đọa lạc', rồi băng bó vết thương cầm máu giúp hắn. Sau đó, Lumen kéo chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng qua và ngồi xuống, chờ đợi quá trình trao đổi vận mệnh hoàn thành. "Tôi sắp chết, tôi sắp chết! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!" Trong tiếng kêu gào la hét của kẻ điên, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng 'Thủy ngân đọa lạc' khẽ rung lên. Tiếng la hét của kẻ điên nhỏ dần rồi dừng lại, hắn đột ngột đứng lên, trong đôi mắt khôi phục lại vẻ thanh tỉnh, miệng lầm bầm: "Tôi muốn uống rượu, tôi phải đi uống chút rượu." Lumen mỉm cười, đứng dậy nói: "Anh hãy mời tôi đi, coi như tiền thù lao trả cho việc giúp anh thoát khỏi quỷ hồn Montsouris." Đương nhiên, khoản thù lao chân chính này chính là đoạn vận mệnh 'Gặp phải quỷ hồn Montsouris', chì cần thiết kế hợp lý và mục tiêu không đề phòng những tình huống tương ứng thì nó chính là một thứ vũ khí ám sát lợi hại. Kẻ điên hơi sửng sốt một giây, nói: "Thoát khỏi?" "Anh có thể không tin." Lumen xoay người đi về phía hành lang tối tăm không có đèn tường. Kẻ điên lại bị cơn thèm rượu thôi thúc bước đi theo bản năng. Trên đường đến quán rượu ở tầng hầm ngầm của khách sạn, hắn không ngừng quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện quả thật không còn giống với mọi khi nữa. Cái loại cảm giác giống như có cái gì đó trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào mình đã biến mất không thấy. Mang theo một bụng nghi vấn, kẻ điên mờ mịt ngồi xuống ghế trước quầy bar, gọi hai cốc bia lúa mạch, một cốc cho Lumen, một cốc cho mình, sau đó ừng ực uống một ngụm thật lớn, bọt bia trắng xoa dính đầy râu mép. Bởi vì có đôi khi hắn cũng tỉnh táo và đi tới nơi này uống rượu cho nên không ai cảm thấy có vấn đề gì. Sau khi thoải mãn cơn thèm rượu xong, kẻ điên mới nhìn Lumen, lại hỏi tiếp: "Tôi thật sự đã thoát khỏi quỷ hồn Montsouris sao? Anh đã làm thế nào vậy?" "Tôi đã xử lý quỷ hồn Montsouris, nhưng tôi không xác định được nó còn có thể quay trở lại hay không." Lumen nghiêm túc trả lời đối phương: "Đương nhiên, những người trước đó từng gặp phải nó nếu còn chưa chết thì cũng đều không bị nó tiếp tục dây dưa nữa, anh còn nhớ chứ, lần trước tôi cũng từng nói với anh rằng, tôi cũng gặp phải quỷ hồn Montsouris, anh xem, bây giờ tôi vẫn đang sống tốt đấy thôi." "Thật vậy sao?" Kẻ điên kia không thể tin nổi chàng thanh niên trẻ tuổi anh tuấn trước mắt này còn có khả năng giải quyết được quỷ hồn Montsouris, điều mà đám người ở Giáo hội không làm được. Lumen mỉm cười: "Lừa anh đấy, tôi mới tìm được một câu chú văn ngăn cản quỷ hồn Montsouris tiếp tục ám ảnh, nhưng cần phải dùng máu của người bị ám ảnh để làm chất dẫn." Kẻ điên như bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách cậu lại đâm tôi một đao." Sau đó, hắn hơi xấu hổ nói: "Tôi tạm thời không thể trả thù lao cho cậu rồi, tôi đã tiêu sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm, chắc lần này phải tìm một công việc mới thôi." "Tôi xưng hô với anh như nào đây?" Lumen ngắt lời kẻ điên. "Cậu có thể gọi tôi là Flemish." Kẻ điên cũng hỏi Lumen: "Còn anh?" "Charles." Lumen ngửa cổ uống một ngụm bia yến mạch. Chờ đến khi đáy cốc chỉ còn một lớp bia nhạt nhạt, kẻ điên cũng ngà ngà say, hắn bắt đầu lải nhải với Lumen: "Cậu biết không? Trước kia tôi vốn là giảng viên đại học, đồng thời còn phải phụ trách an toàn cho sinh viên. Rất nhiều sinh viên dám cả gan làm loạn, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng muốn thử, nếu bị chúng tôi ngăn cản, bọn họ còn hô to khẩu hiệu tự do, tự do. "Thậm chí bọn họ còn dám tổ chức dạ hội tốt nghiệp ở hầm mộ ngầm, đốt xương cốt vô danh để sưởi ấm cái mông của mình, bọn họ không tin cũng không sợ, đương nhiên, trước kia tôi cũng như vậy." Flemish kể về cuộc đời của mình, khi thì kiêu ngạo, lúc thì cao hứng, khi thì chửi rủa thậm tệ, lúc lại kể về những hồi ức tốt đẹp. "Bởi vì muốn ngăn cản đám sinh viên mạo hiểm cho nên anh mới xuống thế giới ngầm dưới lòng đất Trier sao?" Flemish lắc đầu: "Không phải, tôi là nhà địa chất học, tầng khoáng vật phân bố bên dưới lòng đất Trier rất đặc trưng và đáng để nghiên cứu. Chúng tôi còn liên kết với học viện y dược thành lập một bảo tàng khoáng vật và bệnh lý học ở ngay tại hầm mộ ngầm. "Lần đó, tôi mới đi từ bảo tàng ra, đi vòng qua khu vực ngầm bên dưới khu chợ và dự định sẽ đi từ đó để trở về nhà thì gặp phải quỷ hồn Montsouris." "Sandrine của tôi... Bastina của tôi..." Hai tay của Flemish đột nhiên ôm chặt đầu, giọng nói trở nên cực kỳ đau đớn. Lumen thấy thế thì chuyển hướng đề tài: "Tầng khoáng vật bên dưới lòng đất Trier rất đặc trưng sao?" "Đúng vậy." Flemish trả lời theo bản năng, sau đó cũng tiện đà khôi phục lại cảm xúc, tiếp tục thao thao bất tuyệt. "Chúng tôi còn dùng những cái tên rất thơ mộng đặt cho những tầng khoáng vật đó, theo thứ tự từ trên xuống dưới là hoa, cừu, cỏ gấu." Cứ như vậy. Lumen và Flemish trò chuyện đến rạng sáng, cảm xúc của đối phương phấn khởi dị thường, khuôn mặt lấp sau chòm râu đen bẩn thỉu giống như trở nên hồng hào hơn. Anh ta không còn mất lý trí nữa, cũng xác định được từ nay về sau sẽ không có thứ gì ẩn nấp trong bóng đêm nhìn chằm chằm mình nữa, anh ta đã biến trở lại thành người bình thường. Sau khi tạm biệt Flemish đã say khướt, Lumen khẽ mỉm cười, thu hồi tầm mắt, quay trở lại phòng 207, bắt đầu viết thư cho tiểu thư 'Ma thuật sư'. Điều đầu tiên cậu nhắc đến trong thư là việc mình bị Termiporus tác động, thiếu chút nữa đã đổi vận cho Charlie, và việc mình giết chết thuộc hạ của 'Nguyệt tiểu thư' là đám người 'Bọ cạp đen' Roger. Sau đó nói đến việc ma dược 'Kẻ khiêu khích' đã tiêu hóa xong. Cậu muốn hỏi xem chỗ của cô ấy có đặc tính phi phàm và công thức điều chế ma dược 'Kẻ phóng hỏa' hay không, và cái giá cậu cần phải trả là như nào. Lumen dọn dẹp sạch phòng, triệu hồi tín sứ dưới hình dạng con rối tới lấy thư, không lâu sau, thư hồi âm của tiểu thư 'Ma thuật sư' xuất hiện trong phòng: "Không tệ, rõ ràng cậu đã nhận thức được kẻ có cái tên rất dài kia có thể tác động như thế nào tới cậu, và hắn đang có âm mưu gì, cậu phải luôn duy trì loại cảnh giác này." "Dựa theo những gì cậu miêu tả thì vị Nguyệt tiểu thư này có lẽ đã ở danh sách 3, khiêu khích một vị bán thần như vậy, quả thật có thể giúp cậu nhanh chóng tiêu hóa được ma dược. "Nếu tôi nhớ không lầm, buổi tôi ngày mai cậu sẽ phải tham gia buổi tụ hội của ngài K, cậu hãy bày tỏ với hắn rằng cậu có thể tín ngưỡng vị tồn tại kia, điều này đồng nghĩa với việc cậu sẽ trở thành thành viên chính thức trong tổ chức của bọn họ, và bước đầu hoàn thành nhiệm vụ của tôi giao cho cậu, đến lúc đó, tôi sẽ tặng công thức điều chế ma dược 'Kẻ phóng hỏa' làm phần thưởng dành cho cậu. "Đặc tính phi phàm của 'Kẻ phóng hỏa' kia vẫn còn ở chỗ tôi, nhưng cậu cần phải tuân theo nguyên tắc trao đổi đồng giá. "Tại thị trường Intis, hai loại tài liệu chính của ma dược 'Kẻ phóng hỏa' đều có giá trên 18.000 đồng Fil, thậm chí có những thời điểm, giá trị của nó tăng hơn 20.000 đồng Fil, nhưng giá cả của đặc tính phi phàm tương ứng rẻ nhất cũng khoảng 35.000 đồng Fil. "Điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là ở Intis có rất nhiều kẻ muốn trở thành 'Kẻ phóng hỏa', nhưng cũng có không ít 'Kẻ phóng hỏa' tử vong. "Là người nắm giữ lá bài, tôi sẽ chiết khấu cho cậu, cậu chỉ cần trả 30.000 đồng Fil để đổi lấy đặc tính phi phàm kia." "Chúc may mắn." Phù, 30.000 đồng Fil. Lumen thở hắt ra một hơi, trong lòng cảm thấy may mắn con số này không phải không thể đạt được. Hiện tại cậu có hơn 4.000 đồng Fil gửi ngân hàng, lưỡi liềm có tên 'Lế tế mùa thu hoạch' kia có thể bán với cái giá khá hời. Cậu lại mượn Flanka một ít, biển thủ một ít tiền mặt ở vũ trường Breeze, đến lúc đó, con số 30.000 đồng Fil không còn quá xa vời nữa. Đúng như suy đoán của Lumen về 'Nguyệt tiểu thư', bà ta đã biến từ 'Phu nhân' thành tiểu thư, thần linh dựng dục, khẳng định đã vượt qua danh sách 4. Cũng may, trong trận chiến lúc trước, phe bọn họ vẫn luôn thể hiện giống như sắp thua trận, không để cho 'Bọ cạp đen' Roger tìm kiếm sự trợ giúp. Lumen thiêu hủy tờ giấy viết thư của tiểu thư 'Ma thuật sư', sau đó đi tắm rửa rồi quay trở lại giường nằm ngủ Hơn sáu giờ sáng, cậu vừa mới rửa mặt xong và thay một chiếc áo sơ mi trắng, khoác một chiếc gi lê màu đen bên ngoài, mặc quần dài màu nâu rám nắng, đi giày da không buộc dây thì chợt nghe thấy tiếng chân người đi từ trên tầng ba xuống. Đó là cặp vợ chồng Ruhr và Michelle trong bộ quần áo rách tả tơi và sặc mùi rác rưởi. Ruhr nhìn Lumen đứng ở cửa phòng 207, hoảng sợ kêu lên: "Charles, ngài Charles! Kẻ điên kia đã chết rồi!" Kẻ điên kia đã chết rồi sao? Flemish đã chết sao? Phản ứng đầu tiên của Lumen là ngẩn người ra, sau đó vội vã đi lướt qua cặp vợ chồng Ruhr và Michelle, đi lên tầng 3. Cửa phòng 310 mở rộng, Lumen nhìn thấy Flemish treo người trên khung cửa sổ. Hắn quay mặt về phía cửa phòng, chòm râu đã được cạo sạch sẽ, để lộ khuôn mặt gầy yếu mà nhã nhặn. Lúc này, hắn đã không còn thở nữa, da mặt xanh tím, hai tròng mắt hơi lồi ra, miệng há to, thân thể như được ánh nắng ban mai từ bên ngoài cửa số chiếu vào gột rửa sạch sẽ của hắn lẳng lặng treo dưới dây thắt lưng buộc trên khung cửa sổ. Phía dưới thân thể của hắn, trên mặt bàn gỗ có đặt một ngọn đèn dầu hỏa sắp tắt và mấy quyển sách nổi tiếng, cùng một tờ giấy trắng được dùng bút máy chặn lại, trên mặt giấy dường như có chữ viết. Lumen yên lặng vài giây, chậm rãi đi tới gần, kiểm tra tờ giấy kia. Trên mặt giấy là mấy hàng chữ được viết bằng ngôn ngữ Intis, nét chữ trơn tru, nhã nhặn: "Lúc tôi điên, tôi còn có khát vọng sống. "Lúc tôi tỉnh, tôi lại không tìm được ý nghĩa của cuộc đời này. "Xin hãy an táng tôi ở khu "hầm mộ Tomblight". Lumen ngẩng đầu lên, nhìn vào tròng mắt màu xanh lam hơi lồi ra, giống như đang nhìn Flemish đã chết kia Cậu cứ lẳng lặng nhìn như vậy, giống như đông cứng tại chỗ đó, một lúc lâu cũng không thấy nhúc nhích.