Bàn tay phải của Eloise duỗi ra, phóng ra một quả cầu lửa đỏ đậm.
Quả cầu lửa này gào thét lao về phía trước hai con mãng xà lửa, đập xuống mặt đất.
Trong tiếng nổ ầm ầm, nó và mãng xà lửa quấn lấy nhau rồi tự nổ tung, ngăn không cho chúng nó lao về phía quan tài bằng đồng xanh.
Albus cũng không tiếp tục thử nghiệm nữa mà xách đèn đát đèn, đứng thẳng người dậy.
Hắn nhìn về phía Eloise, cười hì hì nói:
"Cô quả nhiên biết chuyện gì đó?"
Sau đó Albus lại chế nhạo Lumen: "Cậu không biết cái gì cả."
Mẹ kiếp! Nếu tình huống không đúng, tôi chắc chắn sẽ phải 'thảo luận' với anh rồi đấy... Lúc này Lumen mới hiểu rõ vừa rồi chỉ là phép thử của Albus, là một cái bẫy.
"Nơi này là lâu đài Red Swan của gia tộc Solon." Eloise không đáp lại câu hỏi của Albus, chỉ nói ra một sự thật.
Cô ta là đang nói, tôi có huyết mạch của gia tộc Solon, hơn nữa cũng sống ở lâu đài Red Swan gần sáu năm, biết chuyện gì đó không phải là rất bình thường sao?
Albus chuyển tầm mắt nhìn về phía một phần ba ngọn nến trắng đã bị tắt, giống như không nghe thấy câu nói của Eloise, mà hỏi thẳng: "Cô xuống chỗ sâu trong mê cung dưới lòng đất này làm gì? Nếu cô không nói ra thì làm sao chúng tôi phối hợp với cô, trợ giúp cô được?"
Eloise nhìn về phía cỗ quan tài bằng đồng xanh kia, đáp lại một câu nằm ngoài dự kiến của Lumen: "Tôi muốn nhìn nơi được gọi là cấm địa của gia tộc, nơi chỉ có một số ít người mới có thể bước vào được, muốn biết rõ nguyền rủa trong huyết mạch của chúng tôi có liên quan đến nơi này hay không."
"Cô là người của gia tộc Einhorn, cô thật sự cho rằng mình là thành viên của gia tộc Solon sao?" Albus Medici cười nhạo vị tiểu thư này.
Câu nói này vừa là châm chọc Eloise vẫn chưa nói ra toàn bộ sự thật, cũng là châm ngòi mối quan hệ giữa cô ta và gia tộc Solon, để cho cô ta nhìn rõ thân phận của mình, không cần thiết phải giấu diếm bí mật của gia tộc Solon sao? Lumen đoán được ra hai tầng ý nghĩa từ trong lời nói của Albus.
Điều này khiến cho cậu nghi ngờ đối phương đã là 'Chuyên gia âm mưu', dáng vẻ luôn khiến người ta chán ghét chỉ là để ngụy trang cho một cái bẫy khác.
Eloise không hề bị khiêu khích, thở dài nói: "Tôi có một nửa huyết mạch gia tộc Solon, cũng là một 'Thợ săn', cũng phải chịu rắc rối từ cái nguyền rủa kia."
Nói tới đây, cô ta nhìn Albus Medici, nói: "Anh đến chỗ sâu trong mê cung dưới lòng đất này làm gì? Chắc chắn không phải muốn chơi trò chơi ngu xuẩn kia của anh họ ngây thơ của tôi đúng không?"
Albus dùng giọng điệu nửa thổn thức nửa chân thành, nói: "Nguyền rủa của gia tộc Solon phải được chấm dứt."
"Mà để loại bỏ được nguyền rủa này, trước hết phải biết rõ bản chất và nơi bắt nguồn của nó."
"Anh tốt bụng như vậy sao?" Eloise không còn dáng vẻ dè dặt ngoan hiền như lúc trước nữa.
Albus bật cười thành tiếng: "Cô không hiểu đâu, đó gọi là tình yêu và lòng thương hại cao cả, nhân từ không có biên giới, mà tôi chính là một người như vậy. :
Tôi tin anh mới là kẻ ngốc... Chẳng qua, một 'Chuyên gia âm mưu' chân chính có thể sẽ không chỉ nói dối, mà luôn nửa thật nửa giả, thậm chí toàn bộ là thật, chỉ thiếu một số điểm mấu chốt. Câu trả lời vừa rồi của Albus Medici có bao nhiêu phần là sự thật ?
Có thể hắn sẽ không thật sự muốn loại bỏ nguyền rủa giúp gia tộc Solon ? Elose nói như vậy thì cậu còn tin, nhưng hắn là một người không liên quan đến gia tộc Solon, nào có người ngoài nào tốt bụng như vậy... Đây chỉ là việc mà hắn cần hoàn thành để đạt được một kết quả nào đó chăng ? Lumen yên lặng lắng nghe, phân tích câu trả lời của hai người 'đồng đội'.
Tương tự như vậy, cậu cũng không thật sự tin tưởng lý do của Eloise, cho rằng cô ta chỉ nói ra một phần sự thật.
Chuyện cô ta đột nhiên thay đổi khí chất, ra lệnh cho đám nhện đen khổng lồ mau rời khỏi sảnh lớn không phải là việc mà một cô gái sống nhờ ở nhà ông ngoại, không được coi trọng có thể hoàn thành được!
Sau khi Eloise dùng nụ cười khinh thường đánh giá câu giải thích của Albus, cả Eloise và Alubus đồng thời nhìn về phía Lumen, trăm miệng một lời hỏi: "Vì sao cậu đến chỗ sâu trong mê cung dưới lòng đất này?"
"Tôi sao?" Lumen dùng tay trái trống không chỉ vào mình, cũng cực kỳ thành thật đáp lại: "Có người ủy thác cho tôi đi điều tra nguyên nhân gia tộc Solon suy tàn, và đối phương trả cho tôi vài thứ này kia."
Người ủy thác chỉ Gardner Martin, vài thứ này kia là những ô nhiễm nguy hiểm trong tòa nhà số 13 ở đường lớn khu chợ, nhưng Lumen cũng không nói rõ mình có nhận nó hay không.
Sau khi biết 'Danh tính thật sự' của Lumne, Albus cười cười tỏ vẻ chấp nhận lời nói dối của cậu.
Ánh mắt của Eloise khẽ động, giống như đang nhanh chóng phân tích lời nói của Lumen xem đoạn nào thật, đoạn nào là nói dối, hoặc là chưa hoàn chỉnh.
Sau khoàng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Lumen thở dài, giành trước chỉ trích cả Albus và Eloise: "Các vị là 'Thợ săn' mà lại nói nhiều như vậy, tóm lại vẫn không ai đi trước!"
Ba người vẫn như trước đứng chắn trước cửa, không ai liều lĩnh tiến vào trong sảnh lớn, đều chờ đồng đội của mình nhấc chân lên trước.
"Nói chuyện với các vị đúng là lãng phí thời gian." Albus cảm thán một câu.
Hắn không nhấc chân cất bước, mà 'Chậc chậc' hai tiếng rồi nói: "Lúc này, nếu có một người phi phàm trên con đường 'Thủy thủ' thì tốt quá."
"Anh đừng tưởng rằng người phi phàm trên con đường 'Thủy thủ' chắc chắn sẽ lỗ mãng bộp chộp, nóng nảy sơ suất, quả thật ma dược sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định, nhưng để quyết định hành vi của một người thì điều quan trọng nhất chính là tính cách và kinh nghiệm của hắn. Sau này nếu anh cứ bám lấy cái suy nghĩ đó để đối phó với người phi phàm trên con đường 'Thủy thủ' thì anh rất dễ biến thành đặc tính đấy." Eloise chế nhạo Albus.
Lumen không tham gia vào cuộc tranh cãi của bọn họ, chỉ đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu ngay từ đầu chúng ta không lựa chọn con đường kia và 'Cánh cửa điên cuồng', liệu có đi đến nơi này không?"
"Có đến nhưng một số phòng sẽ càng nguy hiểm hơn." Eloise nhìn chằm chằm vào trong sảnh lớn, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.
Lumen gật đầu, hỏi tiếp một câu: "Liệu có gặp quái vật cấp bán thần không?"
"Hầu hết đặc tính phi phàm ở cấp bậc bán thần đều đã được thu về, dưới cấp bậc bán thần thì lưu lại dưới này không hề ít, điều đó đã biến nơi này thành khu vực săn bắn hạn chế, thuận tiện cho thành viên gia tộc Solon săn bắn, cải thiện năng lực của bản thân." Dường như Eloisr không có ý định giấu diếm thay gia tộc Solon.
Hầu hết đã được thu về rồi sao... Nói cách khác, một số ít vẫn còn lưu lại chỗ sâu dưới mê cung này sao? Tình huống này xuất hiện khi một thành viên trung tâm nào đó hoàn toàn mất tích sao? Gia tộc Solon không muốn thu về, hay là khoog có năng lực thu về?
Chà, lời miêu tả của Elose phù hợp với tình trạng hiện tại của gia tộc Solon, thánh nhân ở cấp bậc bán thần không nhiều nhưng cũng không ít, rất nhiều thành viên trung tâm rải rác trong quân đội, chính trị, giới thương nhân, thực lực đều không tệ...
Cái mà bọn họ thiếu nhất là sức mạnh ở cấp bậc rất cao sao? Không có Thiên sứ, chỉ có vật phẩm phong ấn cấp '0', hoặc là chỉ có một vị thiên sứ? Lumen liếc nhìn trái phải, phát hiện cả Eloise và Albus đều rất kiên nhẫn, giống như đang cố gắng ép mình phải đứng im tại chỗ.
Thẳng thắn mà nói, Lumen cũng rất muốn xem vận thế của Eloise và Albus, xem vận mệnh kế tiếp của bọn họ như thế nào, dùng điều này để phán đoán mức độ nguy hiểm của sảnh lớn ở chỗ sâu trong mê cung dưới lòng đất. Nhưng cân nhắc đến việc vừa rồi khí chất của Eloise biến hóa không bình thường và gần đây Termiporus yên tĩnh khác thường, cậu từ bỏ ý định này.
Việc này không chỉ tồn tại tính mạo hiểm rất lớn mà còn có khả năng dẫn cậu đi lầm đường!
Ngay lúc này, Lumen đột nhiên có trực giác nguy hiểm.
Cậu xoay mạnh người lại, hướng ánh mắt và ánh sáng của ngọn đèn đất đèn về phía sau lưng mình.
Cả Albus và Eloise cũng đồng thời có hành động tương tự.
Bên trong hành lang chếch hướng lên trên, một bàn tay nổi đầy mạch máu màu đỏ thẫm gần như chuyển thành màu đen vươn ra từ trong bóng tối, đặt lên vách tường nhiễm ánh sáng vàng nhạt.
Lumen nheo mắt, trong đầu nhớ tới cảnh tượng khắc sâu nhất trong cơn ác mộng do trò chơi King cake mang lại.
Bên trong quan tài bằng đồng xanh bị vô số ngọn nến trắn vây quanh, một bàn tay nổi đầy mạch máu màu đỏ thẫm gần chuyển thành màu đen đột nhiên vươn ra, nắm một quả tim khô quắt đã biến thành màu đen, và đang rỉ một chút máu!
Sinh vật nguy hiểm ở bên trong quan tài bằng đồng xanh kia đã đi ra rồi sao? Lumen còn chưa kịp phản ứng lại, dùng 'Du hành xuyên qua linh giới' đã cảm thấy cảm giác sợ hãi mãnh liệt trào lên, khiến cho cậu muốn thần phục, thắt lưng không tự giác cong xuống.
Trong sự phản kháng và giãy giụa theo bản năng, cậu và Albus, Eloise theo bản năng bước lùi ra sau một bước, chân bước vào trong sảnh lớn.
Trong phút chốc, ảo giác đồng thời xuất hiện trước mắt bọn họ.
Lumen 'Thấy' sảnh lớn bị bao trùm bởi ngọn lửa màu tím hư ảo, giống như luyện ngục thiêu đốt trong truyền thuyết.
Vị trí trung tâm của biển lửa màu tím này là cỗ quan tài bằng đồng xanh, nó trở nên trong suốt, tựa như không phải vật thể thực, để lộ ra một vòng tròn màu đen bị nó đè bên dưới.
Vòng tròn kia được khảm trên mặt đất, ở giữa là nước suối đặc sệt màu máu và không nhìn thấy đáy, bên trong nước suối có không biết bao nhiêu trái tim khô quắt héo rũ đã biến thành màu đen, lúc thì chìm khi thì nổi.
Xung quanh vòng tròn màu đen nổi lên từng mạch máu lan tràn ra bên ngoài, có cái quấn quanh đáy quan tài bằng đồng xanh, chui vào trong, có cái nói liền với những ngọn nến trắng.
Giây tiếp theo, Lumen nghe thấy tiếng gào thét hư ảo điên cuồng mà thô bạo, giống như truyền từ sâu trong lòng đất.
Đầu óc của cậu ong lên một tiếng, cả người lập tức mất tri giác.
Trong bóng tối không có cuối cũng không có biên giới, Lumen mơ hồ chưa tỉnh nghe thấy âm thanh trùng trùng điệp điệp, hưng lại không rõ đối phương đang nói cái gì.
Cậu ngơ ngác cố lắng nghe, bên tai quanh quẩn giai điểu trầm bổng êm ái mà Aurore vẫn thường ngâm nga và tiếng sáo của những người chăn cừu.
"Tôi là tinh linh mùa xuân..."
Thanh âm này càng lúc càng ồn ào hơn, Lumen cảm giác lòng bàn tay phải có lửa nóng.
Cảm giác lửa nóng nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn, đau đớn như bị thiêu đốt.
Đau quá! Lumen đột nhiên tỉnh lại, mở choàng hai mắt.
Cậu nhìn thấy một quả cầu lửa đỏ đậm trước mặt và có cảm giác như mình đang bị giam cầm trên một cái giá kim loại, khiến bản thân không thể không đứng thẳng tắp.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo choàng màu đen có râu tóc xồm xoàm màu đỏ tươi giống như người có đầu sư tử đang đứng trước giá kim loại, vốc từng vốc sáp óng đã được làm mềm, đắp lên trên người cậu.
Lumen không do dự, cũng không làm bất kỳ hành động kiểm tra hay chiến đấu dư thừa nào mà lập tức kích phát ấn ký màu đen trên vai phải của mình.
Ánh sáng u ám chợt lóe lên, cậu mang theo sáp ong vẫn còn dính trên người biến mất ngay tại giá kim loại.
Bóng dáng của Lumen nhanh chóng vẽ ra ở lối cửa vào mê cung dưới lòng đất của lâu đài Red Swan.
Cậu nhanh chóng đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, không thấy gì bất thường thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Lumen vừa phủi vỗ lớp sáp ong dính trên người xuống, vừa kiểm tra vật phẩm của mình.
Cậu ngạc nhiên phát hiện ra, không chỉ những vật phẩm thần kỳ của mình, tiền mặt, tiền vàng và các loại thuốc khác không bị thiếu mà ngay cả đặc tính phi phàm lấy từ 'Tượng sáp sư', trái tim khô quắt và những thứ khác cũng vẫn còn nguyên trên người.
Không có ai lục soát người mình sao? Lumen không khỏi ngạc nhiên, trong đầu diện ra một hình ảnh đứt quãng: Đó là hình ảnh cậu đã bị mất đèn đất đèn, yên lặng bước đi trong bóng tối.
Trong hình ảnh này, vẻ mặt của cậu dại ra, khuôn mặt cứng ngắc, giống như một pho tượng sáp.
Cuối cùng, cậu tự đi tới một căn phòng, chui vào giá kim loại, yên lặng chờ 'Tượng sáp sư' biến mình thành tượng sáp.
Biểu hiện hoàn toàn không giống mình... Lumen day day thái dương cố gắng xoa dịu từng cơn co rút đau đớn, cẩn thận bước lên bậc thang hướn glen trên, rời khỏi mê cung dưới lòng đất.
Cậu rất nhanh quay trở về phòng khách lớn ở lầu một, thấy nhà thơ Elite đang vui vẻ uống rượu ngải cứu.
"Cậu cũng trở lại rồi sao?" Elite tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Sau khi cảm xúc đã được ổn định lại, Lumen ngồi xuống ghế sô pha, cười nói,"Tôi và bọn họ bị tách ra."
Cậu vừa dứt lời, Albus có mái tóc màu đỏ cũng xuất hiện ở cửa phòng khách lớn.