"Omi Bella."
Giọng nói hùng hậu trùng trùng điệp điệp của Termiporus vang lên bên tai Lumen, hắn đang lặp lại lời nói của Lugano.
"Anh từng nghe qua sao?" Lumen không ngờ rằng một cái tên mà mình không hề có cảm giác gì như thế lại có thể khiến cho Termiporus im lặng đã lâu phải mở miệng nói chuyện.
"Không có, trước đó tôi chưa từng nghe thấy." Lugano tưởng chủ thuê đang hỏi mình.
Termiporus lại tiếp tục im lặng, không trả lời.
Xem ra tên thật của đứa con của thần đúng là có chút vấn đề... Hơn nữa nghe có vẻ là tên phụ nữ, cũng đúng, con đường 'Ác ôn' đi đến danh sách 5 'Nữ yêu' sẽ biến thành phụ nữa, danh sách 0 của con đường 'Đại địa' là 'Đại Địa Mẫu Thần' cũng chỉ giới tính nữ một cách cực kỳ rõ ràng, hơn nữa, bản thân 'Mẫu Thân Vĩ Đại' cũng là phụ nữ thì việc đứa con của thần là nữ là chuyện cực kỳ hợp lý... Lumen liếc mắt nhìn Lugano một cái, mỉm cười, nói: "Trước đó chưa từng nghe thấy là chuyện tốt, nếu không một ngày nào đó anh sẽ trở thành cái gọi là mẹ của đứa con của thần."
Nói xong, Lumen liếc nhìn Ludwig không biết từ khi nào đã chạy ra ban công của phòng khách, thì cũng thong dong mà nhàn nhã đi về phía đó.
Cậu theo tầm mắt của Ludwig, nhìn ra hướng boong tàu phía xa xa, vừa lúc thấy đám người thuyền trưởng Pedro đang kiểm tra thi thể của linh mục Monseratte.
Lumen suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi: "Có thể ăn không?"
Ý của cậu là, có thể ăn được thi thể của linh mục Monseratte không?
Cậu chỉ không muốn chiếm giữ vật phẩm của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần', bao gồm cả đặc đỉnh phi phàm phân tách từ thi thể của linh mục Monseratte, chứ không hứa hẹn giữ thi thể nguyên vẹn.
Một trận chiến khốc liệt khiến cho thi thể bị tổn hại là chuyện rất bình thường!
Ludwig lắc đầu, nói: "Bây giờ thì chưa thể."
"Được." Lumen tiếc nuối thu hồi tầm mắt.
Như vậy cậu sẽ không thể biết được vì sao linh mục Monseratte lại có mối liên hệ chặt chẽ như vậy với đứa con của thần vô hình kia, thậm chí trong bụng còn mọc ra một đoạn cuống rốn, cũng không thể xác nhận tên Primpino trước đó có phải là kết quả của luyện chế con người của linh mục Monseratte hay không.
Thật ra cậu cũng nhìn ra được, linh mục Monseratte bị ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, chỉ là không ngờ mức độ nghiêm trọng tiệm cận với 'Mad woman'.
Đương nhiên chắc chắn không thể bằng thi thể của 'Mad woman' được, ngay cả Ludwig còn chê bẩn thỉu.
Về phần 'Thông linh', căn cứ vào những kiến thức mà Lumen biết thì linh hồn bị 'Thuật đuổi hồn' xua đuổi sẽ không thể triệu hồi trong một khoảng thời gian nhất định, cũng không thể trao đổi được, mà qua khoảng thời gian nhất định đó thì 'Thông linh' đã không còn giá trị.
Quay trở lại phòng khách, Lumen ngồi xuống ghế bành, bỏ áo ghi lê màu đen và cởi cúc áo sơ mi bằng vải đay, nói với Lugano: "Trị thương cho tôi đi."
Lugano nhìn các vết thương chỉ được băng bó đơn giản, nhiều chỗ còn rỉ máu đỏ tươi, kinh ngạc nói: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Anh cho là linh mục Monseratte dễ giải quyết sao? Không liều mạng bị thương, nói không chừng người chết là tôi đấy." Lumen buồn cười trả lời.
Lugano theo bản năng cãi lại: "Ý của tôi không phải như vậy, tôi nói là, cậu bị thương nghiêm trọng như vậy mà quần áo đều không ảnh hưởng chút nào sao?"
"Đương nhiên tôi phải thay xong rồi mới quay trở về rồi." Lumen nhịn đau, thản nhiên đáp lại.
Bên trong 'Túi lữ hành' của cậu có chứa cả tá áo sơ mi, ghi lê và quần, chỉ là áo ghi lê được chia làm vài loại màu sắc, cũng có vài cái là màu đen.
Vấn đề duy nhất là chiếc mũ rơm màu vàng kim đã bị thiêu thành tro ở trong vụ nổ kia.
Chẳng qua, đây cũng chẳng tính là chuyện gì to tát đối với nhà thám hiểm lớn Louis Berry, trước khi rời khỏi cảng Falin, cậu cũng đã có ý mua dự phòng vài cái.
Đây là ưu điểm của 'Túi lữ hành', nếu không thì bao nhiêu rương hành lý mới đủ để cất nhiều đồ vô dụng như vậy chứ?
Lugano không dám hỏi lại, nghiêm túc xử lý vết thương cho chủ thuê.
Vốn dĩ hắn định dùng dao phẫu thuật để cắt bớt phần da thịt bị cháy xém rồi mới điều trị, như thế mới đạt được hiệu quả tốt nhất nhưng lại bị Lumen ngăn lại, chỉ yếu cầu hắn giảm đau và xử lý đơn giản nhất là được
Lumen không muốn chịu đựng một cuộc giải phẫu không thuốc tê trong khi cơ thể của cậu có thể khôi phục lại nguyên trạng vào sáu giờ sáng ngày hôm sau.
Sau khi đau đớn và thương thế đều đã được khống chế, có chuyển biến tốt, Lumen quay trở về phòng, trải giấy viết thư để báo cáo với cô 'Ma thuật sư' về chuyện của linh mục Monseratte và tên thật của đứa con của thần.
Cậu vẫn luôn coi trọng những loại chuyện liên quan đến Tà thần như thứ gọi là đứa con của thần này, và cho rằng phải báo cáo chuyện cho cấp trên xử lý.
Nếu không phải ngài K không có tín sứ, thì cậu cũng gửi một bản sao qua cho đối phương, chỉ cần sửa vài câu, để cho vị thần sử của 'Hội Cực quang' cũng biết chuyện này, về phần sau đó làm gì và nên làm như thế nào, đây đã không phải là chuyện mà một thành viên bình thường, lá bài Ẩn phụ Minor Arcana cần quan tâm.
Hơn nữa, cậu cũng coi như đã nhìn ra, lập trường của 'Hội Tarot' và 'Hội Cực quang' đối với chuyện Tà thần, đặc biệt là Tà thần bên ngoài thâm nhập qua lớp lá chắn, là tương đối nhất trí, cậu cho dù là lá bài ẩn phụ Minor Arcana của 'Hội Tarot' hay là thành viên chính thức của 'Hội Cực quang', thì đều phải có trách nhiệm đối với vấn đề này.
Gần mười phút sau, Lumen đã viết tất cả mọi chuyện mà mình đã trải qua lên giấy viết thư, bao gồm của phản ứng của Termiporus.
Sau đó, cậu triệu hồi vị tín sứ 'Con rối' kia.
Sau khi cãi nhau một trận với Ludwig khi đối phương lò dò tới gần, tín sứ 'Con rối' luôn đến và đi vội vàng, rất ít khi dừng lại, nói thêm vài câu.
Trong một căn phòng ngủ sạch sẽ thoáng đãng tại Backlund, vương quốc Ruen.
Cô 'Ma thuật sư' đang chìm đắm trong giấc ngủ say, đột nhiên ngồi dậy.
Cô nghi hoặc lẩm bẩm: "Dự báo linh tính sao?"
"Có chuyện quan trọng gì sắp xảy ra sao?"
Cô 'Ma thuật sư' vừa rót cho mình một ly Bloodwine Sunia, còn chưa kịp chiêm tinh, đã thấy tín sứ 'Con tối' xuất hiện trước trước bàn, đặt một tờ giấy viết thư được gấp vuông tới bên cạnh chiếc bút máy mức nước màu đỏ.
Thư của Lumen... Đối phương phát hiện ra linh mục kia của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' có vấn đề rồi sao? Không uổng công mình nhắc nhở cậu ta...
Cô 'Ma thuật sư' để mắc cho ly rượu trôi lơ lửng giữa không trung, cầm tờ giấy viết thư, mở ra xem.
Đọc một lèo đến cuối thư, vẻ mặt của cô đột nhiên thay đổi, nhỏ giọng thì thầm cái tên kia: "Omi Bella?"
Tên thật của đứa con của thần vô hình lại là tên này sao?
Dự báo linh tính của mình là thứ này sao?
Chuyện này đúng là cần phải thảo luận trong cuộc họp định kỳ của 'Hội Tarot'...
Sau một hồi dùng 'Thuật chiêm tinh' để gián tiếp xác nhận, cô 'Ma thuật sư' ngồi xuống, nhìn chiếc bút máy mực nước màu đỏ tự nhảy lên, tháo nắp bút, viết từng từ đơn lên tờ giấy giả da được trải sẵn, để nó diễn đạt suy nghĩ của cô:
"Omi Bella là một cái tên ẩn giấu trong sương mù của lịch sử, mang ý nghĩa thần bí học rất mạnh...
"Sử dụng Omi Bella làm tên thật của đứa con của thần, tôi không biết nó có liên quan gì đến kỷ đệ nhị, cũng là thời kỳ các vị thần cổ đại thống trị mặt đất trước 'Thần Mặt trời viễn cổ' hay không, hay là liệu 'Mẫu Thân Vĩ Đại' có lợi dụng sức mạnh mang ý nghĩa tượng trưng thần bí học rất mạnh đó để từ từ ăn mòn quyền lực của 'Đại Địa Mẫu Thần', thậm chí chính bà ta hay không.
"Nếu có thể biết được đoạn bí ẩn kia thuộc niên đại nào, có lẽ có thể tìm được đáp án."
"Vị tín ngưỡng của 'Hội cực quang' kia có khả năng biết chút ít."
Lumen đọc thư hồi âm được viết trên giấy giả da, cảm thấy cô 'Ma thuật sư' là đang ám chỉ mình hỏi thăm ngài K của 'Hội Cực quang' về chuyện này.
Cậu tiếp tục đọc nội dung sau của lá thư: "Nói một cách đơn giản, Omi Bella thuộc tộc người khổng lồ cổ đại, từng được xưng là 'Nữ thần mùa thu hoạch', là vị thần hoạt động mạnh thời cổ đại, cái khác tạm thời không thể nói cho cậu biết được, cậu cũng đừng cố điều tra chuyện này. Nếu gặp phải tín đồ nhận ban ân thần của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' hoặc thành viên của 'Bữa tiệc đêm' và 'Học phái Thần hàng' thì lưu ý một chút là được, chúng tôi sẽ phụ trách việc này, đương nhiên, đến lúc đó có thể sẽ chia ra hai nhiệm vụ nhỏ giao cho cậu."
"Nữ thần mùa thu hoạch'... Quả nhiên có liên quan đến con đường 'Đại địa'... Lumen dùng ngọn lửa đỏ đậm thiêu hủy tời giấy viết thư trong tay, rồi đứng dậy, quay trở lại giường, giả bộ ngủ để lắng nghe động tĩnh của cả con thuyền này.
Đến khi mặt trời ló dạng thì thân thể của cậu lập tức khôi phục lại nguyên dạng, cũng không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Lumen đi ra phòng khách, nói với Lugano rõ ràng có một đêm ngủ không an ổn: "Anh còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nữa không?"
"Không có." Lugano không nén nổi vui sướng, lại thấp thỏm đáp lại.
Hắn cảm thấy chuyện này phải quan sát thêm vài ngày mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.
Lumen bật cười, nói: "Quả nhiên, tìm linh mục Monseratte nhờ giúp đỡ mới là cách giải quyết hoàn toàn di chứng của anh."
Câu nói này khiến Lugano nghẹn họng, thiếu chút nữa tự sặc nước bọt.
Thì ra cậu để cho tôi đi tìm linh mục Monseratte nhờ giúp đỡ là có ý này sao?
Giải quyết linh mục Monseratte chẳng khác nào giải quyết hoàn toàn di chứng của tôi sao?
Lumen đi vài bước về phía ban công rồi nói: "Lát nữa anh hãy đi tìm Ennio, lấy cớ tái khám để kiểm tra trạng thái của hắn."
A, Ennio được linh mục Monseratte dùng thủ thuật cứu sống, nếu linh mục Monseratte có vấn đề, vậy thì khả năng cao đối phương cũng có... Lugano khá lo lắng khi phải đi gặp bệnh nhân kia, sợ mình sẽ lại gặp nguy hiểm nhưng sau khi thấy ánh nắng mặt trời dần lên cao, đường chân trời nhuộm một màu hồng cam rực sỡ, không hiểu sao hắn lại cảm thấy an tâm hơn.
Chín giờ sáng, Lugano quay trở về nói cho Lumne biết bệnh nhân đặc biệt kia đã khôi phục rất tốt, tạm thời không thể kiểm tra được thủ thuật kia có dấu hiệu thất bại hay là ẩn giấu tai họa ngầm hay không, cũng không biểu hiện trạng thái bị ô nhiễm.
Gần như cùng lúc, thuyền trưởng Pedro cũng đến gặp Lumen, báo cho cậu biết con thuyền tạm thời phải cập bến tại một cảng gần nhất để nhân viên thần chức của giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' lên tiếp nhận thi thể và di vật của linh mục Monseratte, dẫn những người có liên quan đi.
Hắn còn cố ý nhấn mạnh rằng giáo hội 'Đại Địa Mẫu Thần' nói rõ những người liên quan không bao gồm nhà thám hiểm lớn và người hầu của cậu ta.
Lumen cười cười với dáng vẻ cực kỳ tự tin và chắc chắn, cũng không trả lời thuyền trưởng.
Tới giữa trưa, vài nữ tu sĩ chiến đấu và linh mục mặc trang phục giáo sĩ màu nâu lên thuyền, dẫn đám người Ennio đi.
Lugano đứng ở trên ban công nhìn xuống thấy Ennio vừa ngơ ngác lại sợ hãi mà không có cách nào chống lại việc bị 'Mời' rời thuyền, thì không khỏi thở dài, nói: "Hắn đã không có vấn đề gì thì cần gì phải bắt đi?"
Lumen cười thành tiếng, nói: "Anh nói không có là không có sao?"
"Nếu theo chiều hướng tốt thì đợi giáo hội 'Địa địa mẫu thần' xác nhận không có vấn đề xong, có lẽ hắn sẽ được sắp xếp làm một công việc bàn giấy trong giáo hội, ngày ngày được tiếp xúc với các nữ tu sĩ chiến đấu."
Lugano im lặng, vài giây sau nói: "Nhưng như vậy coi như mất tự do."
"Hắn là người bị hại."
"Tự do?" Lumen cười nhạo một tiếng, 'Điều kiện tiên quyết của tự do là không là mối nguy hại cho người khác."
Nói là như vậy, nhưng khi nhìn Ennio sợ hãi lo lắng, lại nghĩ đến linh mục Monseratte chết trong trạng thái nhân cách bình thường, cậu vẫn nhớ tới một câu nói kỳ quái mà thỉnh thoảng chị gái sẽ nói: "Chúng sinh đều khổ."
Tu tu!
Tiếng còi hơi nước vang lên, con thuyền lại tiếp tục xuất phát.