Chương 10: Sinh vật quái dị

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 07:57:38

Gần như cùng lúc đó, tóc gáy của Lumen dựng lên, sống lưng rét run, cậu có dự cảm nguy hiểm ập đến. Cậu theo bản năng rút 'Thủy ngân đọa lạc' cất ở bên hông ra, chuẩn bị kéo mảnh vải đen quấn trên mặt bất cứ lúc nào. Bóng người nửa trong suốt với mái tóc màu xanh biếc xen lẫn lá cây che khuất những bộ phận trọng yếu kia trôi nổi giữa không trung, đánh giá phòng Lumen, đôi mắt màu xanh biếc khi thì mơ màng khi thì mang theo ý cười lúc lại mang cái nhìn thâm thúy như một vòng xoáy, làm cho linh hồn người ta không nhịn được muốn sa vào trong đó. Cùng lúc đó, Lumen bị một loại kích thích vừa quen thuộc vừa xa lạ nào đó tàn sát bừa bãi trong đầu óc, nó đảo loạn gần như toàn bộ suy nghĩ trong đầu, mặt khác, cảm giác sợ hãi không thể kiểm soát được tràn lên, giống như một con côn trùng đang bay bị rơi vào lưới của con nhện. Cậu giảm tốc độ khiêu vũ, chuẩn bị dừng bất cứ lúc nào. Bóng người phụ nữ nửa trong suốt kia để lộ ra vẻ nóng lòng muốn xem nhưng theo bản năng lại cảm thấy có gì đó không ổn mà kháng cự không tới gần Lumen. Nó khi thì lùi về phía sau tấm rèm, khi thì ló người ra, cuối cùng cũng không làm gì cả. Đợi cho đến khi Lumen nhảy xong 'Vũ điệu chiêu nhiếp', cậu lập tức nghe thấy từng âm thanh thật nhỏ và yếu ớt truyền vào tai mình, gần như ở phòng bên cạnh, những sinh vật quái dị trôi nổi trong phòng lần lượt biến mất. Sinh vật cuối cùng rời đi chính là bóng người phụ nữ có mái tóc dài màu xanh biếc xen lẫn lá cây bao vây lấy thân thể kia, nó vừa khó hiểu vừa không muốn rời đi. Lumen thở một hơi nhẹ nhõm, cậu nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe những âm thanh ồn ào trong cơ thể. Có câu không nghe rõ lắm, có câu lại nghe thấy rất rõ ràng. Một lúc lâu sau, Lumen mở hai mắt ra, nhìn về phía tấm rèm rách nát che kín cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Sinh vật vừa rồi là cái gì?" Trực giác của cậu nói cho cậu biết bóng người phụ nữ nửa trong suốt kia cường đại hơn rất nhiều so với những sinh vật quái dị khác bị cậu chiêu nhiếp đến, không phải là thứ mà người phi phàm ở cấp độ như cậu có thể đối phó được. Nếu không cho dù ô nhiễm bị phong ấn trong ngực và đồ án màu xanh đen kia không bị kích phát cũng có thể khiến cho đám linh hồn sinh vật kia theo bản năng không dám đến gần cậu. Lumen nghi ngờ mình đã gặp phải thứ nằm ngoài dự liệu. Điều này làm cho cậu phải đặt ra câu hỏi: "Rốt cuộc những 'Vũ đạo gia' khác làm thế nào để sống sót được?" Ban đầu cậu đã xác nhận khu vực này không quá nguy hiểm mới dám nhảy 'Vũ điệu chiêu nhiếp', kết quả suýt chút nữa xảy ra chuyện, vậy các 'Vũ công' khác dựa vao cái gì để tránh được những nguy hiểm như thế này? "Có phải vì 'ban ân' này do mình đánh cắp mà có được nên bị khuyết thiếu kiến thức thần bí học, hay là các 'Vũ đạo gia' khác cũng chỉ có thể chiêu nhiếp được những sinh vật quái dị giống như thế, hơn nữa, 'Vũ điệu chiêu nhiếp' đến từ sự tồn tại bí ẩn, ở những tình huống bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì?" Lumen càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề có thể là ở mình. Cậu cho rằng bởi vì ô nhiễm trong cơ thể mình quá cao, cho dù bị phong ấn nhưng vẫn có thể khiến cậu thỉnh thoảng chiêu nhiếp được những thứ vừa kỳ quái vừa nguy hiểm. "May mắn, ô nhiễm cũng là một loại bảo hộ..." Lumen thở hắt ra một hơi, cậu cất 'Thủy ngân đọa lạc' đi lại thắp chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn lên, ngồi vào trước bàn gỗ, lật xem cuốn sổ ghi chép của Aurore. Đọc ghi chép thần bí học từ sau ra trước là một việc vô cùng đau đầu, khiến cho người khuyết thiếu kiến thức như cậu thường xuyên cảm thấy mình là một kẻ thất học, vì vậy cậu không thể không lấy ghi chép sớm nhất của Aurore ra để bù vào những ký hiệu tượng trưng và ý nghĩa thần bí học tương ứng. Nhưng Lumen lại không có cách nào tĩnh tâm đọc từ sau ra trước, cậu cho rằng bên trong ghi chép vu thuật của Aurore có cất giấu tin tức quan trọng nào đó, khẳng định nó phỉa nằm ở trong nội dung gần nhất khoảng một đến hai năm trước, đó là thời điểm làng Cordouan bắt đầu xuất hiện bất thường và thời điểm những người chăn cừu bắt đầu 'đi săn'. Sau gần hai giờ chiến đấu với kiến thức gọi là 'Thuật tia chớp', Lumen chính thức tuyên bố thất bại và quyết định sẽ tiếp tục vào đêm mai. Cậu tắm rửa đơn giản rồi nằm xuống giường. Trong đầu nghĩ đến sinh vật quái dị mà vừa rồi mình chiêu nhiếp tới, Lumen lại lo lắng đặt 'Thủy ngân đọa lạc' cạnh gối đầu, đề phòng tai nạn chưa xảy ra. Trước khi rời khỏi làng Cordouan, cậu đã kiểm tra con dao tà dị có chuôi màu đen bạc này, xác nhận vận mệnh mà nó trao đổi với con quái vật lửa là 'Gánh chịu đau khổ vì lửa'. Trời dần về đêm nhưng Loạn phố lại chưa từng có một giây bình yên, tiếng ca hát, tiếng la hét, tiếng chửi mắng, tiếng đánh nhau, truy đuổi, tiếng ho khan, tiếng khóc, tiếng vận động kịch liệt xen lẫn vào nhau như một bản giao hưởng của ban đêm. Lumen đã quen với tiếng ồn ở đây, thậm chí cậu còn cảm thấy những điều này làm cho cậu có cảm giác mình đang sống trên đời. Cậu bất giác ngủ thiếp đi. Sáu giờ sáng, tiếng chuông ở giáo đường ở phía xa xa vang lên, giống như ở làng Cordouan Lumen tỉnh dậy đúng giờ nhưng không muốn mở to mắt Vài phút sau, cậu xoay người ngồi dậy, cầm 'Thủy ngân đọa lạc' lên nhét lại bên hông. Đêm qua cậu chỉ có một giấc mơ hỗn loạn, không có gì đặc biệt xảy ra cả. "Là do mình suy nghĩ quá nhiều sao?" Lumen thì thầm nói. Cậu mở cửa phòng, đi tới phòng tắm gần nhất, nương theo ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu qua gương. So với cùng thời điểm của ngày hôm qua, cậu không thay đổi gì cả. Màu tóc nhuộm và phần tóc dài ra sẽ không thay đổi theo trạng thái của cơ thể cậu. Lumen cúi đầu, bắt đầu đánh răng. Trong lúc đánh răng, cậu liếc nhìn thấy Charlie đang đi đến gần. "Không phải anh ở tầng 5 sao?" Lumen phun một ngụm nước súc miệng ra, nghiêng đầu hỏi Charlie. Charlie đã thay một chiếc áo sơ mi trắng bị ố vàng, cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, hắn ngáp dài một cái, nói: "Cậu tin được không? Đám người trên kia đều rời giường lúc 6 giờ, phòng tắm tầng 5 chật ních người rồi!" Sau đó, hắn mỉm cười nói: "Tôi vẫn thích phòng tắm ở tầng 2 nhất, cậu biết vì sao không? Sạch sẽ!" "Tên khốn Laurent kia có ánh mắt rất cao, tuy hắn chẳng biết giúp đỡ mẹ hắn, nhưng hắn có một ưu điểm là rất thích sạch sẽ, chỉ cần hắn ở nhà là mỗi ngày đều sẽ quét tước phòng, thuận tiện đánh rửa sạch phòng tắm, ha ha, có phải do bồn cầu bẩn nên hắn không ị ra được hay không thế?" Hóa ra là do kẻ đó quét tước... Lumen nhất thời cảm thấy ngoài ý muốn. Ấn tượng về thanh niên trẻ tên Laurent kia là lạnh lùng, ngạo mạn, ăn mặc bảnh bao, tự cao, không thông cảm với hoàn cảnh của mẹ mình, hoàn toàn không giống một người có thể dọn dẹp phòng tắm. Lúc trước Lumen còn tưởng rằng khách ở tầng 2 không chịu được sự keo kiệt của chủ khách sạn, cho nên họ đã tự quét tước khu vực thường xuyên sử dụng. Thấy Charlie mệt mỏi như cả đêm không ngủ, Lumen cười hỏi: "Tối qua anh đi phố Wall à?" Phố Wall là khu đèn đỏ nổi tiếng Trier. "Tôi đâu có đủ tiền đi phố Wall? Nhưng tương lai tôi chắc chắn sẽ đi một lần!" Charlie nghiến răng nghiến lợi nói: "10 giờ tối hôm qua tôi mới quay trở về khách sạn, sau đó xuống quán rượu dưới tầng hầm uống rượu với đám kia tới 12 giờ, nửa đêm còn mơ, ha ha, mơ một giấc mộng đẹp, Charles, tên của tôi và tên của cậu giống nhau, nhưng khẩu âm khác nhau, cậu có tưởng tượng được không, trong mộng hạnh phúc khoái hoạt bao niêu thì lúc tỉnh dậy mất mát bấy nhiêu, a a a..." "Trống rỗng?" Lumen hỗ trợ suy nghĩ từ ngữ giúp hắn ta. "Đúng, đúng vậy!" Charlie đi đến trước bồn cầu, cởi thắt lưng ra. Đôi mắt vốn không lớn lắm của hắn nheo lại tỏ vẻ thoải mái. Lumen giơ tay bịt mũi, cười nhạo nói: "Anh gặp mộng xuân sao?" Charlie rùng mình một cái, tay phải run rẩy, hắc hắc cười: "Đó là giấc mộng chân thật nhất mà tôi từng mơ, cô gái trong giấc mơ đẹp hơn bất kỳ cô gái nào ở phố Wall, cô ấy dịu dàng và nhiệt tình như vậy khiến tôi không muốn tỉnh lại." "Rõ ràng, ngươi chống đỡ không được lâu, tỉnh lại đúng lúc là may đấy." Lumen trêu chọc hắn. Charlie không phản bác lại, còn nghiêm túc nói: "Tôi còn dự định sau khi nhận được tiền lương, tôi sẽ đến phố Nightingale ở gần đó vào ngày chủ nhật không phải làm việc, ở đó có mấy vũ trường, có thể tìm được một con mèo nhỏ rẻ tiền, đồng nghiệp của tôi nói rằng ở đó, chỉ cần bỏ ra 52 cope là có thể kiếm được một 'phần thưởng' (Con mèo nhỏ là cách chơi chữ của người Pháp, có hai ý nghĩa là chỉ gái mại dâm hoặc chỉ cơ quan sinh dục của nữ.). "Nhưng hiện tại, tôi không có hứng thú nữa." Nói tới đây, hắn đột nhiên hưng phấn, nhỏ giọng nói với Lumen: "Cậu biết không? Một vị khách giàu có đang ở trong khách sạn này có thái độ rất tốt đối với tôi, còn đích thân tặng cơm cho tôi, sửa sang lại phòng giúp tôi." "Là nam sao?" Lumen cố ý hỏi như vậy. Charlie nhanh chóng lắc đầu: "Không, là một quý bà, tôi nghi ngờ bà ấy nhìn trúng tôi, tôi đang do dự, nếu bà ấy thật sự có yêu cầu như vậy, tôi có nên tư bỏ nguyên tắc của mình không, cậu biết đấy, loại chuyện này rất phổ biến ở Trier, tôi có thể nhận được hũ vàng đầu tiên từ chỗ bà ấy, rất nhanh thôi, tôi sẽ có khách sạn riêng của mình." "Tôi tưởng anh sẽ không do dự chứ." Tuy mới quen biết hơn hai ngày nhưng Lumen tin rằng điểm mấu chốt đạo đức của Charlie có thể thay đổi rất linh hoạt. Charlie thở dài, buồn rầu nói: "Bà ấy đã hơn năm mươi tuổi rồi." Lumen 'à' một tiếng thật dài, lại dùng vẻ mặt để thể hiện điều lời muốn nói. Cậu từ biệt Charlie, trở về phòng để thay áo khoác, quần dài phù hợp với phong cách ở phố Chaos, rồi xuống phố tiêu 6 Cope mua một cái bánh hẹ, và dùng một Ricks để mua nửa lít rượu táo chua, ngồi ở một góc sáng sủa bên đường, nhàn nhã ăn sáng. Bóng của những ngôi nhà hai bên đường phủ lên người cậu, cậu vừa nhấm nháp vị thơm của hẹ vị ngọt của bột mì, vừa quan sát những người bán hàng rong đang rao hàng, những người phụ nữ đi mua thức ăn, dân lao động hối hả đi làm, những đứa trẻ đang nhặt nhạnh rác rưởi trên mặt đất và rào chắn trong con hẻm nhỏ cách đó không xa. Mãi cho đến 9 giờ sáng, Lumen mới đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, đi trở về 'Khách sạn Kim Kê', lên tầng 3 và gõ cửa phòng số 5. Người buôn bán tin tức Anthony Reid sống ở đây. Sau một hồi gõ cửa, mọt giọng nam trầm ổn mang theo khẩu âm của người phía tây biển trung hải truyền ra: "Mời vào." Lumen nâng tay, đẩy cửa mà vào, mùi bạc hà hơi gay mũi từ trong phòng xộc vào khoang mũi cậu, thứ này dường như dùng để xua đuổi côn trùng. Ngay sau đó, cậu nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi bên cạnh giường. Người đàn ông này mặc một bộ quần áo quân nhân màu xanh biếc cùng màu, chân đi giày da không buộc dây, tóc cạo ngắn, chỉ để lại một lớp mỏng. Hắn đã không còn khí chất linh hoạt lão luyện của một quân nhân xuất ngũ nữa, mép tóc màu vàng nhạt hớt về phía sau không ít, vầng trán rộng, khuôn mặt dường như đã mập ra, râu cạo sạch sẽ, làn da có cảm giác hơi nhờn, lỗ chân lông to, một số như bị nhét đầy mấy hạt nhỏ màu đen, dáng vẻ chân chất. Anthony Reid nghiêng đầu nhìn về phía Lumen, bên trong đôi mắt màu rám nắng phản chiếu ra thân ảnh của đối phương. Không biết vì sao, Lumen đột nhiên lại có cảm giác bất an rất kỳ quái.