Lúc trước, khi nghe xong kế hoạch của Hội Phước lành, phản ứng đầu tiên của Lumen là Susanna Matisse đã tính sai ngay tại điểm quan trọng nhất rồi.
Thứ phong ấn trong cơ thể cậu không phải ô nhiễm ở cấp bậc Thiên sứ mà là một Thiên sứ thực thụ.
Trước kia nó còn không tự ý thức được, toàn bộ phản ứng đều theo bản năng, trừ khi có thể giải trừ phong ấn, để cho nó lại một lần nữa thiết lập cầu nối liên lạc với bản thể, nếu không nó sẽ chỉ như một đống thuốc nổ tạm thời bị tháo kíp nổ, tuy vẫn có khả năng phát nổ nhưng Susanna và đám tín đồ Tà thần hoàn toàn có thể khống chế được.
Bọn họ chỉ cần tìm đúng phương pháp, lợi dụng không gian bên trong 'Cây bóng tối' hoàn toàn ngăn cách với thế giới hiện thực, lại thực hiện đủ loại bố trí nghi thức hiến tế dưới sự giám sát của Tà thần thì sau khi giải trừ phong ấn, bọn họ hoàn toàn có thể tránh được sự uy hiếp của ô nhiễm cấp bậc Thiên sứ kia, mà hiến tế nó cho 'Dục vọng mẫu thụ'.
Nhưng sau khi nó có thể tự ý thức được, tự suy nghĩ, lại có tính chủ động cực kỳ mạnh mẽ, nó không có khả năng trơ mắt nhìn chính mình bị hiến tế được.
Đợi sau khi phong ấn hoàn toàn được giải trừ, liệu Susanna và Charlotte có thể đối phó được với một vị Thiên sứ thực thụ hay không?
Hai người bọn họ, một người là ác linh danh sách 5 phải nương nhờ 'Cây bóng tối' mới được lây dính một chút thần tính, một người rõ ràng vẫn là 'Diễn viên' với dục vọng mong muốn được biểu diễn không thể ngừng lại được, mà Thiên sứ thực thụ ít nhất ở danh sách 2, có thể được xưng là 'Ngài', ở thời cổ đại, địa vị gần như sánh ngang với thần linh, gọi là 'Tòng thần', chênh lệch thực lực giữa hai bên tựa như người và thần vậy.
Ngay từ đầu Lumen đã không cố gắng nghĩ cách thoát khỏi Thermiporus, là bởi vì cậu sợ tên Thiên sứ âm hiểm, đáng ghét kia sẽ nhân cơ hội này mà khiến cho hắn làm ra một số chuyện nhìn bên ngoài thì thấy bình thường nhưng lại ngầm giúp cho hắn càng thâm nhập sâu vào sức mạnh bị phong ấn hơn.
Cứ như vậy thì kết quả cuối cùng rất có thể là Lumen chết, Susanna bị tiêu diệt, Charlotte chết, 'Cây bóng tối' bị phá hủy hoặc lui trở lại dưới lòng đất và Thermiporus thực sự buông xuống thế giới này.
Hiện tại, Lumen đã không có cách nào khác, đành phải bước lên sợi dây thừng vắt sẵn qua mỏm vực sâu thẳm này, chỉ hy vọng có thể giữ được thăng bằng.
Và sau đó, nếu không cẩn thận, cậu sẽ rơi thẳng xuống dưới, không cách nào cứu được nữa.
Cậu vừa dứt lời, giọng nói hùng hậu, uy nghiêm của Thermiporus lập tức vang lên bên tai.
Kể từ sau lần đầu tiên nghe thấy và làm theo lời dụ dỗ của đối phương, tuy Lumen đã thành công nhớ lại sự tồn tại của vị Thiên sứ này, nhưng cậu đã không còn tiếp tục giao tiếp, trao đổi với hắn nữa, chỉ có thể thông qua sự phát triển không bình thường của những sự việc quanh người hoặc sự phát triển của số mệnh vốn đã định trước mà cảm nhận được vận mệnh của chính mình có liên quan đến hắn, hơn nữa hắn còn chưa từng từ bỏ, vẫn cố gắng thử tác động lên cậu.
Giờ đây, sau bằng đấy ngày, Lumen lại một lần nữa nghe thấy giọng nói của Thermiporus, lại một lần nữa cảm nhận được thứ phong ấn bên trong cơ thể mình là một vị Thiên sứ thực thụ.
Giọng nói có phần thoải mái và hài lòng của Thermiporus quanh quẩn bên trong lỗ tai cậu:
"Nếu xem thường mà có thể giúp tôi thoát khỏi phong ấn, thì tôi đây hy vọng bọn chúng cứ tiếp tục khinh thường tôi nhiều hơn."
"Nơi này rất tốt, tôi vẫn luôn chờ đợi một nơi như thế này, để cho dù cậu có chết đi, phong ấn mất vật chủ thì người bên ngoài cũng không có cách nào nhận ra sự biến hóa tương ứng, không kịp ngăn cản tôi thoát khỏi gông cùm xiềng xích này."
"Có lẽ bọn chúng sẽ khôn giết cậu luôn đâu, nhưng chỉ cần bọn chúng thử mở phong ấn và tiến hành nghi thức hiến tế thì tôi có thể khiến cho vận mệnh định trước phát sinh sớm hơn và rời khỏi thân thể cậu, phá hủy nghi thức của bọn chúng."
Thermiporus nói nhiều như vậy nhưng chung quy lại, ý của hắn là:
Đây là cơ hội mà tôi đã chờ đợi từ lâu!
Sao tôi phải giúp cậu chứ? Tôi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi kết quả là được!
Lumen yên lặng, rồi đột nhiên nhảy ra khỏi vị trí vừa đứng.
Rễ cây ở vị trí đó nứt vỡ ra, một đóa hoa khổng lồ màu nhạt ướt át vươn lên, từng cánh hoa khổng lồ nở rộ, tựa như một lỗ miệng sâu hoắm.
Hắt xì!
Lumen lại ngửi thêm một hơi muối ngửi thần bí học, kéo tâm trí thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Cậu chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Susanna Matisse ở trên chỗ cao cao kia, gần như điên cuồng cười, nói:
"Ha ha, tao chưa từng thấy ai ngu xuẩn như chúng mày đấy!"
"Chúng mày dám bố trí nghi thức trong khi chưa biết rõ tao như thế nào, không biết là đầu chúng mày rỗng tuếch do tín ngưỡng Dục vọng mẫu thụ hay là não chứa đầy chất lỏng đây?"
"Tao nói cho chúng mày biết nà, phong ấn trong cơ thể tao không phải là ô nhiễm ở cấp bậc Thiên sứ mà là một Thiên sứ thực thụ, hắn tên là Thermiporus!"
"Chỉ cần chúng mày phá bỏ phong ấn, hắn sẽ buông xuống nơi này và giết toàn bộ chúng mày, bẻ gãy thân cây bóng tối dơ bẩn rách nát này và ném vào hố phân!"
"Nếu tao là chúng mày, tao sẽ lập tức dừng nghi thức và thả tao rời đi!"
Susanna Matisse không ngừng thay đổi vị trí ở trong tán cây hư ảo kia quăng ánh mắt xuống dưới.
Cô ta nhìn Lumen, cười nói:
"Mày lại đang lừa tao sao? Mày đúng là dạng người thích lừa gạt người khác, lần trước tao đã bị thua thiệt rồi, lần này mày sẽ không lừa được tao đâu."
Trên một cành cây cách vị trí của cô ta không xa là khách sạn Kim Kê bị vô số nhánh cây và dây leo quấn quanh, chỉ để lộ mười mấy ô cửa sổ, một trong số đó phản chiếu ra bóng dáng nhà viết kịch Gabriel.
Hắn đang cầm bút, điên cuồng viết tên mình lên giấy, tựa như tác giả nổi tiếng đang ký tên cho độc giả của mình.
Hắn đã bị cuốn vào dục vọng mong muốn bộ kịch 'Người theo đuổi ánh sáng' được nhiều người biết đến và cuối cùng hắn cũng được nổi tiếng.
Susanna Matisse nói thêm:
"Hơn nữa, chúng tao cũng đã tính đến chuyện đây có thể không chỉ đơn thuần là ô nhiễm mà còn có sự tồn tại của một Thiên sứ."
"Cho nên, dưới sự gợi ý của thần, tao đã thay đổi một số điểm mấu chốt của nghi thức, để cho mày làm vật tế chính, như vậy cả Thiên sứ bên trong phong ấn kia sẽ được hiến tế cho Dục vọng mẫu thụ, điều này sẽ không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng."
"Hiến tế không phải nấu nướng, phải biến nguyên liệu thành món ăn, việc chúng tao cần làm là đưa vật tế đến nơi của thần, còn về phần xử lý mày, xử lý Thiên sứ và phong ấn trên cơ thể mày như thế nào, là do 'Dục vọng mẫu thụ' vĩ đại quyết định."
"Bằng không, mày cho rằng tại sao tao lại không thật sự tấn công mày chứ? Vì nó có thể khiến cho phong ấn bị phá hủy quá sớm!"
"Mày cũng không nên nghĩ đến cách dùng tự sát để uy hiếp tao, tao sẽ tặng cho mày khát vọng được sống sót thật mãnh liệt."
Ý của cô ta là Termiporus giống như một món quà quý trọng nhưng có chân có thể tự chạy trốn, phong ấn giống như một chiếc hòm có khóa, còn Lumen chính là lớp giấy bọc xinh đẹp. Susanna Matisse và Charlotte không tính toán bóc luôn lớp vỏ giấy bọc, mở hòm lấy món quà bên trong ra, dâng lên 'Dục vọng mẫu thụ', mà sẽ dâng cả hòm cả giấy gói lên cho thần, để tránh tối đa những rủi ro quá lớn trong việc này.
Nghe Susanna Matisse nói như vậy, Lumen cũng không kinh ngạc, sợ hãi, càng không có thất vọng hay nản chí.
Cậu hơi cúi thấp đầu, nhìn về phía ngực trái của mình, khóe miệng lại nhếch lên:
"Termiporus, anh nghe thấy gì chưa? Anh sẽ bị đóng gói dâng cho vị thần tên là 'Dục vọng mẫu thụ', bọn chúng sẽ không cho anh cơ hội thoát khỏi phong ấn đâu."
"Tôi cũng không rõ 'Dục vọng mẫu thụ' sẽ đối phó với anh như thế nào nhưng tôi nghĩ chắc chắn không phải chuyện tốt rồi, anh thật sự muốn dùng thái độ bàng quang ngồi ngoài chờ đợi kết cục cuối cùng sao?"
Lần này, Termiporus không lập tức trả lời Lumen, mà cách vài giây sau, giọng nói trầm thấp trùng trùng điệp điệp của hắn mới quanh quẩn bên tai cậu:
"Rút 'Thủy ngân đọa lạc' của cậu ra, đâm một đao vào thân 'Cây bóng tối', nhất định phải đâm vào tầng vỏ cây thứ hai."
Lumen hơi giật mình, hỏi:
"Số mệnh của 'Cây bóng tối' cũng có thể trao đổi sao?"
Lúc này, giọng nói của Termiporus lại cho cậu cảm giác hùng hậu, uy nghiêm:
"Lúc trước không thể, nhưng hiện tại có thể."
"Bản thân cái cây này cũng có đặc tính sống nhất định, tương đương với 'Thụ nhân' trong thần thoại nhưng chưa thực sự có trí tuệ."
Lumen không chút do dự, bàn tay trái xuyên qua lớp áo choàng bằng lửa và bộ quần áo được tạo thành từ máu thịt, rút một thanh đoản đao màu đen bạc với tầng tầng lớp lớp hoa văn tà dị chồng chất lên nhau.
Cậu hơi cúi người về phía trước rồi chạy nước đại, ngọn lửa đỏ thẫm chảy xuôi về phía sau giống như con báo săn mồi lao về phía thân 'Cây bóng tối', trên đường, cậu liên tục tránh những đóa hóa khổng lồ vươn ra khỏi các khe nứt.
Nhìn thấy hành động mới này của Lumen, tuy Susanna Matisse không quá để ý bởi vì cô ta tin chắc rằng đối phương không thể thực sự làm tổn hại tới 'Cây bóng tôi' và chính mình, nhưng cô ta vẫn thận trọng, dự định thổi bùng dục vọng của đối phương, đồng thời chế tạo ảo giác tương ứng làm cho đối phương tiến hành 'trao đổi' thụ động với từng đóa hoa kia.
Bên trong con ngươi xanh biếc của Susanna Matisse phản chiếu ra bóng dáng Lumen mặc bộ quần áo được tạo thành từ máu thịt và áo choàng bằng lửa đỏ thẫm, ánh mắt nhanh chóng trở nên ẩm ướt.
Vốn dĩ cô ta muốn nhìn thấy mục tiêu lập tức đổi phương hướng, lao vào đóa hoa khổng lồ màu nhạt ở gần nhất, nhưng Lumen tựa như không bị ảnh hưởng gì, vẫn như cũ lao thẳng về phía thân cây màu nâu xen lẫn xanh biếc.
Bên dưới lớp áo choàng bằng lửa, tay phải của Lumen vẫn nắm chặt chai muối ngửi thần bí học và để nó trước lỗ mũi.
Thứ này khiến cho nước mắt cậu trào ra, lỗ mũi muốn hắt hơi mà không hắt hơi được, nhưng cậu vẫn dựa vào năng lực nhẫn nại cường đại của 'Tăng lữ khất thực' để cố gắng chịu đựng.
Susanna Matisse cảm thấy khá khó hiểu trước hiệu quả này, với cấp bậc và danh sách của cô ta, cho dù đối phương liên tục sử dụng muối ngửi thần bí học thì vẫn không thể nào hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào chứ.
Bình thường mà nói, với khoảng cách chênh lệch thực lực giữa hai bên, cô ta hoàn toàn có thể khiến cho Lumen vừa không ngừng hắt hơi do hít muối ngửi thần bí học vừa lao về phía những đóa hoa khổng lồ màu nhạt vươn ra từ những khe nứt màu nâu xanh kia.
Đương nhiên, trong một số tình huống tương tự vẫn tồn tại xác suất gây ảnh hưởng thất bại nhưng chắc chắn thấp hơn rất nhiều so với xác suất thành công.
Mà hiện tại, Susanna Matisse đã không thể đạt được hiệu quả như mong muốn ngay trong lần gây ảnh hưởng đầu tiên, tựa như một người rất giỏi chơi trò xúc xắc nhưng lại ném chệch ngay trong lần đầu tiên mà không hề lường trước được.
Hắt xì!
Lumen hắt hơi một cái thật to.
Cậu thừa dịp đầu óc còn tỉnh táo, thừa dịp Susanna còn chưa kịp gây ảnh hưởng lần thứ hai mà dùng đầu ngón tay phải chặn miệng chai kim loại lại, tay trái cầm 'Thủy ngân đọa lạc' đâm về phía lỗ nhỏ trên thân cây màu nâu xen lẫn xanh biếc mà lúc trước cậu dùng thương dài trắng rực tạo thành.
'Keeng' một tiếng, 'Thủy ngân sa đọa' tựa như đâm phải sắt, không thể đâm sâu thêm được nữa.
Hắt xì!
Lumen lại hít thêm một hơi muối ngửi thần bí học nữa, lại hắt hơi một cái để thoát khỏi một dục vọng khác mà Susanna vừa cố tình khiêu động, làm cho cô ta tiếp tục thất bại lần hai.
Một ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên trên tay phải nắm chặt chai kim loại nhỏ của Lumen.
Nó nhanh chóng hấp thụ áo choàng lửa đang bao trùm quanh thân thể cậu, nhanh chóng ngưng tụ lại biến thành một nắm đấm lửa màu trắng rực.
Giây tiếp theo, Lumen nâng nắm đấm lên, nện thật mạnh vào chuôi 'Thủy ngân sa đọa', tựa như thợ rèn đang nện búa rèn vũ khí.
'Ầm' một tiếng, nắm đấm bằng lửa trắng rực thoát khỏi tay phản Lumen, phát nổ ngay trên đỉnh chuôi 'Thủy ngân đọa lạc'.
Bùm!
Bàn tay trái nắm chuôi đao của Lumen bị nổ đến mức máu thịt lẫn lộn, vài chỗ còn bị cháy đen mà 'Thủy ngân đọa lạc' bị một lực cực mạnh tác động lên, đẩy thẳng về phía trước.
Mũi đao gian nan xỏ xuyên qua lớp vỏ cây thứ nhất, tạo thành tổn thương nông ở bên trong thân 'Cây bóng tối'.