Chương 42: Cám dỗ

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 08:19:56

Giọng nói thâm sâu mà vang vọng của Termipotos lại quanh quẩn bên tai Lumen: "Đúng vậy." Lumen lập tức bật cười. Cậu dùng giọng chế nhạo nói: "Nói cách khác, cái chết của Aurore và dân làng Cordouan là để phục vụ cho việc mày giáng xuống đúng không? Tại sao tao phải giải phong ấn giúp mày? Nếu mày trở thành thiên sứ nhờ nhận được ban ân thì tao hoàn toàn có thể thông qua nghi thức vừa rồi, tại nơi mà vị tồn tại vĩ đại kia giám sát mà dần dần đánh cắp lực lượng của mày, cho đến khi tao đạt đến cấp bậc thiên sứ trên con đường túc mệnh, sau đó tự tao cũng có thể hồi sinh được Aurore, làm cho toàn bộ dân làng Cordouan trở lại trạng thái trước khi bị hủy diệt, đến lúc đó, mày đã nhỏ yếu đến mức nào rồi?" "Nếu mày có đặc tính phi phàm tương đối tốt, tao đây cũng chờ đến khi mình trở thành thiên sứ trên con đường thợ săn, cũng nắm được lực lượng túc mệnh tương đương mày, sau khi chuẩn bị đủ trợ thủ, tao cũng sẽ giải phóng mày, đánh bại mày, chế phục mày, buộc mày phải hồi sinh Aurore. "Không, chính tao có thể làm được điều đó, tao sẽ khiến mày phải chịu đựng tra tấn vĩnh hằng cho đến khi thời gian bị hủy diệt. Tao vốn dĩ cũng không cảm thấy hứng thú với việc thu hoạch được ban ân trên con đường túc mệnh đâu, nhưng sau khi biết nghi thức kia để phục vụ cho việc mày giáng xuống, khiến tao bắt đầu chờ mong được nhìn thấy cảnh tượng tất cả lực lượng và kiêu ngạo trên người mày chuyển dời đến trên người tao." Lumen càng nói càng phấn khích, và dường như ma dược 'Kẻ khiêu khích' lại tiêu hóa nhiều thêm một chút. Giọng điệu của Termipotos vẫn không thay đổi giống như chưa từng bị ảnh hưởng: "Số người phi phàm mà ta đã gặp nhiều như sao trên trời, cũng đã thấy vô số chủng tộc được nhận ban ân của chúa, đa số bọn họ đều không thể bước vào cánh cổng thần tính, bởi vì nếu bọn họ bước thêm một bước thôi, cả thân thể và linh hồn của bọn họ đều hoàn toàn tan vỡ." "Mà trên con đường truy đuổi lực lượng thần tính còn có vô số nguy hiểm, cậu xác định mình thật sự có thể trở thành thiên sứ chứ?" "Cậu chắc hẳn biết rõ đây đã không phải vấn đề mấy ngàn vạn phầm trăm nữa mà là trăm vạn phần trăm cũng không đủ để hình dung con đường gian nan để đạt tới cấp bậc thiên sứ." "Nếu cậu chết ở con đường siêu phàm thì Aurore cũng hoàn toàn chết, như vậy phong ấn trong thân thể cậu tự nhiên cũng được giải trừ, mà ta cũng có thể thoát khỏi khốn cảnh này." Lumen hơi ngẩng đầu, ha hả cười thành tiếng. Tiếng cười dội lên đỉnh mỏ đá trống rỗng rồi bật ngược lại càng tôn thêm sự yên tĩnh và áp lực bên dưới lòng đất. "Nếu như vậy, tại sao mày không kiên nhẫn đợi tao chết chứ?" Lumen cầm chiếc đèn được thắp sàng bằng đèn đất, tiếp tục đi về hướng dẫn ra ngoài mỏ đá bỏ hoang, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười khó có thể diễn tả bằng lời, "Tao mặc kệ chúng mày muốn làm cái gì, mục đích là gì, là người tốt hay là người xấu, tao chỉ biết Aurore và toàn bộ dân làng Cordouan đều do chúng mày mà chết." Cậu bỗng dừng lại, sau đó chợt nở một nụ cười hơi vặn vẹo mà điên cuồng, nói: "Trong chuyện này, cho dù là Guillaume Bense hay là mày, thậm chí là chúa trong miệng mày đều phải trả giá đắt!" Thanh âm của Thermipolos không còn quanh quẩn trong tâm trí Lumen nữa, giọng nói vang vọng kia đã hoàn toàn biến mất khỏi đại não, mạch máu, và trong từng thớ thịt bên trong cơ thể cậu. Lumen cầm theo chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn di chuyển trong lòng đất, chợt thở hổn hển. Cuộc đối thoại giằng co vừa rồi tuy chỉ diễn ra trong vài phút ngán ngủi nhưng lại khiến cậu có cảm giác tiêu hao hết sức lực toàn thân. Trong nhận thức lúc trước của cậu, ô nhiễm chính là ô nhiễm, cùng lắm cũng chỉ là sức mạnh do Tà thần ban ân, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới thứ phong ấn trong cơ thể mình lại là một thiên sứ! Bên trong khu phế tích của làng Cordouan, trên đỉnh ngọn núi màu đỏ như máu kia, người khổng lồ ba đầu sáu tay khiến cho người ta nhìn thấy sẽ không thể chịu được mà sụp đổ kia được tạo ra để một thiên sứ nào đó giáng xuống, cách rất xa với thiên sứ chân chính, mà nó cũng khiến cho Lumen không dám nhìn thẳng, không thể phản kháng, vĩnh viễn đều không có được cảm giác chiến thắng. Lumen không thể không thừa nhận, lý do mà Termiporus đưa ra rất cám dỗ. Nếu không phải cậu vẫn luôn nhớ kỹ tất cả những chuyện này đều do tên khốn kiếp kia tạo thành, có lẽ cậu đã lựa chọn thử một lần, theo đánh giá của cậu, tin tưởng vị tồn tại bí ẩn nhân danh vận mệnh kia cơ bản không khác biệt so với sự tín ngưỡng 'Mặt Trời Vĩnh Hằng', tín ngưỡng 'Thần Hơi Nước cùng Máy Móc', cùng lắm chỉ là đánh mất bản thân. Lumen mới vừa ổn định hơi thở lại đột nhiên cảnh giác, cậu lập tức nấp vào một khe hở, dùng cát đá dưới đất che dấu ánh đèn. Vài giây sau, ba tiếng bước chân vội vã từ đường hầm bên cạnh truyền sang, sau đó biến mất ở chỗ sâu trong bóng tối. Dưới lòng đất của Trier có vẻ cũng rất đông kẻ đến người đi, Lumen kiên nhẫn chờ thêm hai phút đồng hồ, sau đó rút chiếc đèn lên, quay trở lại đường hầm dẫn lên tầng trên. Sau mấy phút gián đoạn ngắn ngủi, tâm trạng của cậu cũng bình tĩnh lại không ít, cậu lại nghĩ tới một vấn đề: Nếu ô nhiễm trong cơ thể cậu là thiên sứ Termipolos ở lĩnh vực vận mệnh, vậy tại sau nghi thức khẩn cầu ban ân kia của cậu cuối cùng lại có thể thành công? Termipolos cũng không phải là lực lượng thuần túy không có ý thức của chính mình, luôn tự động đáp lại, chính xác là hắn hoàn toàn có thể cự tuyệt nghi thức khẩn cầu ban ân. "Chẳng lẽ hắn bị phong ấn đến mức ngay cả không đáp ứng với nghi thức cũng không làm được sao? Nghĩ đến đây, Lumen đột nhiên hiểu ra tại sao Termipolos lại vội vã muốn thoát khỏi phong ấn như vậy. Dựa theo cách nói của tiểu thư 'Ma thuật sư, mỗi lần cậu nhận được một phần ban ân thì Termipolos sẽ bị suy yếu đi một chút, tương ứng với việc ô nhiễm trong cơ thể cũng giảm đi một chút. Đồng thời, phong ấn của vị tồn tại vĩ đại kia cũng sẽ không yếu đi chút nào, theo thực lực của Termipolos càng ngày càng giảm xuống, phạm vi giam cầm sẽ càng ngày càng thu hẹp, nếu đạt tới một mức độ nhất định nào đó, nói không chừng ngay cả ý thức của hắn cũng sẽ bị hủy diệt. Nghĩ đến đây, Lumen cảm thấy an tâm hơn không ít, cậu bắt đầu nhớ lại những lời nói của Termipolos: "Cựu Nhật, phía trên danh sách, thần nói Cựu Nhật cùng phía trên danh sách. . ." Vừa nghĩ tới điều này, đầu Lumen đột nhiên đau đớn, co rút từng đợt, giống như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi đại não của cậu. Cậu vội vàng ngừng suy nghĩ, âm thầm lẩm bẩm một tiếng: "Có một số điều chỉ vừa mới biết đến thôi cũng sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng sao? Nếu không phải mình có phong ấn của vị tồn tại vĩ đại kia, vừa rồi có thể mình đã phải chết hoặc phát sinh dị biến rồi." Vừa rồi cậu còn đang nghĩ có nên nắm lấy tâm lý nóng lòng của Termipolos muốn thoát khỏi phong ấn để ép kiệt giá trị của hắn, khiến cho hắn phải đáp ứng mấy nghi thức ma pháp kia, để tăng xác suất thành công và hiệu quả cuối cùng, nhưng hiện tại xem ra, thiên sứ kia có cách chơi chết cậu, ngay cả khi hắn còn bị phong ấn. "Loại chuyện như này nhất định phải làm cho cẩn thận, trước khi lợi dụng Termipolos, mình phải nhờ tiểu thư 'Ma thuật sư' xem xét xem phương án này của mình có vấn đề hay không." Trong chuyện này, Lumen cảm thấy Phó hội trưởng Hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn Hella chưa chắc có thể đưa ra được một lời khuyên hữu ích, trước mắt cậu chỉ có thể tin cậy vào tiểu thư 'Ma thuật sư' có cấp bậc tựa hồ rất cao, người có thể tự do ra vào vòng tuần hoàn, thoải mái giải quyết người khổng lồ trên đỉnh ngọn núi màu đỏ như máu kia. Vừa nghĩ Lumen vừa dựa vào năng lực quan sát và ghi nhớ của thợ săn, cầm theo chiếc đèn được thắp sáng bởi đất đèn đi tới con phố được đánh dấu tên kia. Cậu thử thấp giọng gọi: "Termipolos" nhưng không có ai đáp lại. Lumen muốn hỏi xem vị thiên sứ bị phong ấn trong cơ thể mình có biết đến tột cùng làng Cordouan đã xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng sau khi nghiêm túc phân tích, cậu lại cảm thấy có lẽ Termipolos cũng không biết rõ chân tướng. Hắn giáng xuống làng Cordouan ở thời điểm nghi thức sắp kết thúc, rồi lại bị phong ấn ngay lập tức, căn bản không thể biết được chi tiết đủ loại chuyện xảy ra trước đó. Lumen thở hắt ra một hơi, kiểm tra kỹ trạng thái của mình. Ma dược 'Kẻ khiêu khích' trong cơ thể cậu đã được tiêu hóa thêm một bước, kết quả gần như tương đương với một quy tắc sắm vai. "Chẳng lẽ khiêu khích một kẻ có cấp bậc cao có thể tăng tốc độ tiêu hóa của ma dược 'Kẻ khiêu khích' sao? Đúng, người đạt tới cấp bậc cao ở lĩnh vực vận mệnh, đến một trình độ nào đó cũng được coi là một góc của vận mệnh, tương xứng với quy tắc sắm vai của mình." Lumen cười một tiếng. Nếu Termipolos không đáp ứng, cậu tính toán một ngày ba bữa khiêu khích hắn! Suy đoán đến đây, Lumen lại cảm thấy việc khiêu khích một vị thiên sứ mới chỉ tiêu hóa được bằng đấy ma dược như vậy, có vẻ hơi thấp. Cậu nghi ngờ có hai nguyên nhân, một là do Termipolos bị phong ấn, tính nguy hiểm thấp đến dị thường, hai là Termipolos cũng không thật sự bị khiêu khích. Lumen lắc đầu, kiềm chế suy nghĩ của mình, nếu cậu cứ tiếp tục suy nghĩ như thế này thì bản thân căn bản không thể tìm ra được đáp án chính xác. Cậu quay lại đường hầm bên dưới phố Chaos, từng bước dẫm lên cầu thang hướng về phía ánh sáng ở tầng trên cùng. Lumen tắt đèn, quay trở lại cửa khách sạn Kim Kê, cậu chỉ liếc mắt một cái đã thấy Charlie đang ngồi ở bậc thềm bên ngoài khách sạn. Charlie đang hút một mẩu thuốc lá, ánh mắt đăm chiêu có vẻ hơi buồn rầu nhìn lên màn khói trắng xám lượn lờ giữa không trung. "Sao thế?" Lumen đặt mông ngồi xuống bên cạnh Charlie. Charlie thở dài nói: "Cô Ethans đã chuyển đi rồi." "Đây chẳng phải chuyện tốt sao?" Lumen cười hỏi. Lời nói tới cửa miệng muốn phát ra ngoài lại bị chặn lại, vài giây sau, Charlie mới nói: "Đây quả thật là chuyện tốt, nơi này có quá nhiều người biết cô ấy, biết cô ấy làm công việc gì chẳng hạn, ôi." Lumen hừ một tiếng, đứng dậy đi tới trước một người bán hàng rong, lấy ra 5 đồng Cope nói: "Cho tôi nửa lít rượu táo chua." Người bán hàng rong lập tức nở nụ cười. "Được." Lần này, hắn đưa cho Lumen hơn nửa lít rượu. Lumen hơi nhướng mày, cũng không hỏi mà đi trở lại bên cạnh Charlie và ngồi xuống, giống như tùy tiện nói: "Hình như tên bán rượu táo chua kia biết tôi?" Charlie cười cười nói: "Hắn có thể đã biết cậu là thành viên băng đảng xã hội đen Savoy, à không, là thành viên của băng Savoy." "Tại sao hắn lại biết được?" Lumen ngửa đầu uống một ngụm táo chua, nói. Charlie khụ một tiếng: "Tối qua sau khi báo tin tốt cho cô Ethans xong, tôi có xuống quán rượu dưới tầng hầm uống một ly, sau đó nói chuyện cậu trở thành thành viên của băng Savoy và tiếp quản Khách sạn Kim Kê cho những người khác nghe." Nháy mắt, trong đầu Lumen hiện ra một hình ảnh. Charlie cầm một vại bia, nhảy lên một chiếc bàn tròn nhỏ, khua khoắng cánh tay ngắn ngủi nói: "Kính thưa quý cô, quý ngài, mau lại đây và nghe tôi nói này, hôm nay ở khách sạn đã xảy ra mọt chuyện vô cùng khó tin! Các bạn khẳng định không thể nào tin được đâu, Charles ở phòng 207 đã trở thành thủ lĩnh của băng Savoy và đánh đuổi đám người của băng Gai độc ra khỏi khách sạn! Thoát khỏi suy nghĩ về cảnh tượng như vậy, Lumen chậm rãi thở dài, nói với Charlie: "Anh chỉ sợ cảnh sát không tìm đến tôi, đúng không?"