Trên ngọn đồi ở phía đông nam khu chợ Candide, có một mỏ đá vẫn còn đang hoạt động.
Sau khi rời khỏi vũ trường Breeze, Lumen đi tìm kiếm một người đàn ông vô gia cư thích hợp, cuối cùng lại đi tới nơi này.
Lúc này, sắc trời đã gần tối, những người làm công việc đốt đèn đi thắp sáng từng bóng đèn khí than ở những cột đèn đường trải khắp các con phố, ngõ hẻm, so với mỏ đá chỉ nhộn nhịp, bận rộn vào ban ngày thì sau một ngày làm việc, nơi đây lại chìm vào bóng tối, không có một ánh lửa.
Khu vực bên trên mặt đất của mỏ đá có dựng mấy cái lò thạch cao, chung quanh lò có không ít người vô gia cư nằm, ngồi, đứng la liệt gần đó.
Lumen ngưng tụ tinh thần, tập trung lực chú ý, quan sát vận thế của từng người một.
Cuối cùng, cậu cũng tìm ra được một mục tiêu phù hợp.
Đó là một người đàn ông vô gia cư đang đứng tựa bên cạnh lò thạch cao, trên người hắn mặc áo sơ mi, quần dài và một chiếc áo vest đều rách nát tả tơi và bị bùn đất nhuộm thành màu nâu sẫm, hai bên gò má hõm sâu, hắn gầy đến mức không còn hình dáng như bình thường, râu tóc vừa rối lại vừa dài và bó két lại với nhau.
Mí mắt hắn chỉ hơi khép hờ, hơi thở mỏng manh đến mức làm cho người ta cảm giác hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
Dựa theo vận thế mà Lumen vừa quan sát được, người đàn ông vô gia cư này quả thật đã sắp đến điểm cuối của sinh mệnh, hắn sẽ chết trong hai đến ba ngày tới.
Cậu đi tới trước mặt đối phương, ngồi chồm hổm xuống đất và lấy chai khí tự chế của tên biến thái Hedsey mà Flanka gọi là khí muối ngửi thần bí học, vặn nắp chai và kề sát miệng chai vào chóp mũi mục tiêu.
Cậu và Flanka đã phân chia xong 'Di vật' của Leinster: thuốc mê và chỗ tiền mặt trị giá 212 đồng Fil thuộc về cậu, còn lại thuộc về Flanka.
Hắt xì! Người đàn ông vô gia cư kia hắt xì hai cái, mở mắt ra.
Hắn suy yếu nhìn Lumen ở trước mặt trong bộ quần áo công nhân màu xanh lam, đầu đội mũ lưỡi trai sẫm màu, nghi hoặc hỏi: "Cậu, cậu là ai, cậu, cậu muốn làm gì?"
Lumen bình tĩnh đáp lại: "Tôi chỉ là một công nhân đi ngang qua đây, tôi cảm giác được anh sắp chết, nên muốn xác nhận lại."
Người đàn ông vô gia cư kia hoàn toàn không cảm thấy lời giải thích của Lumen có vấn đề, bởi vì ở nước cộng hòa Intis, sau khi phát hiện ra một thi thể đã chết ở ngoài đường, cho dù là báo với các ban ngành chính phủ hay và báo với hai Giáo hội lớn kia người báo tin đều có thể nhận được một khoản tiền thưởng nhất định, sau đó sẽ có nhân viên làm công việc tương ứng đến khử trùng và đem thi thể đi thiêu hủy.
Khoản tiền thưởng kia cũng không nhiều, chỉ khoảng 1 đồng Fil nhưng đối với tầng lớp dân chúng bình dân mà nói, khoản tiền kiếm được dù nhỏ cũng là niềm vui bất ngờ.
Chòm râu trên mặt người đàn ông vô gia cư kia hơi run lên, giống như đang cố gắng nở một nụ cười: "Cậu đoán không sai, tôi cũng cảm giác được mình sắp chết, hai ngày nữa cậu lại đến đây tìm tôi, tránh bị người khác đoạt mất tiền thưởng."
Có lẽ do bị muối ngửi thần bí kích thích, cũng có lẽ do nhắc đến cái chết, người đàn ông vô gia cư kia xuất hiện cảm giác hưng phấn ngắn ngủi, câu nói của hắn không hề đứt quãng, trật tự cũng trở nên rõ ràng hơn.
"Anh còn người nhà không?" Lumen ngồi xổm phía trước người đàn ông vô gia cư, vừa cất chai chứa muối ngửi thần bí, vừa giống như tùy tiện hỏi.
Người đàn ông vô gia cư im lặng vài giâu, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Đã không còn nữa rồi, đã không còn nữa rồi. Nếu cậu thích quần áo của tôi, chờ sau khi tôi chết, cậu cứ việc lấy chúng."
"Người nhà của anh đều qua đời rồi sao?" Lumen suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Chòm râu của người đàn ông vô gia cư rung động theo sự vặn vẹo của cơ thể, bên trong giọng nói không thể che giấu nổi sự đau khổ:
"Chết hết rồi, bọn họ đều chết hết rồi, cha mẹ tôi đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, anh em của tôi đều chết trong trận chiến mấy năm trước, em gái của tôi đều bị bệnh mà chết, mà con của nó biến thành lao động trẻ em, mười tuổi đã bị còng lửng rồi kiệt sức chết ở xưởng dệt..."
Người đàn ông vô gia cứ kia không giống như đang trả lời câu hỏi của Lumen mà càng giống như đối diện với hồi ức trước khi chết, hắn tiếp tục lải nhải nói:
"Vốn dĩ trước kia tôi cũng là một công nhân mỏ đá, bọn họ đều khen tôi có sức khỏe tốt, về sau, có một người cảm thấy tôi chăm chỉ, lại có thể chịu khổ chịu khó, nên đã dạy tôi cách đặt ngòi nổ để phá đá, tiền lương của tôi cũng tăng lên, cuộc sống của tôi cũng bắt đầu tốt hơn, tôi còn có một người vợ đồng cam cộng khổ với tôi, và có ba đứa con đáng yêu, nhưng cuối cùng chỉ còn một đứa còn sống sót, đó là thiên sứ nhỏ của tôi, con gái của tôi.
"Vào cái năm người người phản đối tăng giá lương thực, cơ thể của tôi bỗng nhiên suy sụp rồi đổ bệnh nặng."
"Vợ và con gái của tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tiền, vay rất nhiều nợ mới chữa khỏi được cho tôi, nhưng lúc đó tôi cũng mất việc, mỗi ngày chúng tôi đều bị bọn cho vay nặng lãi thúc ép, thiên sứ nhỏ của tôi cũng bị bọn chúng đoạt đi, tôi và vợ tôi gần như phát điên đi tìm con gái khắp nơi, mấy tuần sau, chúng tôi tìm được thi thể của con gái, nó không chịu nổi tra tấn của đám đàn ông đó nên đã tự kết liễu sinh mệnh của mình."
"Vợ tôi muốn đi báo cảnh sát, lại bị bọn chúng đánh chết tươi, cũng không biết ném xác đi chỗ nào, tôi cũng bị bọn chúng đánh ngất đi, nhưng không chết và sống đến tận ngày hôm nay..."
Lumen yên lặng lắng nghe hết, cuối cùng trầm giọng hỏi: "Anh có tâm nguyện gì không?"
Người đàn ông vô gia cư kia chợt bật cười 'ha hả': "Tâm nguyện sao?"
"Tâm nguyện lớn nhất của tôi là ở trong trận bệnh nặng lúc trước, tôi có thể chết ở trong vài ngày là tốt rồi."
Lumen yên lặng một lúc, rồi nói: "Anh không muốn báo thù không?"
Ánh mắt của người đàn ông vô gia cư kia chợt trở nên hoảng hốt rồi nói: "Đám người cho vay nặng lãi này đã bị một băng đảng xã hội đen khác giết chết, hiện tại đang có mấy nhóm khác làm công việc cho vay nặng lãi."
Hắn cuối cùng cũng nhớ ra câu hỏi vừa rồi của Lumen, mơ hồ nói:
"Nếu tôi sắp phải chết, tôi muốn, tôi muốn được nếm thử lại vị của bánh mì kẹp thịt, tôi nhớ những năm đó, mỗi cuối tuần, vợ tôi sẽ đi mua thịt, thêm chút hạt lanh và dấm chua rồi làm thành sốt thịt vụn, quết lên bánh mì, con gái của tôi rất thích ăn, tôi cũng rất thích."
Lumen gật đầu, đứng dậy, đi về phía con đường dưới chân đồi.
Ước chừng khoảng ba phút sau, cậu cầm một chiếc bánh mì kẹp thịt thơm phức quay trở lại lò thạch cao kia.
Người đàn ông vô gia cư kia giống như lại hôn mê, Lumen lại dùng muối ngửi thần bí học làm cho ông ta tỉnh lại.
Người đàn ông vô gia cư hắt hơi mấy cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì kẹp thịt kia, rồi vội vàng gặm nó, hắn gấp gáp đến mức chòm râu cũng dính đầy dầu mỡ. Ăn được một nửa, ông ta thở hổn hển, cười nói:
"Người trẻ tuổi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Tôi chờ lát nữa sẽ cho anh một đao, để cho anh có thể chết ngay trong đêm nay." Lumen nói một cách thô bạo.
Người đàn ông vô gia cư kia bật cười, suy yếu nói: "Cậu không sợ cảnh sát sao?"
"Tôi không sợ chết, đáng lẽ tôi nên chết từ lâu rồi, cậu biết không? Vào mùa đông hàng năm, tôi đều ngủ ở trong lò thạch cao này, sau cả một ngày hoạt động, hơi ấm bên trong lò thạch cao vẫn có thể giữ đến khi mặt trời lên cao, nhưng khí bên trong toàn là khí độc, và nó mới có thể giúp tôi chết trong một giấc mộng đẹp, nhưng tôi vẫn không đợi được nó."
Lumen mỉm cười:
"Tôi nghĩ, cảnh sát sẽ không quan tâm một người vô gia cư chết như thế nào đâu, chỉ cần không biểu hiện quá rõ là bị giết hại là được."
Người đàn ông vô gia cư kia không nói nữa, cúi đầu ăn sạch phần bánh mì kẹp thịt còn lại, sau đó còn nấc mấy cái.
Hơn mười giây sau, hắn mới điều chỉnh tư thế ngồi, nói: "Cậu có thể bắt đầu rồi đấy."
Lumen rút Thủy ngân đọa lạc khắc đầy hoa văn tà dị ra, dùng nó đâm lên mu bàn tay của người đàn ông vô gia cư, máu tươi trào ra, nhuốm đỏ mũi dao.
Cùng lúc đó, Lumen lại thấy dòng sông hư ảo màu thủy ngân kia.
Mục đich tìm kiếm một người vô gia cư sắp chết, chính là để trao đổi một đoạn vận mệnh thực tế hơn.
Điều này không có nghĩa là vận mệnh 'Gặp phải quỷ hồn Montsouri' không lợi hại mà hoàn toàn ngược lại, nó có thể khiến cho rất nhiều người phải chết, thậm chí còn đạt tới hiệu quả giết chết cả một nhà, hơn nữa tính liên tục cũng rất mạnh. Nhưng vấn đề ở chỗ, khoảng thời gian để nó có thể phát huy tác dụng không hề ngắn – quá trình trao đổi vận mệnh thường có thể hoàn thành trong vài phút, nhưng khi nào quỷ hồn Montsour mới đi tìm mục tiêu thì lại hoàn toàn ngẫu nhiên. Có lẽ hơn hai mươi phút sau nó mới bắt đầu tấn công, cũng có khi phải chờ tới ba bốn tháng sau.
Nói cách khác, vận mệnh 'Gặp phải quỷ hồn Montsouri' không thích hợp để tấn công bất ngờ, cũng không thích hợp để thực chiến.
Hơn nữa, với kinh nghiệm và bài học từ cái chết của Margot, mục tiêu sắn bắt lần này của Lumen là 'Bọ cạp đen' Roger chắc chắn sẽ đề phòng với loại tình huống như này, một khi hắn bị 'Thủy ngân đọa lạc' đâm trúng, lại không chết ngay tại chỗ, hắn chắc chắn sẽ thỉnh cầu sự giúp đỡ của 'Nguyệt phu nhân'.
Lumen không xác định được người phụ nữ thực sự có sức mạnh thần tính kia có biện pháp ngăn chặn quỷ hồn Montsouri hay không, nếu có thể, vậy hành động lần này của cậu đã hoàn toàn thất bại.
Dựa vào tính toán đó, cậu dự định trao đổi vận mệnh 'Gặp phải quỷ hồn Montsouri' ra ngoài trước, sau đó lựa chọn một vận mệnh có thể phát huy tác dụng trong ám sát và tập kích bất ngờ, để khiến cho 'Bọ cạp đen' Roger chết ngay tại chỗ, không có cơ hội thỉnh cầu giúp đỡ.
Suy nghĩ trong đầu chạy thật nhanh, Lumen nhìn thấy hết hình ảnh này đến hình ảnh khác.
Đó là người đàn ông vô gia cư ngủ trong lò thạch cao, đó là người đàn ông vô gia cư bị đánh tới hôn mê bất tỉnh, đó là người đàn ông vô gia cư vừa mới ngất xỉu vừa rồi, đó là người đàn ông vô gia cư đã hoàn toàn suy sụp tinh thần đang quỳ gối trước thi thể của con gái mình, đó là người đàn ông vô gia cư đang chia sẻ món bánh mì kẹp thịt tự chế với vợ và con gái của mình, đó là người đàn ông vô gia cư đang cẩn thận tính toán, kiếm tra thuốc nổ lần cuối cùng trước khi đặt.
Lumen không thử chạm tới vận mệnh của người đàn ông vô gia cư kia nhất định sẽ phải chết trong hai đến ba ngày tới, bởi nó quá mức nặng nề, không phải thứ mà 'Thủy ngân đọa lạc' có thể dẫn động được, cho dù là 'Thuật đổi vận', cũng không thể chuyển vận mệnh như vậy đi được.
Biện pháp duy nhất mà Lumen có thể nghĩ đến là, sử dụng 'Thuật thay thế' để dùng phạm nhân bị tử hình thế thân cho người đàn ông vô gia cư này, và hắn sẽ sống với thân phận kia trong một khoảng thời gian cho đến khi người xung quanh nhận ra, sau đó mới hoàn thành nghi thức, nhưng việc dùng phạm nhân bị tử hình thay thế cho người đàn ông vô gia cư phải cần hai đến ba tuần để chuẩn bị, thậm chí là lâu hơn, và căn bản không kịp.
Lumen xem như có không ít kinh nghiệm, cuối cùng đưa ra quyết định lựa chọn đoạn vận mệnh gần nhất là người đàn ông vô gia cư suy nhược đến mức ngất đi.
Đoạn vận mệnh đó thoát ra khỏi dòng sông dài màu thủy ngân, ngưng tụ thành một giọt chất lỏng, thẩm thấu vào lưỡi dao 'Thủy ngân đọa lạc', đồng thời, vận mệnh 'Gặp phải quỷ hồn Montsouris' được chuyển dời lên thân thể của người đàn ông vô gia cư cũng bắt đầu hoạt động.
Lumen cất con dao găm màu đen bạc tà dị, sạch sẽ không nhiễm chút vệt máu nào đi, mà miệng vết thương trên mu bàn tay của người đàn ông vô gia cư cũng rất nông, giống như có thể đóng vảy trong một thời gian ngắn.
"Mỗi vậy thôi sao?" Người đàn ông vô gia cư nghi hoặc hỏi. Ông ta đã chuẩn bị xong tâm lý bị giết chết tại chỗ.
"Đúng vậy." Lumen đứng dậy, rời khỏi ngọn đồi này.
Tới nửa đêm, người đàn ông vô gia cư chui vào trong lò thạch cao ngủ, rồi đột nhiên giật giật mấy cái, ngạt thở mà chết.
Đối diện số 126 đường lớn khu chợ.
Lumen quay trở lại vị trí này, đứng tựa vào một cột đèn đường không có bóng đèn khí than, mắt hướng về mục tiêu là căn nhà phía đối diện.
Flanka mặc áo choàng đen đội mũ trùm đầu từ trong bóng tối bước tới bên cạnh cậu.
"Thế nào rồi?" Lumen tuyệt nhiên không hề kinh ngạc mà nghiêng đầu hỏi.