Tiếng khóc xen lẫn tiếng gào thét của Julian quanh quẩn bên trong gian phòng ngập ánh trăng, Jenna lẳng lặng đứng ở cửa, không dám bước lên phía trước nửa bước.
Cô sợ sau khi mình bước chân vào bên trong thì phát hiện ra đây không phải là một cơn ác mộng mà là hiện thực.
Qua một hồi lâu, Jenna nhắm mắt lại, cắn răng bước vào căn phòng vốn là phòng ngủ của Julian, đồng thời là phòng khách, phòng bếp, phòng ăn của cả nhà.
Cô ngồi xổm bên cạnh anh trai, không ngăn hắn gào khóc, cũng không dám đụng vào người anh trai đang hoảng sợ, chỉ dịu dàng nói: "Khoản nợ của chúng ta không còn nhiều nữa, bây giờ có mất việc thì vẫn có thể tìm một công việc khác, anh không cần phải sốt ruốt... Anh có nền tảng, có kỹ thuật, chắc chắn sẽ có ông chủ khác sẵn sàng thuê anh. Điều mẹ muốn nhìn thấy là em và anh có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải cứ tự trách bản thân như thế này."
Jenna lặp đi lặp lại những lời này, cứ như vậy cho đến khi cả người Julian vốn đã bị suy sụp tinh thần quá mức, dần mềm nhũn ra, tựa vào vách tường bên cạnh cửa sổ, ngủ thiếp đi.
Cuối cùng hắn cũng im lặng.
Thấy biểu cảm trên mặt anh trai mình dần được thả lỏng, không còn hoảng sợ, đau khổ nữa, Jenna mới lẳng lặng thở hắt ra một hơi, nước mắt không tiếng động chảy ra, không ngừng nhỏ thành giọt xuống đất. Lặng lẽ khóc một lúc lâu sau, cô mới đứng dậy, đi đến bên giường của Julian, ôm chăn đến, nhẹ nhàng đắp lên người anh trai đang tựa vào vách tường mà ngủ say.
Làm xong hết những việc này, cô mới lê bước chân, đi vào gian phòng bên trong, đó là phòng ngủ của cô và mẹ cô, Elodie.
Jenna nằm xuống giường, hai mắt trống rỗng mở to, ngơ ngác nhìn trần nhà mờ tối, có chút ánh trăng hắt vào bên trong phòng.
Trong đầu cô không ngừng nhớ đến những lời mà mẹ cô từng nói kia, nhưng giờ đây cô đã không có cách nào tự thuyết phục bản thân nữa.
Có lẽ, trừ bỏ một số rất ít người may mắn, thì đối với đa số những người còn lại, bóng tối mới là phần chính của cuộc đời, mà ánh sáng cũng chỉ thỉnh thoảng tô điểm cho cuộc sống của bọn họ.
Jenna đột nhiên túm lấy gối đầu, úp nó lên mặt mình, thân thể xuất hiện đủ loại phản ứng khác nhau khi khóc nức nở.
Vì sao, vì sao cuộc sống của mẹ con cô lại chỉ có bóng tối, không có chút ánh sáng nào? Đến khi nào mặt trời mới lại xuất hiện? Không biết khóc bao lâu, Jenna nặng nề dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, cô giật mình tỉnh dậy bởi tiếng động từ bên ngoài phòng.
Cô xoay người ngồi dây, xoa xoa đôi mắt đã sưng lên vì khóc, rồi vội vã đi ra ngoài phòng. Đập vào mắt cô là Julian đang đứng nướng bánh mì.
Anh ta đã không còn suy sụp tinh thần và thất thường như tối hôm qua nữa, chỉ chuyên tâm vào việc mà mình đang làm.
Jenna hơi mấp máy môi vài giây, cuối cùng cũng nói ra câu chào hỏi thường ngày: "Anh dậy sớm vậy?"
Dáng vẻ của Julian lộ rõ vẻ hơi chậm chạp, đáp lại: "Hôm qua không ăn tối nên bị đói tỉnh. Em đợi thêm một lát nhé, bánh mì sắp nướng xong rồi."
Thấy trạng thái của anh trai như vậy, Jenna không chỉ không thả lỏng, ngược lại càng thêm lo lắng hơn.
Nếu như Julian vẫn suy sụp tinh thần, không ngừng gào khóc như đêm hôm qua, tuy cô sẽ cảm thấy khó chịu, áp lực và tuyệt vọng nhưng cô sẽ không sợ hãi.
Cô sẽ dùng đủ mọi cách để cưỡng chế anh trai đi gặp Flanka, nhờ cô ấy nhanh chóng tìm 'Bác sĩ tâm lý' đến để điều trị cho hắn.
Mà hiện tại, cô không xác định được Julian là thật sự bình tĩnh lại, hay chỉ có bề ngoài nhìn như bình thường thôi.
Nếu vấn đề không được giải quyết triệt để, vẫn còn đọng lại trong lòng, đợi đến khi nó lại bùng phát thì thực sự có thể trở thành một kích trí mạng!
Jenna rất sợ mình vừa mới ăn xong bữa sáng, đã thấy anh trai thừa dịp mình không chú ý một cái mà nhảy lầu tự sát.
Cô cẩn thận quan sát Julian một lúc, cảm giác anh trai quả thật không có xuất hiện triệu chứng rối loạn phân ly do suy sụp quá mức, nhưng tinh thần của hắn vẫn chưa thực sự khôi phục lại bình thường.
Lúc Julian tự mình làm bữa sáng, tuy động tác tay chân lanh lẹ, không có vấn đề gì nhưng lúc dùng ngôn ngữ để trao đổi sẽ xuất hiện tình trạng trì trệ, cứng nhắc, trạng thái phản ứng chậm chạp hơn rất nhiều.
Điều này làm cho Jenna càng tin rằng anh trai cô đã nén tất cả đau đớn đến suy sụp xuống đáy lòng, bao gồm cả tâm trí và linh hồn của hắn.
Phù... Jenna thở hắt ra một hơi, cô vẫn nên tìm một 'Bác sĩ tâm lý' thực sự đến điều trị cho anh ấy. Sương mù lại nổi lên trước mắt Jenna.
Không lâu sau, Julian đã nướng xong bánh mì và đi tới chỗ mấy người bán hàng rong ở bên đường để mua một bình sữa tươi.
Jenna vừa ăn bữa sáng mà cô đã không còn cảm nhận được mùi vị nữa, vừa làm như thản nhiên nhìn anh trai, nói: "Hôm qua em bị mất ngủ, cảm giác vô cùng áp lực, muốn đi khám bác sĩ tâm lý, anh cũng giống như em, chúng ta đi cùng nhau chứ?"
Hai giây sau, Julian mới đáp lại: "Anh phải đi tìm việc."
Một cỗ bi ai lại một lần nữa cuồn cuộn trong lòng Jenna. Anh trai cô thậm chí còn không nghi ngờ đến chuyện đi khám 'Bác sĩ tâm lý'.
Người dân sống ở khu vực này, ngay cả việc đi đến phòng khám để gặp bác sĩ khám bệnh, bọn họ không muốn đi chứ đừng nói đến việc cảm thấy tinh thần không tốt mà đi khám 'Bác sĩ tâm lý'.
Mà đa số người nơi đây còn không biết có một công việc gọi là 'Bác sĩ tâm lý', càng không bao giờ chú ý đến việc mình có vấn đề tâm lý hay không.
Jenna nghĩ đến việc có thể hẹn trước 'Bác sĩ tâm lý' thực sự, nên cũng không ép buộc nữa, cô suy nghĩ môt chút, sau đó dùng giọng điệu khích lệ nói: "Em cảm thấy lần này chắc chắn anh sẽ tìm được một người chủ tốt, ba ngày năm ngày không tìm được việc cũng rất bình thường, cũng có thể phải mất một đến hai tuần, thậm chí là một đến hai tháng.
Đến lúc đó, hai người chúng ta đều có thu nhập, có lẽ trong năm nay là có thể trả hết số nợ còn lại, chứ nếu chỉ dựa vào một mình em thì khẳng định không thể gánh nổi rồi, thu nhập của ca sĩ ngầm cũng không phải là ổn định, không biết khi nào khán giả không còn yêu thích mình nữa."
Đầu tiên, Jenna giảm áp lực của anh trai để tránh việc hắn vốn đã bị kích thích lại có thể càng suy sụp hơn nếu như không thể tìm được công việc khác trong một khoảng thời gian ngắn.
Mặt khác, cô cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của hắn, nói rằng nếu chỉ có mình em gái gánh thì gánh không nổi, làm cho hắn cảm thấy bản thân vẫn có ích.
Cô muốn dựa vào trách nhiệm để kéo lại ý chí sống sót của hắn, tránh việc hắn đột nhiên nghĩ quẩn tự sát.
Ngày hôm qua Jenna chưa từng cân nhắc đến chi tiết này, hôm nay cô bất giác nghĩ đến vấn đề tương tự.
Sau khi giúp Julian ổn định lại trạng thái tinh thần, cô nhìn theo bóng lưng anh trai đi tới dãy nhà xưởng ở Khu Vườn bách thảo để tìm kiếm công việc.
Jenna nghỉ ngơi thêm một lúc rồi kéo thân thể vẫn còn hơi mệt mỏi rời khỏi ố 17 phố Pasteur, đi về hướng phố Saint Gers cách đó không xa.
Cô tính toán sẽ đi bộ với tốc độ chậm như thế này tới phố White Coat thì cũng đến giờ Flanka rời giường, cô sẽ nhờ cô ấy hẹn một 'Bác sĩ tâm lý' thực sự.
Lúc ngẩn ngơ đi qua một ngã tư đường, ánh mắt trống rỗng của Jenna chợt đảo qua, thấy tin đăng trên trang nhất của một tờ báo nọ nằm ở sạp báo bên cạnh: "Nghị viên quốc hội Hugues Artois nhấn mạnh việc quan trọng bây giờ là xử lý hậu quả sau vụ nổ nhà máy hóa chất Goodwell."
Jenna bị dòng chữ này hấp dẫn, cô theo bản năng đi tới trước sạp báo, cầm tờ báo kia lên, nhanh chóng xem tin bên dưới.
"Tân nghị viên quốc hội Hugues Artois cho rằng không thể để các chủ nhà xưởng bị người gièm pha, vu khống chỉ bởi một vụ tai nạn ngoài ý muốn được, cũng không thể để cho các chủ nhà xưởng, những người đã tạo ra rất nhiều cơ hội việc làm cho nhân dân và đóng góp rất nhiều thuế cho quốc gia rơi vào tình trạng không thể vực dậy nổi khi gặp phải sự cố mà phải tuyên bố phá sản.
Điều này sẽ khiến cho rất nhiều nhà xưởng phải đóng cửa, hàng nghìn người lao động mất việc làm, dẫn đến hàng loạt cuộc biểu tình bạo động.
Hugues Artois tỏ vẻ hắn sẽ không quên những người đã chết và bị thương trong vụ nổ nhà máy hóa chất, đồng thời hắn sẽ tìm cách thành lập một quỹ công ích giúp giảm một phần gánh nặng bồi thường sự cố cho các chủ thuê, để cho các nhà xưởng có thể tiếp tục vận hành, để cho những người có trách nhiệm trong các vụ tại nạn ngoài ý muốn phải cố gắng tạo ra thật nhiều việc làm và đóng thuế để chuộc tội.
Ông còn tỏ vẻ sẽ đưa vấn đề này vào chương trình nghị sự ở quốc hội, nhằm tạo một môi trường phát triển thật tốt cho các xí nghiệp, điều này bao gồm việc dễ dàng sa thải những công nhân viên chức không đủ tiêu chuẩn và hợp thức hóa vấn đề bồi thường tai nạn..."
Đọc xong mẩu tin tức này, hai đầu vai Jenna chợt run lên. Cô đột nhiên bật cười, cười đến mức thân thể không ngừng run rẩy. Qua một hồi lâu, cô buông tờ báo ra, tiếp tục đi về phía trước.
Bất giác, Jenna đã đi tới phố Saint Gers, tới trước nhà máy hóa chất Goodwell đã gần như biến thành một đống phế liệu. Nhìn những thùng kim loại khổng lồ đã bị phá hủy đến mức không còn nhìn ra hình dáng ban đầu, trong lòng cô lại một lần nữa nhớ đến mẹ mình. Mỗi lần bà đi qua đây đều nhìn thấy vật mang tính biểu tượng của nhà máy này.
Vài phút sau, bên trong đôi mắt mơ hồ của Jenna chợt phản chiếu ra một khuôn mặt xa lạ lại hơi quen thuộc.
Đó là một người phụ nữ mặc một bộ váy dài kiểu cũ kỹ, cô ta nói với Jenna: "Mau, mau đi tới đường lớn khu chợ, nghị viên quốc hội sắp mở tiệc an ủi, mời tất cả chúng ta tới tham dự, nói không chừng còn có thể giành được cái gì đó!"
"Tiệc an ủi sao?" Jenna ngơ ngác hỏi lại. Người phụ nữ kia nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy! Chẳng phải mẹ cô cũng bị thương trong vụ nổ kia sao? Cô không nhớ rõ sao, chúng ta từng gặp nhau trong bệnh viện mà? Ba mươi phút trước, nghị viên kia có đến bệnh viện và sau đó tuyên bố sẽ tổ chức tiệc an ủi!"
"Hugues Artois sao?" Jenna lẩm bẩm theo bản năng.
"Đúng vậy, đúng là cái tên đó."
Người phụ nữ kia nắm chặt cánh tay Jenna vẫn còn đang ngơ ngác, kéo cô đi chạy về hướng văn phòng nghị viên quốc hội tọa lạc trên đường lớn khu chợ.
Hơn nửa giờ sau, hai người đứng trước tòa nhà bốn tầng được sơn màu nâu vàng kia.
Lúc này đã có không ít người đang đứng xếp hàng chờ qua cửa kiểm tra, lần lượt vào sảnh lớn tòa nhà, nhìn kiểu cách ăn mặc của bọn họ, rõ ràng đều thuộc tầng lớp bần dân.
Hôm nay Jenna mặc một chiếc váy dài màu xanh xám đơn giản, tóc dài tự nhiên thả xõa, khuôn mặt cũng chưa hề trang điểm. Cô đứng vào cuối hàng, từng bước một nhích lên phía trước.
Gần mười lăm phút sau, cuối cùng cũng đến lượt cô. Một người phụ nữ mặc đồng phục màu xanh sẫm bắt đầu kiểm tra từ đầu đến chân cô, bao gồm cả bên trong giày.
Sau khi xác nhận cô không mang theo vật dụng nguy hiểm nào, mới cho cô vào đăng ký, chứng minh thân phận, rồi mới được vào sảnh lớn đang tổ chức tiệc.
Tại phòng 207, khách sạn Kim Kê.
Lumen nhìn Flanka xuất hiện ở cửa thì không khỏi ngạc nhiên: "Hôm nay cô cũng dậy sớm vậy sao."
Flanka đã thay một bộ quần áo khác nhưng vẫn là một chiếc áo sơ mi kiểu dáng nữ tính, quần bò màu nhat và đi một đôi giày màu đỏ. Cô 'à' một tiếng, nói: "Đây chẳng phải do tôi lo lắng hay sao? Tôi sợ cậu và Jenna ngoài mặt thì đồng ý với tôi nhưng quay đầu lại đi ám sát tên thư ký nghị viên Rhone kia."
"Ở trong lòng cô, tôi là người lỗ mãng như vậy sao?" Lumen hỏi ngược lại.
"Đúng vậy." Flanka dứt khoát trả lời, không chút do dự. Cô thậm chí còn muốn thêm một tự 'nhất' ở đằng sau để hình dung đối phương, nhưng sau khi nhớ lại trước kia mình từng biết một 'người dân nổi giận' ở một thị trấn nhỏ gần bờ biển thì lại cảm thấy Lumen không thể hơn kẻ đó được.
Cô thở phào nhẹ nhõm nói: "Cậu đã không còn kích động như vậy thì Jenna chắc hẳn cũng không có vấn đề gì, tôi chuẩn bị đi gặp cô ấy đây, để xem trong nhà cô ấy có cần giúp đỡ gì không."
Flank vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ dưới lên trên rồi chạy thẳng về hướng này. Lumen và Flanka đang đứng ở trước cửa đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, thấy Jenna mặc một chiếc váy dài màu xanh xám, tóc tai rối bời, vừa chạy vừa khóc nức nở: "Anh trai tôi, anh trai tôi điên rồi! Anh ấy bị điên rồi."