Chương 17: Tìm con mồi

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 08:02:05

Lumen nhanh chóng đọc lướt qua thư hồi âm của cô "Ma thuật sư" và rút ra những điểm chính cần ghi nhớ. Dễ nhận thấy, cách giải quyết vấn đề quỷ hồn trong Montsouris thứ nhất và thứ ba chỉ là trò đùa của người kia, thực sự hữu dụng chỉ có cách thứ hai, tức là dựa vào "Thủy ngân đọa lạc" hoán đổi vận mệnh "gặp phải quỷ hồn trong Montsouris". Thẳng thắn mà nói, trước kia Lumen quả thật không nghĩ tới có thể dùng "Thủy ngân đọa lạc" đâm chính mình, chủ động thay đổi vận mệnh, cho đến khi bị quỷ hồn trong Montsouris tập kích, bị đẩy đến bờ vực của cái chết, cậu mới nắm được cơ hội sống duy nhất trong các ý nghĩ xuất hiện. Do thời gian cấp bách, không thể lựa chọn kỹ càng, Lumen chỉ hoán đổi vận mệnh "bị quỷ hồn trong Montsouris tập kích" thay vì "gặp quỷ hồn trong Montsouris". Điều này có nghĩa là, cậu không hoàn toàn thoát khỏi bóng dáng của cái chết, mà chỉ thoát khỏi nguy nan lần một. Đương nhiên, lúc lựa chọn cần phải hoán đổi vận mệnh trước đó, cho dù cho Lumen đủ không gian phân biệt và suy nghĩ, cậu hẳn cũng sẽ chọn "bị quỷ hồn trong Montsouris tập kích" thay vì "gặp quỷ hồn trong Montsouris". Bởi vì tập kích đã thật sự xảy ra, liệu có sẽ dừng lại vì vận mệnh "gặp phải quỷ hồn trong Montsouris" đã bị hoán đổi hay không, cậu không có gì chắc chắn, nên chỉ có thể dùng phương án chắc chắn nhất để bảo vệ mình trước. Nói một cách đơn giản, ngộ nhỡ hồn ma Montsouri giết cậu xong mới phát hiện chưa từng gặp cậu và nhận ra là nhầm mục tiêu thì sao? "Ừm, phải nhanh chóng tìm một người, dùng vận mệnh 'bị quỷ hồn trong Montsouris tập kích' cất giữ trong 'Thủy ngân đọa lạc' hoán đổi một đoạn vận mệnh tốt đẹp nào đó của hắn, sau đó, chuẩn bị đầy đủ, tự đâm mình khi trạng thái tốt, hoàn thành việc hoán đổi đoạn vận mệnh tốt hơn đó với 'gặp quỷ hồn trong Montsouris', phong ấn cái sau vào trong 'Thủy ngân đọa lạc'." Lumen kết hợp kinh nghiệm của bản thân với lời nhắc nhở của cô "Ma thuật sư", nhanh chóng nghĩ ra con đường giải quyết khó khăn hiện tại. Đến lúc đó, "Thủy ngân đọa lạc" lại có thể được gọi là "Lưỡi dao bị nguyền rủa", những ai bị nó đâm phải sẽ chịu vận mệnh "cả nhà đều chết, bao gồm bản thân". Nhược điểm là phải mất một thời gian thì hiệu quả mới có thể lên men. Lumen rút "Thủy ngân đọa lạc" cắm ở thắt lưng ra, nhìn lưỡi dao bọc trong nhiều lớp vải đen, cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết công dụng của món vũ khí phi phàm này. Cậu nghiêm túc cân nhắc khả năng tìm nhân sĩ chuyên nghiệp tu sửa "Thủy ngân đọa lạc", nếu không con dao găm thần kỳ này nhiều nhất dùng được đến cuối năm. Mà cuộc tụ họp siêu phàm ngài K triệu tập có lẽ có thể cung cấp nguồn lực phương diện này. "Suy đoán của mình quả thật không sai, cô 'Ma thuật sư' kêu mình tiếp xúc với Aosta Trull, mục đính chính là nhờ vào ông ta để tham gia vào cuộc tụ họp của ngài K và gia nhập vào tổ chức thần bí đằng sau ngài K." Lumen đội một chiếc mũ tròn rộng vành, mặc một chiếc áo khoác đen với phong cách trang trọng hơn, bước ra khỏi phòng 207 và đi xuống cầu thang. Là một "Thợ săn", cậu sắp bắt đầu tìm kiếm con mồi. Vừa bước ra khỏi cửa "khách sạn Kim Kê", Lumen đã nhìn thấy Charlie ngồi trên bậc tam cấp dẫn ra đường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt buồn bã ngắm nhìn bầu trời, tay phải kẹp điếu thuốc trắng. "Làm sao vậy?" Lumen bước tới và ngồi cạnh Charlie một cách khá tự nhiên. Charlie không nhìn lại, rít một hơi thuốc và thở dài: "Tôi cảm thấy mình như người mất hồn, nó đã sụp đổ." Anh ta mặc áo sơ mi trắng và ghi lê đỏ, trên khuỷu tay trái khoác lễ phục đen, dường đã mặc lại đồng phục khách sạn. Lumen cười lên, hỏi thẳng: "Anh làm chuyện đó với bà già đó hả?" Charlie quay đầu sang, nhìn Lumen, nghiêm túc nhấn mạnh: "Hãy gọi cô ấy là phu nhân. Cô ấy mới ngoài năm mươi." Sau đó anh ta lại hút một hơi thuốc lá, thở ra vòng khói: "Cậu biết không? Cô ấy đã tặng cho tôi một sợi dây chuyền kim cương, trị giá ít nhất 1.500 đồng Fil, tôi không thể cưỡng lại được, cô ấy thật lấp lánh, thật quyến rũ, xông thẳng vào tim tôi." "Nó." Lumen sửa lại một từ. Charlie ngượng ngùng cười nói: "Phu nhân Alice cũng rất hấp dẫn, ở tuổi của cô ấy vẫn có thể giữ được phong thái như vậy thật sự không dễ dàng. Cô ấy nói, cô ấy sẽ ở Trier nửa năm, mỗi tháng có thể cho tôi 500 đồng Fil..." Nói mãi nói mãi, giọng của Charlie trở nên trầm xuống, đôi mắt lần nữa lại lộ ra vẻ u sầu. Ngay khi Lumen cho rằng anh ta lại sắp than thở rằng mình đã mất đi linh hồn, Charlie thở dài: "Tại sao cô ấy chỉ có thể ở nửa năm..." Lumen vươn tay trái ra, vỗ vỗ vai Charlie và nói một cách thành khẩn: "Chú ý giữ gìn sức khỏe." Mí mắt của Charlie giật giật, anh ta nói: "Bình thường là nên tiết chế rồi, phu nhân Alice thật sự quá nhiệt tình, tối qua tôi mệt đến cả giấc mơ đẹp cũng không có." Lumen quay sang cười nói: "Anh lại nói thẳng với tôi anh nhận được một sợi dây chuyền kim cương trị giá 1.500 đồng Fil, trên phố Chaos, đây là tài sản có thể khiến cho rất nhiều người mất đi lý trí đấy, anh không lo lắng tôi cướp nó đi mất sao?" Charlie cười hì hì nói: "Cũng phải tìm một người để chia sẻ chứ, nếu không, tôi sẽ rất khó chịu. "Tôi quan sát thấy, trông cậu có vẻ không hề thiếu tiền, thậm chí có thể nói là vô cùng hào phóng và rộng rãi, sẽ không vì một hai ngàn đồng Fil mà phạm tội. Lumen mỉm cười: "Có khả năng là, tôi cố ý giả bộ không thiếu tiền, để dụ dỗ người như anh buông lỏng cảnh giác không?" Biểu cảm của Charlie đông cứng lại trong nháy mắt, ngón tay suýt bị điếu thuốc sắp cháy hết đốt bỏng. Lumen không tiếp tục đề tài này, hỏi như tán dóc: "Có người nào mà anh đặc biệt căm hận, cho rằng hắn nên chết đi không?" Charlie dập đầu mẩu thuốc lá xuống bậc đá, nghi ngờ hỏi ngược lại: "Cậu hỏi điều này làm gì?" Anh ta vốn định bỏ mẩu thuốc đã tắt vào trong túi, nhưng sau khi nghĩ lại, anh ta giơ cánh tay lên và ném mẩu thuốc ra ngoài. Một người đàn ông vô gia cư gần đó nhìn thấy, lập tức chạy đến, nhặt lên và rít vài ngụm thật sâu cho hết hơi ấm còn sót lại. Không đợi Lumen trả lời, Charlie tự mình nói ra: "Người mà tôi căm hận nhất bây giờ chính là trưởng phục vụ của chúng tôi, cậu không biết ông ta khó ưa thế nào đâu, ha ha, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ khiến ông ta phải chết, chỉ hy vọng một ngày đó có thể trùm mặt, đánh ông ta một trận thôi. "Tôi thực sự cảm thấy người đáng chết không nhiều. Một là Nam tước Briner, ông trùm của băng đảng Savoy ở khu chợ, cấu kết với rất nhiều kẻ cho vay nặng lãi, khiến không ít người phá sản. Một người bạn mà tôi quen biết ngày trước đã bị ông ta bức ép nhảy lầu tự sát. Nhưng như vậy có ích lợi gì? Con trai anh ta mất tích bí ẩn, con gái anh ta bị đưa đến vũ trường Breeze, nói là phụ trách ca hát, nhưng trên thực tế, ha ha." "Đúng vậy, cả tự sát còn dám, tại sao không nghĩ cách giết chết đám người Nam tước Briner đó?" Lumen khẽ gật đầu. Charlie kinh ngạc quay đầu lại, liếc nhìn Lumen: "Suy nghĩ của cậu có chút cực đoan đấy." Anh ta nói tiếp: "Người đáng chết thứ hai là Margot. Hắn là ông trùm của băng Gai Độc, thích tìm người để lừa đảo. Những cô gái mới đến Trier, sau khi bị ép khô tiền thì bắt họ làm gái đứng đường. Tiểu thư Ethans ở phòng 8 tầng 4 chính là như vậy, định cư ở khách sạn, phần lớn tiền kiếm được đều bị Margot lấy đi, nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng đều không đi khỏi phố Loạn, bị đánh gần chết." Khu chợ đúng thật là có không ít băng đảng, chẳng trách về đêm lại loạn như vậy. Lumen liếc nhìn Charlie và nói: "Nghe ra, anh rất đồng cảm với cô Ethans đó." Charlie ưỡn ngực: "Mọi quý ông Intis chân chính đều sẽ đồng cảm với bi thảm mà các quý cô gặp phải và sẵn sàng giúp đỡ khi thích hợp." Lumen "ừm" một tiếng: "Anh có biết Margot sống ở đâu không?" "Không biết." Charlie lắc đầu: "Có điều hắn thường đến khách sạn vào lúc chạng vạng tối để lấy tiền từ chỗ cô Ethans. Nếu cậu nghe thấy tiếng phụ nữ gào khóc la hét và tiếng mắng chửi trên tầng 4, thì hẳn là Margot và thuộc hạ của hắn đã tới." Lumen khẽ gật đầu, trầm ngâm hỏi: "Anh nghĩ còn có ai đáng chết không?" Charlie suy nghĩ một chút, trả lời với vẻ mặt hơi méo mó: "Monite, người quần đảo đó, gã đã lừa tôi 10 đồng Fil! "Cậu tin được không? Khi đó, tôi đã thất nghiệp một thời gian, còn chưa tìm được công việc mới, đó là số tiền tích góp sau cùng của tôi, tôi suýt thì chết đói vì điều đó!" "Hắn sống ở đâu?" Lumen thuận miệng hỏi. "Hắn vốn sống trong khách sạn, sau khi lừa tiền của tôi thì đã dọn đi, không biết là đã đi đâu." Bây giờ nói đến chuyện này, Charlie vẫn còn vẻ mặt căm giận: "Tôi vẫn luôn đợi hắn giới thiệu công việc tốt cho tôi." Bình tĩnh lại một chút, Charlie nghi ngờ nhìn Lumen và nói: "Tại sao tóc của cậu không bằng nhau?" Một số dài và một số ngắn, trong vàng có đen. "Anh không cảm thấy thế này rất thời thượng sao?" Lumen thành khẩn hỏi ngược lại. Charlie thốt lên "hức" một tiếng, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Chuyện dụng cụ đánh lừa khiến anh ta theo bản năng nghi ngờ mục đích của Lumen trong những chuyện tương tự. Qua vài giây, Charlie liếc nhìn những người bán hàng rong trên phố, xua tay nói: "Tôi nên về khách sạn rồi, tối gặp." Lumen không đứng dậy, vẫn ngồi trên bậc đá bên ngoài khách sạn, vẫy tay chào phía sau lưng Charlie đang vội vã rời đi. Lúc xế chiều, Lumen bắt xe ngựa công cộng đến vườn bách thảo, sau đó đi bộ hơn 300 mét, đến quán cà phê Mason. Quán cà phê này nằm gần vườn bách thảo, ở tầng trệt của tòa nhà bốn tầng màu trắng. Bức tường bên ngoài tòa nhà được quấn quanh trong thực vật xanh. Các quán ở tầng trệt không hướng thẳng ra đường phố, mà lui vào trong gần 1m, làm trụ chống đỡ hành lang bên ngoài cho người đi đường qua lại. Tường của quán cà phê Mason được sơn màu xanh đậm, những cánh cửa sổ rất lớn đang mở toang, ánh nắng xuyên qua lớp kính, chiếu rọi những bộ bàn ghế đặt dài tít tắp tận ngoài cửa. Lumen bước vào quán cà phê trong bộ vest lịch sự tối màu và chiếc mũ tròn rộng vành. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là những bức tượng thực vật đủ loại rất nghệ thuật trên tường, trong đó rải rác vài câu viết bằng tiếng Intis: "Ai nắm quyền lực cao nhất trong nước? Tổng thống, hay quốc hội? "Là quán cà phê! "Ai là người quyết định kháng cáo cuối cùng trong một vụ án tư pháp? Là Tòa án tối cao sao? "Là quán cà phê! "Ai là cơ quan có thẩm quyền về văn học? Học viện Văn học Intis, hay "Báo tranh luận"?" "Không, là quán cà phê, vẫn là quán cà phê!" (Chú thích 1) Chú thích 1: Theo phần đầu của "Lịch sử các quán cà phê ở Paris", mà phần này lại được trích dẫn từ tài liệu lịch sử vào đầu thế kỷ 20, nguyên bản quá dài nên đã giản lược bợt.