Ầm đùng đùng!
Khi thân thể bị vụ nổ xé rách, Lumen phải dựa vào tính nhẫn nại đối với đau đớn của 'Tu sĩ khổ hạnh' và tính kháng lửa của 'Kẻ phóng hỏa', lai một lần nữa kích phát ấn ký màu đen trên vai phải.
Cậu mang theo linh mục Monseratte bị 'Nhạc cụ căm ghét' cắm sâu trong cổ, biến mất trong biển lửa quay cuồng, xuất hiện ở rìa vùng hoang dã tối tắm.
Áo sơ mi bằng vải đay, áo ghi lê màu đen và quần dài sẫm màu đã rách tung tóe, da thịt lộ ra bên ngoài đều nhầy nhụa máu lẫn với vết cháy xém, thậm chí có chỗ có thể nhìn thấy xương cốt trắng bên trong.
Linh mục Monseratte cận kề tử vong, lớp màng mỏng trắng đục nửa trong suốt, dơ bẩn phủ bên ngoài thân thể hắn cũng bị vụ nổ xé rách và thiêu cháy, đã không còn tồn tại nữa, cơ thể trần trụi mọc ra đủ loại cơ quan tà dị ở bên dưới bị lõm thủng khắp nơi, từng mảng máu thịt cháy xém không ngừng tuột ra khỏi người.
Bộp.
Sau khi mảng máu thịt đầu tiên rơi xuống rìa bóng tối mọc đầy cỏ dại, nó đột nhiên thẩm thấu xuống dưới, giống như bị bùn đất hấp thụ.
Lumen thấy thế, trong đầu nghĩ đến điều gì đó, lập tức nắm lấy thân thể của linh mục Monseratte, tiếp tục kích hoạt 'Truyền tống'.
Cậu trực tiếp thoát khỏi mảnh hoang dã tối tăm này, bóng dáng phác thảo trên boong tàu đắm mình dưới ánh trăng đỏ rực.
Cùng lúc đó, lớp vỏ của cây sồi hư ảo nằm sâu trong khoang chứa hàng chợt bong ra, cánh hoa thịt khổng lồ trơn trượt, ướt át mọc dài ra bên ngoài.
Cánh hoa thịt ứ máu kia bắt đầu uốn éo, nhưng chỉ phun ra một bóng người không lớn bằng một bàn tay người trưởng thành.
Kích thước của bóng người này gần như bằng mảnh máu thịt trên người linh mục Monseratte vừa tuột xuống mặt đất, bị mảnh hoang dã hấp thụ.
Nó giống y hệt linh mục Monseratte với khuôn mặt sạch sẽ, trẻ tuổi, chỉ là không biết thu nhỏ bao nhiêu lần.
Đôi mắt của linh mục Monseratte này đờ đẫn, vẻ mặt cứng ngắc, không có biểu hiện của trí thông minh.
'Áo giáp ngạo mạn' màu trắng bạc chạy vội tới, vung cây búa khổng lồ được ngưng tụ từ ánh sáng, đập liên tiếp lên linh mục Monseratte ở trạng thái tinh linh nhỏ, biến đối phương thành vũng thịt nát.
Vô số tia nắng ban mai chợt sáng lên, vũng thịt nát này nhanh chóng ran rã.
Cây sồi khổng lồ hư ảo càng ngày càng trở nên trong suốt, vùng hoang dã mọc đầy cỏ dại màu đen nhanh chóng vỡ tung.
Gần như trong nháy mắt, cảnh tượng dị thường này đã biến mất không thấy tăm hơi, khoang hàng khôi phục lại trạng thái ban đầu, chỉ là có không biết bao nhiêu thùng gỗ vỡ nát, vách tường và sàn nhà bọc thép có vô số vết nứt, lõm rõ rệt.
Ở bên kia, Lumen rút cây sáo xương màu đen có tên là 'Nhạc cụ căm ghét' kia ra, nhìn máu tươi của linh mục Monseratte nhỏ từng giọng xuống boong tàu được kết cấu từ bê tông sắt thép, không còn hiện tượng thẩm thấu nữa.
Cậu vừa mới thở khẽ một hơi, chợt nghe giọng nói cực kỳ suy yếu mà chấp nhẫn của linh mục Monseratte đang rơi vào trạng thái hấp hối: "Muốn đuổi, đứa con của thần, phải biết được, tên thật của hắn!"
"Tên thật của hắn là..."
Đột nhiên, giọng nói của linh mục Monseratte biến mất nhưng cái miệng rõ ràng vẫn đang đóng mở.
Mà tiếng trẻ con khóc trống rỗng, hư ảo kia lại một lần nữa vang lên bên tai Lumen.
Khác với trước đó là, tiếng khóc lần này cách rất xa, giống như ở một thế giới khác, thân thể của Lumen không bởi vậy mà lạnh run, cứng ngắc, mất năng lực kiểm soát hành động nữa.
Đứa con của thần vô hình kia vẫn kiêng dè hơi thở của 'Hoàng đế máu' sao? Đây là một loại sợ hãi theo bản năng sao? Lumen nhìn quanh một vòng, phát hiện ánh trăng đỏ rực chiếu lên boong tàu, hoặc là nói xung quanh mình, đã biến mất không thấy.
Khu vực này trở nên tối tăm dị thường, ngay cả tiếng sóng biển rì rầm cũng không thể truyền vào.
Oe! Oe! Oe!
Tiếng trẻ con khóc vẫn không ngừng, dần dần cậu định hình được nó phát ra từ nơi nào.
Lumen cúi thấp đầu, hướng ánh mắt nhìn linh mục Monseratte đã không còn thở nữa, nhìn về phía phần bụng của thi thể đã nhầy nhụa mơ hồ máu thịt.
Không biết từ khi nào nơi đó đã gồ hẳn lên, giống như có một thứ gì đó đang cựa quậy ở bên trong, khiến cho miệng vết thương vốn đã rất lớn ở vùng bụng gồ căng chặt một màu đỏ máu yêu dị.
Lumen hơi híp mắt lại, quỳ một gối xuống, tay phải cầm 'Nhạc cụ căm ghét' hướng về phía vùng bụng gồ cao của linh mục Monseratte.
Xoẹt!
Sau khi cây sáo xương màu đen nhẹ nhàng rạch một đường, cái bụng máu đỏ máu của linh mục Monseratte vỡ ra, bên trong là ruột non nhầy nhụa máu và các nội tạng khác, không có đứa con của thần, không có đứa trẻ ướt sũng dơ bẩn.
Phụt! Một lượng lớn chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt phun ra khỏi vết rạch trên bụng, văng đầy xung quanh.
"Oe! Oe! Oe!"
Tiếng trẻ con khóc càng lúc càng lớn, càng ngày càng thê lương, cách Lumen càng ngày càng gần.
Sự phẫn nộ và oán giận dường như đang áp chế nỗi sợ đối với hơi thở 'Hoàng đế máu'.
Thử tìm một người chuyên nghiệp đến đuổi đứa con của thần vô hình này đi... Hiện tại lượng linh tính còn lại của Lumen chỉ có thể dùng cho hai lần 'Du hành xuyên qua linh giới', cho nên cậu tính toán tìm sự trợ giúp.
'Thợ săn' không phải chuyên gia trong chuyện này!
Nhưng mà, sau khi kích phát ấn ký màu đen bên vai phải của mình, Lumen lại phát hiện mình không thể cảm ứng được Linh giới, không cảm ứng được tọa độ.
Tiếng khóc thê lương của đứa con của thần mang theo bóng tối dị thường tựa như đã phong tỏa khu vực này.
Cái này gần giống 'Thế giới bỉ ngạn'!
Không có cách nào liên hệ tìm giúp đỡ, cũng không thể triệu hồi tín sứ hoặc khẩn cầu tồn tại địa vị cao... Ánh mắt của Lumen cứng lại, đáy lòng trầm xuống.
Lúc này, tiếng khóc của đứa con của thần vô hình càng ngày càng gần, cậu lại cảm giác thân thể dần cứng ngắc, lạnh như băng.
Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, là 'Chuyên gia âm mưu', Lumen nhanh chóng vạch ra một phương án mới: "Thuật đuổi quỷ!"
Đây là một trong năm loại nghi thức ma pháp của 'Tăng lữ khất thực', có thể đuổi oan hồn, thậm chí là ác linh.
Về bản chất, đứa con của thần còn chưa được sinh ra ở thế giới hiện thực, vẫn ở trong trạng thái vô hình rất giống oan hồn, ác linh.
Lumen cũng không lo lắng về đối tượng cần khẩn cầu trong 'Thuật đuổi quỷ'.
Thứ nhất là có thể dùng danh nghĩa 'Ta', thứ hai là nếu muốn đạt được hiệu quả tốt hơn, cậu hoàn toàn có thể khẩn cầu ngài 'Kẻ Khờ', trong trường hợp không thể liên hệ được với bên ngoài, phong ấn của 'Kẻ Khờ' ở ngực cậu sẽ là phản ứng gần nhất, cung cấp sức mạnh và cấp bậc!
Ngoài ra, vì là 'Tu sĩ khổ hạnh' cho nên Lumen hoàn toàn có thể đơn giản hóa một số bộ phận của 'Thuật đuổi quỷ' để nó có thể hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
Vấn đề hiện tại là, 'Thuật đuổi quỷ' cần tên thật của mục tiêu hoặc là một món vật phẩm mà hắn mang theo trong một thời gian dài, nhưng Lumen đều không có.
Cậu lại một lần nữa hướng ánh mắt về phía cái bụng đã vỡ ra, xẹp xuống của linh mục Monseratte, tìm kiếm thứ gì đó có khả năng liên quan.
Nếu sau một phút đồng hồ mà vẫn không tìm được thứ gì, cậu sẽ dồn toàn lực để kích phát hơi thở của 'Hoàng đế máu' Alistar Tudor, xem có thể dọa cho đứa con của thần vô hình kia, phá tan bóng tối dị thường, gián tiếp đạt được hiệu quả xua đuổi hay không.
Sau khi quét qua quét lại vài lần, tầm mắt của Lumen dừng ở đống ruột non lộn xộn nhầy nhụa máu.
Trong đống đó có một đoạn ruột ngắn ngủi màu da thịt, có lẫn vết máu, rõ ràng còn chưa phát triển đầy đủ.
Thứ này... Là cuống rốn của đứa con của thần chưa thành hình sao? Nếu quả thật là cuống rốn thì nó có mối liên hệ máu thịt cực kỳ chặt chẽ với đứa con của thần, như vậy mình không cần biết tên thật của hắn nhưng vẫn có thể cử hành thành công 'Thuật đuổi quỷ'... Lumen cất 'Nhạc cụ căm ghét', một tay kéo thứ nghi ngờ là cuống rốn chưa thành hình kia.
Tiếng trẻ con khóc hư ảo càng thêm dữ dội và thê lương.
Lumen rùng mình một cái, khẽ cười, nói: "Cảm ơn mày đã xác nhận giúp tao."
Cậu cầm cuống rốn chưa thành hình kia, nhảy một điệu nhảy theo nhịp, vặn xoắn lại mang hơi thở nguyên thủy.
Trong lúc nhảy, Lumen không ngừng uốn cong thân thể, dùng cuống rốn dính máu của linh mục Monseratte để miêu tả ký hiệu tương ứng lên bề mặt boong tàu.
Cậu đơn giản hóa hình vẽ cần hoàn thành rồi đứng thẳng dậy, ấn lòng bàn tay trái xuống, tạo ra một ngọn lửa đỏ đậm gần chuyển trắng rực chạy theo nét vẽ ký hiệu,
Sau đó, cậu ném đoạn cuống rốn kia vào lửa.
Bước này mang ý nghĩ tượng trưng mạnh mẽ, đại diện cho sự trục xuất, thiêu cháy và tịnh hóa!
"Oe!" Tiếng trẻ con khóc lại càng tới gần hơn, cả người Lumen rét run, thân thể khẽ rung lên.
Cậu nhanh chóng dùng lửa ở chỗ thiêu cháy cuống rốn kia để châm nến, sau đó lui về phía sau một bước, thì thầm tụng bằng tiếng Hermes: "Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám, Vua vàng đen chấp chưởng vận may..."
Ngay khi niệm ra tôn danh của ngài 'Kẻ Khờ', một màn sương mù tràn ngập trong hư không, tiếng khóc vô hình của trẻ con càng lúc càng xa, càng ngày càng trống rỗng.
Cảm nhận được cái nóng rực bên ngực trái, Lumen nghiêm túc tiến về phía trước hai bước, cầm đoạn cuống rốn đang bị thiêu đốt, vung ba cái rồi thả lại chỗ cũ.
Cậu tiếp tục thì thầm: "Tôi khẩn cầu sự giúp đỡ của ngài;
"Khẩn cầu ngài đuổi sự vật kết nối với cái cuống rốn này..."
Đột nhiên, ánh lửa đỏ đậm gần chuyển trắng rực nhuốm sương mù màu xám, càng cháy dữ dội hơn, đoạn cuống rốn kia nhanh chóng cháy đen, khuôn mặt trong suốt đầy vết cháy nổ và máu của linh mục Monseratte đột nhiên xuất hiện bên cạnh, tiếng trẻ con khóc trống rỗng càng ngày càng xa xôi.
Linh hồn của linh mục Monseratte bất giác bay lên, khuôn mặt đau đớn toát lên một chút thoải mái giống như được giải thoát.
Hắn cũng là một trong những sự vật kết nối với cuống rốn, hiện tại hắn cũng đã là quỷ hồn!
Linh mục Monseratte giơ cao hai cánh tay một cách khó khăn, khàn giọng hô: "Sinh mệnh là đáng quý, mùa thu hoạch là đáng mừng!"
"Ca ngợi đại địa, ca ngợi vạn vật mẫu thần!"
Linh thể trong suốt của hắn nhanh chóng tan rã ở sâu trong bóng tối, đứa con của thần vô hình kia phát ra tiếng nguyền rủa thê lương đầy oán hận.
Âm thanh này quanh quẩn trong đầy Lumen, khiến cho cậu giống như liên tiếp bị 'Đâm thủng tinh thần', cả người không chỉ trở nên cực kỳ suy yếu mà còn bị sự đau đớn từ trong linh hồn chiếm cứ suy nghĩ, mất cảm giác đối với bên ngoài.
Đợi đến khi cậu hồi phục lại thì bóng tối dị thường trên boong tàu đã biến mất, ánh trắng đỏ rực lại một lần nữa bao phủ nơi này.
Những ký hiệu miêu tả trên mặt sàn và ánh lửa nhuốm sương mù màu xám đã thổi sạch, chỉ còn ngọn nến đang lẳng lặng thiêu đốt và đoạn cuống rốn cháy đen khô quắt.
Lumen dừng lại vài giây rồi cúi người dập tắt ánh nến, thuận thế dùng tay làm ấn trước ngực, nhỏ giọng thì thầm: "Cảm tạ ngài 'Kẻ Khờ'."
Sau khi cất đoạn cuống rốn khô quắt và ngọn nến dùng cho nghi thức, cậu liếc mắt nhìn thi thể của linh mục Monseratte chưa phân tách ra đặc tính phi phàm một cái, rồi phóng thích sức mạnh được 'Tích tụ'.
Linh tính của cậu được khôi phục, trạng thái suy yếu cũng đã giảm bớt.
Lúc này Lumen mới hít sâu một hơi, quay trở lai khoang hàng kia, nhét 'Áo giáp ngạo mạn' yên lắng đứng một chỗ kia vào trong 'Túi lữ hành'.
Làm xong chuyện này, cậu mới đứng dậy, thay bộ quần áo rách tung tóe, chỉ xử lý vết thương lộ ra bên ngoài.
Sau đó, cậu nhịn đau, làm như không có chuyện gì quay trở về căn phòng của mình, nói với đám người thuyền trưởng Pedro: "Vấn đề đã được giải quyết, thi thể của linh mục Monseratte ở trên boong tàu, các anh hãy giao di vật của hắn cho giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần', à, tốt nhất là tín đồ thân cận với thần."
Lumen không muốn giữ bất kỳ vật phẩm nào của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần'.
Đám người thuyền trưởng Pedro mang theo nghi hoặc rời khỏi phòng, đi xuống boong tàu để xác nhận tình huống, Lugano lại đi tới gần Lumen, nhỏ giọng hỏi: "Linh mục Monseratte thật sự đã chết rồi sao?"
"Anh có thể đi xem thi thể của hắn." Lumen 'cười' đáp lại, chuẩn bị để cho người hầu này điều trị cho mình.
Lugano nhíu mày nói: "Nhưng trước đó tôi có mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của hắn, hắn giống như đang gọi tên của cái gọi là đứa con của thần kia."
Tên của cái gọi là đứa con của thần kia sao? Lúc ấy quả thật linh mục Monseratte có kêu tên thật của đứa con của thần, nhưng có lẽ do nguyên nhân đắc thù nào đó mà nó không thể tới thế giới hiện thực, chỉ có người phi phàm từng bị đứa con của thần ô nhiễm và ở gần đó mới có thể nghe được sao? Lumen trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói với Lugano: "Đó là chuyện trước khi linh mục Monseratte chết."
"Tên hắn là gì?"
Lugano khẽ thở ra một hơi, nhớ lại: "Hình như là, hình như là..."
Cuối cùng, hắn cũng nhớ ra, điều chỉnh lại cách phát âm: "Là, Omi Bella."