Chương 192: Hai đứa trẻ

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 10-05-2024 22:32:29

Dáng vẻ của người nọ trạc khoảng bảy tám tuổi, trên người mặc một bộ vest lịch sự như một quý ngài, tóc vàng mắt nâu, hai má phúng phính thịt, trông khá đầy đặn. Người nọ chính là cậu nhóc kỳ quái Ludwig, con trai đỡ đầu của Nam tước Briner. Ludwig đang thưởng thức một tác phẩm vẽ những chiếc bánh vòng ngọt ngào treo trên tường, đột nhiên hắn cảm nhận được có người đang nhìn mình. Hắn vội vàng xoay người, phát hiện ra Lumen. Lumen mỉm cười, dùng giọng trêu chọc nói: "Nhóc lại trốn nhà sao?" "Không phải." Ludwig rất nhanh định thần lại,"Tôi chỉ nói với cha đỡ đầu của tôi là, học tập không thể giới hạn ở kiến thức trong sách giáo khoa, nghe nhiều nhìn nhiều tiếp xúc nhiều với các sự vật khác cũng rất quan trọng." "Sau đó hắn liền dẫn nhóc đến xem triển lãm tranh sao?" Lumen nhìn trái nhìn phải nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Nam tước Briner. Cậu cảm giác chỉ số thông minh và kiến thức của cậu nhóc trước mắt giống như trưởng thành hơn khá nhiều, vậy mà có thể ứng dụng lý do mà cậu từng sử dụng trước đây. Điều này chứng minh học tập thực sự có ích đối với hắn! Ludwig gật đầu nói: "Đúng vậy." "Bồi dưỡng ánh mắt thưởng thức nghệ thuật ngay từ khi còn nhỏ cũng rất quan trọng." Lumen 'ha' một tiếng, nói: "Sau đó, hôm nay nhóc sẽ không cần đọc sách giao khoa, không cần làm bài tập, không cần lo lắng đến các bài thi sao?" "Đây chỉ là phụ trợ thôi." Ludwig trả lời, đổng thời trên mặt bất giác nở một nụ cười vui vẻ Có trưởng thành nhưng không nhiều lắm. Lumen thầm đánh giá một câu đúng trọng tâm. Lúc này, Briner mặc vest màu đen, đội mũ dạ tơ lụa đi từ một bên khác của triển lãm tới đây. "Anh không sợ hắn đi lạc sao?" Lumen trào phúng hỏi. Thân là 'Chuyên gai âm mưu', cậu có thể nhạy bén phát ra một vài chi tiết bất thường trong chuyện này. . Dựa vào biểu hiển lo lắng và khẩn trương của Briner trong hai lần Ludwig trốn nhà trước đó, hắn không nên để cho đứa trẻ này đứng một mình trong phòng triển lãm mới phải. Briner cười cười nói: "Thời gian này Ludwig biểu hiện rất khá, không còn thử tìm cách trốn nhà nữa, vừa rồi hắn chỉ chuyên tăm thưởng thức tranh, cho nên tôi mới đi nhà vệ sinh mà không dẫn theo hắn, tránh việc cắt ngang trạng thái này của hắn." Nghe giống như chuyện mà bậc cha mẹ vô trách nhiệm sẽ làm vậy, nhưng từ trước đến nay Nam tước không phải người như vậy, tôi nghi ngờ anh là cố ý... Cố ý để Ludwig ở lại phòng triển lãm tranh một mình, muốn nhìn xem đứa trẻ cổ quái này sẽ làm gì? Ha ha, anh không cần lo lắng về hắn đâu, cần là cần lo lắng cho khách tham quan xung quanh kia kìa, đứa trẻ này nếu đói bụng, lại không có anh cung cấp đồ ăn đúng lúc, tôi sợ nó sẽ ăn luôn cả thịt người đấy... Lumen vừa lầm bẩm vừa suy đoán. Cậu cảm giác Nam tước Briner sắp xếp hoạt động tham quan triển lãm tranh này là có mục đích khác, giống như dắt một con chó săn có kinh nghiệm đến một tình huống đặc biệt, buông dây xích của nó ra, đợi xem nó có thể truy lùng theo con mồi nào đó không. Sau khi trả lời xong câu hỏi của Lumen, Nam tước Briner cầm theo cái cặp sách căng phồng, nhìn về phía Ludwig. "Sau khi trở về hãy viết một bài luận văn về một ngày tham quan triển lãm tranh, nói chi tiết cảm thụ của con và tác phẩm mà con có ấn tượng nhất." Vẻ mặt của Ludwig lập tức suy sụp. Lumen tuyệt đối không ngạc nhiên ngược lại cậu là người có kinh nghiệm phong phú trong việc này. Cậu không tán gẫu với Nam tước Briner và Ludwig nữa mà tiếp tục thưởng thức các bức tranh, đặt trọng điểm ở việc tìm kiếm xem có tác phẩm nào có kiến trúc trông như khách sạn hay có người mẫu hình thể Safari, hay không, hay có tạo ảnh hưởng nhất định đối với môi trường xung quanh và khách tham quan không. Đáng tiếc, cậu đi hết cả ba gian triển lãm không quá lớn kia, đều không phát hiện ra tác phẩm đáng chú ý nào, nhưng ngược lại tác phẩm 'Quán cà phê' do Malen dùng mông để vẽ lại được khá nhiều du khách vây xem, có người ca ngợi, cũng không thiếu người chửi bới. Lumen đứng ở phòng triển lãm tranh cuối cùng, suy nghĩ một lát rồi lại lấy chiếc mắt kính màu nâu trà có gọng vàng ra. Nếu cả mắt thường và 'Linh thị' đều không phát hiện ra vấn đề thật sự, vậy thì có lẽ nên dùng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' để thử theo cách khác! Sau khi đặt chiếc mắt kính này lên sống mũi, Lumen cố gắng chịu đựng cảm giác choáng váng giống nhưu trời đất xoay tròn này, tập trung lực chú ý ở cảnh tượng xuất hiện trong 'Tầm mắt' này của mình. Mỗi một bức tranh ở nơi này đều giống như thoát khỏi vách tường, đều chuyển động xoay tròn xung quanh cậu. Những nhân vật được vẽ trong tranh đều nhìn về phía Lumen với ánh mắt lạnh như băng. Phản ứng đầu tiên của Lumen là bị giật mình, cậu còn tưởng rằng toàn bộ nhân vật được vẽ trong các tác phẩm đều có vấn đề, tình hình cực kỳ nguy hiểm, nhưng ngay sau đó cậu lại phát hiện ra mình không hề bị tập kích. Những nhân vật khác nhau trong các bức tranh khác nhau đều chỉ nhìn cậu, lẳng lặng nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng. Chúng nó giống như có ý thức nhất định, còn có cảm giác sống lại, nhưng lại không hoàn toàn sống lại, không thể bước ra khỏi vải vẽ tranh sơn dầu. Lumen đột nhiên hiểu ra: Đây là một loại chân thực khác mà phải sử dụng 'Mắt kính nhìn trộm bí mật' mới nhìn thấy được. Có lẽ mỗi một bức tranh đều chỉ thể hiện một mặt chân thực nào đó của thế giới, nhưng chúng nó mỏng, phẳng, cấp quá thấp, không có cách nào gây ảnh hưởng cho giống loài như con người và Linh giới, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện một vài trường hợp đặc biệt, ví dụ, người xem tác phẩm quá lâu có thể sẽ rơi vào trạng thái tinh thần hỗn loạn hoặc lo âu bực bội. Mà 'Họa sĩ' có thể tăng cường năng lực tương tác giũa loại sự vậy phẳng ở tầng thấp này với thế giới con người, giúp chúng nó mở ra một con đường tiến vào hiện thực! Nói cách khác, bình thường những nhân vật trong tranh này đều ở tầng thấp, ở trong thể giới mỏng và phẳng, linh tính và ý thức khả năng còn chưa hoàn chỉnh, bị nén và khuyết thiếu, thì hiện tại đều bị 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' nhìn ra. Tương tự như vậy, Lumen còn thấy nhưng sự vật chân thật khác, đó là vạch trần ý đồ sáng tác của bản thân họa sĩ ở mức độ sâu nhất. Trong đó có một bức tranh vốn miêu tả tương lai của Trier, nó chia thành hai tầng, trên mặt đất là cả đàn ông và phụ nữ mặc quần áo hoa lệ tham gia tiếc tùng, trong lòng đất là những con người mặc quần áo rách nát tả tơi, bò trong đường hầm tối tăm, ăn giun, ăn chuột, mà qua 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn', Lumen lại thấy trên mặt đất là từng con heo mập mạp với cái miệng đầy dầu mỡ, còn trong lòng đất lại là từng khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn cùng vươn bàn tay thối rữa về phía trước. Đây mới thực sự là điều mà họa sĩ muốn biểu đạt. Giây tiếp theo, Lumen thấy Nam tước Briner và đứa con đỡ đầu của hắn Ludwig. Qua "Mắt kính nhìn trộm bí ẩn', người trước không có gì đặc biệt, chỉ là trên người tản ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt màu đồng thau, người sau lại đột nhiên nghiêng đầu, giống như xuyên qua hai gian phòng triển lãm tranh để nhìn lại Lumen Bề mặt làn da của khuôn mặt phúng phính của trẻ con và trông hơi chất phác kia, đột nhiên lúc nhúc trông giống như chuẩn bị lột vỏ, phía dưới lớp da tựa như có cái gì đó sắp sửa chui ra. Đáy lòng Lumen lập tức trở nên căng thẳng, cậu theo bản năng bỏ 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' ra. Cảnh tượng trước mắt lập tức trở lại bình thường. Quả nhiên tên nhóc Ludwig có vấn đề... May là mình phản ứng kịp, nếu không rất có thể sẽ nhìn đến cái gì đó không nên nhìn thấy... Lúc này đầu óc Lumen đã rất choáng váng, hai chân như dẫm trên mặt bông, bồng bềnh mà tựa như không có chút sức lực nào. Cậu vẫn luôn biết cậu nhóc Ludwig này bất thường và rất kỳ quái, chỉ là không ngờ đối phương có thể mang đến cho cậu cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đến như vậy. Bên dưới lớp da người đang yêu chất phác kia, liệu có thể xem là con người hay không! Ùng ục... Lần này Lumen đeo 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' khá lâu, cả ngày đều không thoải mái, tuy cảm giác choáng váng đang biến mất, nhưng là cảm giác ghê tởm cực độ, bụng quặn thắt khiến cậu chỉ muốn nôn mửa ngay lập tức. Thể chất của 'Chuyên gia âm mưu' không thể chống chịu được cái này. Cậu hít sâu một hơi, rồi vội vàng bước về phía phòng vệ sinh gần cạnh ba gian triển lãm tranh. Hai bên tường của hành lang dẫn đến phòng vệ sinh ở tận cuối hành lang kia, hoặc là trưng bày bằng các bức tượng, hoặc treo tranh, rất phù hợp với cái tên gọi trung tâm nghệ thuật Trier. Lumen vội vàng bước nhanh vào trong phòng tắm, giải quyết vấn đề cá nhân. Sau khi dùng nước lạnh để rửa mặt, cuối cùng cũng cảm giác mình như sống lại, không còn bất kỳ phản ứng khó chịu rõ ràng nào nữa. Lúc bước ra khỏi phòng tắm, Lumen tự nhiên hướng ánh mắt nhìn về phía vách tường đối diện. Nơi đó được một hàng tranh. Trong đó có môt bức tranh vừa đáng sợ lại quái dị, khiến cho Lumen phải nhìn lại vài lần. Đó là một bức tranh sơn dầu với nền tranh là các khối màu rực rỡ lần lượt chồng chất lên nhau, phần chính là một người phụ nữ để thân thể trần trụi. Khuôn mặt của phụ nữ rất mơ hồ, giống như họa sẽ cố ý để trắng, ngược lại, những khuôn mặt vẽ trên thân thể người phụ nữ này lại được miêu tả rất rõ ràng, chúng nó có phẫn nộ, có căm ghét, có độc ác, có vui sướng, có một số khuôn mặt có dáng vẻ giống như bắt nguồn từ mèo cho đến chó, tựa như chỉ tồn tại trong tưởng tượng, điểm giống nhau là tất cả bọn chúng đều nửa trong suốt nhưng cũng rất chân thật. Lumen nhìn bức tranh sơn dầu này, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một việc: Tuy biểu hiện của Gabriel trong suốt quá trình đi tham quan triển lãm tranh đều rất bình thường, nhưng đây chỉ là lời nói của mấy tên tác giả kia, bọn họ cũng không thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc đi theo quý ngài này được, ví dụ như lúc đi tới phòng vệ sinh. Tại nhà hát The Old Pigeonhouse, đường lớn khu chợ. Jenna vừa đi ra, liền nhìn thấy một bóng dáng tựa như đã từng quen biết đang đứng ở bên cạnh cột đèn đường khí gas ở phía bên kia đường. Đó là một cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng, áo gi lê màu bạc, áo vest ngoài màu đen phối với nơ màu thủy ngân, tóc vàng nhạt được chải vuốt gọn gàng. Là cậu bé lần trước mang lại vận may cho mình sao... Đó là một người phi phàm vô cùng lợi hại! Jenna vừa kinh ngạc, đồng thời cũng theo bản năng băng qua đường, đi tới bên cạnh cậu nhóc kia. Cô khẽ cúi người, mỉm cười hỏi: "Cậu đang đợi tôi sao?" Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn cô một cái, lẩm bẩm nói: "Không phải là tôi đang đợi cô, mà là cô đang đợi tôi, cô đến gặp tôi sớm hơn những lựa chọn khác." Lần này lại là có chuyện gì sao? Là vì thảm họa kia sắp đến, cậu ta muốn cho mình vận may, để mình phát hiện được gì sao? Suy nghĩ trong đầu Jenna thay đổi thật nhanh, cô cũng thuận miệng hỏi: "Lần trước chẳng phải cậu nói hướng này nguy hiểm sao, lần này sao lại tới đây thế?" Cậu nhóc nghiêm túc đáp lại: "Ngày đó là ngày đó, hôm nay là hôm nay, ngày đó có nguy hiểm không có nghĩa là hôm nay cũng có nguy hiểm." "Được rồi..." Jenna thử thăm dò, cười nói: "Cậu nhóc cần tôi giúp đỡ sao, hay để tôi mua giúp cậu một cây kem nhé?" Cậu nhớ thở một hơi thật dài giống như người lớn, nói: "Có việc, tôi sẽ trả thù lao." Thù lao, là cho mình vận may sao? Jenna mơ hồ đoán, nhưng không hỏi ra miệng thù lao là gì, mà hỏi thẳng: "Cần tôi làm gì?" Cậu nhóc nhét tay vào trong túi áo, lấy ra một đồng tiền vàng rực rỡ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đây là thù lao của cô, một đồng tiền vàng may mắn."