Trong đêm tối, tiếng đồng hồ 'tích tắc, tích tắc' vang lên vô cùng rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lumen cũng tỉnh dậy như vừa chạy trốn một cơn ác mộng.
Cậu vội vàng nắm lấy hai bên bả vai của Aurore, vừa lay vừa nói:
"Dậy, tỉnh dậy đi!"
Cậu cố gắng đè nén giọng nói của mình, không dám để ba bảo vệ trực đêm nghe thấy.
Hai mắt của Aurore vẫn nhắm nghiền, miệng khẽ mở ra. Cho dù Lumen có dùng sức thế nào thì cô vẫn không có bất kỳ phản ứng, như thể linh hồn đã bị cướp mất rồi.
Động tác lay người của Lumen càng ngày càng chậm, cuối cùng thì dừng hẳn.
Cậu nhìn chằm chằm vào Aurore vẫn đang trong trạng thái ngủ say một lúc mà không hề động dậy.
Không biết vấn đề này bắt đầu từ đâu và từ khi nào nhưng cậu cảm thấy sự sợ hãi và bàng hoàng này giống hết lúc nhìn thấy ông nội cậu chết vào đêm hôm ấy.
Sau ngày hồm đó, cậu bắt đầu lăng thang khắp nơi.
Hai tay của Lumen càng nắm càng chặt, cơ thể khẽ run.
Đột nhiên, cậu xoay người nhìn về phía cửa sổ.
Con "Thằn lằn" trong suốt đột nhiên đi lại giữa phòng.
Lumen xuống giường, chạy đến trực tiếp đưa tay phải ra bắt lấy nó. Con quái vật nhìn thấy cậu tỉnh lại thì ngây người.
Tiếp theo giây, cậu nhét con "Thằn lằn" vào miệng mình, mặt hơi nhăn rồi gầm nhẹ:
"Không phải mày thích chui vào miệng của người khác sao?
"Lại đây! Tao cho mày cơ hội này!"
Cậu vừa nhét đầu con "Thằn lằn", vừa điên cuồng cắn xé, đôi mắt dần đỏ lên.
Con "thằn lằn" hình như bị dọa nên không có bất kỳ phản kháng nào.
Đúng lúc này, sau lưng Lumen truyền đến một giọng nói:
"Em đang làm gì vậy?"
Là giọng của Aurore.
Cơ thể Lumen đột nhiên cứng đờ, từ từ xoay người hướng về phía giường ngủ.
Aurore không biết tỉnh lại từ khi nào, mái tóc vàng rối tung lòa xòa ngồi dậy. Trong đôi mắt màu lam nhạt chứa đầy nghi hoặc.
Lumen theo bản năng cúi đầu, phát hiện con "Thằn lằn" vừa bị mình bắt đã không thấy đâu
Trong khoảng thời gian ngắn, cậu không biết việc mình vừa nhìn thấy là ác mộng hay thực tế nữa.
"Em làm sao vậy?" Aurore nhíu mày hỏi lại.
Lumen gượng cười nói:
"Vừa nãy chị gặp ác mộng rồi đá em xuống giường."
"Thật không?" Aurore nghi ngờ đánh giá em trai, có cảm giác cậu đang nói đùa.
Cô cố nhớ lại một chút nói:
"Chị đúng là gặp ác mộng. Chị mơ thấy bị một con quái vật lớn tóm lấy rồi bỏ vào miệng. Chị đã cố gắng giãy giụa, mãi sau mới tỉnh lại."
Lumen nghe cô nói thì cơ thể bắt đầu rét run, như thể toàn bộ cơ thể bị chìm hoàn toàn trong núi băng.
"Có lẽ, chắc là, chị có đá em một cái thật..." Aurore hơi xấu hổ nói.
Lumen nhắm mắt lại, mỉm cười:
"Đùa đấy, em vì chuyện khác mới tỉnh lại."
Cậu lập tức đè giọng của mình xuống nói:
"Cô gái thần bí xuất hiện trong phế tích mộng cảnh giúp em phân tách Đặc tính phi phàm của 'Kẻ khiêu khích', còn cho em phương pháp điều chế ma dược."
"Vì vậy em vui quá đến mức tỉnh lại, muốn hỏi chị có muốn giúp em vật liệu phụ trợ hay không?" Aurore nhận ra.
Vẻ mặt Lumen tươi cười nói:
"Đúng vậy.
"Ừm, chị có cây kim ngân hoa chế tác thuần lộ, bột phấn của cây nho đằng và bột phấn của thủy quyết thảo sao?"
Cậu cười tự nhiên hơn khi nãy rất nhiều, nhưng trong mắt lại chứa ánh hào quang chớp động.
Aurore suy nghĩ một chút nói:
"Cây nho đằng và thủy quyết thảo chị đều có, một cái là vật liệu nghi thức, một cái là môi giới pháp thuật."
"Cây kim ngân hoa thì trong nhà cũng có, chị hay lấy để pha nước uống, em không biết sao?"
Cô vừa nói vừa tìm kiếm trong túi sinh hoạt của mình.
"Đó chính là cây kim ngân hoa ạ?" Lumen thấy chị bận rộn thì cố ý cười nói: "Sao lần này chị không hỏi em có phải miễn phí trợ giúp hay không?"
Aurore lấy ra một đoạn dây leo ngắn, cười nói: "Em tự mài thành bột phấn đi!"
Có vẻ như cô không có nghe thấy điều mà Lumen vừa nói.
"Được." Lumen cũng giả vờ như mình không hỏi cái gì.
Cậu lập tức nói với chị:
"Ma dược 'Kẻ khiêu khích' còn phải chưng cất rượu. Giờ em xuống hầm lấy, tranh thủ trong đêm nay thăng cấp lên danh sách 8."
"Nhưng dùng cây kim ngân hoa chế tác thuần lộ thì tốn một ít thời gian." Aurore hơi nhíu mày nói, "Nhưng danh sách ma dược vật liệu phụ trợ thấp không yêu cầu nghiêm khắc như vậy. Em có thể dùng cả đóa cây kim ngân hoa đến thay thế, chỉ cần có thể hòa tan đặc tính phi phàm cuối cùng là có thể dùng."
Cô lập tức nhìn về phía cửa phòng đang mở, thấp giọng hỏi:
"Nửa đêm em đi chưng cất rượu, không sợ bọn Ryan nghi ngờ sao?"
Nhìn thấy phản ứng của chị, Lumen cô gắng không để nụ cười của mình trở nên cứng ngắc:
"Làm khách quen của Quán rượu cũ, nửa đêm tỉnh lại đột nhiên muốn uống chút rượu là một việc rất bình thường."
"Mặc dù cồn có rất nhiều điều hại nhưng ít ra nó có thể giúp tinh thần em được thả lỏng một cách nhất định."
Ý của cậu là, "Lễ mừng Mùa Chay đã kết thúc, tinh thần phải chịu áp lực quá lớn nên nửa đêm tỉnh lại thì không ngủ được, muốn uống chút rượu để thả lỏng cơ thể" làm cái cớ.
"Có thể." Aurore tỏ vẻ không có vấn đề.
Lumen xoay người đi ra cửa, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Từ đầu đến cuối, hai tay của cậu đều nắm chặt.
Ra cửa khẩu, đi vào hành lang, Lumen thấy mặc màu nâu thô đâu áo, thiển màu vàng quần dài Ryan liền đứng ở tà đối diện, Leah cùng Valentine phân biệt ở hành lang hai đoan.
"Không ngủ à?" Ryan cầm đèn dầu đi trước nhìn về phía Lumen.
Lumen cười nói:
"Đi xuống hầm lấy bình rượu, thế nào, cậu muốn hay uống một ngụm để thả lỏng hay không?"
"Tôi không cần." Ryan khẽ gật đầu: "Cậu từng trải qua những chuyện tương tự, tinh thần căng thẳng, áp lực rất lớn, tôi có thể đoán được. Cồn đúng là có thể phát huy tác dụng nhất định."
Cậu ta vừa nói, vừa dẫn cầm ngọn đèn dầu mờ nhạt đi xuống cầu thang:
"Tôi xuống cùng cậu. Chuyện này không phải một người có thể làm được."
"Được." Lumen không hề phản đối.
Leah đi theo hai người xuống cầu thang, cậu ta chủ động dựa vào cửa phòng ngủ của Aurore canh giữ.
Một bước, hai bước, Lumen và Ryan lặng lẽ bị bóng tối dưới tầng một nuốt chửng.
Nương theo ánh lửa mờ nhạt chiếu sáng, Ryan lơ đãng hỏi:
"Hình nhưt vừa rồi trong phòng có chuyện gì đó? Tôi thấy có động tĩnh."
Lumen há to miệng khó khăn nói:
"Aurore, Aurore xảy ra chút vấn đề..."
Phế tích còn sót lại của kiến trúc tòa nhà hai tầng trong mộng cảnh giống với hầm cất rượu. Mục đích cậu đề nghị đến hầm lấy rượu không phải vì đêm nay không ngủ được mà chủ yếu là vì cậu muốn tránh mặt Aurore, muốn thảo luận với đám người Ryan về chuyện vừa xảy ra.
Nhưng mỗi khi định mở miệng thì cậu lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy một vài thứ đơn giản ấy tốt hơn rượu.
Biểu cảm của Ryan đột nhiên trở nên nghiêm túc:
"Làm sao vậy?"
Một lúc sau Lumen mới nói:
"Aurore và, và phó mục sư giống nhau, đều, đều chui ra từ miệng, giống tiểu tinh linh 'Thằn lằn."
Để nói được câu này, cậu như bị vét sạch sức lực.
Bảy, tám giây sau, cậu mới bình tĩnh lại, kể hết mọi chuyện. Cậu còn chủ động miêu tả cảm giác vừa tỉnh lại, cả những việc vừa xảy ra.
Ryan vẫn yên tĩnh lắng nghe mà không hề thúc giục cậu. Sau khi cậu nói xong, cậu ta mới nhẹ nhàng nói:
"Cậu làm vậy rất tốt. Bây giờ chúng ta không thể để chị ấy phát hiện bản thân có điểm dị thường. Tôi lo mọi chuyện sẽ chuyển biến xấu.
"Cậu cứ tiếp tục giả vờ nhưng không có chuyện gì xảy ra. Sáng mai, tôi sẽ lấy cớ 'Thôn Cordouan đã bị ô nhiễm, mỗi ngày chúng ta phải làm tịnh hóa một lần để không bị ảnh hưởng', rồi cho Valentine thử xem có thể loại bỏ con 'Thằn lằn' kia hay không
"Được." Lumen mệt mỏi đáp.
Cậu cảm giác con "Thằn lằn" và linh hồn của chị mình có liên kết, nếu không phải khu trừ hay tịnh hóa thì tốt.
Ryan nhìn rồi vỗ nhẹ vào bờ vai của cậu:
"Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Nếu người thân của tôi cũng có biểu hiện lạ, có lẽ tôi cũng không có cách nào bình tĩnh.
"Nhưng cậu phải nhớ kỹ, vội vàng sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
"Tôi biết, khả năng tịnh hóa của Valentine không hiệu quả, nhưng vẫn nên thử một lần mới chắc chắn không được. Hừm, sự dị thường này khả năng cao có liên quan đến thôn Cordouan, chỉ cần chúng ta có thể giải trừ tuần hoàn, chị cậu chắc chắn sẽ bình thường trở lại."
Đúng vậy... Chuyện này cũng giống với một loại ô nhiễm, chỉ cần có thể ở giải trừ tuần hoàn, loại bỏ toàn bộ ô nhiễm, Aurore chắc chắn sẽ bình thường trở lại. Ánh mắt Lumen dần sáng lên, một lần nữa tìm thấy động lực.
Ryan cũng hài lòng với phản ứng của cậu, ôn hòa nói:
"Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, vài ngày tiếp theo, cậu vẫn phải tìm cách ứng phó với những thay đổi của chị mình."
"Chị ấy rất có khả năng sẽ giống phó mục sư, dần dần chỉ làm việc theo bản năng, còn những hành động dựa theo ký ức hay cảm xúc mãnh liệt sẽ dần biến mất."
Lumen im lặng một lúc rồi nói:
"Tôi sẽ cố gắng thích ứng . ."
Tiếng của cậu nhỏ dần rồi biến mất.
Sau khi xuống hầm lấy rượu, hai người quay trở về lầu hai, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau khi vào phòng ngủ, Lumen lại nở nụ cười.
Cậu quơ quơ chai rượu trước mặt Aurore, thấp giọng nói:
"Thành công."
Aurore cũng cười, sau đó chỉ chỉ cái bàn:
"Cây kim ngân hoa, cây nho đằng và thủy quyết thảo mà em cần đều ở kia."
Lumen gật gật đầu, đặt bình rượu trong tay lên bàn.
Sau đó, cậu nằm lên giường, lấy cớ phải ngủ bù rồi nhắm mắt lại.
Nhưng dù cố gắng thế nào cậu cũng không ngủ được.
Cậu không rõ chị mình bị con "Thằn lằn" ô nhiễm tiến vào trong cơ thể từ khi nào. Khoảng thời gian này lúc nào hai người cũng ở một chỗ, cho dù Aurore đi tắm cũng có Leah đi cùng. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra vấn đề?
Nếu xảy ra vào lúc ngủ, tại sao cậu lại không có vấn đề?
Lumen cố gắng nhớ lại, hy vọng có thể tìm được nguyên nhân để giải quyết được dị thường này.
Đột nhiên, cậu nhớ lại một việc.
Lần trước, bên trong tuần hoàn, mục sư Guillaume Besne nói muốn giết toàn bộ người trưởng thành, thu hoạch một cái phế tích. Nhưng cho dù ông ấy nói như thể Aurore thật sự sẽ đối phó với bọn họ thì cậu cũng có biện pháp khác.
Hơn nữa, lúc đó cậu chỉ là một người bình thường.
Lumen vốn tưởng rằng cậu dựa vào là người chăn cừu Pierre Berry, nhưng kết hợp với tình huống hiện tại, cậu có một cái suy đoán vô cùng điên cuồng:
Có lẽ từ ngay từ đầu, phần lớn người trong thôn đã con quái vật hình "Thằn lằn" này ký sinh, bao gồm Aurore!
Càng đến mười hai giờ đêm, những chuyện dị thường càng rõ ràng, có người còn không tự chủ được hành vi của mình.
Sở dĩ cậu may mắn thoát khỏi là vì trên người cậu có phù hiệu màu xanh đen kia.
Nghĩ đến nửa sau của tuần hoàn, Aurore ở rất nhiều chuyện xử lý thượng bày biện ra chỉ nói không làm trạng thái, Lumen cảm giác, có lẽ suy đoán của mình đúng.
Cậu không tự chủ được cắn chặt răng.
Lúc này, Ryan cầm đèn dầu một mình tuần tra trên hành lang.
Bức tường bên cạnh cậu đột nhiên xuất hiện một cái bóng kéo dài.
Đúng lúc ấy, mạng che mặt và chiếc chuông nhỏ trên giày của Leah vang lên.
Cô cảm giác bả vai của mình trở nên lạnh toát.