Susanna nhìn Lumen được bao bọc trong ngọn lửa đỏ thẫm kia đang chạy như điên về phía mình thì điên cuồng hút tinh lực trên người nhóm khách thuê trọ, những người bán hàng rong và người đi đường bị treo trên cây kia, cố gắng khôi phục lại năng lực chiến đấu.
Trong quá trình này, cô ta cũng không lo lắng Lumen có thực sự làm tổn thương đến mình hay không, bởi vì cô ta đang ở trên đỉnh chóp của tán cây, nơi mà đối phương căn bản không thể leo lên được, hơn nữa, hiện tại cô ta đã gần như hợp thể với 'Cây bóng tối', đòn tấn công không có thần tính cùng lắm cũng chỉ khiến cô ta bị thương nhẹ chứ không thể giết chết được cô ta, thậm chí còn không có khả năng bị thương nặng.
Bịch bịch bịch, Lumen chạy như điên tới khu vực phủ đầy nhánh cây và dây leo, bọn chúng đã treo một đến hai trăm người lơ lửng trên không trung.
Mấy thứ màu nâu xen lẫn xanh biếc này tìm cách quấn lấy cậu, đâm thủng da cậu nhưng đều bị ngọn lửa đỏ thẫm bao trùm bên ngoài thân thể cậu thiêu đốt mà hoảng hốt co rụt về phía sau.
Lúc này, từ bên dưới lòng đất truyền lên tiếng nổ ầm ầm vang dội, thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc đột nhiên chìm xuống dưới, nháy mắt chỉ còn cao khoảng bảy tám thước.
Điều này khiến cho khắp vùng hoang dã rung chuyển kịch liệt, Lumen ngã trái ngã phải, nhất thời khó có thể tiếp tục chạy về phía trước.
Ầm ầm, tiếng nổ vang dội như động đất khiến cho đèn chùm bằng thủy tinh treo trên trần của gian sảnh lớn đang tổ chức yến tiệc phải rung chuyển, hầu hết những người có mặt ở đây đều lộ vẻ hoảng sợ, có người phản ứng cực nhanh, thậm chí đã trốn luôn dưới cái bàn dài phủ khăn trắng.
Hôm nay đến phiên tiểu đội của con lai Imre, Valentine và một người phi phàm trên con đường 'Chiến sĩ' tên là Antoine bảo vệ Hugues Artois.
Bọn họ đồng thời nhận thấy sự bất thường, ngầm ăn ý tách Imre ra, để hắn di chuyển đến bên cửa sổ, quan sát tìm kiếm nơi phát ra vấn đề.
Imre thấy nhiều phòng ốc trên phố Chaos, phố Nightingale, phố White Coat bị nghiêng ở mức độ nhất định nhưng chưa tới mức bị sập, bên ngoài bề mặt của những ngôi nhà này hoặc ít hoặc nhiều đều có dấu vết nhánh cây màu nâu xen lẫn xanh biếc còn sót lại.
Mà so với bọn chúng, thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc mọc ra rất nhiều u cây và hoa đang từ từ chìm xuống giữa phố Chaos lại càng nổi bật hơn.
Cảnh tượng như vậy chỉ kéo dài trong vài giây trước khi tất cả khôi phục lại 'bình thường', giống như một bức tranh bị hỏng phải dùng một tác phẩm khác che đậy lên trên.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hugues Artois cũng đi tới bên cửa sổ, bình tĩnh hỏi.
Imre cũng không giấu diếm, thoáng đè giọng xuống, thản nhiên nói:
"Khu vực phố Chaos, phố Nightingale, phố White Coat có bất thường."
Phố Chaos, phố Nightingale, phố White Coat? Jenna vừa mới di chuyển đến gần khu vực cửa sổ, còn chưa kịp nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi lại nghe đối phương nói như vậy thì sững người lại.
Trong đầu cô lập tức xuất hiện hai cái tên:
Charles, Franka.
Liệu bọn họ có gặp phải chuyện bất thường kia không? Đáy lòng Jenna chùng xuống, cô theo bản năng hướng ánh mắt nhìn về phía Hugues Artois.
Cô thấy khóe miệng vị nghị viên quốc hội này bí mật cong lên, tựa như cố gắng kìm nén sự vui sướng của mình nhưng lại không thể che dấu nổi.
Là hắn, chính hắn đã giúp đám tín đồ Tà thần kia làm việc này! Jenna lập tức đưa ra suy đoán, trước mắt cô tối sầm lại, một cảm giác tuyệt vọng không thể kìm nén nổi cuộn trào đến nghẹn cổ họng.
Liệu Franka và Charles có may mắn thoát khỏi sự kiện bất thường và đợt tập kích đã được chuẩn bị kỹ lưỡng của đám tín đồ Tà thần kia không?
Với thực lực của mình liệu có thể lao đến đó giúp bọn họ hay không? Hay lại thành vật kéo chân bọn họ?
Giờ khắc này, Jenna cảm thấy mình lại sắp mất mấy 'cột trụ' chống đỡ cuộc đời, cô vừa mới mất mẹ, lại sắp mất những người bạn vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Đây đều là do đám tín đồ Tà thần làm hại, là do Hugues Artois làm hại!
Cô chợt nhớ tới thời điểm sau khi mình ăn ma dược, trở thành 'Sát thủ', Franka đã đặc biệt cảnh báo cô không được tiếp xúc với Tà thần, cô ấy nói:
"Tiếp xúc với Tà thần tất nhiên sẽ mang đến rất nhiều tai họa.
"Người như vậy không chỉ trở nên điên cuồng, mất đi bản chất, nhân cách vốn có của mình, thậm chí còn kéo theo người xung quanh mình cùng rơi vào bóng tối, mặc kệ họ có ý thức được điều đó hay không.
"Nếu không thanh trừ những người đó thì ảnh hưởng của Tà thần vẫn sẽ tồn tại, tai họa, thống khổ sẽ lần lượt kéo đến, vĩnh viễn không có điểm dừng."
Mà hiện tại, Hugues Artois chính là ngọn nguồn của tất cả tai họa trong khu chợ này.
Jenna cúi thấp đầu, không dám tiếp tục nhìn Hugues Artois, sợ bị người phát hiện ra sự thống khổ và lửa hận không thể che dấu được trong mắt mình.
Cô hận!
Nhưng cô vẫn chỉ có thể tự nhắc nhở chính mình rằng anh trai Julian vẫn còn sống, hắn chỉ bị vấn đề về tinh thần, vẫn có hy vọng chữa khỏi được, với tình trạng như vậy, nếu hắn lại mất thêm người em gái thì có lẽ hắn sẽ thật sự phát điên mất và không có cách nào cứu chữa được nữa.
Đợi đến khi bữa tiệc này kết thúc, chờ đám chủ nhà máy kia trả tiền bồi thường, lại dùng số tiền bồi thường đó trả toàn bộ hết nợ, sau đó cố sẽ dẫn Julian rời khỏi khu chợ và khu Vườn bách thỏa này, đến một nơi khác, sống cuộc sống khác để né tránh sự thống khổ này. Jenna không ngừng tự trấn an mình như vậy, cố gắng không cho cảm xúc của mình bùng nổ.
"Tại sao lại có chuyện bất thường?" Hugues Artois chất vấn Imre, Valentine và Antoine.
Imre cười khổ, nói:
"Vừa rồi tôi nhìn thấy cái cây mà nó đã từng xuất hiện vài lần trong lịch sử của Trier nhưng chưa có biện pháp giải quyết dứt điểm."
Kể từ khi gia nhập đội ngũ 'Người tịnh hóa' ở Trier tới nay thì hắn biết bên dưới lòng đất Trier cất giấu rất nhiều nguy hiểm và rất khó có thể tinh lọc được hoàn toàn, cái cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc kia chính là một trong số đó.
Chính hắn, kể cả cấp trên và các đồng nghiệp của hắn đều không hiểu vì sao lúc trước người ta lại xây dựng Trier bên trên những thứ này.
Không đợi Hugues Artois tiếp tục chất vấn, Imre bổ sung thêm một câu:
"Nếu đã phát hiện ra bất thường rồi thì nó sẽ được dẹp sớm thôi."
Với tư cách là thành viên của tiểu đội 'Người tịnh hóa' tinh anh, hắn biết Trier khác với thủ đô của các quốc gia khác, bởi vì mối nguy hiểm bên dưới nền đất này đã tồn tại quá lâu, cho nên, hoàng thất cũ và nghị viện chính phủ hiện tại đều ngầm cho phép hai đại giáo hội phái ra một vị Thiên sứ hoặc là đặt một vật phẩm phong ấn cấp 0 để phòng ngừa những thảm họa ngoài ý muốn ở Trier.
Đương nhiên, ở thời kỳ hoàng thất và chính phủ vô cùng cường thịnh thì Thiên sứ của giáo hội cũng phải lảng tránh, ví dụ như thời kỳ Russell đại đế.
Một khi cái cây khổng lồ quái dị khiến cho Trier xuất hiện đủ loại bất thường kia xuất hiện, rất nhanh thôi, nó sẽ phải đương đầu với một đợt tiến công lôi đình vạn quân, tuy không thể tiêu diệt hoàn toàn nhưng ít nhất vẫn có thể khiến cho nó phải an phận trong một khoảng thời gian khá dài.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngửi 'Cây bóng tối' chìm xuống gây ra một trận địa chấn rung chuyển dữ dội, vùng hoãng dã trở nên ổn định hơn, nhưng Gabriel, Pavard Nissen và những người khác vẫn bị treo trên các cành cây, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, dường như đã mệt mỏi quá độ.
Lumen ổn định lại thân hình, tiếp tục mang theo ngọn lửa đỏ thẫm lao về phía thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc cách đó không xa.
Lúc này, Susanna Matisse đã khôi phục được không ít, bên trong đôi mắt phản chiếu ra bóng dáng Lumen, cô ta đang chờ đợi đối phương tiến vào phạm vi năng lực của mình rồi mới tấn công.
Mà phía sau lưng Lumen, một cái bóng thoát ra khỏi vật chủ ban đầu của nó, lặng lẽ nhắm về phía ngực cậu.
Đó là Charlotte Calvino, lần này cô ta đang 'sắm vai' một cái bóng!
Cô ta không phải là người chủ trì nghi thức, lại cách tán cây khá xa, cho nên lúc trước không bị phản phệ và ô nhiễm quá nhiều, cũng không suy yếu hơn bao nhiêu. Lúc nhìn thấy Lumen quay người lại, cô ta lập tức ẩn thân, phát huy toàn bộ kỹ năng biểu diễn của mình, chờ thời cơ đánh lén.
Đúng lúc này, 'đoàng' một tiếng, ở phía xa xa truyền đến một tiếng súng nổ.
Một viên đạn sắt màu đen bởi vì khoảng cách bắn quá xa nên không được chuẩn xác, bay xượt qua người Charlotte, nhưng cũng thành công cản trở hành động của cô ta.
Franka mặc áo sơ mi kiểu dáng tiểu thư, quần bò màu nhạt và đi một đôi giày đỏ, tay cầm một khẩu súng lục màu đồng thau xuất hiện ở rìa vùng hoang dã, cô vừa hùng hùng hổ hổ chạy về hướng Lumen vừa quát to:
"Chết tiệt, có phải cậu không coi tôi là đồng đội không hả?"
Thấy khung cảnh đường phố đã khôi phục lại dáng vẻ 'bình thường', Hugues Artois nâng ly rượu sâm panh lên, quay trở lại trung tâm bữa tiệc, đứng trước tất cả mọi người, bắt đầu phát biểu bài diễn thuyết:
"Kính thưa quý cô, quý ngài, tôi rất vui vì mọi người có thể tới tham dự bữa tiệc an ủi này, xin một phút mặc niệm cho những người đã bất hạnh qua đời.
"Vừa rồi mọi người cũng thấy đấy, khu chợ lại xảy ra một sự cố, chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy được, chúng ta cần phải một lần nữa thiết lập cơ chế linh hoạt hiệu quả có thể ứng phó với mọi tình huống."
"Tôi cho rằng, tất cả mọi người đều thống hận đều sợ hãi những tai nạn ngoài ý muốn như này, bởi vì người thân yêu của chúng ta có thể sẽ phải bỏ mạng trong vụ tai nạn, cũng có thể bị thương nghiêm trọng, cũng có thể bị kích thích dẫn đến suy sụp tinh thần mà phát điên."
Nghe đến đó, Jenna chợt ngẩng mạnh đầu lên, lại nhìn về phía Hugues Artois.
Vừa rồi hắn có nói 'bị kích thích dẫn đến suy sụp tinh thần mà phát điên'!
Bình thường, nếu gặp phải trường hợp như vậy, cho dù liệt kê những tình huống có thể xảy ra thì cũng không nên nói đến mức đó, chỉ đơn giản nói một câu tinh thần bất ổn là đủ rồi.
Cho nên, Hugues Artois biết chắc rằng có người thân của nạn nhân trong vụ nổ nhà máy hóa chất bị suy sụp tinh thần, biến thành kẻ điên, lại sợ người khác không biết những việc tốt mà hắn đã làm nên cố ý đề cập trong bài diễn thuyết này chăng? Đây giống như tâm lý tội phạm thích quay trở lại hiện trường vụ án để thưởng thức kiệt tác của mình? Jenna nháy mắt bị vô số suy đoán, sự thống hận và sợ hãi nhồi kín đầu.
Nếu đúng như cô suy đoán thì việc Julian bị suy sụp tinh thần rất có thể do ảnh hưởng từ tín đồ Tà thần!
"Như vậy anh trai cô vẫn có cơ hội được chữa khỏi bệnh, anh ấy vẫn có thể khỏe mạnh trở lại, đúng không?"
"Nhưng nếu không chặt đứt ngọn nguồn, cho dù mình có chữa khỏi bệnh cho Julian và dẫn hắn rời khỏi khu chợ thì mối họa ngầm này vẫn có thể tồn tại đến sau này mới phát sinh vấn đề!"
Jenna chưa bao giờ tuyệt vọng giống như lúc này, tựa như cho dù cô có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi bóng tối này được.
Đồng tử của cô dần giãn ra, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Hugues Artois.
Mà sau khi Imre, Valentine và Antoine nghe thấy Hugues Artois ẩn ý hướng mũi nhọn về phía hai đại giáo hội, vẻ mặt của bọn họ đều trở nên thâm trầm, mí mắt khẽ cụp xuống.
'Cây bóng tối' mang theo không gian kỳ dị kia nhanh chóng bị tàn phá, hoặc hóa thành chất nhầy đen đặc, hoặc bị vỡ mất một mảnh, giống như bị ném vào hư không vô tận.
Đột nhiên, một tia sáng rực rỡ lóe lên ở chỗ cánh cửa lấp lánh ánh sao đang dần thu nhỏ lại thành một khe nứt.
Nó càng lúc càng sáng, tựa như biến thành một vầng mặt trời, chiếu ánh sáng vô cùng rực rỡ xuống khắp nơi, trong không gian này đã không còn bất kỳ bóng tối nào.
Một người phụ nữ mặc áo choàng thụng trắng thêu chỉ vàng xuất hiện ở giữa vầng hào quang kia, cô ấy giống như được tạo thành từ ánh sáng thuần túy nhất với thân hình nửa trong suốt, đôi mắt xanh biếc, tóc vàng nhẹ bay, khuôn mặt xinh đẹp mà thánh khiết.
Thánh Vieve, Thiên sứ bảo vệ Trier.
Trong tiếng pháo tay, Hugues Artois kết thúc bài diễn thuyết, tiếp tục nâng ly sâm panh đi giữa từng nhóm người thân của các nạn nhân trong vụ nổ với dáng vẻ nhiệt tình, thân thiết và đáng tin cậy.
Jenna nhắm mắt lại, chậm rãi đi tới trước một chiếc bàn dài trải khăn trắng và bày đầy đồ ăn, cầm một chiếc đĩa và lấy một chút thức ăn, sau đó chọn một chiếc nĩa bạc dáng dài.
Cô vừa ăn vừa chậm rãi lại hoang mang đi tới gần Hugues Artois.
Sau khi rút ngắn khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng hai thước, cô bắt đầu tỏ vẻ muốn trò chuyện với ngài nghị viên.
Mà Hugues Artois đang được các thành viên chiến dịch vây quanh, được người phi phàm phía chính phủ bảo vệ kia cũng chú ý tới Jenna, hắn nở một nụ cười hòa ái, chờ cô đi tới trước mặt hắn.
Jenna đi lướt qua bên người thư ký Rhone, đứng cách Hugues Artois chừng khoảng một bước chân.
Hai người còn chưa kịp bắt đầu cuộc trò chuyện, một cơn địa chấn và tiếng nổ vang trời từ bên dưới nền đất truyền đến, bầu trời hướng phố Chaos và phố White Coat dường như sáng hơn khá nhiều.
Đám người Hugues Artois và Cassandra luôn quan tâm tới kết quả kia đều the bản năng, đồng thời nghiêng người, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thấy vậy, Jenna lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, sau đó, cô bước thêm một bước nữa về phía Hugues Artois, giơ chiếc nĩa bạc trong tay lên!
Bao nhiêu cảm xúc tích tụ trong đát lòng cô cũng bùng nổ theo khoảng thời gian này.
Đây là tên chính khách đê tiện đã mang bóng tối và tai họa đến khu chợ.
Đây là tín đồ Tà thần bị chó tha mất lương tâm!
Đây là tên khốn đã hại chết mẹ mình, làm anh trai mình bị điên!
Hắn phải chết ngay lúc này!
Nếu hắn không chết, đau khổ ở khu chợ sẽ không bao giờ dừng lại, bóng tối sẽ vẫn bao phủ nơi này, ngăn không cho mặt trời mọc.
Đúng vậy, hắn có rất nhiều tín đồ Tà thần vây quanh, có người phi phàm phía chính phủ bảo vệ, bất kỳ ai dám có ý đồ đối phó với hắn đều sẽ phải mất mạng ngay tại chỗ này, do đó, bọn họ kinh sợ, bọn họ không dám tấn công hắn.
Nhưng nếu một sát thủ đã không còn muốn sống nữa thì sao!
Cho dù cô không giết được hắn, cô cũng muốn người của người của hắn phải để lộ ban ân của Tà thần, bị người phi phàm phía chính phủ tóm!
Nhân lúc Hugues Artois nghiêng người nhìn về một phía, Jenna dồn tất cả thù hận, không cam lòng và đau khổ trong đáy lòng vào bàn tay đang nắm chặt chiếc nĩa bạc dài, sử ra "một kích toàn lực" của thích khách đâm về phía con mắt phải sơ hở của hắn.
Giờ khắc này, cô nhìn thấy vẻ kinh ngạc, ngỡ ngàng, sợ hãi trên mặt đối phương, thấy Hugues Artois cuống quít nhìn về phía Cassandra, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Mà không biết từ lúc nào Cassandra đã bị 'Người tịnh hóa' Imre hơi bước chếch sang một bên chặn mất tầm nhìn, nên không thể phản ứng kịp với chuyện đột ngột xảy ra.
Phập một tiếng, chiếc nĩa bạc dài nằm trong tay phải của Jenna cắm sâu vào hốc mắt của Hugues Artois, xuyên thẳng vào đại não của hắn.
Vẻ mặt của Hugues Artois dại ra, cảm xúc kinh ngạc, ngỡ ngàng, sợ hãi lúc trước đọng lại trên từng bó cơ trên khuôn mặt hắn, không có thời gian thay đổi, chỉ còn cảm xúc tuyệt vọng ngập tràn trong đáy mắt.
Jenna nhìn thấy máu đỏ tươi bắn ra, thấy khuôn mặt Hugues Artois bên dưới ánh đèn dần tan vỡ, thấy xung quanh có vô số đóa hoa lửa màu đỏ nở rộ không biết là xuất phát từ họng súng hay từ năng lực siêu phàm, cô mỉm cười nhắm hai mắt lại, từ bỏ chống cự.
Mẹ ơi, con đã nhìn thấy ánh sáng rồi.