Đêm khuya, trong tiếng reo hò hoan hô dành cho màn trình diễn ảo thuật khác, Lumen uống hết ly rượu đường trong tay, cười rời khỏi quán bar.
Cậu có thể tưởng tượng được, nếu Aurore ở đây, chắc chắn sẽ nói: "Đúng là nhàm chán, sao em lại dùng quyền lực và sức mạnh của 'Tổng đốc đại dương' để trình diễn một màn 'Ảo thuật', dùng đồ thật để lừa đám nát rượu đó là đồ giả sao, đây là trò chơi khăm của em sao, chơi vui không."
Lumen khẽ lẩm bẩm nói: "Chẳng phải có thể dùng sức mạnh siêu phàm, dùng quyền lực của 'Tổng đốc đại dương' cho tình huống như này mà không phải trong chiến đấu, mới là điều mà chị mong chờ sao?"
"Đây chẳng phải là tương lai và niềm vui mà chị khát vọng sao?"
Trên hành lang yên tĩnh và vắng vẻ, được thắp sáng bằng đèn dầu hỏa treo tường, Lumen giẫm lên mặt sàn kêu cọt kẹt, từng bước quay trở về căn phòng của mình ở khoang thuyền hạng nhất.
Vách tường hai bên thỉnh thoảng truyền ra tiếng ngáy và tiếng rên rỉ, đi tới gần cầu thang thấy có một căn phòng đang mở, ánh lửa mờ nhạt từ bên trong hắt ra.
Lúc Lumen đi ngang qua nơi đó, cậu hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái, thấy trên vách tường đối diện bên trong phòng có khắc thánh huy sinh mệnh đại biểu cho 'Đại Địa Mẫu Thần', đó là phù hiệu hình đứa trẻ được vẽ bằng nét bút đơn giản được bao bọc trong bông lúa mạch, hoa tươi và nước suối.
Đứng trước thánh huy sinh mệnh là một người đàn ông mặc trang phục giáo sĩ màu nâu, ước chừng chưa đến ba mươi tuổi, trông còn khá trẻ với mặt mày sạch sẽ, để một chòm râu mỏng màu nâu, trong tay cầm một cuốn điển tích dày cộp, hắn đang giảng đảo cho cả nam lẫn nữ đang ngồi ở các vị trí khác nhau trong phòng.
Lumen biết đây là 'Phòng cầu nguyện' tương đương với giáo đường lưu động loại nhỏ, cũng có nhân viên thần chức phụ trách – điều này khá phổ biến ở quốc gia chỉ tín ngưỡng một vị thần linh, trong quá trình thiết kế, cho dù là tàu biểu hay trên xe lửa hơi nước, đều cân nhắc đến nhu cầu nghe giảng đạo hoặc được cầu nguyện trong yên tĩnh của các tín đồ.
Lumen đã có thể nghe hiểu ngôn ngữ cao nguyên ở mức cơ bản, ghi nhớ câu nói 'Sinh mệnh đáng quý, mùa màng bội thu là đáng mừng', cậu chuyển tầm mắt, tiến vào hành lang, men theo từng bậc cầu thang hướng lên trên.
Cùng lúc đó, Lugano vừa cho Ludwig ăn xong bữa ăn khuya, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc cộc.
"Ai?" Lugano hơi kinh ngạc lại có chút mong chờ.
Người tới chắc chắn không phải là chủ thuê, bởi vì đối phương có chìa khóa, sẽ tự mở cửa vào.
Mà hiện tại đã gần 11 giờ đêm, sẽ là ai đến tìm người khác vào lúc này đây?
Chẳng lẽ lúc mình khoác lác ở trên boong tàu đã bị một cô gái nào đó nghe thấy, tin lời mình nói mà tìm đến mình, muốn có một đêm tuyệt vời với mình sao?
Ngay khi trong đầu Lugano nảy ra suy nghĩ này thì hắn nghe thấy giọng đàn ông vô cùng suy yếu nói: "Tôi đến tìm bác sĩ Lugano."
Tìm bác sĩ... Lugano không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa là một người đàn ông mặc áo khoác len thật dày, hoàn toàn trái ngược với Lugano mặc áo sơ mi vải đay phối với quần dài mỏng.
Lugano đánh giá người tới này vài lần: "Tôi chính là Lugano, anh có chuyện gì sao?"
Người đàn ông này có sắc mặt tái nhợt, quầng mắt đã biến thành màu đen, bên trong đôi mắt màu nâu chỉ còn le lói rất ít tia sinh mệnh, tuổi cũng không lớn, ứng chừng chỉ hơn hai mươi, nhưng hơi thở lại rất nặng nhọc.
Người đàn ông này thở hổn hển mấy hơi, nói bằng giọng cực kỳ suy yếu: "Ngài có thể gọi tôi là Ennio, tôi nghe nói ngài đã giúp một số người trên boong tàu phát hiện ra nguyên nhân bệnh của bọn họ, cũng giúp tình trạng của bọn họ chuyển biến tốt hơn, tôi muốn nhờ ngài xem bệnh giúp tôi."
"Tôi có tiền, tôi có thể trả phí chẩn bệnh."
Lugano thấy dáng vẻ của người này như người sắp chết thì thở dài nói: "Anh vào đi, nói nhỏ thôi, anh biết đấy, tôi là bác sĩ tư nhân của một nhân vật nổi tiếng, cậu ấy không thích có người lạ tới quấy rầy."
Đợi Ennio ngồi xuống sô pha, Lugano theo thói quen bắt đầu hỏi thăm tình trạng của đối phương để che dấu chẩn đoán thần bí học tiếp theo: "Thân thể cậu có vấn đề gì sao?"
Ennio dừng lại mấy giây mới nói: "Từ nửa tháng trước, tôi bắt đầu bị sợ lạnh, cơ thể suy yếu, không muốn ăn uống, thường xuyên ho khan và chảy nước mũi, tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng."
"Ừ..." Lugano vừa gật đầu vừa nâng tay phải lên, gõ nhẹ lên trán, tựa như đang suy nghĩ triệu chứng đối phương vừa nói có thể hướng đến loại bệnh gì.
Trên thực tế, hắn đang nhân cơ hội kích mở 'Linh thị', chuẩn bị dựa vào màu sắc, độ sáng và độ dày phát ra từ thân thể đối phương để chẩn đoán bệnh.
Gần như chỉ nhìn thoáng qua, Lugano đã sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên: Người bệnh ngồi trước mặt hắn có còn là người sống không vậy?
Ở trong mắt Lugano, màu trắng tượng trưng cho sự cân bằng tổng thể bao phủ toàn bộ cơ thể Ennio đã chuyển sang màu xám đen, điều này cho thấy bệnh tình của đối phương đã nghiêm trọng đến mức cận kề cái chết.
Đây còn chưa phải là thứ khiến Lugano khiếp sợ và ngạc nhiên, điểu khiến hắn hoảng sợ nhất là: màu cam đại diện cho mức độ khỏe mạnh của các cơ quan bài tiết thải độc trong cơ thể đối phương đã hoàn toàn biến thành màu đen, không có chút ánh sáng nào, điều này cho thấy các cơ quan tương ứng đã mất chức năng từ lâu, không còn bất kỳ tác dụng nào khác!
Tương tự như vậy, màu vàng đại biểu cho hệ tiêu hóa, màu xanh lục đại biểu cho trái tim và hệ thống điều tiết, màu xanh lam đại biểu cho cổ họng và hệ thống thần kinh, tất cả đều biến thành màu đen, không còn chút ánh sáng nào.
Trên người Ennio chỉ còn màu đỏ ở vị trí chân tay và màu tím ở đầu.
Chuyện này, 'Kết quả kiểm tra' này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là trái tim của Ennio đã không còn đập nữa, dạ dày và ruột không co bóp, tất cả cơ quan nội tạng đều mất công năng, nhưng đối phương lại vẫn có thể suy nghĩ, có thể vận động và nói chuyện!
"Chết tiệt, con quái vật này từ đâu đấy vậy!" Lugano lần đầu tiên gặp được trường hợp 'Bệnh nhân' như thế này, thì không khỏi run rẩy, thầm chửi thề một câu.
Hắn thực sự sợ đối phương đột nhiên mở miệng nói: "Bác sĩ, tôi rất lạnh, cho tôi mượn bộ da của anh để khoác đi, bác sĩ, tôi đói quá, cho tôi mượn dạ dày và ruột của anh để ăn đi..."
Thấy Lugano không nói gì, Ennio lo lắng hỏi: "Bác sĩ, rốt cuộc tôi bị bệnh gì thế?"
Bệnh sao? Lugano điên cuồng thầm lẩm bẩm một câu: Mày tỉnh táo lại đi, trái tim không đập, máu không lưu thông, đương nhiên người sẽ lạnh!
Dạ dày và ruột không co bóp, đương nhiên không muốn ăn!
Suy nghĩ trong đầu thay đổi thật nhanh, Lugano giả vờ 'Trầm ngâm' một lúc rồi nói: "Tình trạng của anh rất nghiêm trọng, tôi cần phân tích và quan sát thêm mới có thể đưa ra kết luận được, sáng mai anh lại tới tìm tôi được không?"
"Đương nhiên, trước đó, tôi cần lấy một ít máu của anh để nghiên cứu."
"Không thành vấn đề." Tuy Ennio cũng không quá tin tưởng Lugano nhưng với tâm lý thà thử một lần còn hơn không làm gì, hắn vẫn vươn tay phải ra.
Lugano luôn trang bị đầy đủ dụng cụ, hắn dùng kim tiêm, dây cao su mềm, ông thủy tinh để rút một ít máu từ trên cánh tay của Ennio, phát hiện tuy màu sắc máu hơi sẫm nhưng về cơ bản vẫn có lực sinh mệnh, sau đó, lỗ tai của hắn lại nghe thấy tiếng trái tim của đối phương đập thình thịch, thình thịch, tuy yếu ớt nhưng thực sự có tồn tại.
Kỳ quái... Lugano nhân cơ hội dùng ống nghe và kê thuốc, lặng lẽ làm cho lòng bàn tay lóe ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, để điều trị đơn giản cho Ennio.
Ennio lập tức cảm thấy cả người khỏe khoắn hơn, sực lực giống như được hồi phục lại môt chút.
"Cảm ơn bác sĩ, thuốc và liệu pháp mát xa của ngài đều có hiệu quả, cảm ơn ngài!" Ennio rời khỏi căn phòng này với vẻ mặt vui sướng.
Trước đó hắn đã thăm khám rất nhiều bác sĩ nhưng không một ai có thể điều trị cho hắn tốt hơn, lần này hắn dự định đi thuyền tới phía nam, lại ngồi xe lửa hơi nước tới trụ sở của giáo hội 'Đại địa mẫu thần' để khám bệnh.
Sau khi nhìn Ennio rời đi, Lugano bối rối nghi hoặc cho đến khi chủ thuê quay trở về.
Hắn nhanh chóng thuật lại chuyện vừa rồi cho Lumen nghe, cuối cùng nói: "Tôi đã lấy máu tươi của hắn, ngài có thể nhờ người bói toán xem tình trạng thật sự của đối phương là như nào không?"
"Bói toán sao?" Lumen cười một tiếng, cầm lấy ống thủy tinh đựng một chút máu kia, mở cửa phòng trẻ em dành cho Ludwig.
"Uống một ngụm đi, xem có thể thu được thông tin gì không?" Với tâm lý có thể lợi dùng thì không thể bỏ qua, Lumen đưa ống thủy tinh đựng máu cho Ludwig.
Ludwig thản nhiên ngửa đầu ừng ực uống chất lỏng trong ống thủy tinh đựng máu, giống như uống sữa trước khi đi ngủ.
Cảnh tượng này khiến cho Lugano vừa kinh ngạc lại nghi hoặc.
Sau khi nhấm nháp ngụm máu tươi một lúc, Ludwig nói với tốc độ không nhanh không chậm: "Không có dạ dày, không có ruột non và đại tràng, không có phổi, không có gan, không có tuyến tụy. ."
"Không khác gì người chết, còn sống nhờ sức mạnh thần bí học..."
"Không đến một tuần nữa sẽ chết hoàn toàn..."
Chuyện này... Lugano vừa kinh ngạc khi thấy Ludwig chỉ uống một ngụm máu người mà đã có thể đưa ra nhiều phán đoán một cách chắc chắn như vậy, lại ngạc nhiên khi biết Ennio thật sự không có cơ quan nội tạng.
Trước đó hắn còn tưởng chỉ mất công năng tương ứng thôi chứ.
Theo cách nói của Ludwig, chẳng phải Ennio là người đã chết sao?"
Rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì thế này?
"Làm sao bây giờ?" Lugano nhìn về phía Lumen.
Lumen mỉm cười nói: "Có thể làm gì nữa đây? Đi tìm thuyền trưởng, hoặc giám đốc an ninh của chiếc thuyền này, hoặc là linh mục trong phòng cầu nguyện để báo cáo, bọn họ sẽ xử lý chuyện này."
Phản ứng đầu tiên của Lugano là gật đầu đồng ý, sau đó lại do dự: "Nhưng nếu như vậy sẽ để lộ việc tôi là người phi phàm thì sao?"
"Anh cứ nói thẳng với bọn họ, anh là người hầu của Louis Berry." Lumen thản nhiên nói.
"Được." Lugano không quan tâm đến cách gọi người hầu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói với vẻ nghi hoặc,"Ban đêm cậu có nghe thấy âm thanh gì kỳ quái không? Thỉnh thoảng tôi có nghe thấy tiếng trẻ con khóc."
"Trẻ con sao?" Lumen hỏi lại một câu rồi lắc đầu: "Tôi không nghe thấy."
Lugano lẩm bẩm: "Rõ ràng tầng này có tiếng trẻ con khóc mà?"
Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Lumen: "Bây giờ tôi có nên đi tìm thuyền trưởng không?"
Ánh mắt của Lumen khẽ chuyển động, cậu cười nói: "Để sáng mai đi."
"Được." Lugano không do dự đồng ý.
Hắn cũng định đợi đến hừng đông, khi mặt trời đã lên rồi mới làm chuyện này, nếu không, việc báo cáo vấn đề quỷ dị trong đêm tối vẫn khiến cho hắn cảm thấy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mặt trời cho hắn cảm giác an toàn hơn!
Lumen không hỏi cũng không dặn dò mà đi thẳng về phòng, rửa mặt lên giường.
Nhưng cậu không ngủ, chỉ nhắm hờ mặt, như đang chờ đợi cái gì đó.
Không biết qua bao lâu, Lumen nghe thấy tiếng cọt kẹt rất nhỏ.
Là tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Lumen xoay mạnh người ngồi dậy, lặng lẽ đi nhanh tới cạnh cửa, khẽ đẩy cánh cửa phòng vốn không khép hoàn toàn, tạo thành một khe hở đủ để nhìn.
Cậu thấy một bóng người đứng trước phòng người hầu dành cho Lugano, chậm rãi đi ra ngoài.
Đó là Lugano mặc áo sơ mi bằng vải đay, hai mắt hắn mở to nhưng không có tiêu cự, trống rỗng một khác khác thường, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Lugano đi về phía cửa phòng như người mộng du.