Bọn họ? Nghe thấy câu trả lời của Raymond, Lumen vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đầu cậu còn tưởng rằng Raymond "tự" chết đuối trên sông và trở thành vật tế của vị tồn tại nào đó, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như đã có người nào đó nhúng tay vào chứ không chỉ là một thế lực vô hình nào đó đã kéo Raymond xuống nước.
"Bọn họ là ai?" Aurore hỏi ra vấn đề này.
Vẻ mặt Raymond vặn vẹo và cứng ngắc, ánh mắt tràn ngập sự căn hận và khô khan, cậu ta vô cùng tức giận hét lên:
"Pont Besne, là Pont Besne và đám người của hắn ta!"
"Bọn chúng dìm tôi xuống nước."
Sau khi chúng tôi và Ava rời khỏi dòng suối, Pont Besne và những tên côn đồ đó xuất hiện ở nơi Raymond lên bờ, dìm cậu ta xuống sông, rõ ràng là muốn dìm chết và khiến cậu ta trở thành vật tế? Căn cứ vào mấy câu nói của Raymond, Lumen đã khôi phục lại tình hình lúc đó.
Toàn bộ lễ ăn mừng lễ Mùa Chay đã hoàn toàn biến thành nghi thức hiến tế cho những sự vật tà dị!
Aurore hỏi thêm về các chi tiết, nhưng Raymond chỉ lặp đi lặp lại mấy câu nói như vậy, giống như đây là toàn bộ ký ức của cậu ta vậy.
Phù, quả nhiên đã bỏ qua được thời gian thông linh tốt nhất nên chỉ có thể thu hoạch được chút chấp niệm còn sót lại... Aurore suy nghĩ một chút, dự định hỏi một câu mà có lẽ Raymond sẽ có ân tượng sâu sắc nhưng có thể cũng không có chuyện đó:
"Có phải bọn chúng đã hiến tế cậu cho một vị tồn tại nào đó không?
"Hắn có đặc điểm như thế nào và đang ở đâu?"
Lần này Aurore đã thông minh hơn, không trực tiếp hỏi đầy đủ họ tên mà chỉ có ý định thu thập một số thông tin bên lề để hỗ trợ cho việc phán đoán.
Cô tin rằng, trong quá trình Raymond bị hiến tế, nếu linh hồn của cậu ta vẫn còn có tri giác thì chắc chắn có thể "nghe được", "nhìn thấy" và cảm giác được một số sự vật nào đó, đồng thời để lại ấn tượng đủ sâu sắc, còn ngược lại thì sẽ không có.
Raymond ngẩn ra ở đó, những giọt nước mắt trong suốt nhuốm thành màu máu nơi khoé mắt càng ngày càng nhiều.
Sắc mặt Lumen bình tĩnh, nhìn cậu ta như vậy, hai tay cậu không biết đã siết chặt từ lúc nào.
Đột nhiên, Raymond hét lên:
"Trong lòng đất! Giáo đường trong lòng đất!"
Cái gì? Aurore suýt chút nữa đã nghi ngờ vào lỗ tai mình.
Kết hợp với câu hỏi của cô, rõ ràng Raymond đang nói rằng sự tồn tại bí mật mà cậu ta bí kính dâng lên như một vật tế phẩm đang ẩn mình trong một giáo đường dưới lòng đất!
Không thể nào, bây giờ đang là kỷ nguyên thứ năm, các vị thần làm sao có thể đi lại trên mặt đất? Aurore bình tĩnh lại, cho rằng linh hồn Raymond chỉ còn lại một phần chấp niệm và linh tính nên câu trả lời của cậu ta vô cùng hỗn loạn, luôn chấp nhất vào một số điểm đó, nói cách khác, cậu ta không hẳn là chỉ người đang nấp dưới giáo đường trong lòng đất, chỉ là sinh ra một loại phản ứng kích thích.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, cho dù Raymond đang đưa ra câu trả lời thực sự hay chỉ là chấp niệm của bản thân, giáo đường trong lòng đất kia chắc chắn có vấn đề, nó cất dấu phần quan trọng nhất của nghi thức hiến tế!
Aurore chỉ hy vọng những bí ẩn cất giấu ở đó sẽ không quá đáng sợ hay cực kỳ khoa trương.
Cô ấy lại hỏi về những chuyện khác, linh hồn của Raymond chỉ biết lặp đi lặp lại những câu trả lời như "Bọn họ đã dìm chết tôi", "Pont Besne", "giáo đường trong lòng đất.
Thấy sẽ không còn thu hoạch được những lợi ích khác, Aurore chấm dứt thông linh, nhìn bóng dáng của Raymond biến mất trên ánh nến, nhìn màu xanh nhạt trên tế đàn nhanh chóng biến mất.
Sau khi dỡ bỏ bức tường linh tính, cô phát hiện Lumen vẫn xuất thần đứng đó suy nghĩ, không nói gì thêm nữa.
"Này, em đang nghĩ gì vậy?" Aurore đưa tay ra quơ quơ trước mặt em trai.
Lumen nhếch khoé miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười:
"Em đang hối hận tại sao ngày hôm qua khi đánh Pont Besne lại không dùng lực mạnh vào."
Mặc dù cái thúc đầu gối của cậu dành cho Pont Besne cũng có thể khiến đối phương phải nhận đau đớn rất nhiều, những nghĩ đến chuyện phải đợi đến đêm 22, nếu có thể không tăng cường mâu thuẫn với đám người mục sư thì tạm thời không cần phải trở nên gay gắt, về phương diện lý trí vẫn lên thu một chút sức lực, không trực tiếp khiến Pont Besne thành một kẻ tàn phế.
"Sẽ có cơ hội." Aurore trấn án nói.
Lumen gật đầu, "ừm" một tiếng:
"Thực ra chúng ta đã sai lầm, trước lễ Mùa Chay, không chỉ chúng ta sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt mà đám người mục sư cũng sợ hãi, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vẫn chưa bắt đầu nghi thức."
Nói cách khác, ông ta thực sự không muốn Pont Besne phải chịu bất cứ vết thương không thể chữa khỏi nào, có lẽ đám người mục sư cũng giả vờ giống như muốn trả thù chứ không có bất cứ hành động thực sự nào.
Bọn vẫn sẽ ẩn nhẫn cho đến lễ Mùa Chay, không cần biết Lumen có đắc tội với bọn họ hay không, một khi lễ Mùa Chay "bắt đầu", những người vẫn còn bình thường trong thôn làng sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ.
Aurore hiểu rõ ý Lumen muốn biểu đạt, nhẹ nhàng gật đầu nói:
"Tự em quyết định xem nên trả thù Pont Besne như thế nào!"
"Bây giờ vấn đề mà chúng ta cần phải suy xét chính là, khi đến lễ Mùa Chay, sau khi đám người mục sư có được sức mạnh, chúng ta nên tồn tại, nên sống sót đến đêm 22 như thế nào đây?"
Lumen nhất thời trầm tư suy nghĩ về vấn đề này.
Aurore nói lên suy nghĩ của mình:
"Hiện tại chúng ta chỉ có hai lựa chọn, đầu tiên là liên thủ với ba người xứ khác kia, hai là nghĩ cách làm tăng sức mạnh của bản thân."
Cô do dự một chút rồi nói:
"Nếu có thể xác định phu nhân Pouaris không liên quan gì đến tuần hoàn, đồng thời cũng bị vây ở nơi này, chúng ta thậm chí có thể hợp tác với bà ấy một cách thích hợp."
"Hả?" Lumen nghe vậy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Phu nhân Pouaris là một người phi phàm đáng sợ và tà dị!
Aurore thở dài nói:
"Một nhà triết học ở quê hương chị đã nói, lúc làm việc gì cũng phải phân biệt được mâu thuẫn chủ yếu và mâu thuẫn thứ yếu, đoàn kết lại tất cả những sức mạnh có thể đoàn kết.
"Ừm, trong giáo đường dưới lòng đất chắc chắn có vấn đề và nó đang cất giấu manh mối mấu chốt, trước lễ Mùa Chay, chúng ta nhất định phải tìm tòi nghiên cứu, chỉ e sau đó sẽ không còn cơ hội nữa."
Theo như Aurore biết, hầu hết các giáo đường trên thế giới này đều có khu vực dưới lòng đất, một số được dùng để cất giữ vật phong ấn, một số được dùng để chôn cất thi hài của những nhân vân quan trọng, giáo đường ở thôn Cordouan này mặc dù không có vật phong ấn, cũng không có những nhân vật quan trọng cần an táng, nhưng lúc xây dựng vẫn theo quy tắc xây dựng một tầng hầm không nhỏ.
"Được." Lumen đồng ý: "Ngày mai em sẽ đi tìm ba người xứ khác kia thương lượng."
Cậu chuyển chủ đề sang trạng thái của Raymond:
"Tại sao cậu ta chỉ biết nói mấy câu kia, chẳng phải đã triệu hồi cậu ta thành công sao?"
Aurore lại thở dài một lần nữa.
"Thông linh có một điểm thời gian mấu chốt, đó là một tiếng đồng hồ sau khi chết."
"Nếu hơn một tiếng, linh hồn người chết sẽ nhanh chóng tiêu tán, không còn giữ được những ký ức ban đầu nữa, chỉ còn một số suy nghĩ, cảm xúc và hình ảnh không thể buông bỏ được, theo thuật ngữ chuyên môn ở cố hương chị mà nói, đó chính là chấp niệm."
Nghe vậy, Lumen khẽ gật đầu:
"Đợi đến vòng tuần hoàn tiếp theo, chúng ta sẽ triệu hồi Raymond ngay từ đầu, có thể coi là chết trong vòng một tiếng không?
"Không đúng, tại sao Raymond lại có ý ức về tuần hoàn trước đó?"
Lúc này cậu mới phát hiện ra vấn đề: Sau khi tuần hoàn được bắt đầu lại, chẳng phải Raymond nên quên hết đi mấy chuyện bị chết đuối kia sao?"
Điều này đặt ra cho Aurore một câu hỏi, kết hợp với những suy nghĩ trong nghi thức của cô, cô cân nhắc một chút rồi nói:
"Chị cảm thấy có thể thế này."
"Lúc này vẫn chưa đến lễ Mùa Chay, dựa theo dòng thời gian của thế giới, lúc này Raymond vẫn chưa bị chết đuối nên không thể biết được hung thủ là ai, nhưng bởi vì mất đi cơ thể nên chỉ có thể tồn tại trong trạng thái của linh hôn, đồng nghĩa với việc đã chết, sẽ có chấp niệm còn sót lại, cho nên lúc nãy khi chị triệu hồi ra, cậu ta đã nhớ lại một số chuyện đã xảy ra trong tuần hoàn trước đó."
"Nói một cách đơn giản, trạng thái của Raymond đã trở nên đặc biệt do mất đi cơ thể, cho nên khi tuần hoàn khởi động lại một lần nữa, tình huống đặc biệt nên sẽ có một số ký ức nhất định được giữ lại."
"Ha ha, đây chính là Bug mắc kẹt!"
Bởi vì cơ thể của Raymond đã bị hiến tế nên tuần hoàn đã xảy ra một số sai lầm? Lumen đã có thể hiểu được ý của chị gái!
Aurore lập tức cười nói:
"Như vậy xem ra, sức mạnh của tuần hoàn chúng ta này rất máy móc và khô khan, có lẽ nó đã không còn bị chủ sở hữu ban đầu kiểm soát, đang ở trong trạng thái tự vận chuyển, nếu không hoàn toàn có thể xử lý linh hồn của Raymond theo cách có chủ đích."
Nói tới đây, hình như cả người cô thoải mái hơn một chút:
"Ha ha, nếu nói như vậy, chúng ta vẫn còn có chút hy vọng phá vỡ vòng tuần hoàn."
Bị cảm xúc của chị gái lây nhiễm, tâm trạng u ám của Lumen cũng sáng sủa hơn một chút:
Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cũng nhìn thấy được một chút hy vọng.
Hai người cùng nhau thu dọn tế đàn xong xuôi rồi đi lên phòng đọc sách trên tầng hai, Aurore dựa vào việc Lumen viết chính tả theo nghi thức và trình tự hỗn loạn sai lầm kia mà dạy cậu từng từ đơn tương ứng với tiếng Hermes và tiếng Hermes cổ.
Về phương diện này, có một số phần đã được Lumen nắm giữ, cho nên sự tiến bộ của cậu cũng có thể coi không tệ.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn điện, Aurore lúc thì giải thích cách phát âm và cấu trúc của từ đơn, đôi khi, trong lúc cậu đang ôn tập củng cố, cô dùng xạ hương, đinh hương, máu và các tài liệu khác cùng nhau chế tạo ra những ngọn nến sẽ được sử dụng sau này.
Lumen học rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn người chị đang bận rộn ở bên cạnh, cảm giác như mình đã quay trở lại cuộc sống ấm áp ban đầu, cuộc sống không có tuần hoàn, không có tà thần gì đó.
Bóng đêm ngoài cửa sổ yên tĩnh...
Trong căn phòng ngủ tràn ngập sương xám gợn sóng, Lumen tỉnh lại.
Cậu nhanh chóng xoay người xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, lấy giấy bút ra ghi lại những từ đơn tiếng Hermes cổ, tiếng Hermes mà mình còn nhớ theo thứ tự sai, cuối cùng mới đánh số thứ tự chính xác cho chúng nó.
Sau khi làm xong những chuyện này, Lumen thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía trước.
Có bốn món đồ được đặt trên chiếc bàn gỗ nơi gần cửa sổ, một là hai cây nến xạ hương màu xám trắng do Aurore điều chế (một cây có máu của Lumen, một cây không có), hai là lọ nước hoa hổ phách, ba là một bình màu vàng có chứa bột hoa tulip, bốn là một con dao găm bằng bạc do Aurore cung cấp.
Cô gái kia quả nhiên đang đưa vào được cho mình... Nhìn thấy cảnh tượng này, Lumen tạm thời yên tâm không ít.
Cậu cầm theo những thứ đồ này, lục tìm ra những loại hương tự chế của Aurore rồi đi xuống tầng một, đặt chúng trên bàn cơm, sau đó đi đến khu vực nhà bếp một một ly nước trong và một đĩa muối thô.
Các vật liệu liên quan đến nghi thức đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Trước khi đi ngủ, Aurore còn lo lắng em trai không có phù hiệu tương ứng để khẩn cầu ban ân, cô cũng không có cách nào vẽ chúng ở trên tấm da dê và thiêu đốt, để khẩn cầu với các vị thần linh về mục tiêu của bản thân mình. Nhưng ngẫm lại, nếu cô gái thần bí kia đã không nhắc đến, vậy chắc có lẽ cũng không cần thiết, dù sao về bản chất cũng là khẩn cầu sức mạnh trong cơ thể Lumen, nó có thể trực tiếp "lắng nghe" được toàn bộ ngôn ngữ cầu nguyện, không cần thêm "văn thư" phụ gia vào.
Nhìn thấy những thứ đồ trên bàn, Lumen hít một hơi thật sâu rồi lại chậm rãi thở ra.
Cậu không chút do dự, đặt ngọn nến màu trắng ngà bằng máu của mình vào vị trí đại biểu cho thần linh ở chính giữa tế đàn, và đặt ngọn nến còn lại ở trước mặt mình.
Sau khi thắp ngọn nến bằng cách thức cọ xát linh tính theo thứ tự thần trước người sau, Lumen hơi trúc trắc thánh hoá con dao găm bằng bạc trong nghi thức, tạo ra một bức tường linh tính.
Cùng với linh tính dâng lên từ đầu lưỡi dao găm màu bạc nghi thức, cuốn lấy bầu không khí xung quanh, không hiểu tại sao cậu lại có cảm giác đây mới chính là thần bí học.
Chẳng mấy chốc, bức tường linh tính đã được hoàn thành, linh tính của Lumen cũng bị vét sạch hơn một nửa.
Nhờ có sự giúp đỡ của huân hương tìm được trong nhà cùng minh tưởng của bản thân, cậu để cho tri giác của mình trở nên biến đổi kỳ ảo, bước vào trạng thái có thể thực hiện được nghi thức ma pháp.
Trong thanh âm, Lumen lần lượt "đổ" nước hoa hổ phách và bột hoa tulip vào trong ngọn nến tượng trưng cho các vị thần.
Một mùi hương kỳ dị toả ra tràn ngập, tất cả mọi thứ dường như trở nên mơ hồ.
Lumen đưa mắt nhìn tài liệu đặt bên cạnh tế đàn, lùi về phía sau một bước, nhìn ngọn nến đang thiêu đốt, dùng tiếng Hermes cổ trầm giọng hô:
"Sức mạnh số mệnh!"