Trong thanh âm mắt kính đơn rơi xuống, tên bảo vệ kia nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc nhìn về phía Lumen.
Thái độ của anh ta tương đương quỷ dị, vừa không có phẫn nộ phản kích, cũng không cao giọng gọi đồng bạn khác đến hỗ trợ, giống như tất cả gặp phải vừa rồi bất quá là một màn kịch tràn ngập bí ẩn mà thôi.
Lumen mang theo nụ cười, lướt qua bảo vệ này, cũng không quay đầu lại mà dọc theo thang lầu đi lên trên.
Bảo vệ sau khi ánh mắt lóe ra vài cái, bỏ qua đưa tay ngăn trở.
Trên mặt anh ta tuy lưu lại vẻ mặt khó hiểu cùng suy tư, nhưng ánh mắt lại nhanh biến hóa, khóe miệng cũng nhếch lên, tựa như đang chờ mong cái gì, tựa như cảm thấy sắp có trò hay trình diễn.
Lumen sau khi đến lầu hai, hai bảo vệ đeo mắt kính đơn nơi đó cũng không ngăn cản cậu, dùng nụ cười lộ ra chút cổ quái cùng chờ mong nhìn theo người xâm nhập này băng qua mình.
Đều không có người phi phàm danh sách thấp sao? Lumen có chút thất vọng không tiếng động lẩm bẩm một câu.
Cậu vốn chuẩn bị cùng chờ đợi một hồi chiến đấu, vì là biểu diễn cho quán bar "Alone" đối diện xem, ai biết, nhóm Amon còn lại trong sân khấu "Diffrent" đều là người thường, không ai thử đối phó cậu.
Bất quá, cái này ngẫm lại cũng bình thường, Amon cũng không phải tồn tại như ngài "Kẻ Khờ" cùng "Mẫu thân vĩ đại", có thể ban ân quy mô lớn cho tín đồ, mà nhóm người phi phàm danh sách trung thấp hẳn đều bị "Ký sinh", ở trong trận chiến đấu giữa Thiên sứ mà người thường không thể nhận ra trước đó, nhắm chừng đã bị thanh trừ.
Còn lại này đại khái ngay cả sâu khấu đã xảy ra dị biến, nhiều đồng nghiệp mất tích một cách thần bí đều không rõ ràng cho lắm, còn tưởng rằng kiểu như Lumen sẽ biến thành đồng loại, hoặc gặp phải các loại đùa dai dọa hắn đến phát điên.
Nếu không có Amon giả đến diễn đối thủ với mình, Lumen đành phải tự biên tự diễn.
Cậu trực tiếp rút súng ngắn giấu ở trong bao súng dưới nách, hướng về hành lang hai bên, tùy ý nhấn cò súng.
Phành! Phành! Phành!
Mỗi một viên đạn đều chuẩn xác trúng vào một tấm cửa sổ thủy tinh, tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên liên tiếp, cùng với tiếng súng, truyền ra rất xa.
Nhóm bảo vệ lầu hai nhìn biểu hiện của Lumen đều có chút kinh ngạc cùng mê hoặc, hoài nghi người này có phải bị đồng nghiệp nào lừa gạt quá nhiều lần, cho nên tinh thần sụp đổ, thành kẻ điên hay không.
Bằng không, hắn sao lại có thù với không khí, cửa sổ như vậy?
Bảo vệ này đều theo bản năng nâng tay phải lên, day day mắt kính đơn kẹp ở trong hốc mắt, vẻ mặt càng thêm chờ mong, muốn xem trò hay này sẽ có kết cục gì.
Đi đi, đi sợ hãi đối với núi băng dưới mặt nước biển cùng bóng tối đi!
Lumen sau khi liên tục bắn bốn phát sung, thì đi tới trước văn phòng nhìn qua lớn nhất kia.
Cậu đẩy cửa phòng khép hờ ra, phát hiện sau các bàn gỗ to lớn đang ngồi một người nam.
Người nam nọ trán khá rộng, hai gò má lại hẹp, tóc đen sậm mà hơi quăn, đôi mắt lam nhạt nhưng không có tiêu cự.
Tương tự, mắt phải ông ta đen một cái mắt kính đơn làm từ thủy tinh, trên người khoác một cái áo bào đen rộng rãi mà thoải mái.
"Timmons?" Lumen đi vào, hơi nhíu mày hỏi.
Người nam kia đột nhiên hoàn hồn, giống như đánh mất vật phẩm gì quan trọng tâm tình mất mát hồi đáp:
"Tôi là Timmons."
"Ông còn chưa có chết?" Lumen vừa kinh ngạc vừa buồn cười hỏi.
Ở trong nhận thức của cậu, những người khác ở sân khấu "Diffrent" sẽ ở trong trạng thái "là Amon" cùng "không là Amon" chồng lên nhau, nhưng ông chủ Timmons nơi này tất nhiên là gặp loại "Ký sinh" sâu hơn, mà người như vậy ở trong trận chiến đấu Thiên sứ trước đó, khẳng định đều đã bị thanh lý hoàn toàn, mất đi sinh mệnh bản thân.
Hiện tại xem qua, tựa như không phải như thế.
Timmons liếc mắt nhìn Lumen một cái, vẫn duy trì cái loại uể oải cùng hư thoát như bị mất đi linh hồn này nói:
"Có rất nhiều người hy vọng tôi chết, nhưng bọn họ tựa như không có năng lực nguyền rủa.
"Có lẽ tôi đã chết đi, hiện tại sống chỉ là một cái thân thể."
"Cái này không quan trọng, quan trọng là ông trả cho người ủy thác của tôi 110. 000 đồng Fil, tiền vốn thêm lợi tức." Lumen dùng tay trái lấy từ trong túi đeo vai ra phần hợp đồng của thương nhân phá sản kia đưa cho.
Cậu nóng lòng chờ đợi, chờ đợi Timmons cự tuyệt yêu cầu của mình, lựa chọn công kích mình.
Timmons thoát khỏi bộ phận uể oải, nâng tay xoa xoa trán, cười cười nói:
"Trong két sắt có tiền mặt cùng vật phẩm trang sức, tự anh lấy đi, mật mã là 010103."
"Tôi nghĩ ông sẽ phản kháng một chút." Lumen thất vọng thở dài.
Timmons nhìn súng ngắn trong tay cậu nói:
"Tôi chỉ là một tội phạm lừa đảo, không phải thần giữ của, tiền không có còn có thể lừa lại, người nếu chết thì không còn cái gì cả.
"Hơn nữa, hôm nay tôi đã mất đi cái gì đó rất quan trọng, so sánh với nó, 110. 000 đồng Fil không tính là cái gì."
Cái gì gọi là tiền không có còn có thể lừa lại? Không nghĩ tới làm giàu hợp pháp sao? Lumen nhếch nhếch môi, nghiêng người đi về phía két sắt để ở trong văn phòng.
1,2, 1... Cậu một bên tới gần két sắt, một bên quay số, chờ đợi Timmons tập kích mình từ sau lưng.
Nhưng ông chủ sân khấu "Diffrent" này cũng không làm cái gì cả, thậm chí còn không cao giọng kêu cứu, ý đồ báo cảnh sát.
Lumen ngồi xổm ở trước cái két sắt màu gỉ sét, dựa theo mật mã Timmons cho, lần lượt xoay núm xoay, nghe được thanh âm răng rắc.
Cậu liếc mắt qua nhìn tiền mặt cùng vàng thỏi rõ ràng vượt qua 100. 000 đồng Fil, mở ra túi đeo vai, quét toàn bộ chúng vào.
Làm xong chuyện này, Lumen nâng súng ngắn lên, bắn vỡ cửa sổ gian văn phòng này, leo lên.
Khóe miệng Timmons một lần nữa nhếch lên, lại mang theo ý cười đáng suy nghĩ mà mọi người nơi này đều có.
Đúng lúc này, Lumen đột nhiên quay người, hướng về ông ta nhấn cò súng.
Phành!
Một viên đạn vàng óng sát tóc Timmons bắn vào ngăn tủ bên cạnh, chui vào trong.
Timmons đeo mắt kính đơn thân thể chợt co rụt lại, nụ cười không còn tồn tại, ánh mắt kinh nghi bất định.
Ông ta thậm chí ngửi được đỉnh đầu có mùi thuốc súng truyền ra.
Lumen cười lên, phất phất tay nói:
"Bất ngờ không?"
Hỏi xong, cậu nhảy xuống cửa sổ, rơi vào trong ngõ nhỏ mặt sau sân khấu "Diffrent".
Timmons vẻ mặt dần dần thu liễm, vừa nghi hoặc lại mờ mịt.
Trong sân khấu "Diffrent", những người mắt phải đeo mắt kính đơn, trên người mặc vest ngắn tuy đều tự làm chuyện khác nhau, nhưng đều đang chờ đợi người xâm nhập vừa rồi đeo mắt kính đơn đi xuống lầu, chính thức gia nhập đại gia đình này.
Cách tiếng súng vang lên đã lâu, bọn họ thủy chung vẫn không thấy được hình ảnh hy vọng nhìn thấy.
Ở quảng trường Purgatory phố cổ có một gác chuông lệ thuộc giáo đường "Mặt Trời Vĩnh Hằng", bên cạnh gác chuông là một kiến trúc kiểu mới cao mười tầng.
Franka ăn mặc kiểu lính đánh thuê nữ thông thường, cầm một cái kính viễn vọng kiểu co duỗi màu đồng thau, đứng ở rìa sân, xa xa nhìn quán bar "Alone".
Mơ hồ truyền đến tiếng súng, người pha chế Leah áo sơ mi trắng, nơ đen phối với váy dài quá gối màu sậm xuất hiện ở cửa, nhìn về phía sân khấu "Diffrent" ở xéo đối diện.
Không bao lâu, Franka phát hiện có một con chuột màu xám từ bên chân Leah chạy ra, băng ngang qua con đường, biến mất ở bên tường tòa kiến trúc cổ đại.
Lại qua hai ba phút, một nam một nữ rời khỏi quán bar "Alone", mạnh mẽ xông qua bảo vệ ngăn trở, đi vào sân khấu "Diffrent".
Franka lợi dụng kính viễn vọng đơn tỉ mỉ đánh giá hai người này một hồi, phát hiện bọn họ khi "trao đổi" cùng bảo vệ vẻ mặt sinh động, tứ chi linh hoạt, không có gì dị thường, nhưng khi xuyên qua con đường cùng sau khi lướt qua bảo vệ, vẻ mặt đều tương đương khô khan, cử chỉ động tác lộ ra vài phần cứng ngắc.
"Bí ngẫu?" Franka làm ra suy đoán.
Về phần "Đại Sư Bí Ngẫu" chế tạo cùng thao túng con rối ở nơi nào, cô hoàn toàn không nhìn ra được, chỉ có thể thô sơ giản lược phán đoán loại năng lực này phạm vi hữu hiệu chừng vài chục thước, thậm chí nhiều hơn.
Cùng lúc đó, cô nhịn không được lẩm bẩm vài câu:
"Thời điểm có người quan sát là 'người thật', thời điểm không người quan sát thì lười duy trì vẻ mặt cùng chi tiết nhân vật?
Cái này cũng quá bất kính nghiệp đi?
"Hoặc là, vì chuyên môn hù dọa người rình coi xung quanh, cùng với người dân nào đó vừa vặn đi qua ngẫu nhiên nhìn thấy?"
Franka kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho Lumen biến trở về nguyên dạng, thay đổi quần áo, làm xong chuyện phản theo dõi, tới nơi này hội hợp với cô, cũng không phát hiện bóng dáng gã "Đại Sư Bí Ngẫu" nào.
Tới tới lui lui, trừ bỏ Leah, đều là con rối!
"Cái này cũng quá, quá cẩn thận đi? Tôi không phát hiện được cái gì cả, chỉ có thể xác nhận thật sự có 'Bí Ngẫu Đại Sư' ở trong này, thực khả năng không chỉ một người." Franka oán giận nói với Lumen.
Lumen chỉ nghe cô miêu tả, đã có loại cảm nhận sâu sắc đau cả đầu khi đối mặt với Amon.
Bọn họ trở thành "hàng xóm" nguyên nhân là đều thiện ở che dấu bản thể, quỷ dị khó tìm sao?
"Không có cách nào dùng 'Ma kính bói toán' để thu được manh mối?" Lumen ngẫm nghĩ nói.
Franka lắc lắc đầu:
"Đây là con đường 'Nhà bói toán', trừ khi tôi có thể trực tiếp lấy được một con rối trong đó, nếu không thì không có biện pháp tìm ra bản thể bọn họ."
Lumen lặng lẽ xuống, liếc mắt nhìn sân khấu "Diffrent" đã quy về bình tĩnh một cái rồi nói:
"Trở về đi, lần sau khi tụ hội sưu tập manh mối từ trên người của mấy người 'I have a friend', 'Hisoka' cùng 'Gleeman'... , bọn họ hẳn không có khó tìm như 'Loki', chúng ta còn có thể làm bộ bị lừa, xem có thể câu bọn họ ra hay không."
Đến lúc đó, không thể "Tụ kiếm" ra mặt, mà bản thân "Muggle" lên, bởi vì Franka đã mua bản sao từ liệu từ "Loki", là một trong những người hiềm nghi truy tra hắn.
"Được rồi." Franka ngẫm lại cũng chỉ có biện pháp này.
Hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà trọ cao tầng này, thuê một chiếc xe ngựa bốn bánh.
Khi xe ngựa đi vào khu giao giới khu đài thiên văn cùng đường kỷ niệm, Franka nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lumen một cái:
"Không làm một lần phản theo dõi sao?"
"Có cô phản bói toán không phải là được sao?" Lumen cười đáp lại,"Nói đến, sau khi thoát ly sân khấu 'Different', tôi đã làm vài lần phản theo dõi."
Franka chăm chú nhìn cậu hai giây, bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi."...
Khu chợ, đường lớn khu chợ.
Lumen mang túi đeo vai có lượng lớn tiền mặt cùng hoàng kim, từ biệt Franka, đi về phía phố Chaos, Franka thì quay về phố White Coat.
Phố Chaos vẫn ồn ào náo nhiệt cùng đông đen như vậy, Lumen xuyên qua một đám hàng rong cùng những người đi đường, tới gần khách sạn Kim Kê.
Bỗng nhiên, cậu cảm giác thân thể của mình trở nên không đủ phối hợp, trong các khớp xương giống như bị nhồi vào không ít nhựa cao su.