Jenna nhìn đồng tiền vàng trong tay cậu nhóc kia, phát hiện hình đầu người đàn ông ở mặt trên rất xa lạ và có đội một cái vương miện.
"Cái này không phải đồng Fil sao?" Cô khó hiểu mở miệng.
Cậu nhóc cười nói:
"Đây là đồng bảng vàng, giá trị hơn so với đồng Louis."
"Cậu không phải người Intis sao?" Jenna ngạc nhiên hỏi, rồi lại cảm thấy việc này giống như không có vấn đề gì.
Từ ngoại hình cho đến khuôn mặt của cậu nhóc này đều có điểm khác biệt nhất định so với người địa phương.
"Tôi là người Ruen." Cậu nhóc có mái tóc màu vàng nhạt được chải vuốt gọn gàng kia, trả lời thành thật.
Jenna không tiếp tục hỏi nữa, dù sao đồng tiền vàng may mắn này cho dù là đồng bảng vàng hay đồng Louis cũng đều không ảnh hưởng đến tác dụng thực sự của nó.
Từ chuyện lần trước, cô cực kỳ tin tưởng vào năng lực cho vận may của cậu nhóc này.
Cậu nhìn đối phương, chò câu nói tiếp theo.
Cậu nhóc thả đồng tiền vàng may mắn vào trong túi áo, hoàn toàn không có ý định ứng trước.
Hắn chỉ vào khoảng đất trước mặt nói: "Mười giờ đêm nay, cô sẽ đi vào lòng đất Trier bắt đầu từ lối vào ở khu vực này, chỉ cần phía trước có đường, thì cứ tiếp tục tiến về chỗ sâu trong lòng đất, cho đến khi gặp được mạch nước ngầm."
"Sau đó, tìm một chỗ để ẩn nấp ở gần đó, đợi người đầu tiên xuất hiện thì lấy toàn bộ vật phẩm trên người hắn."
"Trước khi hoàn thành chuyện này, cô không thể nói cho bất luận kẻ nào rằng cô định làm gì, tính toán đi đâu."
Hoàn toàn dựa vào cảm giác đi tiến vào chỗ sâu trong lòng đất, dựa vào vận may để tìm kiếm con mồi sao? Jenna cảm thấy mỗi câu nói của cậu nhóc này đều rất có 'Khí chất thầy bói' mà Charles từng nói.
Về phần phải làm cách nào để lấy toàn bộ vật phẩm trên người mục tiêu, cô chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp: Chiến đấu, khống chế đối phương!
Jenna biết cậu nhóc này có lẽ là một người phi phàm rất lợi hại, cô không chần chừ, lập tức tiếp nhận ủy thác này: "Được."
Cậu nhóc mỉm cười nói: "Chờ cô đem tất cả vật phẩm lấy được giao lại cho tôi, tôi sẽ trả đồng tiền vàng may mắn này làm thù lao cho cô."
"Tôi nên xưng hô với cậu như thế nào đây, đến lúc đó, tôi có thể tìm cậu ở đâu?" Biết đối phương không phải là một cậu nhóc bình thường, ngữ điệu nói chuyện của Jenna bất giác cũng trở nên tôn kính hơn.
Cậu nhóc lẩm bẩm đáp lại:
"Cô có thể gọi tôi là Will, cô nói chuyện với tôi cứ như tôi là người trưởng thành vậy, tôi mới chỉ học tiểu học thôi."
"Đến lúc đó, cô tự nhiên sẽ gặp được tôi."
Đây chính là chủng người phi phàm tự nhiên sinh ra đã có năng lực xuất chúng mặc dù tuổi của bản thân thật ra không quá lớn mà người trong tụ hội thần bí học từng để cập qua sao? Jenna liên tưởng đến điểm này nhưng vẫn làm theo ý của đối phương, cười đáp lại: "Được, Will."
Will vẫy tay nói: "Cô có thể đi được rồi."
Nhưng tôi đang chuẩn bị đi đến quán cà phê chếch phía sau lưng cậu để ăn trưa mà... Jenna nói thầm một câu rồi chuyển hướng, tính toán quay trở lại phố White Coat để kiếm đồ ăn.
Đi được hơn mười thước, cô không nén nổi tò mò, quay đầu lại nhìn về phía cột đèn đường khí gas được sơn màu đen kia.
Cậu nhóc Will kỳ quái kia đã không còn ở đó nữa.
Jenna cẩn thận đánh giá xung quanh, phát hiện đối phương đã vào một quán cà phê ở gần đó, ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, ánh mắt tỏa sáng nhìn người phục vụ bưng một ly thủy tinh có ba viên kem tới.
Đúng là trẻ nhỏ... Jenna thu hồi tầm mắt, âm thầm cảm thán một câu. ...
Bên trong trung tâm nghệ thuật Trier, khu Tài chính.
Lumen đã đoán ra được điều gì đó, lại một lần nữa lấy 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' có màu nâu trà ra.
Cậu không do dự, tuyệt nhiên không sợ hãi lại đeo vật phẩm thần kỳ này lên sống mũi.
Vừa rồi cậu chỉ chủ yếu quan sát phòng triển lãm tranh, nhà vệ sinh và vách tường bên kia của một đoạn hành lang thật dài.
Trong cảm giác choáng váng, quay cuồng quen thuộc, bức tranh trước mắt Lumen đã xảy ra biến hóa quái dị.
Tất cả khuôn mặt được vẽ trên cơ thể trần trụi của người phụ nữ nọ đều đồng thời chuyển động nhãn cầu, ánh mắt từ các hướng khác nhau đều nhìn về phía Lumen.
Lumen lập tức có cảm giác, ở một nơi nào đó phía trên nóc nhà và bầu trời trùng trùng điệp điệp, cách một khoảng cách cực kỳ xa xôi, có một sinh vật nào đó đang nhìn thẳng về phía mình, có ý đồ xuyên qua lớp ngăn cản, tiếp cận nơi này với tốc độ cao.
Gần như cùng lúc, khuôn mặt mơ hồ của người phụ nữ trong bức tranh kia dần trở nên rõ ràng, hiện ra bộ dạng vốn có của cô ra.
Đôi mắt màu nâu lơ đãng, tóc nâu thả xõa tự nhiên, khuôn mặt đầy đặn, khí chất thu hút.
Lumen nhận ra cô ta, cô ta cũng từng là một vị khách thuê trọ ở khách sạn Kim Kê, người mẫu hình thể Safari!
Cô ta cũng là người tình mà nhà biên kịch Gabriel đau khổ tìm kiếm!
Khi khuôn mặt của Safari trở nên rõ ràng hơn thì xung quanh Lumen trở nên mơ hồ hơn, giống như từng khuôn mặt chuẩn bị chui ra từ trong bức tranh hoặc từ hư không.
Cậu giật mạnh 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' trên sống mũi xuống, toàn bộ dị biến kia nháy mắt tiêu tan, chỉ là trên bề mặt da của cậu nổi từng mảng da gà lông trên người dựng đứng, chứng minh trước đó đã có chuyện gì đó xảy ra...
"Quả nhiên, bức tranh này vẽ người mẫu hình thể Safari."
"Tuy Gabriel là người thường, cũng không có 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn', nhưng hắn từng lên giường với Safari.
Biết trên người đối phương có điểm đặc biệt, cho nên khi hắn vào phòng vệ sinh đã phát hiện ra tung tích của người tình.
"Trên người Safari sẽ không giống trong bức tranh này, có lẽ có nhiều khuôn mặt trông giống như được vẽ lên cơ thể, lại tựa như còn sống chăng?"
"Lúc ấy Gabriel không sợ sao?"
"Sau khi phát hiện nguyên mẫu của bức tranh này là Safari, hắn trở về liền gặp phải sinh vật mà mắt thườn khó có thể nhìn thấy sao?"
"Tính toán thời gian, cốc nước đã để trên bàn hơn một ngày, ngày hôm trước hắn đi xem triển lãm tranh... Ngay đêm đó xảy ra chuyện sao?"
"Sau khi bị tấn công, bị ô nhiễm, vì sao hắn có thể dừng lại ở nhà trọ, đợi mình đến gặp?"
Trong lúc suy nghĩ trong đầu Lumen không ngừng xoay chuyển, cậu hướng ánh mắt nhìn về phía chữ ký ở góc bức tranh sơn dầu: Claude Pierre August.
Lumen biết họa sĩ này chắc chắn không nổi tiếng, nếu không bức tranh của hắn đã không phải treo ở bên ngoài hành lang đối diện nhà vệ sinh được, hơn nữa rất có khả năng nó chỉ được thêm vào vì phù hợp với triển lãm tranh 'Ấn tượng tương lai' này.
Tương tự như vậy, cậu cũng tin rằng nếu Gabriel xảy ra chuyện thì họa sĩ Pierre này rất có thể cũng đã mất tích, thậm chí từ lúc Safari chuyển ra khỏi khách sạn Kim Kê, đi tới 'Nhà nghỉ'.
"Cho dù thế nào, mình vẫn nên thông báo với tiểu thư 'Ma thuật sư', ngộ nhỡ còn lưu lại manh mối ở đâu đó. Nếu không cũng không đến mức phải đối phó với một người bình thường như Gabriel."
Lumen không tính đến chuyện tự mình truy tìm Claude Pierre August, bởi vì việc này đòi hỏi phải thu thập được thông tin liên quan đến đối phương thông qua các con đường khác nhau, sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà sau khi biết danh tính và thân phận của mục tiêu, với tư cách là 'Nhà chiêm tinh', cô 'Ma thuật sư' rất nhanh có thể khóa được nơi vị họa sĩ kia sống.
Ngoài ra, sau khi Gabriel biết đến bức tranh này của Claude, đêm khuya đã bị tấn công rồi, hiện tại thông tin mà Lumen nắm được so với hắn chỉ nhiều hơn chứ không hề ít.
Lumen nhìn chằm chằm bức tranh nọ, khóe miệng dần nhếch lên: "Tiếp theo là tấn công tao sao?"
"Tao rất mong chờ đấy."...
Hơn chín giờ tối, bên trong căn hộ 601, số 3 phố White Coat.
Nghĩ đến nhiệm vụ của giáo phái Ma nữ, Franka nghi ngờ gần đây 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' lại có hành động lớn, vì thế cô quyết định đi tìm Garder Martin, thuận tiện tiêu hóa ma dược 'Vui vẻ'.
Vừa bước ra đến cửa, cô chợt nghĩ trước đây cô đều đến thẳng nhà đối phương, gõ cửa đi vào, theo dõi ở cự ly gần, lần này có lẽ nên đổi cách khác.
Trước tiên ẩn nấp xung quanh số nhà 11 phố Fountain, hoặc bên trong vườn hoa, bãi cỏ một đoạn thời gian, âm thầm quan sát một hồi, sau đó mới đi tìm Gardner Martin.
Cân nhắc đến danh sách và năng lực của Gardner Martin, Franka lại quay trở về phòng ngủ, lấy bức tượng thần 'Ma nữ Nguyên sơ' lớn bằng lòng bàn tay, giấu nó vào trong túi áo trong.
Cái này có thể giúp cô ẩn thân tốt hơn, không dễ bị năng lực phi phàm phát hiện.
'Chị đi đến chỗ Gardner. ' Franka vẫy tay với Jenna rồi mở cửa rời khỏi căn hộ 601.
Jenna đáp lại một câu rồi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng phải nhanh chóng ra cửa.
Franka ngồi xe ngựa cho thuê, lúc đến phố Foutain, cô không để cho người đánh xe ngựa dừng ở trước cửa số nhà 11 như mọi khi mà dừng ở cách đó khá xa rồi mới bước xuống xe ngựa.
Bóng dáng của cô nhanh chóng biến mất, lặng yên di chuyển tới gần nơi ở của Gardner Martin.
Cô cực kỳ quen thuộc đối với nơi này, cho nên có thể dễ dàng tìm ra lỗ hổng trong khoảng thời gian đám thủ vệ thay ca tuần tra, lặng lẽ bay qua vách tường bên cạnh, đáp xuống vườn hoa mà không gây ra tiếng động nào.
Franka không thử lẻn vào tòa nhà này mà đi dọc theo bóng tối, vòng về phía mép cỏ phía trước nhà, đi tới gần sát một cột đèn khí gas, chăm chú nhìn căn biệt thự ba tầng được sơn màu xám trắng vẫn còn đang sáng đèn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Franka không có cảm giác nhàm chán mà cực kỳ nghiêm túc quan sát từng bóng người xuất hiện ở mỗi ô cửa sổ.
Lúc này, cửa chính của tòa nhà mở ra, quản gia Faustino dẫn một người mặc áo choàng màu đen đi ra.
Người nọ có vóc dáng trung bình, không cao đến một thước bảy lăm, cả người giấu trong áo choàng rộng thùng thình, không thể nhìn ra dáng vẻ cụ thể, cũng không phát hiện ra bất kỳ điểm đặc biệt nào.
Là ai đây? Đối tác làm ăn của Gardner Martin hay là thành viên trung tâm của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' phụ trách khu vực khác? Franka nói thầm.
Nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng màu đen kia bước ra hỏi cánh cổng lớn bằng lưới sắt, mà quản gia Faustino lại vòng trở về, Franka do dự một lúc rồi quyết định.
Tại nơi ở của Gardner Martin, trừ khi cô dùng đủ phương pháp lẻn vào, đào từng tấc đất để điều tra, nếu không cô không thể tìm ra thông tin có giá trị nào cả, dù sao bình thường cô đều quang minh chính đại qua lại nơi này, mà người đàn ông mặc áo choàng kia có lẽ sẽ là manh mối mới, mang lại thu hoạch ngoài ý muốn cho cô!
Franka ở trong trạng thái ẩn thân, cô khẽ chạm tay vào tượng thần 'Ma nữ Nguyên sơ' giấu trong túi áo, trong lòng càng chắc chắn hơn.
Cô đi vòng qua bãi cỏ, lạng lẽ nhảy ra bức tường rào lưới sắt mà không gây ra tiêng động nào, bắt đầu đi theo người đàn ông thần bí mặc áo choàng đen kia.
Trong tiếng chuông điểm mười giờ tối, Jenna không sớm không muộn đi vào lối vào cách nhà hát The Old Pigeonhouse không xa, tiến xuống lòng đất Trier
Cô không mang theo đèn đất đèn mà dựa vào khả năng nhìn trong bóng tối của 'Thích khách', vừa dựa vào trí nhớ, vừa ựa vào trực giác không ngừng bước đi về phía trước, hướng tới chỗ sâu trong lòng đất.
Dần dần, xung quanh cô càng ngày càng trở nên yên tĩnh, thâm chí có thể coi là tĩnh mịch chết người.
Jenna chậm rãi thở hắt ra, cố gắng giảm bắt căng thẳng và sợ hãi trong lòng.
Cô dịch chuyển khỏi vị trí giữa đường hầm, mà dựa sát vách đá, cẩn thận tiếp tục bước về phía trước.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng nước chảy.
Sau khi di chuyển thêm bảy tám thước nữa rồi vòng qua một vách đá, trước mắt cô xuất hiện một con sông nhỏ đang chậm rãi chảy trong bóng tối dưới lòng đất.
Jenna lấy lại bình tĩnh, tìm đến một cột đá loang lổ, trốn phía sau nó, cả người dung nhập vào trong bóng tối đậm đặc.
Cô không sử dụng thuật 'Ẩn thân', bởi vì cô chỉ là 'Vu nữ', thời gian duy trì năng lực này có hạn, mà mục tiêu không biết bao giờ mới có thể xuất hiện.
Trong cái tĩnh mịch chết người dưới lòng đất, thời gian tựa như chậm chạp hơn, áp lực tinh thần dần tích tụ lại.
Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng bước chân quanh quẩn trong bóng tối.