Lumen ngồi xổm, tay cầm ba chai kim loại, ngẩng đầu nhìn Jenna, cười nói: "Tôi có cách để phân biệt đấy."
"Cách gì..." Ban đầu Jenna còn cảm thấy tò mò nhưng lúc nhìn thấy nụ cười hứng thú không rõ ràng của đối phương thì lại sinh ra cảm giác hoảng sợ, lo lắng.
Lumen mỉm cười đáp: "Cô hãy thử phân biệt giúp tôi xem đó là chai nào."
"Nói đùa cái gì vậy?" Nếu không phải đối phương vừa cứu mình một mạng, cộng thêm thân thể vẫn ở trong trạng thái vô lực, Jenna chắc chắn sẽ mắng chửi người.
Lumen nghiêm túc nói: "Nếu chai kia có chứa khí có thể làm cho người ta hôn mê thì cùng lắm cô lại hôn mê một lần nữa, tôi cũng sẽ không làm gì cô đâu, nếu tôi thật sự muốn làm gì thì hiện tại, liệu cô có phản kháng được không, còn nữa, sau khi xác định được chai đó là gì, tôi còn có thể dùng chai có chứa khí kích thích kia làm cô tỉnh lại, khôi phục lại trạng thái bình thường."
"Nếu như may mắn, lần đầu tiên đã thử trúng chai có chứa khí kích thích thì chẳng phải hiện tại cô có thể khôi phục lại sức lực, đúng không."
Nghe có vẻ hợp lý, cho dù gặp xui xẻo cũng không có vấn đề gì... Jenna suýt chút nữa bị Lumen thuyết phục.
Cô rất nhanh hoàn hồn, nghiến răng nói: "Nếu xui xẻo gặp phải chai còn lại thì sao? Chúng ta còn không biết rốt cuộc nó có tác dụng gì!"
Nếu chai kia là khí độc, thì ở chỗ này cũng không có người biết cách xử lý!
Lumen bật cười, cậu dùng giọng trào phúng nói: "Cô là đồ ngốc sao? Trọng lượng của chai chứa khí và chai chứa chất lỏng rất khác nhau đấy!"
"Cái chai này chắc hẳn chứa chất lỏng!"
Cậu nhấc một cái chai kim loại lên, khẽ lắc.
Cậu 'rõ ràng' nghe thấy tiếng chất lỏng lắc lư bên trong lớp vỏ kim loại, sau đó cậu lập tức nhét nó vào túi.
"Ra vậy..." Tuy bị đối phương cười nhạo nhưng hiện tại toàn bộ sự chú ý của Jenna tập trung vào trọng điểm của 'Thí nghiệm' nên cũng không tức giận.
Cô do dự vài giây, sau đó hai mắt nhắm lại, hơi ngẩng đầu nói: "Thử đi!"
Lumen cất một chai kim loại nhỏ vào trong túi quần, chỉ để lại một chai trong tay.
Sau đó, cậu ung dung đưa miệng chai còn lại đến trước mũi Jenna.
Giây tiếp theo, cậu thấy Jenna lén lút hé mắt.
Lumen bật cười thành tiếng, rồi vặn nắp chai, rất nhanh, một thứ mùi chua như phân lên men cực kỳ có tính kích thích xộc thẳng vào lỗ mũi Jenna, thứ mùi gay mũi này khiến cho cô hắt xì mấy cái, nước mắt nước mũi chỉ trực trào ra.
Mỗi một cái 'Hắt xì' lại giúp cô phục hồi lại không ít sức lực, đợi Lumen vặn nắp chai lại, từ tư thế ngồi xổm chuyển thành tư thế đứng thẳng, cô mới bật dậy, theo bản năng hoạt động gân cốt chân tay.
"Xem ra vận may của mình cũng không tệ!" Jenna vừa sửa sang lại váy áo vừa vui sướng lẩm bẩm.
Thử lần đầu đã rút trúng luôn chai chứa khí có mùi kích thích!
Sau đó, cô nhìn thấy nụ cười giễu cợt đầy ẩn ý của Lumen thì nội tâm lộp bộp một tiếng, trong lòng chợt có dự cảm 'không tốt'.
Cô dò hỏi: "Thật ra, ngay từ đầu cậu đã biết chai nào chứa khí nào rồi đúng không?"
Cho nên mới có thể rút chính xác chai chứa khí có mùi kích thích?
Lumen bật cười, đưa chai kim loại nhỏ cho Jenna:
"Cô tự ngửi xem."
Jenna nghi ngờ cầm lấy, ngửi ngửi, bên ngoài vỏ chai còn lưu lại một thứ mùi thoang thoảng, tuy không tính là rất kích thích, cũng không tạo ra hiệu quả gì nhưng cũng rất khó ngửi.
"Chai kia không có mùi." Lumen cười bổ sung một câu.
Khuôn mặt vốn đã ửng hồng của Jenna lại càng thêm đỏ.
Câu nói này của đối phương khiến cho cô có cảm giác hành động vừa rồi của mình giống như một đứa ngốc: đầu tiên là tin lời đối phương nói, sau đó lại cắn răng tham gia có gọi là 'thí nghiệm' kia!
Bao lời tốt đẹp và lòng biết ơn mà cô vốn định nói ra, nháy mắt bị nuốt trở lại bụng.
Lumen cũng không để ý Jenna có tức giận hay không, cậu cất chai kim loại nhỏ đã được đánh dấu bằng vài vết xước ở bên ngoài và 8 đồng Fil vào túi.
Tuy một năng lực nào đó của tên đàn ông kia có thể giúp hắn cảm ứng được đồ vật đã mất, từng thuộc về hắn đang ở chỗ nào, nhưng hắn đã chết, Lumen căn bản không sợ bị truy lùng.
Về phần tác dụng của chất lỏng chứa bên trong chai kim loại còn lại, cậu dự định sẽ kiếm một vài động vật có vú như chó, mèo hoang để thí nghiệm.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Lumen chỉ vào thi thể của tên biến thái kia, nói với Jenna: "Cô hãy nhìn kỹ mặt của hắn, nhớ kỹ dáng vẻ của hắn, tìm người điều tra xem hắn rốt cuộc là ai, hắn chắc chắn còn có đồng bọn."
"Được."
Jenna bước nhanh tới trước thi thể kia, nghiêm túc nhớ kỹ khuôn mặt và dáng vẻ của nó.
Quan sát cẩn thận một lúc, cô chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, lửa giận trong lòng bùng lên, cô nâng đùi phải, hung hăng đá vào giữa háng của thi thể.
Một đá, một đá, lại một đá!
"Chó chết, biến thái, con mẹ mày, con mẹ cả nhà mày!" Jenna phát tiết tất cả cảm xúc mà cô phải chịu đựng.
Lumen chứng kiến cảnh này, bên dưới đột nhiên xuất hiện ảo giác đau đớn, cậu cúi đầu, thu dọn, xóa sạch dấu vết còn lưu lại ở hiện trường.
Đợi Jenna bình tĩnh lại, cậu kéo cái bao tải lớn màu trắng xám kia ra, vừa nhét thi thể và quần áo vào trong bao, vừa ra vẻ tiện mồm hỏi: "Sao cô lại để cho hắn bắt được thế?"
Jenna vuốt vuốt lại mái tóc màu nâu nhạt đã rối tung của mình, buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản.
Nghe đối phương hỏi như vậy, cô lại nghiến răng nghiếng lợi nói: "Tôi gặp phải hắn ở con hẻm nhỏ bên cạnh vũ trường Breeze, hắn nói hắn rất thích giọng hát của tôi, hy vọng tôi có thể ký tên tặng hắn, hắn đưa cho tôi tờ giấy đã được vẩy thứ khí không có mùi vị kia, tôi vừa mới ký xong, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, toàn bộ sức lực trên người đều biến mất. Sau đó, hắn khống chế tôi, đưa cái chai kia đến trước mũi tôi, tôi lập tức hôn mê ngay sau đó."
"Tâm cảnh giác của cô cũng không cao nhỉ?" Lumen trào phúng nói.
Jenna không phục nói: "Lúc tôi đứng trên sân khấu hát có liếc nhìn hắn vài lần, và tôi khá chắc chắn là hắn thực sự thích giọng hát của tôi, nếu không, tôi căn bản không thèm nhìn đến hắn."
"Hơn nữa, một ca sĩ chưa có danh tiếng như tôi, có khán giả yêu thích xin ký tên thì quả thật là một điều rất vinh dự."
"Mà loại khí này còn không có mùi, tôi làm sao có thể phòng bị được chứ?"
Lumen cười nhạo nói: "Ý tôi nói không phải cái này."
"Có thể nhận thấy rõ là loại khí này khi tẩm lên giấy sẽ không giữ được lâu, nhất định phải sử dụng trong một khoảng thời gian rất ngắn mới đạt được hiệu quả nhất định, điều đó đồng nghĩa với việc, tên biến thái kia đã theo dõi cô trong một thời gian rất dài mới có thể nắm được cơ bản quy luật đi lại hàng ngày của cô, nếu không hắn cũng không có khả năng căn chuẩn xác thời gian gặp được cô trong con hẻm nhỏ không người đó, và tẩm loại khí kia vào tờ giấy sớm hơn khoảng mười đến hai mươi giây trước khi đưa nó cho cô."
"Tôi bị theo dõi lâu như vậy mà không phát hiện ra sao?" Jenna nghe xong thì yên lặng một lát, sau đó nghiến răng, ảo não nói.
Lumen thu hồi tầm mắt, cười thầm: Cô không nhận thấ cũng là bình thường, tên kia còn có thể phân biệt được mùi hormone của từng người khác nhau.
Nếu không phải ngài Eve rõ ràng yếu hơn tên biến thái vừa rồi, và chắc hẳn hắn cũng không có năng lực làm chủ được dục vọng, Lumen nghĩ thân phận 'tên cướp' của mình đã bị đối phương vạch trần rồi.
Cậu buộc miệng bao tải màu trắng xám lại, và lợi dụng bao tải bọc thi thể để phá hủy đủ các loại dấu vết xuất hiện ở hiện trường, Jenna thấy vậy cũng phối hợp làm những việc tương ứng như thế.
Lumen hơi nghi ngờ nhìn hành động của Jenna... Kỹ năng xử lý dấu vết của cô ta không hề thấp, sau đó cậu vác cái bao tải kia lên lưng, đi ra khỏi hang.
Căn cứ vào việc này và việc Jenna không đề cập đến biểu hiện bất thường của mình dưới ảnh hưởng của tên biến thái kia, cậu tin rằng 'Ả ca sĩ lòe loẹt' này có kiến thức nhất định về thế giới siêu phàm, thậm chí là bản thân cô ta cũng có thể là người phi phàm.
Mà nguồn thông tin hoặc nơi bắt nguồn sức mạnh của cô ta, khả năng cao là từ vị 'Red Boots' Flanka của băng Savoy kia.
Sau khi thắp sáng lại chiếc đèn đất đèn được cậu giấu ở một góc và xách nó trong tay, Lumen chợt quay đầu lại nhìn về phía con đường u tối ở sâu bên trong.
Con đường này càng đi sâu vào trong càng dẫn xuống dưới, phía xa xa không có một tia sáng, cũng không nhìn thấy gì cả.
Tựa như một cái miệng khổng lồ mà tối đen đang mở rộng chờ đợi con mồi bước tới, và cắn nuốt nó.
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Jenna tò mò hỏi.
Cô cảm giác hành động của người đàn ông tên là Charles này vô cùng thần bí.
Lumen quay đầu lại, cười nói: "Tôi đang nghĩ, nếu cứ đi xuống phía dưới thì liệu con đường này sẽ dẫn tới nơi nào, Kỷ đệ tứ của Trier sao?"
Điều hắn thực sự nghĩ đó là: Năng lực của tên biến thái kia rất giống với năng lực của ngài Eve, nếu hai người đó là đồng bọn, khi hắn lựa chọn một nơi ở thế giới dưới lòng đất để phạm tội, liệu hắn có theo thói quen và bản năng tìm tới gần nơi mà mình quen thuộc không, liệu đó đó có phải là mục đích mà ngày đó ngài Eve tìm xuống lòng đất không?
Nếu thật sự như vậy, cậu muốn đi dọc theo con đường này dẫn sâu xuống phía dưới, có lẽ còn có thể phát hiện ra điều gì đó.
Jenna hơi thất vọng nói: "Nơi đó không phải là chỗ tốt lành gì."
Lumen không nói nữa, mà tiếp tục men theo con đường dẫn lên trên mặt đất. Jenna giống như có tâm sự, cô cầm theo chiếc đèn của tên biến thái kia để lại, yên lặng theo sát phía sau Lumen.
Lúc sắp đến tầng có nền đất được cải tạo lại, Lumen chợt ngừng lại, dùng giọng điệu trêu chọc, cười nói: "Có cần tôi đưa cô lên mặt đất không?"
"Cậu không trở về sao?" Jenna ngạc nhiên.
Lumen hơi lắc lắc bả vai: "Tôi cần phải tìm một chỗ để xử lý thi thể này."
Jenna gật đầu, cũng không hỏi nhiều: "Tôi có thể tự đi được, tôi đã từng tới xuống thế giới ngầm này."
Ý của đối phương là có năng lực tự bảo vệ mình đúng không? Lumen nhìn theo bóng lưng Jenna nhanh chóng rời đi, trong lòng không khỏi cảm thán vài câu: Chẳng lẽ cả người và chó ở Trier này đều có năng lực phi phàm sao?
Vấn đề ở Trier hay là vấn đề ở mình, nên mới luôn gặp phải những loại người như này?
Cậu lắc đầu, vác theo thi thể kia, vừa xử lý dấu chân vừa di chuyển về hướng mỏ đá bỏ hoang mà cậu dự định dùng để tiến hành nghi thức khẩn cầu 'Ban ân'.
Trên đường đi, cậu phải tiến hành 'Phản theo dõi' hai lần để xác nhận phía sau không có người đi theo mình.
Sau khi đến được mỏ đá bỏ hoang ở sâu dưới lòng đất kia, Lumen ném bao tải màu trắng xám đựng thi thể sang một bên, bắt đầu bố trí tế đàn.
Vốn dĩ đêm nay, cậu định đến nhà xác của bệnh viện gần nhất để tìm kiếm một thi thể còn mới, nhưng hiện tại cậu đã có lựa chọn rất tốt rồi!
Sau khi chuẩn bị xong tế đàn, châm nến, và tạo 'Bức tường linh tính' xong, Lumen mới lấy một tấm giấy giả da với các phù hiệu tương ứng đã được vẽ từ trước ra.
Ở chính giữa bức đồ án này là một vòng tròn được tạo thành từ bụi gai, rải rác xung quanh là những con mắt đang quan sát, những đường cong, phù hiệu, tạo thành một dải sông quấn quanh đồ án.
Lúc ở phòng 207, Lumen đã phải tốn không ít linh tính mới phác thảo ra được bức đồ án này.
Lumen trải tấm giấy giả da ra, rồi lui về phía sau hai bước, mắt nhìn chằm chằm vào hai ngọn nến vừa được thắp sáng, bắt đầu nghĩ về câu chú sẽ sử dụng ngay sau đó.
Trong nghi thức này, cậu không thể dùng chủ thể 'Tôi! Nhân danh tôi' để khẩn cầu, mà phải tự thiết kế ra ba đoạn miêu tả về bản thân, và giả làm một sinh vật đến từ thế giới linh hồn.
Điều này có nghĩa là có thể dùng bất kỳ câu nói nào, không cần bao gồm quyền hành, chỉ cần có thể định vị chính xác người đứng trong phạm vi 'Bức tường linh tính'.
Lumen mở miệng, dùng ngôn ngữ cổ Hermes, nhỏ giọng khấn: "Vua chơi khăm của làng Cordouan, em trai của Aurore Lee, tồn tại tên là Lumen Lee."