Lumen có tâm quan sát, hoàn chỉnh lại lưu trình "kết bạn" giữa mình cùng đám người Leah một lần, cho đến hai bên đi tới bên ngoài giáo đường "Mặt Trời Vĩnh Hằng".
Cậu bước đầu xác nhận, ba người xứ khác này thật sự không "biết" mình, không hề đề phòng đối với "trò đùa" tương ứng.
Thời gian thật sự đảo lưu sao, Lumen nhất thời có chút hoảng hốt.
"Chúng tôi đã tới nơi này, không có ai." Valentine nhìn kiến trúc to lớn đang chìm một nửa vào trong bóng đêm ở phía trước, nói ra lời kịch "dự định".
Lumen lấy lại bình tĩnh, không hề làm theo lưu trình nữa.
Cậu nói thẳng:
"Đó là bởi vì mục sư không muốn gặp các vị."
Cậu tính lưu lại trong mắt ba người xứ khác nghi ngờ là người phi phàm chính phủ này ấn tượng "thích hay nói đùa nhưng tính cách cũng không ác liệt".
"Cậu là nói, mục sư ngay ở trong giáo đường, chỉ ngại chút chuyện gì đó mà không trả lời tiếng đập cửa?" Leah nghĩ tới vài loại khả năng.
Lumen nở nụ cười:
"Vụng trộm yêu đương ở trong giáo đường thì không thích hợp bị người khác nhìn thấy."
Nói xong câu này, cậu theo bản năng nói thầm một câu ở trong lòng: Đáng tiếc mà, lần này không nghe được lời kịch kinh điển "các người đã phá hủy hành động thần thánh của giáo hội " này.
Đương nhiên, sau khi tiến một bước hiểu biết đối với phu nhân Pouaris, cậu cảm thấy ở trên ý nghĩa nào đó, mục sư nói như vậy cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Mục sư không cho phép giống như nhân vật chính ở trong tiểu thuyết của Aurore, vì hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, cam nguyện chịu khuất nhục tạm thời, bán thân thể của mình, để đột nhập vào nội bộ thế lực tà ác mà phu nhân Pouaris đại biểu?
"Vụng trộm yêu đương ở trong giáo đường?" Valentine đổi lại thái độ lạnh lùng, gấp giọng hỏi.
Lumen giang hai tay:
"Cái này có vấn đề gì? Cái này đối với mục sư mà nói là hoạt động hằng ngày.
"Anh không cần kích động như vậy, không phải có câu tục ngữ nói là 'Từ bao đời nay đàn ông luôn vụng trộm với phụ nữ' sao?"
"Nhưng đây là ở trong giáo đường!" Valentine lớn giọng nói.
Lumen ngẫm nghĩ, tò mò đặt vấn đề:
"Nói cách khác, nhân viên thần chức chỉ cần không vụng trộm yêu đương ở trong giáo đường, thì có thể tiếp nhận?"
"Đây là báng bổ đối với thần!" Valentine một bộ dáng sắp bùng nổ.
Ryan vỗ vỗ vai của hắn, ý bảo hắn bình tĩnh một chút.
Cùng lúc đó, người xứ khác trầm ổn nhất này hỏi Lumen:
"Biết mục sư đêm nay là vụng trộm với người nào không?"
Lumen lắc lắc đầu:
"Khả năng thì nhiều lắm, tình nhân của ông ta mà tôi biết thì có phu nhân Pouaris, Madena Besne, Philippa Guillaume, Sybil Berry..."
"Madena Besne, cùng họ với mục sư?" Leah sâu sắc nắm lấy điểm này.
Lumen gật gật đầu:
"Cô ta là anh em họ cách 2 đời với mục sư."
"..." Valentine ngẩn ra vài giây, cắn răng nói, "Guillaume Besne đến cùng là người hầu của thần, hay là người hầu của ma quỷ?"
Ông vẫn là lời kịch này sao? Không thấy ông đi đánh nổ đầu hắn, Lumen cố ý biện giải giúp mục sư:
"Cái này thật ra không có gì, ở địa khu Darliege có câu tục ngữ là, 'Anh em họ xa cứ thoải mái ngủ với nhau' ."
"Cậu thế mà biết nhiều tục ngữ như vậy?" Leah nhịn không được cười một tiếng, chuông bạc trên đỉnh đầu đinh đương rung động.
Lumen lại giang tay:
"Ở nông thôn là như thế mà."
Lúc này, Ryan có chút suy nghĩ hỏi:
"Cậu làm sao biết chúng tôi không phải là người địa khu Darliege?
"Bằng không, cậu sẽ không nói 'Ở địa khu Darliege có câu tục ngữ' ."
Cái này là tự các người nói cho tôi biết mà, Lumen nhất thời lanh mồm lanh miệng, đã mang chuyện xảy ra "trước đó" xem là tin tức hiển nhiên.
Cậu đành phải biên lý do:
"Khí chất của các vị là không giống người địa phương Darliege."
Cậu lập tức chỉ chỉ con đường đi thông trong thôn:
"Tôi đã giúp các vị tìm được mục sư, kế tiếp tôi phải về nhà."
"Tôi nghĩ cậu sẽ theo chúng tôi đi vào." Leah liếc mắt nhìn cậu một cái, cười nhẹ nói.
"Tôi cũng không dám đắc tội mục sư." Lumen giống như tùy ý nói ra một câu, "Thôn dân mật báo lần trước đã mất tích khá lâu rồi."
Không đợi đám người Ryan đáp lại, cậu phất phất tay, chạy về phía quảng trường ở một bên khác, vừa chạy vừa nói:
"Nhớ giữ bí mật giúp tôi, những cây bắp cải của tôi!"...
Trăng đỏ bị tầng mây che khuất, Lumen đi ở trên đường về nhà rải đầy ánh sao.
Cậu hai tay đút túi, suy nghĩ những chuyện đã xảy ra gần đây.
Thời điểm sắp về tới nhà, Lumen ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía nóc kiến trúc hai tầng có tầng hầm kia.
Quả nhiên, Aurore váy dài màu lam nhẹ nhàng đang ngồi ở nơi đó, ôm hai gối, lẳng lặng nhìn tinh không.
Trong bóng đêm, bóng dáng của cô cô đơn mà xa xôi.
Thật sự có một loại khả năng lập lại, chuyện trước đó là thật, hiện tại lại đang nằm mơ không? Lumen vừa có suy đoán mới, đột nhiên phát hiện có hai 29 tháng 3 khác nhau:
Hôm nay cậu không thấy cô gái đã cho mình lá bài quyền trượng, dạy mình tri thức thần bí học ở trong quán rượu cũ kia.
Điều này làm cho cậu có chút phân không rõ hiện tại đến cùng có phải đang nằm mơ hay không.
Ngày mai đi xác nhận cái này, Lumen thu thập tâm tình, đi về phía nhà, đẩy cửa mà vào.
Cậu giống như "lần trước", lợi dụng thang ở lầu hai đi lên nóc nhà, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Aurore ngồi xuống.
"Cái này có gì đẹp?" Lumen cố ý nói.
Aurore nghiêng đầu qua, thở dài, đang muốn nói thì Lumen lại bổ sung:
"Ý của em là, xem tinh không đến cùng là có ý nghĩa gì với chị vậy?"
Aurore cao thấp đánh giá cậu vài lần:
"Hôm nay trực tiếp như vậy?"
Cô lập tức lại nhìn về phía tinh không, giọng điệu buồn bã nói:
"Em có biết, chị không phải người Cordouan, cũng không phải người Darliege.
"Chị không biết em đã từng nghe qua một câu tục ngữ hay chưa, không thể quay về mới là cố hương "
Lumen không có đùa giỡn, nhìn tinh không theo.
Chờ Aurore bay vào phòng ngủ của cô, viết thư cho bạn qua thư từ, Lumen chưa bại lộ mình đã thành người phi phàm, theo đường cũ quay về lầu hai, mang chuyện bạn qua thư từ này trao đổi với chị một hồi.
Sau đó, cậu giúp Aurore đóng cửa, trở về phòng ngủ của mình.
Nhìn cái giường trải bốn món đồ ngủ màu trắng, Lumen bỗng nhiên trong lòng chợt động, đi qua xốc gối lên.
Dưới gối lẳng lặng nằm một lá bài, lá bài Tarot Arcana đại biểu cho "bảy cây quyền trượng"!
Nhìn người đàn ông gương mặt kiên nghị, mặc quần áo màu xanh lục, trong tay cầm quyền trượng đối kháng kẻ địch công kích ở trên lá bài, Lumen chợt nghĩ tới suy luận của cô gái kia đối với lá bài này:
"Nguy cơ, khiêu chiến, đối kháng, dũng khí "
Lumen càng nghĩ càng cảm thấy bốn từ này rõ ràng thể hiện tình cảnh của mình hiện tại.
Ở trước khi rút ra lá bài, cậu đại khái đã lâm vào nguy cơ, đối mặt khiêu chiến!
Kế tiếp cần làm là cố lấy dũng khí, đối kháng vấn đề? Đợi một chút, thời gian không phải đã đảo lưu sao? Mình còn chưa chạm mặt cùng cô gái kia, còn chưa có rút bài, vì sao nó lại xuất hiện ở trong này? Lumen cảm thấy kinh hãi, đã không quá nắm chắc đối với suy đoán trước đó.
Đủ loại ý niệm cùng suy đoán nhanh chóng xuất hiện ở trong đầu cậu, tựa như bọt khí ừng ực ừng ực bốc lên ở trong nồi nước sôi vậy.
Cái này khiến cho đầu Lumen đau đớn, có cảm giác như mình sắp điên mất rồi.
Cuối cùng, cậu tạm thời đặt vật phẩm mà cô gái kia cho cùng bản thân cô ta là "ngoại lệ", lúc này mới làm cho suy nghĩ bản thân không đến mức ầm ầm nổ tung.
Lấy thần bí cùng đặc thù mà cô gái kia biểu hiện ra, không chịu ảnh hưởng ở trong thời gian đảo lưu xem như thuộc về phát triển bình thường!
Ngày mai nếu có thể tìm được cô ta, cô ta vẫn biết mình, vậy nói lên suy đoán của mình không có vấn đề Lumen thở hắt ra, sinh ra một loại mỏi mệt trên tinh thần.
Cậu đi phòng tắm đơn giản rửa mặt một chút, lên giường ngủ sớm...
Sương mù xám nhàn nhạt quen thuộc, Lumen tỉnh lại, xoay người ngồi dậy, thấy bàn gỗ phía trước cửa sổ cùng ghế dựa để xéo.
Cậu lại lần nữa đi tới cảnh trong mơ đặc thù này.
Sau khi phát hiện lá bài quyền trượng kia vẫn còn tồn tại, cậu đã biết mình khẳng định còn có thể đi vào.
Lumen theo bản năng sờ sờ vào túi, vẻ mặt chợt ngưng đọng lại.
Đồng vàng đã không còn!
Toàn bộ đồng vàng đã không còn!
Lumen vội vàng nhảy xuống giường ngủ, sờ soạng toàn thân một lần, lại luc lọi chỗ vừa nằm, vẫn không tìm thấy số tiền cực khổ sưu tập được kia.
1 đồng Cope cũng không có!
"Thời gian nơi này cũng đảo lưu?" Lumen đột nhiên có một suy đoán như vậy.
Cậu nhìn quanh bốn phía, không thấy súng săn, rìu cùng chĩa vốn đặt ở nơi này.
Lumen bình phục tâm thái, ra khỏi phòng ngủ, thông qua hành lang đi xuống lầu một.
Cây chĩa gần hai thước cùng cây rìu màu đen hoàn hảo không tổn hao gì đặt ở vị trí vốn của chúng, giống như đúc lần đầu Lumen thăm dò phế tích cảnh trong mơ.
Tương tự, thùng dầu ngô cũng chưa được đặt ở bên bếp lò.
Về phần cây săn súng, Lumen tìm khắp nơi một lần cũng không phát hiện.
Cậu càng ngày càng có khuynh hướng thời gian nơi này cũng đảo lưu.
"Đi phế tích nhìn xem, thử hai quái vật kia có còn không" Lumen tự nói một câu không tiếng động, trực tiếp cầm rìu lên, mở cửa đi ra.
Không bao lâu, cậu xuyên qua hoang dã tràn đầy khe nứt, cỏ dại không mọc nổi, đến rìa mảng phế tích kia.
Khác với lần đầu tiên thăm dò nơi này, thân là "Thợ săn" cậu chỉ tùy ý đảo qua đã phát hiện không ít dấu vết vật sống hành động lưu lại.
Chờ cậu tập trung tinh thần, lại nhận ra nơi này có hai sinh vật thường xuyên thường lui tới, trong đó có một dấu chân nhợt nhạt vòng đến mặt sau căn nhà bị thiêu đốt mà sụp đổ.
Trước khi minh có năng lực siêu phàm, lần đầu tiên thăm dò thiếu chút nữa là có khả năng bị đánh lén rồi? Lumen cầm cây rìu đi vào tòa kiến trúc kia.
Cậu thẳng đến "mục tiêu", đến trước cái bình sứ bị vỡ.
Một vệt màu vàng lóe ra từ bên trong.
Lumen cúi người nhặt lên đồng Louis kia.
Nó tỏa sáng giống y chang lần đầu Lumen nhặt được nó.
Quả thật, thời gian đã đảo lưu, trừ bỏ số rất ít ngoại lệ, cái khác đều trở về trạng thái "lúc ban đầu", Lumen thở ra một hơi.
Đột nhiên, cậu đi vội về phía trước hai bước, eo xoắn lại xoay nửa người về phía bên phải.
Cùng với động tác phát lực, rìu ở trong tay cậu bổ ra ngoài.
Quái vật không da màu máu kia mới từ trên nóc nhà ập xuống, đã mất đi bóng dáng mục tiêu, nghênh đón nó là một cây rìu.
Phốc!
Đầu nó trực tiếp bay ra ngoài, thân thể không đầu bắn ra máu cùng dịch đặc ngã ra trên mặt.