Rumberg? Đứa con ngoài giá thú hoặc con đỡ đầu của Nam tước Briner lại ở Rumberg sao? Lumen có rất nhiều nghi vấn, trong đầu xuất hiện vài suy đoán nghiêng về hướng trêu chọc nhiều hơn:
Nam tước Briner là thủ lĩnh băng đảng xã hội đen nhưng vô cùng coi trọng chuyện giáo dục, nên đã gửi đứa con mà mình yêu quý nhất đến quốc gia của 'Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ'.
Lumen nhìn cậu bé kia, hỏi han giống như đang nói chuyện phiếm:
"Tuổi này của cậu chẳng phải là nên tiếp tục đọc sách, học tập ở Rumberg sao? Xét về mặt tổng thể thì giáo dục ở nói đó tốt hơn rất nhiều so với Trier."
Biểu cảm trên mặt cậu bé kia lập tức trở nên sinh động dị thường:
"Tôi không muốn, tôi không muốn đến trường mỗi ngày, không muốn làm bài tập đến khuya, không muốn phải làm bài thi mỗi tháng!"
Nghe có vẻ kinh khủng, Lumen cũng đã tưởng tượng ra cuộc sống đó là như thế nào.
Ít nhất là cậu không thể chịu đựng được nó.
Sau khi gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu một cách sâu sắc, Lumen ra vẻ lơ đãng hỏi:
"Ăn chuột sống có ngon không?"
Cậu bé kia khôi phục lại trạng thái tương đối điềm tĩnh:
"Không ngon nhưng lúc đói bụng thì không có quyền kén chọn thức ăn, tôi lại không muốn đợi đến giữa trưa mới đi phòng bếp để ăn vụng, được thưởng thức đồ ăn do đầu bếp vĩ đại nấu nướng vĩnh viễn là một loại hưởng thụ thực sự, nhưng tốt nhất hãy giảm bớt cảm giác đói khát không để nó nghiêm trọng như vậy."
Sau khi giải thích hai câu, dường như hắn cảm thấy biểu hiện của mình có hơi quá trưởng thành so với tuổi thì vội thay đổi thành lý do khác:
"Ai bảo nhà bếp của chú đợi đến giữa trưa mới chuẩn bị nấu nướng chứ!"
Trọng điểm không phải vấn đề này mà là thời điểm cậu còn sống lang thang cũng chưa bao giờ nghĩ tới ăn sống một con chuột cả, đương nhiên, chủ yếu là bởi vì không bắt được, mà kể cả có bắt được thì ít nhất cậu cũng phải nghĩ cách nhóm lửa, lột da, nướng chín rồi mới có thể ăn được.
Mà cậu bé này có thể dùng tay không bắt được chuột, thực lực và độ may mắn cũng không tệ chút nào. Tính từ thời điểm này đến giữa trưa cũng chỉ còn chưa đến một giờ đồng hồ, chẳng lẽ hắn không nhịn được sao? Lumen càng nhìn càng cảm thấy cậu bé này rất khả nghi.
Cậu buồn cười hỏi:
"Briner hay bỏ đói cậu sao? Có cần tôi giúp cậu đến trụ sở cảnh sát tố cáo hắn ngược đãi trẻ nhỏ không?"
"Ngoại trừ việc thúc giục tôi làm bài tập ra thì tất cả mọi mặt khác của hắn đều rất tốt, cứ cách hai giờ hắn lại cho tôi ăn một bữa chính, hắn còn chuẩn bị bánh ngọt, bánh bích quy, thịt nướng, bánh mỳ kẹp thịt để tôi ăn khi bị đói lúc nửa đêm."
Nói đến đây, cậu bé theo bản năng liếm môi.
Cậu là heo sao? Lumen cũng chưa bao giờ ăn nhiều đến như vậy kể cả trong thời kỳ phát triển thân thể.
Hơn nữa, nhìn qua thì dáng vẻ của cậu bé này cũng không béo, chỉ có thể nói là chắc chắn và khỏe khoắn.
Giây tiếp theo, ánh mắt của cậu bé khẽ thay đổi, tốc độ nói cũng nhanh hơn:
"Có thể do việc học tập tiêu tốn quá nhiều năng lượng của tôi, nên tôi mới phải ăn nhiều như vậy để đại não luôn hoạt động mạnh."
Nền giáo dục của Rumberg chẳng phải có một câu 'Giải thích chính là che dấu' sao? Cậu lại cố giải thích một câu như vậy lại càng khiến tôi cảm thấy chuyện ăn uống của cậu có vấn đề đấy. Ăn nhiều như vậy mà đầu óc cũng không được cải thiện, vậy dinh dưỡng đi đâu hết rồi? Lumen cười nói:
"Nếu Briner không cố ý bỏ đói cậu, vậy vì sao cậu còn phải ăn chuột sống và thịt bò sống?"
Cậu bé kia buồn bã trả lời:
"Hôm nay tôi bỏ đi mà chưa kịp ăn bữa sáng, cũng không kịp uống trà sáng nữa đấy!"
Đói đến mức phải ăn thịt chuột sống sao? Nếu lại đói thêm nửa ngày, một ngày nữa, có phải cậu muốn ăn cả người đi trên đường không? Lumen đút tay phải vào trong túi quần lấy ra một bình rượu quân dụng màu gỉ sét.
Cậu cũng rút bàn tay trái đang đút trong túi quần ra để vặn nắp bình rượu, sau đó lại đút ngược trở lại túi.
Lumen nâng bình rượu kim loại màu gỉ sét kia lên, ngửi một hơi, cười nói:
"Cậu có muốn nếm thử một ngụm không?"
Ừng ực! Yến hầu của cậu bé kia hơi giật giật, hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn trả lời một cách khó khăn:
"Tôi chưa vị thành niên, vẫn còn là một đứa trẻ!"
Nghĩa là đã từng uống rượu, hơn nữa còn rất thích. Lumen suy đoán, sau đó ngẩng đầu uống một ngụm rượu mạnh.
Cậu không để cho miệng của bình rượu quân dụng rời khỏi miệng mình mà mở miệng hỏi bằng một giọng mơ hồ:
"Cậu tín ngưỡng vị thần nào?"
"Vì sao chú lại hỏi cái này?" Cậu bé hơi cảnh giác, hỏi ngược lại một câu.
Thấy hắn không có biểu hiện bị kích thích, Lumen mới thầm thở phào một hơi, lại uống thêm một ngụm lớn rượu mạnh nữa, cổ họng phát ra tiếng ừng ực.
Cậu để cho bình rượu quân dụng rời khỏi miệng mình, cười cười, nói bằng giọng rõ ràng hơn:
"Với tư cách là tín đồ ngoan đạo của 'Thần hơi nước và máy móc', tôi phải xác minh tín ngưỡng của người không rõ lai lịch."
"Hơi nước tại thượng!"
Lần này, giọng nói của Lumen không còn cảm giác mơ hồ như lúc giữ nước rượu ở trong miệng nữa.
Cậu bé kia theo bản năng lắc đầu:
"Vô dụng thôi, cho dù tôi nói tín ngưỡng vị thần nào đó là tôi có thật sự tín ngưỡng vị thần đó sao?"
"Những tín đồ không quá ngoan đạo của giáo họi chính thần quả thật có thể tùy tiện tuyên bố họ tín ngưỡng vị thần nào, nhưng những người này không có tính nguy hiểm, điều tôi phòng bị chính là tín đồ của Tà thần, bọn họ cuồng tín và không có lý trí, sẽ không dùng tín ngưỡng để đánh lừa người khác, bọn họ cho rằng đó là một loại hành vi xúc phạm, không biểu hiện lòng sùng đạo." Lumen quan sát phản ứng của cậu bé kia.
Cậu bé theo bản năng phản bác lại:
"Không phải như thế, tín đồ của một Tà thần nào đó có thể chủ động ngụy trang thành tín đồ chính thần để hoàn thành nhiệm vụ thần thánh của bọn bọ, bọn họ cũng không có trở ngại tâm lý khi cầu nguyện, nghe kinh và tham dự lễ Thánh lễ, tụng niệm tôn danh của vị thần khác, chỉ cần sau đó bọn họ sám hối với chúa tể của mình thì sẽ không có vấn đề gì cả."
Nói tới đây, cậu bé kia đột ngột dừng lại, cùng Lumen, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, im lặng một hồi lâu.
Một lúc lâu sau, hắn lại cắn xé một tảng thịt bò sống, chủ động tự giới thiệu: "Tôi là tín đồ của 'Thần Tri thức cùng Trí tuệ', các tín đồ thành kính của giáo hội chúng tôi đều có một thói quen là vạch ra sai lầm trong lời nói của đối phương, giống như vừa rồi, đúng vậy, giống như vừa rồi!"
Lumen nhìn kỹ đối phương vài giây, nói:
"Giáo hội 'Thần Tri thức cùng Trí tuệ' thường cầu nguyện những lời nào?"
Cậu bé kia phản xạ có điều kiện nói:
"Giống như vừa rồi tôi đã nói, tín đồ Tà thần có thể tụng niệm tôn danh của chính thần và sử dụng những lời cầu nguyện này cùng với sự sám hối, chú không thể phân biệt được tín ngưỡng thật sự của bất kỳ người nào, trừ khi chú là người của giáo hội 'Mặt trời vĩnh hằng' và trước đó phải tiến hành công chứng ngăn chặn đối phương nói dối."
Nói xong, cậu bé này lại im lặng, ngơ ngác nhìn Lumen đang nhìn mình.
Vài giây sau, hắn vươn bàn tay phải không cầm thịt bò, ôm đầu nói: "Cầu nguyện cho trí tuệ luôn tồn tại bên tôi!"
Nhìn chỉ số thông minh này xem, một tên ngu xuẩn như vậy chắc hẳn không thể nào là gián điệp do Tà thần nào đó phái ra được, hắn đúng là một đứa trẻ. Vừa rồi Lumen thiếu chút nữa không khống chế được biểu cảm của mình, cậu lặng lẽ hít sâu một hơi, để cho dòng không khí nho nhỏ cuốn vào trong khoang miệng giúp cho toàn bộ cơ mặt được thư giãn.
"Đúng vậy." Cậu mỉm cười tán thành lời nói vừa rồi của cậu bé kia, sau đó học theo đối phương, dùng đáy của bình rượu quân dụng màu gỉ sét chạm nhẹ vào đầu đối phương nói: "Cầu nguyện cho trí tuệ luôn tồn tại bên cậu!"
Không đợi cậu bé đáp lại, Lumen dùng giọng điệu mê hoặc nói:
"Cậu có muốn đi lên quán cà phê ở tầng hai không, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa chính? Đầu bếp nơi này cũng không tệ lắm."
Cậu bé kia lại ừng ực nuốt một ngụm nước bọt: "Chú sẽ không bán đứng tôi chứ?"
"Cậu có thể bám sát theo tôi, như vậy tôi sẽ không có cơ hội bán đứng cậu." Lumen bắt đầu thử thí nghiệm xem đối phương có bị đồ ăn ngon hấp dẫn không, xem chủ số thông minh của hắn có phù hợp với số tuổi của hắn không, hay là thấp hơn:
"Hơn nữa, chúng ta chỉ cấm người của giáo hội 'Thần Tri thức cùng Trí tuệ' truyền giáo và thành lập giáo đường ở Intis, chứ không cấm tín đồ của 'Thần Tri thức cùng Trí tuệ' nhập cảnh, ở Trier còn có Hiệp hội thương mại Rumberg."
Cậu bé kia im lặng một giây, sau đó nói: "Được."
Lumen nhìn hắn một cái, lại rút tay trái ra, vặn nắp bình rượu lại, rồi nhét bình kim loại màu gỉ sét vào trong túi áo khoác màu nâu rám nắng.
Sau đó, cậu lại tự đặt tay lên đầu mình: "Cầu nguyện cho trí tuệ luôn tồn tại bên tôi!"
Nói xong, Lumen xoay người, đi về phía cầu thang.
Cậu bé kia đi theo hắn, còn rất lịch sự đóng cánh cửa hầm màu nâu sẫm kia lại.
Thấy Lumen quay đầu lại nhìn hắn, hắn còn nghiêm túc giải thích:
"Nếu không đóng kín, nguyên liệu bên trong rất dễ bị hỏng."
"Đúng vậy." Lumen thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi lên cầu thang.
Cậu bé kia đi theo sát phía sau cậu, chăm chú nhìn từng cử chỉ hành động của cậu, thời thời khắc khắc phòng bị cậu và những người xung quanh có thể bán đứng mình.
Lumen dẫn hắn đi xuyên qua phòng bếp, đi lên quán cà phê ở tầng hai, gọi một phần đồ ăn.
Không lâu sau, thịt bê chiên, cá chình nướng, đùi cừu nướng, bánh mì nhân thịt gà, kèm rượu vang đỏ và các món ăn kèm khác lần lượt được phục vụ.
Lumen ngồi trên ghế hìn cậu bé kia nhanh chóng chén sạch chỗ thức ăn trên bàn giống như có một chiếc dạ dày không đáy vậy.
Thậm chí thỉnh thoảng hắn còn đưa ra vài lời phê bình:
"Thịt bê chiên này không tồi, nhưng bản chất thịt không phải loại ngon."
"Bản thân nước sốt hơi ngọt này đã khử mùi tanh của cá chình, vấn đề là quá nhiều dầu mỡ."
"Đùi cừu được nướng ở nhiệt độ rất hoàn hảo, bên ngoài chín vàng, bên trong tươi mềm, việc lựa chọn hương liệu tẩm ướp chưa thực sự hoàn hảo, rắc quá nhiều thìa là."
Ăn thì ăn đi, nói nhiều như vậy để làm gì. Lumen im lặng nhìn cậu bé thỏa mãn ăn hết một bàn đầy thức ăn.
Mười lăm phút sau, Nam tước Briner đội mũ dạ cao nửa đầu và đeo nhẫn kim cương xuất hiện ở đầu cầu thang của tầng hai.
Cậu bé ngạc nhiên xoay người lại, nhìn thoáng qua, lại quay đầu lại nhìn về phía Lumen.
Lumen khẽ cười nói: "Cậu sẽ không cho rằng nơi này chỉ có mình tôi nhận ra cậu chứ?"
Cậu bé hơi giật mình, im lặng không nói lời nào.
Nam tước Briner đi tới trước mặt Lumen, trong lời nào không che dấu vẻ thả lỏng: "Cảm ơn cậu, Charles."
"Tôi chỉ vừa lúc phát hiện ra hắn lén lút ăn vụng trong hầm." Lumen đáp lại bằng giọng điệu ôn hòa.
Nam tước Briner liếc nhìn cậu một cái, lại nghiêng đầu nói với cậu bé kia: "Ludwig, chúng ta về thôi."
Cậu bé Ludwig không nói gì, nhanh chóng ăn hết chỗ thức ăn còn sót lại trên bàn rồi đứng lên.
"Charles, lần sau tôi sẽ tới tìm cậu." Nam tước Briner gật đầu nói với Lumen.
Lumen vẫn ngồi trên ghế, nhìn Nam tước Briner dắt theo Ludwig chuẩn bị rời khỏi quán cà phê, chợt bật cười, nói một câu: "Anh nhớ phải trả tiền cơm đấy."
Nam tước Briner hơi run lên một chút, ánh mắt khẽ động, tựa như phán đoán bán đầu của mình bị lung lay.
Hắn không nhiều lời, rút ví lấy ra một xấp tiền mặt, thanh toán tiền ăn cho Ludwig.
Lumen yên lặng nhìn một lớn một nhỏ biến mất sau lối lên cầu thang, cậu ngã lưng vào lưng ghế dựa, lẩm bẩm nói: "Termiporus, cuộc gặp gỡ mà anh nói rốt cuộc đang ở chỗ nào?"