Lumen cả kinh, lập tức ngồi dậy.
Cậu vội vàng cởi cúc áo sơ mi, nhìn về phía vị trí ngực trái, phát hiện phù hiệu màu xanh đen đại biểu cho phong ấn của ngài 'Kẻ Khờ' đột nhiên nổi lên, nó được tạo thành từ 'Con mắt không đồng tử' và 'Dây leo vặn vẹo'.
Đã xảy ra chuyện gì khiến phong ấn của ngài 'Kẻ Khờ' bị kích phát?... Termiporus đang cố thoát ra ngoài sao?
Trong lúc Lumen còn đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm nhận môi trường xung quanh không đúng:
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa vào bên trong, toàn bộ phòng 207 bị chiếu thành tranh tối tranh sáng.
Điều này trông thì không có gì lạ cả, tựa như một người ngủ nướng, ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, chiếu vào trong phòng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, bản thân Lumen có điểm đắc thù, trạng thái thân thể và tinh thần của cậu được thiết lập lại vào sáu giờ mỗi buổi sáng, cậu cũng tự nhiên tỉnh lại, mà hiện tại đang là mùa thu, buổi sáng ở Trier phải đến bảy giờ mới có mặt trời!
Cậu thậm chí còn nhớ rõ, không lâu trước đó dường như có động đất, cậu còn cho rằng rất có thể là do người phi phàm phía chính phủ hành động, sau khi nghe ngóng tình hình xung quanh, xác định khu chợ vẫn rất an ổn, cậu lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lúc ấy vẫn là đêm khuya!
"Hoặc là Termiporus đã thoát khỏi phong ấn, mình không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của 'Người trong vòng' nữa, hoặc là khu chợ đã xảy ra dị biến..." Lumen khẽ lui người về phía sau, dịch đến sát cái bàn kê cạnh giường ngủ, rồi thận trọng vén một góc rèm cửa lên.
Cậu nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc hàng ngày, nhưng chợt chú ý tới bóng người tản ra ánh sáng mơ hồ, đang lơ lửng giữa không trung.
Những người đó có khuôn mặt khác nhau, nhưng tất cả đều khô khan, trống rỗng, lạnh nhạt, thờ ơ, ở một mức độ nào đó khá giống với thi thể của Bovard bị ô nhiễm và Gabriel đã biến thành quái vật, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể trốn vào kẽ hở của không gian, lãnh đạm mà bình tĩnh nhìn hiện thực.
Quái vật của con đường "Nhà nghỉ' đã xâm nhập vào Trier rồi sao? Lực lượng bảo vệ Trier đâu rồi? Không, cảm giác bọn nó không mạnh, càng giống như kết quả của ô nhiễm...
Lumen cẩn thận quan sát, phát hiện người đi đường nào cũng có khuôn mặt trống rỗng, không có một ngoại lệ.
Kết hợp với thời gian không đúng, mặt trời đã đổ về phía tây, Lumen nhanh chóng đưa ra suy đoán: Mình đang không ở khu chợ chân chính!
Mình bị kéo vào một thế giới kỳ quái, nghi ngờ có thể là 'Nhà nghỉ', mà phong ấn của ngài 'Kẻ Khờ' bị kích phát có lẽ cũng do chuyện này!
Lumen thả đầu ngón tay phải ra, để rèm cửa nhẹ nhàng rũ xuống bên cạnh tượng, lại một lần nữa ngăn chặn giữa bên trong và bên ngoài.
Cậu xoay người xuống giường, kiểm tra từng vật phẩm trên người, xác nhận chúng nó đều có ở đây.
Ngay sau đó, Lumen bố trí tế đàn, chế tạo 'Bức tường linh tính', chuẩn bị cử hành nghi thức ma pháp, khẩn cần sự trợ giúp của ngài 'Kẻ Khờ'.
Dùng linh tính lần lượt châm ba ngọn nến, sau khi đốt cháy bột thảo dược và nhỏ vài giọt tinh dầu thuận khiết, cậu lui ra sau hai bước, trang trọng niệm tôn danh của ngài 'Kẻ Khờ': "Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám, Vua vàng đen chấp chưởng vận may."
"Tôi khẩn cầu ngài..."
Bên trong 'Bức tường linh tính' đột nhiên tràn ngập sương mù mỏng màu xám, ánh nến cũng theo đó nhiễm màu xanh đen, toàn bộ tế đàn đều trở nên âm trầm mà u ám.
Lumen lại có lại cảm giác suy nghĩ chậm chạp, máu thịt trong người ngứa ngáy giống như dưới da có vô số dòi bọ đang nhúc nhích.
Mà không giống với lúc trước, cậu đột nhiên sinh ra dự cảm nguy hiểm mãnh liệt, tựa như sương mù màu xám sinh ra ác ý đối với cậu vô cùng rõ ràng, không còn che dấu nữa.
Ác ý này chợt lóe lên rồi biến mất rồi lại lóe lên, không hoàn toàn biến mất, lại không biến thành sự thật.
Nó lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn biến mất rồi xuất hiện, giống như quái vật trong nước không ngừng vươn các xúc tu hướng lên bờ, lại bị thứ sức mạnh nào đó tha trở về biển sâu.
Sau khi gian nan hoàn thành xong nghi thức, chờ đợi trong chốc lát, Lumen vẫn như trước không nhận được che chở của Thiên sứ, cũng không nhận được lời gợi ý.
Ảnh hưởng của màn sương mù màu xám dần dần tăng thêm, cậu không thể không kết thúc nghi thức, dập tắt nến.
Trong âm thanh của 'Bức tường linh tính' tan rã, suy nghĩ của Lumen cũng khôi phục lại bình thường.
"Lúc thì có ác ý, lúc lại không có vấn đề... Đây là do vị 'Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn' nào dó đang quấy nhiễu lời phản hồi của ngài 'Kẻ Khờ'.
"Bình thường hắn không làm được điều này, đây là tích tụ sức mạnh để ngăn chặn vào thời khắc mấu chốt sao?"
Điều này chứng minh sự việc đã đến thời điểm quan trọng... ...
Bên ngoài Thánh tâm Tu Đạo Viện được sơn màu vàng kim với những mái tháp nhọn đứng sừng sững, ở khu Erato.
Hai người nắm giữ lá bài ẩn chính Major Arcana là 'Ma thuật sư' mặc áo sơ mi trắng thắt nơ phối với chân váy dài màu vàng nhạt và 'Chính nghĩa' mặc bộ quần áo màu xanh lam nhạt thanh lịch sạch sẽ, đều ngóng nhìn tòa kiến trúc lớn này.
Con chó lông vàng đứng bên cạnh bọn họ cũng có hành động như vậy.
Ầm ầm ầm, mặt đất chợt rung chuyển dữ dội, cả Trier giống như vừa xảy ra một trận động đất ngắn ngủi.
"Ma thuật sư" cười cười nói: "Bắt đầu rồi."
Bọn họ biết động tĩnh này bắt nguồn từ Thâm cốc Tu Đạo Viện và mỏ đá kia, đồng thời hy vọng có thể kích phát ra một loạt biến hóa, sinh ra phản ứng dây chuyền, để 'Nguyệt nữ sĩ'; đang trốn trong Thánh tâm Tu Đạo Viện phải tự xuất hiện, nhằm khởi động kế hoạch của bọn họ sớm hơn.
Cứ như vậy, bọn họ sẽ không cần phải dùng sức mạnh để xông vào Thánh tâm Tu Đạo Viện, đắc tội với giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng' mà vẫn có thể bắt được 'Nguyệt nữ sĩ', người ban ân Tà thần của vị thần dựng dục này.
Với điều kiện bên trong vách tường kia có rất ít tín đồ ngoan đạo của Tà thần cấp bậc thiên sứ, có thể nói 'Nguyệt nữ sĩ' là đại diện cho 'Mẫu thân vĩ đại', đại diện cho lực lượng mạnh nhất của toàn bộ tín đồ Tà thần ở Trier, đại khái là trung tâm của vấn đề, chỉ cần có thể khống chế được cô ta, thì không cần quan tâm mạng lưới phức tạp do vận mệnh bện ra nữa mà vẫn có thể tóm được thân cây, nắm được bản chất, thậm chí giải quyết vấn đề ngay tại chỗ.
Nếu 'Nguyệt nữ sĩ' không xuất hiện, 'Ma thuật sư' cũng sẽ thừa dịp Trier hỗn loạn, thử ném tòa kiến trúc lớn, cũng chính là tu viện được 'Mặt trời vĩnh hằng' ưu ái này vào trong mảnh không gian bí ẩn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi để cưỡng chế tìm ra mục tiêu.
'Chính nghĩa' khẽ gật đầu:
"Thật ra tôi cảm thấy phía 'Nguyệt nữ sĩ' hơi khác thường, vấn đề có lẽ không phải như chúng ta suy đoán, đây có khả năng là thứ đã kéo chúng ta vào trong này.
"Nhưng mặc kệ thế nào, chúng ta cũng đã có rất nhiều người bạn đáng tin cậy, cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở nơi khác thì tôi vẫn tin tưởng rằng bọn họ có thể đối phó được."
'Ma thuật sư' ừm một tiếng
"Chỉ trông chờ vào hai chúng ta là không thể làm được toàn bộ chuyện này rồi, tin tưởng vào những người bạn vừa là hy vọng, vừa là sự lựa chọn bắt buộc..."
Nói tới đây, cô đột nhiên nghiêng đầu, nhìn ra xa xa.
"Sao thế?" 'Chính nghĩa' bình tĩnh hỏi.
'Ma thuật sư' nhíu mày nói: "Phong ấn có dao động."
"Ngài Kẻ Khờ cũng đưa ra gợi ý, nhưng tôi không xác định được là thật hay giả."...
Sau khi thu dọn xong tế đàn, Lumen bình tâm lại, bắt đầu suy nghĩ đến tình huống hiện tại và tìm cách liên hệ với bên ngoài thì cậu chợt nghe thấy hai tiếng bước chân đi từ trên lầu xuống, từ xa tới gần.
Mục tiêu là đi tới phòng 207 sao? Vừa rồi việc giải trừ 'Bức tường linh tính' đã khiến cho người nào đó ở nơi này đã phát hiện ra động tĩnh nhất định sao? Lumen nhìn quanh một vòng, rồi bám lấy khe hở trên vách tường dán đầy báo chí, bò lên trần nhà.
Cậu giống như một con nhện khổng lồ, dựa vào tính mềm dẻo của 'Vũ đạo gia' và tố chất thân thể của 'Thợ săn', lẳng lặng bám vào trần nhà, chờ đợi hai người ở bên ngoài hành lang tiến lại gần.
Nếu bọn họ không phát hiện ra vấn đề thì chỉ có thể lừa gạt như vậy, nhưng nếu bọn họ cảm giác được nơi này có bất thường thì cậu sẽ lập tức tấn công đối phương.
Giờ khắc này, Lumen phải vô cùng cảm ơn vì khách sạn Kim Kê đã quá cũ kỹ, khắp vách tường và trần nhà nơi nơi đều có dấu vết sửa chữa, cho nên cậu mới có thể bám chặt vào điểm lồi ra hoặc khe nứt nào đó, cố định thân thể trên trần nhà.
Mấy chục giây sau, cửa phòng 207 kẹt một tiếng, mở ra.
Ánh mắt của Lumen lập tức sững lại, cậu thấy mép tóc và cái trán của Gabriel, thấy chiếc kính đen trên sống mũi của hắn.
Mà sau lưng nhà biên kịch này là người mẫu hình thể Safari trong bộ váy dài màu xanh lam như hồ nước, và có khí chất thu hút.
Quả nhiên là 'Nhà nghỉ'... Tuy Lumen không hiểu vì sao mình lại tới được 'Nhà nghỉ' nhưng kể cả khi cả người cậu ở trong trạng thái căng thẳng nhưng đáy lòng vẫn sinh ra một loại hưng phấn.
Kế tiếp, chỉ cần có thể qua mắt được đám người Safari, thiết lập liên hệ với thế giới bên ngoài, tìm kiếm sự giúp đỡ, thì vấn đề còn có hy vọng giải quyết được!
Gabriel bước vào trong hai bước rồi ngừng lại, hắn nhìn một vòng xung quanh, rồi nói với Safari: "Không có vấn đề gì."
Safari 'ừm' một tiếng, liếc nhìn vào bên trong một cái rồi rời khỏi cửa, tiếp tục kiểm tra phòng khác.
Gabriel đi theo phía sau người mẫu hình thể này, cũng không quên đóng cửa phòng 207 lại.
Đợi cho hai người bước lên cầu thang dẫn lên trên, Lumen mới thả lỏng cả hai tay và hai chân, nhẹ nhàng nhảy xuống sàn nhà.
Ngay sau đó, cậu kéo ghế dựa qua, xoay người ngồi xuống, lưng dựa ra sau ghế, mắt nhìn cửa.
Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân đi từ lầu ba xuống dưới, bước tới gần bên này.
Lumen vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm cửa gỗ bị người nhẹ nhàng mở ra, vẻ mặt cũng không hề ngạc nhiên.
Gabriel xuất hiện ở nơi đó.
"Sao cậu lại vào được thế?" Nhà biên kịch đã biến thành quái vật, vẻ mặt đã hơi trống rỗng nhưng vẫn còn giữ được lý trí này, thân thiết hỏi.
Lumen khẽ cười một tiếng: "Tôi cũng rất muốn biết."
Gabriel nhẹ nhàng bước vào trong phòng, đóng cửa lại.
Trên người hắn mặc một chiếc sơ mi màu trắng, khoác áo gi lê sẫm màu, mặc quần dài màu đen, chân đi giày da không dây, khuôn mặt đeo kính đen kia lộ vẻ đau đớn vặn vẹo: "Cậu nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."
"Tôi càng ngày càng không có cách nào khống chế được mình, không biết khi nào thì sẽ bán đứng cậu nữa."
"Đúng rồi, Jenna cũng vào được, hiện tại không biết cô ấy đang trốn ở đâu."
Jenna cũng vào được sao ? Lumen nhướng mày, hỏi chuyện quan trọng nhất trước: "Tôi rời khỏi đây bằng cách nào?"
Gabriel đang muốn trả lời thì cánh cửa phòng 207 chợt kẹt một tiếng, lại mở ra.
Đến lúc này Lumen mới phát hiện ra, cậu hướng ánh mắt nhìn về phía đó.
Người đứng ở trước cửa là Safari có khuôn mặt đầy đặn, mái tóc nâu được thả xõa tự nhiên, đôi mắt màu nâu mơ hồ có cảm giác rất riêng biệt.
Lumen không hoảng sợ, mà ngược lại, cười nói: "Cô rất hiểu Gabriel."
Nhìn cậu có vẻ bình tĩnh những thật ra mỗi một thớ thịt trên người đều đang căng chặt.
"Hắn không phải là người giỏi che giấu cảm xúc của mình." Safari đáp lại bằng giọng trống rỗng.
Có thể trao đổi sao... Lumen khống chế ý định muốn sử dụng 'Thuật hừ hà', cảm thán nói: "Tôi còn nghĩ cô đã hoàn toàn trở thành quái vật đấy."
Khóe miệng Safari hơi cong lên, nở một nụ cười tự giễu mang theo cảm giác thu hút mãnh liệt: "Tôi khác bọn họ ở chỗ, trước khi tôi hoàn toàn trở thành quái vật, tôi phát hiện ra có người thật sự yêu tôi."
Gabriel mỉm cười.
Lumen thở dài nói: "Nơi này là 'Nhà nghỉ' sao?"
"Đúng vậy." Gabriel giành trả lời trước.
Lumen liếc mắt nhìn hành lang tối tăm một cái: "Nhưng cách đánh số phòng ở đây không phải 7 hay 12, mà vẫn là 207,309."
Safari nhìn Lume, vẻ mặt càng thêm mơ hồ, giọng nói cũng càng trở nên hư ảo: "Ở trong này, tên của tôi là phòng số 12."