Ở Trier, người lắp mắt giả không nhiều, nhưng tuyệt đối không ít, cho dù là Jenna hay Franka đều chưa từng thấy qua loại mắt giả phải dùng máy móc để cải tạo một phần tư khuôn mặt như này.
Nhưng nghĩa đến người này có thể là tu sĩ của Giáo hội Thần hơi nước và máy móc, hai người lại cảm thấy đây là điều bình thường.
Say mê, sùng bái máy móc là đặc thù của những người đó.
Tu sĩ đeo tạp dề trắng giống như thợ đá, xách theo chiếc đèn đất đèn, từng bước đi vào đường hầm.
Mà con mắt giả trong suốt màu xanh ngọc lục bảo được rất nhiều bánh răng, ốc vít, lò xo nâng đỡ kia giống như có sinh mệnh, lúc thì đảo qua bên trái, lúc thì nhì lên trên, quét bốn xung quanh.
Franka kéo Jenna, ra hiệu cho cô không tiếp tục nhìn về phía đường hầm nữa, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tránh bị đối phương cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm.
Hai người lui sâu vào chỗ khuất, nấp vào nơi ánh sáng chiếu từ chiếc đèn đất đèn kia không thể chạm đến.
Tu sĩ của Giáo hội Thần hơi nước và máy móc mặc chiếc áo choàng màu xám, không đội mũ trùm đầu kia, chậm rãi di chuyển về phía trước, vừa đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh vừa đến gần đáy của mỏ đá Deep Valley, cũng chính là cái khu vực đã sập, bị đất đá vùi lấp.
Nhờ vào năng lực của sát thủ và sự che chở của bóng tối, Jenna và Franka chưa bị phát hiện, bọn họ vẫn luôn ẩn nấp, đợi đến khi tên tu sĩ kia rời khỏi lối ra đường hầm, mới lặng lẽ ngó đầu ra, hướng ánh mắt về phía bóng lưng của đối phương.
Tu sĩ xách theo chiếc đèn đất đèn đứng bên cạnh khu vực đã bị sập, duỗi bàn tay phải phản xả ánh sáng của kim loại ra, nắm vào một chỗ lõm vào trong.
Tiếng kẹt kẹt vang lên, giống như có vô số bánh răng khổng lồ chậm rãi chuyển động, cắn khớp vào nhau.
Mặt tường đá nứt ra, phía sau mỗi một tảng đá là một sợi xích kim loại kéo căng ra.
Ngay sau đó, mặt tường đá này giống như đóa hoa nở rộ, để lộ một cái động sâu thẳm, tối đen.
Nương theo ánh sáng phát ra từ chiếc đèn đất đèn trong tay tên tu sĩ kia, cộng với thị lực sánh ngang với diều hâu của sát thủ, Franka và Jenna nhìn thấy một màn sương mù mỏng ngập tràn bên trong cái động kia.
Nhìn thấy trên vách tường đá treo từng cánh tay, từng khúc đùi.
Đó là cánh tay và đùi của con người.
Có cái còn tươi mới, có cái đã khô quắt nhưng đều không xuất hiện dấu hiệu hư thối.
Jenna và Franka không nhịn được liếc nhìn nhau một cái, thấy trong mắt đối phương đều chứa vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
Sau khi tên tu sĩ kia đi vào bên trong động, và kích hoạt một cơ quan nào đó, những sợi dây xích kim loại kia đồng thời được thả lỏng để cho các tảng đá trở lại với vị trí ban đầu, một lần nữa hợp thành bức tường đá, chỉ để lại vết nứt chằng chịt, nhìn giống như dấu vết của sự sụp đổ.
Hóa ra là như vậy, lúc mới vào cô vẫn tin rằng nơi này sắp bị sập nên không nghi ngờ những khe nứt kia
Franka chợt bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra vì sao cả mình và Jenna đều không tìm được điểm bất thường nào.
Cô kéo cánh tay Jenna, nhỏ giọng nói: "Bây giờ chúng ta phải rời khỏi nơi này trước, lúc sau sẽ tìm cơ hội tới thăm dò nơi này."
"Chúng ta đã phát hiển vấn đề và phương pháp mở cửa động bí mật kia, nên hoàn toàn không cần phải đối đầu trực diện với vị tu sĩ của giáo hội Thần hơi nước và máy móc kia, chúng ta có thể quay lại vào thời gian khác."
Jenna khẽ gật đầu, xoay chiếc 'Nhẫn trừng phạt' trên ngón tay, khom thắt lưng đi theo Franka ra khỏi chỗ ẩn nấp, men theo đường hầm kia quay trở về cửa của mỏ đá Deep Valley.
Thấy cô chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, Franka vội vàng nhỏ giọng ngăn cản: "Đừng vội."
"Tại sao?" Jenna nghi hoặc hỏi.
Franka bất giác đứng thẳng sống lưng, cười nói: "Người đi vào chỉ có một mình vị tu sĩ kia, nhưng không có nghĩa là người đến mỏ đá chỉ có một tu sĩ."
"Nói không chừng vừa rồi vị kia để lại hai người bạn của mình canh gác ở bên ngoài để đề phòng thợ săn tiền thưởng và thám tử tư xâm nhập đâu?
Nếu chúng ta cứ nghênh ngang đi ra ngoài như vậy, rất có thể sẽ bị lộ thân phận, bị tấn công, hơn nữa, lúc này người trông cửa có lẽ đã tỉnh rồi."
Jenna nghe xong thì hơi xấu hổ: "Tôi hiểu rồi."
Franka lập tức an ủi cô, nói: "Đây đều là kinh nghiệm mà tôi đã trải qua, bây giờ em đã biết thì sau này sẽ không phạm phải cùng một loại sai lầm nữa."
Cô vừa nói vừa lấy một chiếc gương lớn bằng bàn tay ra, nhét vào trong lòng bàn tay Jenna nói: "Em cầm giúp tôi cái này, tôi sẽ đi ra ngoài để thăm dò, lát nữa nếu tôi bị tấn công, em có thể lợi dụng chiếc gương này để trốn vào bóng tối của cửa vào, lặng lẽ chạy ra khỏi Deep Valley."
Jenna đoán được ý của Franka là lợi dụng gương thế thân nên cũng không lãng phí thời gian, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Franka cẩn thận mở cánh cửa gỗ của mỏ đá Deep Valley để hé ra một khe hở, bên ngoài chỉ có tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu, không có tiếng động nào khác.
Khe hở mở càng lúc càng lớn, Franka chui ra ngoài, bước vào màn đêm, nơi ánh trăng đở ửng không thể chiếu tới.
Jenna nắm chặt gương, tinh thần đặt ở mức cao độ, thời thời khắc khắc chuẩn bị hành động.
Hơn mười giây sau, Franka quay trở lại cửa, nhỏ giọng nói: "Ra đi, không có tu sĩ khác."
Jenna lặng lẽ thở phào một hơi, thật nhẹ nhàng lách người đi ra ngoài, không tạo thành bất kỳ tiếng động nào, sau đó đóng cánh cửa gỗ lại.
Lúc hai người thoát khỏi mỏ đá Deep Valley thì đồng thời nhìn về phía căn phòng nhỏ tựa vào vách núi, thấy người trông cửa kia vẫn đang ngủ say nhưng tư thế đã thay đổi.
Franka tập trung quan sát vài giây, nhìn về phía vị trí của người trông cửa kia cách một khoảng cách không ngắn, cô phát hiện bên dưới tai của người trông cửa có một vết sưng đỏ.
"Hắn bị người tấn công, lúc này là ngủ do bị đánh ngất chứ không phải tác dụng của thuốc mê." Franka hơi nhíu mày, nói ra kết quả quan sát của mình.
Jenna nhớ tới tên tu sĩ có con mắt bằng máy kia rồi chỉ chỉ về phía cánh cửa gỗ, nói:
"Là do người trong kia đánh ngất sao?"
Franka khẽ gật đầu: "Rất có thể là hắn, xem ra hắn cũng không hy vọng bị người trông cửa phát hiện ra mình tới mỏ đá."
"Ha ha, người trông cửa chắc hẳn còn chưa thoát khỏi tác dụng của thuốc mê đã bị đánh hôn mê rồi."
Jenna nghe vậy cũng cười nói: "Vậy lúc chúng ta đánh thuốc mê hắn, nói không chừng hắn cũng không phải đang ngủ say mà là bị một người khác dùng phương pháp nào đó làm cho hôn mê chăng."
Franka nghe đến đây thì hơi ngẩn người ra, sau đó thật tâm cảm thán: "Nếu thật sự là như vậy, tôi bắt đầu thấy thương hắn rồi đấy, mỗi một nhóm người đến, người sau không biết người trước đã làm cho người trông cửa hôn mê nên đều lựa chọn dùng phương pháp sở trường của mình để giải quyết, vì thế, người trong cửa lại liên tục bị làm cho hôn mê."
Jenna và Franka không lãng phí thời gian, thừa dịp bóng đêm càng ngày càng sâu mà thoát khỏi mỏ đá Deep Valley. ...
Tại đường lớn khu chợ.
Lumen trở lại quán cà phê trên tầng hai của vũ trường Breeze, gọi một ly rượu vang đỏ, chậm rãi thưởng thức.
Một lúc sau, Louis đi lên, ghé tới gần bên tai cậu, nói: "Sếp, có mấy tên thợ săn tiền thưởng đang gây rối ở vũ trường Mill, có vẻ như muốn đòi chút lợi ích."
Từ sau khi các thủ lĩnh của băng Gai độc bị giết, đám thành viên còn lại hoặc bị cảnh sát tóm, hoặc không biết đã bỏ chạy đến nơi nào đó, có kẻ gia nhập băng đảng khác, cũng có kẻ lựa chọn tìm công việc hợp pháp khác.
Mà toàn bộ sản nghiệp này bị các thế lực khác nhau dùng giá thấp để mua lại. Về mặt này thì băng Savoy được phân một miếng bánh lớn nhất, cho nên nhân thủ trở nên không đủ, một vài sản nghiệp bị rơi vào trạng thái nửa nuôi thả, thường xuyên có người đến gây rối, đòi lấp vào vị trí bị bỏ trống.
Lumen bẻ khớp khớp ngón tay cạch cạch, cười nói: "Anh phái người đến nói với bọn hắn là muốn là kẻ thù của tôi hay là muốn làm con chó của tôi?"
Lumen phát hiện ra từ sau khi thăng cấp thành 'Kẻ phóng hỏa', bản thân mình hiếu chiến hơn trước kia không ít, một thời gian không chiến đấu với ai cũng làm cho tay cậu ngứa ngáy.
Mặt khác, bên trong đám thợ săn tiền thưởng dám đến gây sự ở vũ trường trên danh nghĩa của băng Savoy, nói không chừng còn có một hai tên là người phi phàm.
Mà nhánh cây bóng tối của Lumen còn thiếu một đắc tính phi phàm tương ứng để phối hợp.
Louis phấn chấn nói: "Vâng, thưa sếp."
Hắn xoay người chạy nhanh xuống dưới lầu, cử một tên côn đồ đến Vũ trường Mill hỏi.
Vốn dĩ sắp đến thời gian mà Lumen định quay trở về khách sạn Kim Kê để viết thư cho cô 'Ma thuật sư' nhưng cậu lại kiên nhẫn chờ đợi.
Không đến ba mươi phút sau, Louis dẫn theo một người đàn ông lên lầu hai, người đàn ông kia trạc khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ vest rẻ tiền, đầu đội mũ dạ màu đen, tóc nâu mắt nâu, ngũ quan đoan chính, dáng người cao lớn, thuộc loại có thể diễn vai chính diện trong nhà hát The Old Pigeon Cage.
Hắn vừa nhìn thấy Lumen thì lập tức cười lấy lòng, tháo mũ dạ xuống, nói: "Chào buổi tối, thưa sếp."
"Anh là?" Lumen buồn cười hỏi lại.
Người đàn ông kia nghiêm túc trả lời: "Thưa sếp, chẳng phải ngài để cho tôi lại, cho tôi làm chó của ngài sao?"
Lumen thông minh, cơ trí như thế nào cũng nhất thời phải giật mình trước câu nói này, cậu hỏi những người đó là muốn làm chó hay không, đơn giản chỉ là muốn chọc giận bọn họ, để xem bọn họ có dám tới đánh một trận hay không.
Vài giây sau, Lumen khẽ cười nói: "Cho anh làm chó, anh cũng đến sao?"
"Đây là cơ hội của tôi." Người đàn ông kia không cảm thấy nhục nhã, ngược lại còn cảm thấy vinh quang.
"Tôi tin tưởng nếu được đi theo sếp, ngài có thể nhận ra giá trị thật sự của tôi, tương lai, nói không chừng tôi còn có cơ hội trở thành con đỡ đầu của ngài."
Ồ? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn anh thậm chí còn lớn tuổi hơn 'Người khổng lồ' Simon nữa đấy.
Lumen hứng thú hỏi: "Vì sao anh cảm thấy tôi sẽ cho anh cơ hội."
Người đàn ông kia không lập tức trả lời mà nhìn về phía Louis và Sakato, tựa nhưu muốn để cho bọn họ tránh mặt đi một lúc.
Lumen vốn đã chuẩn bị chiến đấu cũng không lo lắng bị ám sát, cậu để cho Louis và Sakato rời khỏi quán cà phê.
Sau đó, cậu nhìn về phía người đàn ông kia, cười hỏi: "Bây giờ anh có thể nói, đúng không?"
Người đàn ông kia hơi hắng giọng, nói: "Tôi tên là Lugano Toscano, là một người phi phàm."
"Con đường gì? Danh sách bao nhiêu?" Lumen hơi nhíu mày.
Lugano lại một lần nữa mỉm cười: "Tôi là danh sách 9 'Người trồng trọt'."
Là con đường của Giáo hội Đại địa mẫu thần sao? Lumen hơi đăm chiêm một chút rồi gật đầu: "Anh là người vùng Feineibote sao?
"Không, tôi đến từ tỉnh Leston." Lugano cười nói: "Mấy năm trước, tôi và mấy người bạn của tôi làm thợ săn tiền thưởng, thường xuyên đến Feineibote, và có quen một người phi phàm, về sau hắn chết, tôi lấy được di vật của hắn."
Là đồng hương sao? Vị kia là bị anh mưu sát hay là tự xảy ra vấn đề để cho anh được lợi đây? Lumen ra hiệu cho Lugano tiếp tục nói.
Lugano cười hắc hắc, nói: "Hiện tại tôi hi vọng có thể trở thành danh sách 8 'Thầy thuốc' nhưng còn thiếu không ít tiền mới có thể mua được nguyên liệu chính cho ma dược tương ứng.
Tôi đã nghe nói về những chiến tích của sếp và đoán ngài là một người phi phàm cường đại, cũng biết hiện tại băng Savoy không đủ nhân thủ cho nên mới nghĩ cách đến gây rối để được gặp ngài, hy vọng có thể trở thành trợ thủ của ngài, giúp ngài quản lý một sản nghiệp nào đó để kiếm chút tiền lương."
"Thầy thuốc' rất có ích cho dù là người bình thường hay là người phi phàm, đều rất có ích.