Cửa chính dẫn vào hầm mộ nằm ở quảng trường Luyện ngục gần Đài thiên văn Intis là một công trình được chống đỡ bởi mấy cột trụ lớn, đỉnh vòm được phủ kín bởi những bức tranh điêu khắc bằng đá, giống như một đài tượng niệm thu nhỏ hoặc một lăng tẩm khổng lồ trên mặt đất.
Thời điểm Lumen đến đã thấy có hai mươi đến ba mươi người cả nam cả nữ đang tập trung ở lối cầu thang đi xuống, bọn họ mặc đủ loại quần áo khác nhau, nhưng tất cà đều ăn mặc tương đối chỉnh tề, trang trọng.
Đứng trước đám người này là một người đàn ông chừng khoảng ba mươi tuổi, hắn mặc một chiếc gile màu xanh lam, quần dài màu vàng, mái tóc màu nâu uốn nhẹ, chòm râu dày màu nâu sậm, đuôi mắt hơi hếch lên, trong tay hắn còn đang cầm một chiếc đèn sắt màu đen loại dùng đất đèn nhưng chưa được thắp sáng.
Hắn lớn tiếng nói với hai mươi ba mươi người kia:
"Tôi là Kendall, là một trong những nhân viên quản lý của hầm mộ này, hôm nay tôi sẽ phụ trách hướng dẫn các vị đi thăm bảo tàng xương."
"Mọi người đã chuẩn bị nến trắng chưa?
"Nếu chưa có, hãy báo lại ngay cho tôi biết."
Đây đều là khách du lịch sao? Lumen liếc mắt nhìn về phía cầu thang đá ở phía sau Kendall.
Nó chạy hướng xuống phía dưới, chìm vào trong bóng tối nồng đậm, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Cách vị trí Kendall đứng không xa là một cánh cửa nặng nề làm bằng gỗ thật dày đang được mở rộng, một nửa dùng sơn màu vàng vẽ thánh huy mặt trời, nửa còn lại vẽ hình tam giác bên trong chứa các biểu tượng hơi nước, đòn bẩy và bánh răng.
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Kendall thắp sáng đèn, xoay người đi về hướng cửa hầm, đoàn du khách theo sát phía sau, một số người mang theo đèn bão.
Lumen đi tụt lại phía sau chừng bốn năm thước, cậu cầm chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn mà lần trước cướp được từ Ramaye, chậm rãi bước xuống bậc thang.
Với đôi tai siêu thính của mình, cậu vẫn nghe rõ từng lời giới thiệu của nhân viên quản lý hầm mộ Kendall đi ở phía trước:
"Đi hết 138 bậc thang, các bạn đã có mặt ở vị trí nằm sâu bên dưới thành phố Trier khoảng 26 thước, các bạn sẽ được nhìn thấy hài cốt của gần 50 thế hệ người Trier.
"Đây là một cách nói dựa trên lý thuyết mà thôi, thực tế phải có hơn 50 thế hệ, lịch sử của hầm mộ cất giấu hài cốt này thậm chí có thể ngược dòng lại hơn một thế kỷ.
"Bốn mươi bảy năm trước, nghĩa trang chôn cất những người vô tội và nghĩa trang của mục sư đã không còn chỗ để chôn người chết, xác chết vứt khắp nơi, mùi hôi thối khiến cho người dân ngày ngày biểu tình trên đường phố, yêu cầu tòa thị chính chuyển nghĩa trang ra khu vực ngoại thành.
"Cuối cùng, tòa thị chính lựa chọn chuyển nghĩa trang xuống lòng đất, bọn họ đào thông hầm mỏ khai thác đá và những ngôi mộ có từ kỷ đệ tứ, tạo thành một khu hầm mộ cực kỳ lớn mà những nơi các bạn có thể đi thăm ngày hôm nay chỉ là một phần nhỏ trong đó..."
Giọng nói của Kendall quanh quẩn vang vọng đến tận cuối cầu thang yên tĩnh tối đen, làm cho người ta tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi đối với ngôi mộ dưới lòng đất này.
Đi từng bậc thang hướng xuống dưới, Lumen rốt cuộc nhìn thấy con đường kẹp giữa những cột đã và bức tường ngăn cách.
Khác với con đường ngầm lúc trước là con đường này rõ ràng được tu sửa và bảo trì hàng ngày, mặt đường bằng phẳng rộng rãi, hoàn toàn không có những cái hố to nhỏ trên đường, chỉ là không khí âm u, thường xuyên có từng cơn gió lạnh thổi qua.
Trên con đường này, cứ mỗi khoảng cách nhất định lại được trang bị một cái đèn khí, ánh lửa màu vàng nhạt làm cho bóng tối và ánh sáng không ngừng đan xen vào nhau kéo dài ra phía xa xa.
Kendall mặc áo gile màu xanh lam lại nhắc nhở khách tham quan:
"Các bạn nhất định phải theo sát tôi, không nên đi một mình!
"Thế giới ngầm dưới lòng đất này có quá nhiều nơi mà chúng ta chưa tìm hiểu hết, nếu các bạn bị lạc, sẽ rất khó tìm được đường ra.
"Sau khi đi vào hầm mộ, các bạn cũng không nên tự ý đi loanh quanh, ở đây có một số con đường dẫn xuống những ngôi mộ ở tầng sâu hơn, nơi đó có đám ác linh từ Kỷ đệ tứ đang ngủ say trong bóng tối, các bạn hãy ca tụng mặt trời, ca tụng ánh sáng đi, chỉ có đi theo con đường đã được các mục sư thừa nhận, chúng ta mới có thể tránh được tất cả nguy hiểm."
Một số du khách dang hai tay ra, ca tụng mặt trời, một số người khác lại làm dấu theo hình tam giác ở trước ngực.
Đi theo người quản lý hầm mộ Kendall và những người khác khoảng hai trăm thước, Lumen đã nhìn thấy hầm mộ.
Trước mắt là một cái cổng tò vò được cải tạo từ đá tự nhiên, hai bên phủ kín xương đầu lâu, xương cánh tay trắng toát và được trang trí bằng những bức tranh điêu khắc hình hoa hướng dương và biểu tượng hơi nước.
Trên thanh cửa ngang trên cùng có hai dòng chữ được khắc bằng chữ Intis:
"Dừng lại!"
"Phía trước là Đế quốc tử vong!"
Người quản lý hầm mộ Kendall lại một lần nữa xoay người lại, nói người nhóm khách tham quan:
"Các bạn hãy tắt đèn và châm những cây nến trắng lên, các bạn nên làm như vậy!
"Nếu không muốn đi vào hầm mộ, các bạn có thể đi dạo quanh chỗ này, nhưng không được đi quá xa, nếu không sẽ rất dễ bị lạc, đến lúc đó bạn sẽ gặp rắc rối.
"Sau khi vào hầm mộ, nếu không cẩn thận bị lạc, các bạn đừng lo lắng, hãy đi tìm cột mốc chỉ đường, nếu không tìm thấy cột mốc chỉ đường, hãy nhìn lên trên đầu và đi theo đường kẻ màu đen vẽ trên đỉnh hầm, nó sẽ dẫn bạn đến cửa ra vào chính..." Không lâu sau, ánh sáng từ đèn bão tắt, từng ánh nến màu cam vụt sáng trong bóng tối.
Khách tham quan đồng thời dâng cao những ngọn nến lên, đi theo Kendall vào hầm mộ.
Lumen đứng từ phía xa nhìn lại chỉ thấy những ngọn nến vàng cam nối đuôi nhau tựa như dòng suối chậm rãi chảy vào chỗ sâu của bóng tối.
Cậu không đi theo vào mà xách chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn đi vòng qua cổng dẫn vào hầm mộ để tìm kiếm Vu sư giả Aosta Trull.
Vài phút sau, Lumen nhìn thấy một đống lửa trại.
Nó nằm cạnh một cột trụ, bức tường phía trên bám đầy rêu xanh ướt sũng.
Đằng sau đống lửa trại là một người đàn ông mặc áo choàng đen có mũ trùm đầu đang ngồi trên một tảng đá, hắn có cái cằm phủ đầy râu xồm xoàm như sợi lanh, sống mũi cao thẳng và đôi mắt màu nâu đậm đang nhìn chằm chằm theo từng nhịp phập phù của ngọn lửa.
Lumen đi tới gần, hỏi thẳng:
"Ông là Aosta Trull?"
Người đàn ông đội mũ trùm đầu kia nâng đầu lên, nhìn về phía Lumen, hắn cố ý dùng giọng nói từ tính, trầm sâu mà bị đè nén, nói:
"Hỡi linh hồn bị lạc đường kia, tại sao lại tìm tới ta?"
Ánh sáng và bóng tối luân phiên lập lòe trên mặt Aosta Trull làm cho người ta không thể đoán chuẩn xác tuổi của hắn, chỉ có thể đoán hắn chưa đến ba mươi tuổi hoặc cũng có thể là gần bốn mươi tuổi.
Lumen tỏ vẻ thành khẩn nói:
"Tôi đã được nghe người ta nhắc đến anh, nói anh là một Vu sư thần bí, liệu anh có thể giải quyết được vấn đề của tôi không."
Aosta Trull dùng giọng khàn khàn mang theo từ tính nói:
"Vu thuật là điều cấm kỵ, vu thuật là nguyền rủa, tôi sẽ không tùy tiện giúp ai."
"Tôi cần phải làm gì?" Lumen gấp gáp hỏi.
Aosta Trull trầm giọng nói:
"Nguyên tắc của vu thuật là trao đổi đồng giá, trước tiên cậu hãy nói cho tôi biết cậu muốn được giúp đỡ việc gì."
Trao đổi đồng giá sao, xem ra hắn đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi? Lumen cố nén xúc động muốn khiêu khích, trào phúng đối phương, vẻ mặt dần trở nên khổ sở:
"Tôi đã mất tất cả người thân, tôi cảm giác như mình bị thế giới này ruồng bỏ, mỗi đêm tôi đều không ngủ yên được, tôi muốn quên hết những thứ này, một lần nữa sống cuộc đời của mình.
Aosta Trull quan sát từng nét mặt của Lumen và thấy biểu hiện của đối phương không hề giả dối.
Hắn khẽ gật đầu:
"Tôi cũng đã phải gánh chịu quá nhiều mất mát, đó là nguyền rủa mà vu thuật mang lại, tôi có thể hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của cậu."
"Nhưng nỗi đau là thứ khó quên nhất."
"Vậy sao..." Lumen thở dài, xoay người chuẩn bị rời đi.
Aosta vội vàng gọi cậu lại:
"Cậu hãy chờ một chút, rất khó không có nghĩa là không có cách nào."
"Thật sao?" Lumen quay mạnh đầu lại, vẻ mặt kích động.
Aosta hơi gật đầu nói:
"Cậu đã từng nghe truyền thuyết về nước suối của người phụ nữ Samaria chưa?"
"Chưa từng." Lumen lắc đầu.
Aosta nhìn chằm chằm đống lửa trại, giải thích đơn giản:
"Tại một chỗ nào đó bên trong hầm mộ này có một vũng nước đục, nó được gọi là nước suối của người phụ nữ Samaria, hay còn gọi là nước suối lãng quên, cậu chỉ cần uống nước suối lãng quên đi là có thể quên đi tất cả khổ đau.
"Đương nhiên, chuyện này là giả, trong quá trình xây dựng cải tạo hầm mộ này, do lỗi thi công đã để lại một cái ao nước, và những người quản lý hầm mộ biến nó thành truyền thuyết."
Thấy ánh mắt Lumen từ phát sáng rồi trở nên ảm đạm, Aosta lại tiến thêm một bước nữa rồi nói:
"Nhưng là một Vu sư, tôi có thể nói cho cậu biết, ở sâu trong thế giới ngầm này có một ngôi mộ cổ có thể có niên đại từ thời Kỷ đệ tứ, và ở đó thật sự có nước suối của người phụ nữ Samaria.
"Nơi đó có rất nhiều bộ hài cốt đều đang ca hát, rằng 'Uống thứ nước lãng quên hạnh phúc này để quên hết đau khổ ban đầu'.
"Tôi có thể lấy giúp cậu nhưng không thể vi phạm nguyên tắc trao đổi đồng giá, cậu cần phải trả cho tôi 100 đồng Fil."
100 đồng Fil sao? Cái phí mà hắn đưa ra cũng ít quá đi? Tìm kiếm một thứ chỉ có trong truyền thuyết là một việc rất nguy hiểm, sao hắn không thu phí vài nghìn đồng Fil để cho người ta tin là thật hơn? Vốn dĩ Lumen còn nghiêm túc lắng nghe, nhưng đến khi nghe đến cái giá kia, cậu chỉ thấy buồn cười.
Thứ nước suối trân quý như vậy còn rẻ hơn tiền lương hai tháng của bồi bàn tập sự sao?
Cậu đã từng đọc về truyền thuyết về nước suối của người phụ nữ Samaria trên tạp chí 'Tâm linh', lúc đó Aurore có lẩm bẩm một câu mà cậu nghe không hiểu cho lắm, đại khái phát âm là 'Mạnh bà'.
Tạp chí 'Tâm linh' cũng cho rằng truyền thuyết về nước suối của người phụ nữ Samaria do những nhân viên quản lý hầm mộ tự tuyên truyền ra, nhưng bọn họ vẫn tin rằng, truyền thuyết này không phải là không có nguồn gốc, và 'nước suối lãng quên' có thể thật sự tồn tại ở một nơi nào đó ở phía bắc đại lục này.
Lumen mở to hai mắt, cả người gần như nhào tới bên cạnh Aosta, đè lên bả vai hắn ta nói:
"Thật sao?"
Aosta đẩy tay cậu ra, bình tĩnh gật đầu:
"Đây là lời hứa của một Vu sư."
"Tốt quá, tốt quá!" Lumen kích động nói: "Nhưng tôi không mang nhiều tiền như vậy, bây giờ tôi sẽ trở về, ngày mai lại tới nơi này tìm anh?"
Aosta hài lòng vuốt cằm:
"Không thành vấn đề."
Lumen liên tục nói lời cảm ơn, cậu xách đèn lên, hưng phấn rời khỏi khu vực này.
Chờ đến khi rời khỏi tầm mắt của Aosta, cậu cố nén cười, nâng tay phải lên ngửi mùi hương nước hoa đã nhạt dần đi.
Trước khi đến khu vực Đài thiên văn, cậu đã cố ý xịt chút nước hoa rẻ tiền lên lòng bàn tay phải của mình, vừa rồi cậu cố ý tiếp xúc với thân thể của Aosta.
Trên đường quay trở lại mặt đất, Aosta nấp sau một cột trụ, kiên nhẫn chờ đợi.
Sắc trời dẫn tối, lúc hoàng hôn sắp buông xuống, cậu ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng quen thuộc kia.
Lumen cũng không vội vã đuổi theo, cậu đợi một lúc sau mới rời khỏi chỗ ẩn nấp, lần theo mùi hương thoang thoảng trên người Aosta, khoảng cách giữa cậu và hắn xa đến mức tầm mắt của cậu khó có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương.
Những chiếc xe ngựa chạy qua bên người cậu, thỉnh thoảng lại xuất hiện những cỗ máy móc sáng tạo khoa trương.