Một bóng người bước vào cửa quán bar 'Piranha'.
Đó là một người phụ nữ có vóc dáng không cao không thấp, mặc một chiếc váy dài màu đen sẫm tương đối kín đáo, chân mày được vẽ thật sự tinh xảo, làn da đánh một lớp phấn thật dày, hai gò má được đánh phấn hồng cực kỳ rõ ràng, đôi môi xinh đẹp tỏa sáng, bốn phía xung quanh mắt lấp lánh đủ loại màu sắc.
Tuy người phụ nữ trang điểm quá đậm, quá nồng, phong cách và phối hợp chỉnh thể có vấn đề, nhưng cô ta có một đôi mắt nâu trong suốt như bảo thạch, sống mũi cao thẳng tinh tế, viền môi động lòng người, đường cong tuyệt đẹp vẫn khiến cho cả người cô ta tản ra sức quyến rũ rất mạnh.
Đa số khách nam trong quán bar đều hướng ánh mắt nhìn về phía cửa, trong giây phút ngắn ngủi lại chẳng có ai mở miệng nói chuyện, đợi đến khi người phụ nữ hơi cao ngạo kia đi vào bên trong, gật đầu chào hỏi với vài vị khách, bọn họ mới giống như sống lại, có kẻ có ý đồ đến gần, có kẻ lớn tiếng nói chuyện với bạn, để phô trương bản thân.
Người phụ nữ kia không dừng lại mà đi xuyên qua đám người, ngồi xuống một bên khác của quầy bar.
Phong cách khác biệt, nếu Franka ở chỗ này, khẳng định sẽ tìm cách đến gần... Lumen cảm thấy tiếc nuối thay cho đồng bạn của mình, đồng thời, thu hồi tầm mắt, cười nói với nhân viên pha chế: "Vị nữ sĩ kia rất được chào đón nhỉ."
Nhân viên pha chế thu hồi tầm mắt không nhìn nhà thám hiểm mới này, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô ấy là bà chủ của tôi."
Bà chủ... Lumen đột nhiên nhớ tới cái tên của quán bar này, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Piranha?"
"Đúng, là cô ấy." Nhân viên pha chế hạ giọng thật thấp, tiếp theo đi đến trước mặt người phụ nữ trang điểm rực rỡ, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, mà rót cho cô ta một ly rượu Blackland không biết loại gì.
Đợi đến khi nhân viên pha chế này quay trở lại vị trí cũ, Lumen mới hiếu kỳ mở miệng: "Vì sao lại có biệt hiệu Piranha?"
"Tôi thấy cô ta rất được chào đón mà."
Nhân viên pha chế theo bản năng nghiêng đầu, liếc nhìn bà chủ nhà mình một cái, phát hiện đối phương vừa chuyên tâm uống rượu vừa đánh giá đám khách rượu xung quanh, lúc này mới hạ giọng nói:
"Ở cảng Palos này, những người phụ nữ xinh đẹp giống như cô ấy, thường chỉ thích hưởng thụ sự theo đuổi và ca ngợi của cánh đàn ông, có thể sẽ không thật sự cho bọn họ cơ hội gần gũi, nhưng bà chủ của chúng tôi thì khác, nếu được cô ấy để mắt tới, cô ấy sẽ thật sự mời đối phương cùng hưởng thụ một đêm tốt đẹp, đôi khi, chúng tôi ở trong sảnh lớn còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của cô ấy từ trên lầu vọng xuống..."
Nói tới đây, nhân viên pha chế ngừng lại, trên mặt lộ vẻ khát khao.
Muốn vui vẻ sao? Lumen khẽ nhíu mày, cười hỏi: "Anh từng được coi trọng chưa?"
Nhân viên pha chế im lặng một hồi lâu.
Trong khoảng khắc đó, Lumen nghi ngờ đối phương sẽ đập cái cốc trong tay lên đầu mình.
Cậu thay đổi đề tài: "Chẳng lẽ không có đàn ông thô lỗ tàn bạo nào cưỡng ép bà chủ của các anh sao?"
Nhân viên pha chế thở hắt ra, nói: "Cậu thử suy nghĩ một chút về tên của quán bar chúng tôi xem."
Piranha... là ý này sao? Lumen dường như hiểu ra.
Nhân viên pha chế tiếp tục nói: "Phàm là đàn ông muốn cưỡng ép bà chủ của chúng tôi không bị đánh trọng thượng thì cũng bị ném từ trên lầu xuống, thậm chí còn có người mất tích thần bí."
"Cho dù những người bị cô ấy để mắt tới, sau một buổi tối cũng sẽ rơi vào tình trạng mặt mày trắng bệch, hai chân run rẩy vô lực, đi đường cũng không xong."
"Cho nên, cô ấy mới có biệt hiệu là 'Piranha', nhưng cô ấy tuyệt nhiên không để ý, sau đó còn lấy cái tên này đặt cho quán bar."
Phong cách này không giống với những 'Ma nữ vui vẻ'... Tuy nhiên, các ma nữ cũng đều có phong cách riêng, ví dụ như 'Ma nữ vui vẻ' Franka không giống với các 'Ma nữ vui vẻ' khác... Lumen thỏa lòng hiếu kỳ, không tiếp tục hỏi chuyện liên quan đến bà chủ quán bar nữa mà rút một bộ bài Poker bình thường từ trong 'Túi lữ hành' ra nói: "Mấy năm gần đây, anh có từng nghe thấy hoặc nhìn thấy ai dùng loại vũ khí từ bài Poker không?"
Dựa vào phân tích của Anthony Reid về 'Hisoka', thành viên trung tâm của 'Ngày cá tháng tư' này có khuynh hướng thể hiện bản thân mãnh liệt, sau khi chế tác thành công một loại lá bài có thể thay đổi bộ mặt, có đặc tính 'Băng sương' và 'Cắt', hắn không có khả năng chỉ sử dụng trong các trò chơi khăm của 'Ngày cá tháng tư', bình thường khi chiến đấu hoặc mưu sát một người nào đó, chắc hẳn hắn sẽ cực kỳ yêu thích dùng món vật phẩm thần kỳ này để kết liễu mục tiêu.
Đây là một manh mối điều tra.
Mà hai trò chơi khăm do 'Hisoka' khởi xướng đều có liên quan đến Matanibon, và liên quan đến một vài địa phương tương đối bí ẩn hoặc chuyện quan trọng, nếu không phải là người bản địa hoặc là người đã sinh sống ở địa phương này một thời gian rất dài, thì không thể đột nhiên lựa chọn khu vực này là có đủ thông tin tình báo được.
Lumen có lý do để nghi ngờ phạm vi hoạt động của 'Hisoka' vốn ở ngay tại Matanibon và những khu vực xung quanh.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu cảm thấy rõ ràng 'Hisoka' đã được 'Loki' cảnh báo, đã rút lui khỏi nơi nảy, lẩn trốn, lại còn quay trở lại Matanibon một chuyến.
Phải nắm được quá khứ của 'Hisoka' mới có thể nắm chắc được hiện tại và kết cục cho tương lai của hắn!
Nhân viên pha chế người bản địa kia cười nhạo một tiếng nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ biết sao?"
"Cậu vẫn nên đem chuyện này đi hỏi đội tuần tra, về phần bọn họ có trả lời cậu hay không thì đó là một chuyện khác."
Đội tuần tra... Lumen không cảm thấy bất mãn, chỉ khẽ gật đầu.
Đội tuần tra là đội ngũ người phi phàm do tướng quân Quelalir, người thống trị Matanibon thành lập ra, chủ yếu xử lý các sự vụ thần bí học và chiến đấu với người phi phàm khác.
Tại vùng lãnh thổ này, sau khi hầu hết thế lực thực dân Intis rút khỏi, cho dù là giáo đường của giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng' và giáo hội 'Thần Hơi nước và máy móc' còn sót lại ở đây hay là giáo đường của giáo hội 'Đại địa mẫu thần' mới tiến vào mới xây dựng, nếu không được phía quan chức cho phép thì đều không được chấp hành pháp luật.
Tuy ba giao hội lớn chắc chắn cũng có tổ đội người phi phàm đóng quân ở các giáo đường của thành phố khác nhau, nhưng chỉ có thể sử dụng để tự vệ và bảo hộ tín đồ trốn trong giáo đường, không thể tiếp nhận những sự kiện mà cảnh sát không đối phó được để loại trừ mối họa ngầm dị thường có khả năng tồn tại giống như trước.
Quyền lực tương ứng đều bị tướng quân Quelalir thu về tay, giao cho đội tuần tra mới được thành lập.
Người phi phàm trong đội tuần tra có quân nhân dưới tay tướng quân Quelalir, có phần tử tàn dư thuộc đế quốc cũ Balam, có kẻ vốn là nhà thám hiểm hoặc thợ săn tiền thưởng.
Cái tên này đúng là rất đơn giản... Lumen nghiêng đầu nhìn trên tường dán không nhiều lệnh truy nã lắm, trầm tư suy nghĩ rồi nói: "Tướng quân Quelalir không hy vọng cánh nhà thám hiểm biến Matanibon thành bãi săn bán, không muốn bon họ đánh giết với lý do truy bắt mục tiêu trên lệnh truy nã?"
Nhân viên pha chế hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lumen, nói: "Trong số đám nhà thám hiểm, đầu óc của cậu cũng coi như là tốt đấy."
"Ở Matanibon này, chúng tôi chỉ truy nã những kẻ phạm tội ở đây, còn các người ở nơi khác đã làm gì thì cũng mặc xác các người."
Không hổ là một trong những thiên đường của nhà thám hiểm... Lumen nâng ly rượu đường lên, ừng ực uống hết chỗ rượu còn lại.
Cậu đang muốn đổi sang một loại rượu mạnh nổi tiếng của Tây Balam, để thưởng thức hương vị khác, đột nhiên cảm giác có ngời đang chăm chú nhìn mình.
Đó là người phụ nữ trang điểm diễm lệ mặc váy dài màu đen, bà chủ quán bar 'Piranha' kia. Lumen thản nhiên gật đầu, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nhân viên pha chế.
Tuy 'Piranha' này quả thật rất đẹp, nhưng không có cách nào so sánh với sức quyến rũ nổi tiếng của 'Ma nữ', hơn nữa, Lumen cũng không thích người trang điểm dày như vậy.
Đúng lúc này, người phụ nữ kia đứng hẳn lên, đi đến bên cạnh Lumen, đôi môi tô điểm đậm kia cong lên, nói: "Tôi có thể cảm giác được, cậu giống tôi, là một ngọn núi lửa còn hoạt động, chỉ là còn chưa đến lúc bùng nổ, còn đang nhẫn nại, đau đớn, gian nan chờ đợi."
"Đêm nay, cậu có sẵn lòng cảm thụ sự nhiệt tình của tôi không?"
Lumen nâng tay phải lên, sờ sờ da mặt mình.
Đây là để mắt đến mình sao ?
Nói thế nào nhỉ, từ nhỏ cậu đã được đám con gái chào đón, sau khi trở thành 'Thợ săn', quanh người lại thường xuyên xuất hiện đủ loại mỹ nhân... Chẳng lẽ đây là ảnh hưởng tiềm ẩn từ con đường dành cho đàn ông sao? Cũng không đúng, dựa vào lời miêu tả trong 'Nhà thám hiểm đại tài' và những tin đồn trên biển mà cậu nghe được gần đây, thần sử của 'Ngài Kẻ Khờ' là Danis cũng đi trên con đường 'Thợ săn', chưa từng yêu đương, dường như cũng chưa từng có bạn gái...
Lumen thầm lẩm bẩm vài câu, sau đó đứng lên, cười hỏi: "Xưng hô với cô như nào đây?"
"Belodia." Khóe miệng của người phụ nữ kia mở rộng, nở nụ cười, khiến cho Lumen cảm thấy nếu cô ta bỏ lớp trang điểm dày đi, rất có thể sẽ càng xinh đẹp hơn.
Lumen lấy mũ rơm màu vàng kim xuống, đặt nó trước ngực, khẽ cúi đầu một cách lịch sự, nói: "Nữ sĩ Belodia, cảm ơn lời mời của cô, nhưng tôi có người thích rồi."
Cậu vừa nói vừa không nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Belodia, mà đi lướt qua vị 'Piranha' này, bình tĩnh đi về phía cửa quán bar.
Belodia không gọi cậu dừng lại, chỉ giống như rất nhiều vị khách khác, nhìn cậu kéo cánh cửa gỗ nặng nề rồi đi ra ngoài.
Trong tiếng cánh cửa gỗ tự đóng lại, Lumen nở một nụ cười chế nhạo, thầm lẩm bẩm: "Tôi thậm chí còn không chống lại được sức quyến rũ của 'Ma nữ vui vẻ', làm sao có thể mạo hiểm tìm hiểu một người phụ nữ không rõ lai lịch, không rõ mục đích chứ?"
"Nói có người mình thích chỉ là cái cớ, coi như là để giữ thể diện cho cô ta, nhưng nếu cô bởi vì vậy mà trả thù mình, thì mình cũng sẽ không khách khí. ."
Lumen rời quán bar khá sớm nên quyết định đi lang thang ở các con phố xung quanh, tìm kiếm trong những con hẻm nhỏ vắng lặng, xem có đụng phải tội phạm hay chuyện gì, từ đó có được nguồn tin tình báo hay không.
Sau khi đi vòng quanh vài con phố, cậu đột nhiên nghe thấy keeng keeng keeng từ trong một con hẻm nhỏ tối tăm không người truyền ra.
Lumen lặng lẽ di chuyển tới gần, lẻn vào con hẻm nhỏ, nhìn thấy hai người đàn ông đang chiến đấu ác liệt.
Trong đó có một người có đặc điểm của dân bản xứ khá rõ ràng, tuổi không tính là lớn, ước chừng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, tay phải cầm một thanh đao ngắn sắc bén nhưng khá nặng, tay trái hơi mở rộng, trong lòng bàn tay có một bóng tối di động, quanh quanh âm lãnh.
Người còn lại ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, sắc mặt không chút thay đổi, mái tóc đen cắt ngắn, phần lòng trắng nhiều hơn tròng mắt màu xanh sẫm.
Hắn mặc một cái áo sơ mi trắng phổ thông và quần dài màu đen, mỗi tay cầm một thứ vũ khí trông như dao giải phẫu nhưng sắc bén.
Lúc này, hai người đang chiến đấu kịch kiệt, binh khí va chạm cực nhanh, phát ra tiếng leeng keeng leeng keeng.
Nhìn như vậy, Lumen biết bọn họ không phải người bình thường, đều có đặc tính phi phàm.
Lumen dừng bước chân, hai tay đút túi, chân phải chống ra sau, thản nhiên tựa vào vách tường bên cạnh, không hề che dấu sự tồn tại của mình mà quan sát, đánh giá trận giao đấu của hai người phi phàm kia.