Chương 22: Trận chiến trong đêm

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 08:05:24

Dưới ánh trăng đỏ rực trên cao và ánh đèn từ đèn khí than treo cách đó không xa, Lumen vẫn có thể phân biệt được dấu chân mà không nhanh không chậm đuổi theo. Không lâu sau, vết giày ướt đã hoàn toàn biến mất, không còn tác dụng để nhắc nhở nữa, nhưng Lumen đã nhớ kỹ đặc điểm từ kích thước lớn nhỏ, hoa văn trên đế giày cho đến thói quen bước đi của bốn cặp dấu giày kia, nên sẽ không thể nhầm lẫn với các dấu giày khác được. Cho dù như vậy, quá trình theo dõi của cậu vẫn khó khăn hơn lúc trước một chút. Không giống với phế tích làng Cordouan, ở khu vực xung quanh phố Chaos này, mỗi ngày có hàng ngàn hàng vạn lượt người đi tới đi lui, để lại vô số dấu chân chồng chéo lên nhau, dấu sau đè lên dấu trước, làm cho người ta không thể nào tập trung vào một mục tiêu cụ thể được. Đồng thời, đủ các loại rác rưởi do nhóm người bán hàng rong để lại trên phố và những ảnh hưởng tiêu cực từ môi trường hỗn loạn này khiến cho Lumen thỉnh thoảng lại có cảm giác như đang tìm một giọt nước trong cả biển nước lớn. May mắn, bây giờ đã là nửa đêm, đường phố vắng vẻ, người đi lại trên đường chủ yếu là những con quỷ nát rượu, trên người bọn họ tản ra thứ mùi đặc trưng như đom đóm trong màn đêm đen, dấu chân ít nhiều đều có vẻ xiêu vẹo, lảo đảo, Lumen liếc mắt một cái là có thể loại trừ. Hơn nữa, đám người Margot vừa mới đi ngang qua không bao lâu, rất nhiều dấu vết chưa bị xóa cho nên, cậu vẫn có thể miễn cưỡng đi theo. Đôi khi còn bị hạn chế bởi môi trường xung quanh và sự thận trọng của Margot, dấu chân sẽ đột nhiên bị biến mất một đoạn, nhưng Lumen không nản lòng mà bỏ cuộc, cậu sẽ bình tĩnh thử đi về phía trước, tỉ mỉ quan sát bên trái và bên phải một đoạn khá xa, tìm kiếm dấu vết mới. Sau khi tốn khá nhiều thời gian để lặp đi lặp lại phép thử này, cuối cùng cậu cũng tìm ra dấu chân mà mình muốn. Cứ nhưu vậy, Lumen đuổi theo tới phố Nightingale trong khu chợ và dừng lại trước một dãy nhà trọ cao năm tầng cách xa những vũ trường rẻ tiền. Trước tòa nhà này có dấu chân của Margot và đám thuộc hạ của hắn đi vào bên trong. Lại quan sát tỉ mỉ một lần nữa, Lumen xác định được ba tên côn đồ kia rốt cuộc cũng rời khỏi nơi này, và mỗi tên đi theo một hướng khác nhau. Nói cách khác, chỉ có một mình Margot ở bên trong một gian phòng nào đó trong dãy nhà trọ này "Không cần thuộc hạ bảo vệ, tự tin vào thực lực của bản thân sao..." Lumen lẩm bẩm một câu, lúc này cậu càng chắc chắn mục tiêu là người phi phàm. Lumen chăm chú nhìn hành lang tối đen, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem một 'Thợ săn' chân chính sẽ xử lý dấu vết của mình trước khi trở về nơi ở thực sự như thế nào, cậu cho rằng cho dù cậu dùng đèn đá lần theo từng bậc thang từng tầng một cũng chưa chắc tìm được chính xác vị trí của Margot, thậm chí còn có thể tự rơi vào cạm bẫy mà đối phương đã thiết kế sẵn. Sau một hồi suy nghĩ, Lumen đã lên một kế hoạch sơ bộ, cậu thu hồi tầm mắt, đi về phía một con phố sát đấy. Không lâu sau, cậu gặp một người đàn ông trạc khoảng hơn hai mươi tuổi, người này uống say đến mức bước chân lieu xiêu, không đứng vững. Chờ đối phương ôm lấy một cây cột đèn khí bị hỏng ở bên đường và bắt đầu nôn mửa xong, Lumen ấn thấp chiếc mũ xuống, đi rới gần, thấp giọng nói: "Tôi muốn mua áo của anh, 1,5 đồng Fil." Phản ứng đầu tiên của con ma men kia là hoài nghi có phải mình say đến mức xuất hiện ảo giác hay không. Chiếc áo màu xanh xám được làm bằng vải thô đang mặc trên người hắn được mua ở một tiệm quần áo giá rẻ trong khu chợ Candide với giá chưa đến 1 đồng Fil, vậy mà hiện tại lại có người trả giá 1,5 đồng Fil, tương đương với 30 Rick để mua một chiếc áo cũ mà hắn mặc suốt hai năm! Là hắn điên rồi hay người này bị điên? Con ma men này cố ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện nhưng bởi vì vị trí này không có ánh sáng, nên hắn chỉ có thể nhìn thấy một dáng người mơ hồ ẩn trong bóng tối. Giây tiếp theo, trong lòng bàn tay hắn có hai đồng tiền xu lạnh như băng. Con ma men này theo bản năng thử ước lượng, lại sờ nắn hoa văn bên ngoài đồng tiền xu. Hắn ợ một tiếng, nói: "Tại sao anh lại muốn mua nó?" "Nếu không muốn bán thì tôi đi tìm người khác." Lumen làm động tác như phỉa lấy lại hai đồng tiền xu kia. Con ma men không hỏi thêm câu nào nữa, hắn chậm rì rì cởi áo ngoài, rồi lấy đồ trong túi áo ra. Đợi cho đến khi Lumen cầm áo của hắn rời đi một khoảng khá xa, hắn mới gian nan ngẩng đầu lên, khua tay: "Ha ha, đúng là kẻ điên, một kẻ điên đi tặng tiền,... ọe." Lúc trở lại trước dãy nhà trọ trên phố Nightingale kia, Lumen đã thay một bộ quần áo khác, đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm, khoác áo màu xanh xám được làm bằng vải thô và quần dài bị giặt tẩy quá nhiều đến mức trắng bệch ra, chân đi một đôi giày da vừa bẩn vừa cũ. Cộng cả những thứ phải dùng đến sau này, cậu đã phải tiêu tốn hết 12 đồng Fil. Lumen ngẩng đầu nhìn dãy nhà trọ không có chút ánh sáng kia, cậu đột nhiên ngây ngẩn người: Vì sao cậu nhất định phải nhắm vào người phi phàm tên Margot này? Ba tên thuộc hạ của hắn chết cũng không hết tội, nhưng rõ ràng bọn họ rất yếu, lại không biết cách che dấu tung tích, đối phó với bọn họ không khác gì giết một con gà. Vận mệnh 'Bị quỷ hồn trong Montsouris tấn công' cũng sẽ không chọn loại người nào tiếp theo sẽ phải chịu sự tấn công của nó! Vừa rồi vì sao mình lại chỉ nghĩ đến việc làm thế nào săn được Margot? Trước kia mình cũng không phải như vậy, lúc tàn nhẫn thì có thể tàn nhẫn, lúc có thể giải quyết đơn giản thì cũng sẽ cố gắng giải quyết bằng cách đơn giản nhất, nhất định không để bản thân phải gánh thêm gánh nặng trên lưng... Trong lúc suy nghĩ như vậy, khóe miệng Lumen dần nhếch lên. Cậu phát hiện ra 'bản năng' của mình là lựa chọn con mồi nguy hiểm hơn, nguyên nhân có lẽ bởi vì tính khiêu chiến cao hơn, hơn nữa điều này làm cho cậu có cảm giác thoải mái, sung sướng hơn. Lumen cúi đầu nhìn chỗ ngực trái bị quần áo che khuất, cậu nghi ngờ đây là những thay đổi nhất định mà ô nhiễm trong cơ thể mang lại. Cậu cúi đầu yên lặng vài giây, sau đó thấp giọng cười nói: "Xem ra mình hơi điên rồi..." Cậu cũng không định thay đổi mục tiêu, mà dường như cậu cũng đã có thể ngửi thấy mùi máu tươi. Đây là ban ân cũng là nguyền rủa. Lumen nâng tay kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, lại ôm đống đồ vật linh tinh đi vòng ra sau nhà trọ của mục tiêu. Cậu đặt những tảng thịt mỡ lên những đồ vật dễ cháy bị vứt bỏ ở góc tường như ghế sô pha và những đồ linh tinh khác, xung quanh lại tạo một vòng chặn lửa cháy lan ra. Sau đó, Lumen quẹt diêm, ném vào đống rác rưởi dễ cháy đó. Trong bóng tối, một vệt lửa nho nhỏ bay nhanh vào đống đồ vật dễ cháy, rất nhanh từ nhỏ biến thành lớn, cắt nuốt tất cả những thứ xung quanh nó. Khói đen bốc lên cao. Chờ khói dày đặc lan rộng ra và bao trùm xung quanh, Lumen hắng giọng hét lớn: "Cháy!" "Có cháy!" Cậu vừa hét vừa chạy vòng về phía trước dãy nhà trọ, rồi lui mình vào một góc tối. Kế hoạch của cậu là nếu không biết Margot ở phòng nào, và hắn có gài những cạm bẫy gì bên trong thì cậu sẽ khiến hắn phải chủ động đi ra! Mà nếu Margot là 'Kẻ phóng hỏa', tất nhiên hắn có thể lập tức nhận ra được ngọn lửa bên dưới màn khói đen dày đặc này không thể tạo thành một đám cháy thật sự được, nếu hắn hành động ngược lại, đến lúc đó, Lumen có thể dựa vào điều này mà phán đoán được rốt cuộc đối phương thuộc danh sách mấy, rồi mới quyết định đẩy mạnh kế hoạch hay là buông tha. Cùng với tiếng hét của Lumen là làn khói đen đặc bốc lên cao và ánh lửa dập dờn như ma quỷ trong bóng tối, khách ở trong dãy nhà trọ kia và ở những ngôi nhà xung quanh đều phi theo đường cầu thang chạy xuống đường lớn. Bởi vì 'tình hình đám cháy' không lớn, khói đen cũng không ảnh hưởng đến bên trong khu nhà trọ, cho nên cũng không có người mạo hiểm nhảy xuống. Lumen ngừng hét, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào của dãy nhà trọ, trong khi đó những người đang 'thay thế' tiếng hét của cậu bằng đủ loại lời nói, cũng bắt đầu đi tìm điểm phát ra đám cháy. Hai giây sau, một bóng người nhảy từ một cái cửa sổ ở tầng hai xuống, vững vàng đáp xuống đất. Người đang mặc áo sơ mi màu hồng, quần dài màu cánh buồm và có mái tóc màu vàng nhạt hớt thật ngắn kia chính là Margot! Margot ỷ vào việc hắn có năng lực của người phi phàm và sống ở tầng thấp mà nhảy thẳng từ trên cửa sổ xuống chứ không chạy ra hành lang men theo lối cầu thang xuống như những khách thuê trọ khác. Sau khi an toàn đáp xuống đất, hắn quay lại nhìn về phía dãy nhà trọ thì phát hiện đám cháy tuyệt đối không hề lớn, và hành vi nhảy từ cửa sổ của hắn cũng rất không cần thiết, điều này khiến cho hắn trông vừa có vẻ luống cuống vừa ngu ngốc. Ngay sau đó, hắn thấy một người mặc áo vải thô màu xanh xám, đầu đội mũ lưỡi trai, nhảy từ một góc bên cạnh ra. Người kia cúi thấp đầu, vừa chỉ vào hắn vừa ha ha cười nói: "Nhìn kìa, người này thật ngu xuẩn!" Rầm một tiếng, cảm xúc của Margot như nổ tung ra. Hai mắt của hắn đỏ rực lên, lao về phía người đàn ông đang cười nhạo hắn kia. Hắn đã nhanh mà bóng người kia còn nhanh hơn, đối phương đã sớm xoay người, lao về phía con hẻm nhỏ gần nhất. Lúc này, Margot chỉ muốn đánh cho kẻ kia một trận nên quyết đuổi theo không từ bỏ. Hai người một trước một sau, lần lượt chạy vào con ngõ nhỏ tối tăm vắng vẻ. Bịch, bịch, bịch... Bóng người kia vọt tới một đống đồ vật xếp chồng lên nhau ở phía trước, tay phải ấn xuống, lật người bật qua. Margot cũng không dừng lại mà dùng sức giậm mạnh hai chân một cái, cả người bật lên không, nhảy vọt qua chướng ngại vật kia. Vừa chạm chân xuống mắt đất, hắn liền nhìn thấy bóng người kia ngừng chạy và xoay người lại. Dưới ánh trăng đỏ rực, gương mặt bên dưới chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đạm kia hiện ra trước mắt Margot. Khuôn mặt kia bị quấn từng lớp vải màu trắng, chỉ để lộ lỗ mũi, đôi mắt và lỗ tai. Tay trái của đối phương nắm một con dao ngắn màu đen bạc, nhìn qua rất tà dị. Đồng tử mắt của Margot chợt mở to, trống ngực nhảy lên một cái. Nháy mắt hắn đã hiểu ra mình vừa rồi đã bị ảnh hưởng bởi một hành động tương tự 'Khiêu khích'. Margot cố nén cảm giác bất an nổi lên trong lòng xuống, hắn rút súng ngắn màu đen giắt bên hông ra. Hắn giơ súng nhắm về phía Lumen, đồng thời kích hoạt năng lực 'Khiêu khích': "Chỉ bằng một con dao sao? "Ngu xuẩn, bây giờ là thời đại của súng!" Đoàng! Margot bóp cò, một viên đạn nhanh chóng bắn thẳng về phía đầu Lumen. Lumen đột nhiên ngả hẳn người về phía sau tạo thành hình vòm cung như một cây cầu. Ngay sau đó, phần thắt lưng của cậu hất tung lên, cả người bay ngang ra ngoài, tránh được viên đạn thứ hai do Margot bắn ra. Sau đó, cả người Lumen bật ngược lại như một cái lò xo, tay cũng thuận thế ném 'Thủy ngân sa đọa' về phía Margot như đang phóng phi tiêu. Cân nhắc việc kẻ địch cũng có năng lực 'Khiêu khích' cùng loại với mình, nói không chừng trên vũ khí cũng bị nhiễm năng lực ấy, Margot không dám đỡ trực diện mà cuống quít nghiêng người, để mặc cho thanh đao ngắn màu đen bạc kia lướt qua bên người, đâm thẳng vào một cái khe trên đống chướng ngại vật kia. Margot vừa mới thoát một đòn này, liếc mắt lại thấy Lumen giống như mãnh hổ lao về phía mình. Mãi cho đến lúc này, hắn mới phát hiện ra hai bên lỗ tai của đối phương nhét đầy giấy, thành ra câu 'khiêu khích' vừa rồi của hắn gần như không thể ảnh hưởng đến kẻ địch! Một 'Thợ săn' vĩnh viễn luôn hiểu rõ 'Thợ săn' nhất! Điều này làm cho lửa giận trong lòng Margot lại bùng lên, giống như hắn đang bị hành động của đối phương âm thầm 'Khiêu khích'. Rắc, bàn tay phải của Lumen nắm chặt lại tạo thành một tiếng giòn vang, đấm thẳng về phía huyệt thái dương của Margot. Margot lập tức giơ cánh tay trái lên, ngăn chặn nắm đấm kia. Cùng lúc đó, hắn lại nâng tay phải đang cầm súng lục lên nhắm thẳng vào đầu Lumen. Khoảng cách gần như vậy để tao nhìn xem mày trốn thế nào! Trong tích tắc, cả người Lumen nghiêng về phía trước, giống như chuẩn bị dùng đầu đập vào lồng ngực Margot, lòng bàn tay trái mở ra chụp lấy cổ tay phải hắn. Đồng thời, đùi phải của cậu dựa vào tính mềm dẻo mà đá thật mạnh về phía sau đầu mình. Không, thứ mà cậu nhắm đá không phải là gáy mình, mà là 'Thủy ngân sa đọa' đang cắm ở một cái khe trên đống chướng ngại vật kia. Thanh đao ngắn màu đen bạc tà dị kia bị một cú đá của Lumen đá bay vút lên trời theo đường nửa hình vòng cung lao về phía Margot.