Chương 112: Phát tiết

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 10:43:17

"Cậu đi đâu?" Jenna nhìn theo bóng lưng của Lumen, mở miệng hỏi. "Tôi đi ngủ một giấc." Lumen cũng không quay đầu lại. Jenna suy nghĩ hai giây, sau đó bĩu môi, đi theo phía sau Lumen. Cô phải chắc chắn điểm đến cuối cùng của người này, nhìn xem cậu có thật sự quay trở về Khách sạn Kim Kê để ngủ hay không, nếu không với trạng thái hiện tại của đối phương, cô thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lumen coi như không thấy sự tồn tại của Jenna, cậu chậm rãi đi trở về Khách sạn Kim Kê. Lúc này, cửa chính của khách sạn Kim Kê đã khóa, cậu không leo theo hệ thống ống dẫn cung cấp nước để vào bên trong mà lấy một thanh thép mỏng mà cậu vẫn mang theo người ra, cắm vào lỗ khóa bằng đồng thau, đảo qua đảo lại vài cái. Cánh cửa lớn mở rộng về phía sau, bên trong tối đen như mực, chỉ còn chút ánh sáng hắt ra từ lối cầu thang dẫn xuống quán rượu ở tầng hầm ngầm. Lumen liếc mắt một cái, lựa chọn đi hướng đó. "Mẹ kiếp, chẳng phải cậu nói trở về đi ngủ một giấc sao?" Jenna mắng thầm một câu, rốt cuộc thở dài, đi theo Lumen vào quán rượu ở tầng hầm ngầm của khách sạn Kim Kê. Thời gian này, bên trong quán rượu không có bao nhiêu người, chỉ có mấy tên ma men, mỗi người chiếm lấy một cái bàn tròn nhỏ, thỉnh thoảng lại gào khan vài câu nhưng không có chút hơi sức nào. Vị khách duy nhất ngồi ở quầy bar là hàng xóm của Lumen, nhà viết kịch Gabriel ở phòng 206. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi vải đay bị giặt tẩy đến bạc phếch và một chiếc quần dài màu nâu rám nắng, trên sống mũi là một chiếc kính mắt gọng đen cỡ lớn, mái tóc vừa rối bù vừa dầu mỡ. "Anh uống muộn vậy sao?" Lumen ngồi xuống bên cạnh Gabriel, tầm mắt nhìn vào ly rượu ngải cứu màu xanh lục nhạt lấp lánh mê huyễn trên tay hắn. Trở lại bình thường rồi sao? Jenna liếc nhìn Lumen hai cái, cảm giác trạng thái của đối phương lúc này không còn tệ như vừa rồi nữa. Cô che miệng ngáp một cái, rồi kéo một cái ghế cao ngồi xuống, quyết định quan sát thêm nửa tiếng nữa. Gabriel chua xót cười nói: "Tôi vừa hoàn thành xong một bản thảo, xuống đây uống một ly." "Giới nhà văn các anh đều như vậy sao? Thích làm việc vào ban đêm còn ban ngày thì ngủ bù sao?" Lumen gõ gõ lên mặt quầy bar và gọi một ly rượu ngải cứu. Gabriel do dự nói: "Đa phần các tác giả đều như vậy, sự yên tĩnh của ban đêm giúp linh cảm của chúng tôi tốt hơn." "Nhưng không phải bởi vì như vậy nên tôi mới thức khuya mà là vì ban ngày tôi còn bận chạy tới lui các rạp hát, tranh thủ thời gian để cho các vị quản lý đọc thử kịch bản của tôi, xem có được lựa chọn hay không." "Hôm nay tôi đến rạp hát Phục Hưng ở khu Đài tưởng niện, quản lý của bọn họ là Nathan Cruz, được coi là người quản lý hiểu rõ dòng nghệ thuật này nhất, với hy vọng hắn có thể nhìn ra giá trị từ kịch bản của tôi. Nhưng, hắn từ chối gặp tôi, cho dù tôi đến văn phòng của hắn hay đến tận nơi hắn ở, tôi cũng chưa thể gặp được hắn." Nghe thấy mấy chữ 'rạp hát', 'quản lý', Jenna âm thầm hít sâu một hơi, cảm giác sợ hãi mơ hồ dâng lên. Hóa ra xung quanh có không hề ít tín đồ Tà thần và chuyện này đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô. Quan trọng là, năng lực của mấy kẻ kia ghê tởm đến vặn vẹo, làm cho cô tự nhiên nảy sinh ra cảm giác bài xích từ sâu trong nội tâm. Lumen nâng ly rượu ngải cứu mà người pha chế rượu kiêm chủ quán rượu Pavard Nissen đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Anh biết quản lý của rạp hát kia đang sống ở chỗ nào sao?" "Đúng vậy, trước kia tôi từng đi theo một nhà viết kịch khác đến chỗ hắn sống để gặp hắn, hắn không kết hôn, nhưng thường xuyên thay đổi người tình." Gabriel lải nhải nói. Lumen mỉm cười: "Tôi có biện pháp khiến cho tên kia phải đọc kịch bản của anh, nhưng hắn có chọn hay không thì tôi không dám cam đoan." "Thật sao?" Gabriel vừa mừng vừa sợ vừa nghi hoặc. Còn có cách gì sao? Jenna cũng nghi hoặc. Lumen uống một hơi hết sạch ly rượu ngải cứu kia, rồi đứng lên, nói: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ, anh hay đưa kịch bản của anh cho tôi." "..." Tính tới thời điểm hiện tại, Gabriel cũng chưa từng thấy người nào hành động kiểu như này, lúc này đang là nửa đêm đấy. Nhưng hắn ôm tâm lý dù sao cũng không có hy vọng, không bằng cứ thử một lần xem sao, hắn uống nốt chỗ rượu ngải cứu còn lại trong ly, rồi quay trở lại lầu hai để lấy kịch bản ba màn kịch kia. Tại cửa Khách sạn Kim kê, Jenna vừa nghi hoặc lại tò mò hỏi Lumen: "Cậu thật sự có cách sao?" Lumen cười nhạo một tiếng: "Cô cũng có thể không tin." "A." Jenna tỏ vẻ khinh thường, cô không xác định được đây có phải là một biểu hiện của trạng thái tệ trước đó của đối phương hay không, cộng với một chút tò mò, cô quyết định đi theo quan sát, để có gì bất thường sẽ ra tay ngăn cản hành vi quá khích của Charles. Không lâu sau, Gabriel quay trở lại tầng một. Lúc này hắn đã thay một bộ vest tương đối sạch sẽ và chỉn chu và thắt một cái nơ đỏ. "Địa chỉ." Lumen thản nhiên hỏi. "Phòng 702, số 15 phố Defoe, khu Đài tưởng niệm." Gabriel đưa mắt nhìn phố Chaos gần như không có một cột đèn đường nào còn nguyên vẹn, chỉ thấy mấy tên ma men và người vô gia cư còn lang thang trên phố. Hắn thử hỏi: "Chúng ta sẽ đi bộ qua đó sao?" Vào thời gian này, xe ngựa công cộng đã dừng hoạt động mà khu Đài tưởng niệm ở ngay bên cạnh khu chợ. Lumen không để ý tới hắn mà không nhanh không chậm đi tới đường lớn khu chợ, tìm một chiếc xe ngựa bốn bánh hai chỗ cho thuê được đưa vào hoạt động ban đêm và nói với người đánh xe ngựa thuộc quản lý của công ty vận chuyển Empire: "Tới số 15 phố Defoe, khu Đài tưởng niệm." Người đánh xe ngựa đội mũ sáp, mặc đồng phục màu xanh cúc vàng đánh giá mấy người Lumen vài lần, mới mở miệng nói: "Hai đồng Fil." Ở Trier, giá thuê xe ngựa vào ban ngày không quá 1,25 đồng Fil cho một giờ đầu di chuyển, sau một giờ đầu tiên, giá xe ngựa sẽ tăng lên 1,75 đồng Fil mỗi giờ, từ sau 0 giờ đến trước 6 giờ sáng, quãng đường ngắn sẽ tính 2 đồng Fil, đường xa là 2,5 đồng Fil mỗi giờ. Lumen không nói gì, lấy ra hai đồng xu trị giá một đồng Fil mỗi đồng đưa cho người đánh xe ngựa. Hắn cũng không khiêm nhường mà sau khi nhảy lên xe ngựa, trực tiếp chiếm lấy một chỗ ngồi. Điều này làm cho Gabriel vô cùng khó xử, hắn không biết mình có nên sắm vai một quý ông lịch lãm mà chen chúc một chỗ với Charles hay là để cho nữ ca sĩ Jenna tự mình lựa chọn. Cuối cùng, Jenna thấy mình vẫn chưa nhận được lời mời, cô thở dài một hơi, leo lên xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh Lumen và cố gắng chen ra một chút ghế. Xe ngựa cho thuê khởi hành, chạy về hướng khu Đài tưởng niệm. Trên đường đi, Lumen vẫn luôn yên lặng, điều này khiến cho Gabriel không tiện hỏi xem rốt cuộc đối phương có cách nào, bầu không khí trong thùng xe trở nên gượng gạo. Đêm nay Jenna đã quá quen với trạng thái này của Lumen, cô chỉ đơn giản bỏ qua lực chú ý và tự suy nghĩ chuyện của mình. Không biết qua bao lâu, xe ngựa cho thuê dừng lại trước số 15 phố Defoe. Lumen đi thẳng đến tòa nhà, vừa định bước vào sảnh thì bị bảo vệ gác cửa ngăn lại. "Cậu ở phòng nào tầng mấy?" Bảo vệ gác của làm đúng chức trách của mình, hỏi: "Nếu cậu không phải người ở tòa nhà này thì cần..." Hắn còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên cảm giác được cái gì đó lạnh như băng kề sát đầu mình. Lumen rút súng ngắn từ trong bao đựng súng kẹp dưới nách ra, dí họng súng đen ngòm vào trán của bảo vệ. "Cậu, cậu, cậu muốn làm gì?" Bảo vệ gác cửa trạc khoảng năm mươi tuổi kia lắp bắp nói. Gabriel nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ ngây người, hắn bắt đầu hoài nghi liệu Charles có thật sự có biện pháp hay không. Jenna vừa buồn cười lại vừa mong chờ diễn biến tiếp theo, cô nhìn Lumen không trả lời, mà đẩy bảo vệ tới một góc khuất bên trong sảnh, sau đó dùng dây thừng và vài thứ đồ mà cậu luôn mang theo người, trói hai tay hai chân, bịt miệng của đối phương lại. Làm xong những việc này, Lumen đóng cửa tòa nhà, khóa trái lại, sau đó đi theo cầu thang bộ dẫn từ tầng một hướng lên trên. Garbriel giống như người vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đuổi theo, hỏi: "Làm như vậy có vấn đề gì không?" "Anh cảm thấy thế nào?" Khóe miệng của Lumen hơi nhếch lên, cậu cười đáp lại. Gabriel nghẹn họng, không biết phải nói thế nào cho phải, hắn do dự không biết nên tiếp tục hay từ bỏ việc để cho quản lý rạp hát Phục hưng Nathan Cruz xem kịch bản của mình hay không Nếu mình nói không cần và quay trở về ngay lúc này, liệu Charles có nổi giận mà tặng cho mình một viên đạn không? Cậu ta là thủ lĩnh của băng đảng xã hội đen đấy. Gabriel há miệng thở dốc, cuối cùng không thể nói ra lời khuyên can nào. Rất nhanh, ba người lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, và đứng trước cửa phòng 702. Gabriel đang định gõ cửa thì thấy Lumen lấy ra một thanh thép mỏng, lưu loát mở cánh cửa gỗ được sơn đỏ thắm kia. "..." Gabriel hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Lumen. Jenna thấy thế thì vội vàng gỡ chiếc áo choàng màu nhạt choàng trên vai mình xuống để che mặt, chỉ để lộ đôi mắt và cái trán. Cô đã nghi ngờ chuyện tiếp theo mà Charles muốn làm là gì rồi nhưng không muốn liên lụy đến mình nên tốt nhất cứ ngụy trạng cho tốt, ít nhất không để cho đối phương nhớ kỹ dáng vẻ của mình dài ngắn như nào. Lumen bước vào trong phòng khách tràn ngập ánh trăng đỏ ửng, đồng thời lấy ra một cuộn băng vải quấn vài vòng quanh khuôn mặt mình, chỉ để lộ đôi mắt và lỗ mũi. Gabriel tuy không hiểu tại sao Jenna và Charle phải che kín mặt nhưng hắn cũng theo bản năng tìm một tấm vải để che kín nửa dưới của khuôn mặt. Sau khi dùng băng vải trắng che kín mặt xong, Lumen nhìn quanh phòng một vòng rồi đi thẳng về phía phòng ngủ chính, vặn tay nắm, đẩy cánh cửa ra. Ánh trăng đỏ ửng từ bên ngoài gian phòng khách tràn vào bên trong, chiếu lên hai người đang nằm trên giường. Đó là một nam một nữ, nam trạc khoảng hơn bốn mươi tuổi, hắn có mái tóc đen xõa tung, khuôn mặt hơi hóp, sống mũi cao, nữ trạc khoảng hai mươi tuổi, cô ta có mái tóc vàng được uốn xoăn, làn da trơn bóng, dáng người cực đẹp. Thân thể của hai người bọn họ gần như trần trụi, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng. "Hắn chính là quản lý của rạp hát kia sao?" Lumen không hề có ý định giảm tông giọng nói của mình. Gabriel có loại cảm giác như đang nằm mơ: "Đúng, chính là hắn." Lumen lập tức đi về phía chiếc giường lớn kia, mà tên quản lý rạp hát Phục hưng Nathan Cruz cũng đã nghe thấy tiếng động mà mơ hồ tỉnh giấc. Hắn còn chưa kịp mở to mắt, thì bả vai đã bị Lumen nắm chặt, trực tiếp kéo dậy. Nathan Cruz đột nhiên bừng tỉnh lại, bên trong đôi mắt phản chiếu ra một cái đầu quấn đầy băng vải màu trắng. Hình ảnh đột ngột này khiến cho hắn sợ tới mức trái tim muốn ngừng đập, hắn hoàn toàn quên kêu gào, cũng quên chất vất đối phương. Giây tiếp theo, họng súng lục dí sát đầu hắn. Nathan Cruz ngậm chặt miệng, nửa chống đỡ nửa bị đẩy tới phòng khách. Lúc hai người đi ngay qua Jenna, Lumen nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía giường lớn, thấp giọng nói: "Để ý người phụ nữ kia giúp tôi." Jenna mê mang nhìn cục diện trước mắt nhưng điều này không ảnh hưởng đến cảm xúc dần trở nên hưng phấn của cô. Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, rút súng lục của mình ra nhắm vào người phụ nữ tóc vàng vừa mới tỉnh ngủ kia, lạnh lùng, tàn bạo nói: "Tôi không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh nào." Người phụ nữ tóc vàng kia ôm chặt chăn, run cầm cập trên giường. Lumen để cho Nathan Cruz ngồi xuống ghế bành, rồi dùng quàn áo vương vãi trên sô pha, trên sàn nhà để trói chặt tay chăn hắn vào ghế. Gabriel ngơ ngác đi theo sát phía sau, lại ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ: "Chúng ta đến đây để cướp bóc Nathan Cruz hay là cho hắn đọc kịch bản của mình vậy?" Đợi Jenna dẫn người phụ nữ tóc vàng đã mặc xong váy ngủ ra tới phòng khách và thắp sáng đèn chùm bằng thủy tinh treo trên trần nhà lên, Lumen mới lui về phía sau vài bước, ngồi xuống ghế sô pha dài, tay cầm súng lúc chỉ về phía đối phương ngồi ở ghế đối diện. Nathan Cruz giống như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, gấp gáp nói: "Các anh cần bao nhiêu tiền? Tôi đều cho các anh, cho hết các anh. Ở đây có tổng cộng 1.100 đồng Fil và một dây chuyền kim cương, các anh lấy hết đi, chỉ cần các anh không làm hại tôi." Lumen nghiêng cái đầu được che kín bằng băng vải trắng, nói với Gabriel: "Đọc." "Đọc cái gì?" Gabriel ngơ ngác hỏi lại. Lumen bật cười nói: "Đọc kịch bản của anh cho ngài Nathan Cruz đây nghe." Hả... Gabriel hoàn toàn ngây ngốc. Đây là biện pháp khiến cho Nathan Cruz đọc kịch bản của tôi sao? Đây còn là suy nghĩ của người bình thường sao? Không chỉ có mình Gabriel nghĩ như vậy mà ngay cả Jenna cũng không nhịn được giật giật khóe miệng. Trạng thái tinh thần của Charles quả nhiên rất không bình thường. Làm như vậy thật sự sẽ không đưa đường dẫn lối cho nhà viết kịch kia đến đồn cảnh sát đấy chứ? Gabriel vừa vui mừng lại nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh Nathan Cruz, rồi lấy kịch bản, đọc từng câu một, dáng vẻ giống như bị ép buộc một cách bất đắc dĩ vậy. Nathan Cruz cũng hoang mang nghe kịch bản, trong lòng vẫn hoài nghi có phải mình đang ở trong một giấc mộng hoang đường đến cực điểm hay không: hắn đang ngủ đến nửa đêm thì bị một đám người bịt mặt xâm nhập vào trong nhà, trói hắn lên ghế, bắt hắn nghe kịch bản? Nhưng nghe một lúc, bản năng nghề nghiệp cực mạnh của hắn khiến cho hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái nghe càng ngày càng chuyên chú. Đợi màn kịch chính thứ nhất kết thúc, Nathan Cruz mới cắt ngang lời đọc của Gabriel: "Ai viết kịch bản này?" "Tôi." Gabriel theo bản năng trả lời. Nathan Cruz trầm giọng nói: "10 giờ sáng ngày mai, anh hay mang nó tới văn phòng của tôi, chúng ta ký hợp đồng." "Được, được." Gabriel vừa mừng lại vừa sợ hãi. Ngày mai hắn quay trở lại rạp hát Phục hưng, liệu cảnh sát có đang đợi hắn ở đó hay không? Lumen bật cười thành tiếng, cầm súng lục đứng lên, rồi đi về phía cửa. Jenna và Gabriel theo sát phía sau cậu, để mặc cho người phụ nữ tóc vàng kia cởi trói cho Nathan Cruz. Lúc đi xuống cầu thang, Jenna mỉm cười nói với Gabriel: "Kịch bản này của anh thật sự rất tuyệt đấy, lời kịch rất có sức cuốn hút, không biết tên của vở kịch này là gì?" "Vở kịch này tên là 'Người truy đuổi ánh sáng'. Gabriel không rõ tại sao một nữ ca sĩ trong giới nhạc ngầm lại hứng thú với kịch bản của hắn, hắn chỉ trả lời theo bản năng. Jenna bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh Lumen, thấp giọng nói: "Đây là biện pháp của cậu sao? Cậu không sợ vị quản lý của rạp hát kia cũng là tín đồ của Tà thần sao?" Hiện tại ở trong mắt cô, tất cả rạp hát đều có thể có vấn đề. Lumen vừa tháo lớp băng vải quấn quanh mặt vừa thản nhiên trả lời: "Thì vừa lúc có thể đánh một trận." Tôi biết ngay mà... Jenna thầm lẩm bẩm một câu. Sau khi tháo dây thừng cho bảo vệ gác cửa, ba người lại lên một chiếc xe ngựa cho thuê, quay trở về khách sạn Kim Kê. Đợi Gabriel nói lời cảm ơn, lại vừa lo lắng vừa vui sướng trở về phòng xong, Jenna nhìn Charles đi rửa mặt, nằm trên giường, cuối cùng mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô kéo rèm cửa giúp Charles, lại cẩn thận đóng cửa gỗ lại rồi mới rời khỏi khách sạn Kim Kê. Trong bóng tối gần như không có chút ánh sáng nào, Lumen nằm yên lặng, nhắm mắt lại.