Nhìn chằm chằm vào chuồng cừu chỉ còn lại đống cỏ khô và một ít phân, Ryan cau mày nói:
"Tế đàn dưới lòng đất đã sửa xong nhanh như vậy sao?"
Anh nghi ngờ rằng ba con cừu đó đã bị kéo đi hiến tế.
"Đám tín đồ Tà Thần đó có lẽ có một số năng lực đặc biệt." Valentine đáp lại với vẻ mặt chán ghét.
Nghe cuộc thảo luận của hai người, Lumen đột nhiên nhớ tới tiếng cừu kêu tối hôm qua mơ hồ nghe thấy.
Lẽ nào đó là tiếng kêu của một người trong số đó phát ra lúc bị hiến tế? Mang theo nghi ngờ như vậy, cậu nói ra phỏng đoán cho Ryan và Valentine nghe.
"Không có khả năng cao." Ryan lắc đầu: "Giáo đường cách nhà cậu mấy trăm mét, mà tế đàn lại ở dưới lòng đất."
Ý của anh ta là ngay cả khi "Thợ săn" tăng cường thính lực, thì cũng tuyệt đối không thể thu nhận được âm thanh phát ra từ lòng đất của giáo đường.
Bản thân Lumen cũng cho là như vậy, nhưng nếu như vậy thì không cách nào giải thích được tại sao cậu lại nghe thấy tiếng cừu kêu, hơn nữa, cùng lúc đó, ngực cậu còn xuất hiện cảm giác nóng ran rõ rệt, phù hiệu bụi gai đen đã kích hoạt phân nửa.
Điều này không thể nào giả được!
Cảm giác nóng ran... Trong lòng Lumen khẽ dao động. Cậu nhớ tới một số chuyện mà cô gái thần bí kia từng nói:
Cầu nguyện cho chính mình... Nguyên tắc tiệm cận...
Lại liên tưởng đến phù hiệu bụi gai đen trên ngực mình cũng nổi lên trong nghi thức cầu khấn sức mạnh của "Vũ đạo gia", cậu chợt có một suy đoán mới:
Cậu có thể nghe thấy tiếng cừu kêu lúc hiến tế, điều này bắt nguồn từ mối liên hệ thần bí học!
Nói một cách đơn giản, khi mục sư và những người khác của giáo đường cử hành nghi thức và cầu khấn vị tồn tại bí mất đó, vì nguyên tắc tiệm cận, họ cũng chỉ ra sự ô nhiễm trong cơ thể Lumen, kích hoạt một nửa phù hiệu bụi gai đen, vì vậy, Lumen mới có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cừu kêu ở một khoảng cách xa như vậy.
Bởi vì cậu không có phản ứng, cũng không biết nên phản ứng thế nào, xét cho cùng những ô nhiễm đã bị chủ nhân của đồ án màu xanh đen phong ấn, nghi thức của mục sư và mọi người cuối cùng vẫn "kết nối" với vị tồn tại bí ẩn đó.
Đến khi nghi thức kết thúc, cảm giác nóng ran trong lồng ngực Lumen tự nhiên cũng biến mất.
Từ quan điểm này, không hề có lực lượng quỷ dị vô hình nào ăn mòn vào phòng của Aurore đêm qua, đơn thuần chỉ là dị thường trên người mình bị nghi thức của mục sư và mọi người kích hoạt một nửa... Lumen có lẽ đã nghĩ thấu suốt nguyên nhân hậu quả.
Lúc này, Ryan nhắc nhở người bạn đồng hành:
"Xem ra việc chúng ta khám phá lòng đất của giáo đường đã khiến đám người mục sư của giáo đường sinh ra cảm giác nguy cơ mạnh mẽ, tìm cách sửa chữa phục hồi tế đàn, cầu khấn lực lượng trước thời hạn.
"Kể từ bây giờ, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa, để không cảm thấy sắp đến lễ Mùa Chay tình hình mới trở nên nguy hiểm."
"Nếu không phải lo lắng khởi động lại, đã sớm giải quyết bọn họ rồi!" Valentine căm hận nói.
Sau đó, cậu bực bội nói thêm một câu:
"Có thể ngừng gọi gã người hầu của Tà Thần đó là mục sư của giáo đường được không?
Hắn không xứng!"
Kẻ không xứng như hắn tại sao lại trở thành mục sư của giáo đường, Lumen không dám nói ra những điều trong lòng.
Lần này ngược lại cũng không phải vì anh sợ hãi, chủ yếu là muốn duy trì hình tượng trong mắt Valentine, dù sao sau này có lẽ phải thuyết phục tên tín đồ cuồng nhiệt này làm một số chuyện, ví dụ như, dùng tự sát để kiểm chứng bản chất của chu kỳ.
Ryan gật đầu:
"Chúng ta nắm bắt thời gian đến thăm phu nhân Pouaris, bổ sung thức ăn và nước uống, sau đó cố gắng không ra ngoài nếu có thể."
Lumen không nói gì nhiều, quay người rời khỏi từ cửa sau nhà người chăn cừu Pierre Berry, đi về phía ngọn đồi chỗ lâu đài.
Băng qua vườn hoa rực rỡ sắc màu, ba người đi đến trước cánh cửa chỉ mở hờ, nói với người hầu nam mặc áo khoác đỏ quần trắng:
"Chúng tôi có chuyện muốn gặp phu nhân Pouaris."
"Đợi một lát." Người hầu nam liếc nhìn Ryan và Valentine, vội vàng quay người và biến mất sau cánh cửa.
Không lâu sau, "bà mụ" trong chiếc váy đầm dài màu xám bước ra.
So với lần trước, sắc mặt bà xanh xao hơn, ánh mắt đờ đẫn đến mức khiến người ta ớn lạnh.
Nếu Lumen không nói trước với Ryan và Valentine rằng "bà mụ" vẫn chưa "chết", thì lúc này chắc họ sẽ sợ hết hồn.
Đơn giản chỉ là người chết biến thành xác sống, họ thấy qua không tính là ít, "thần quan mặt trời" chuyên xử lý những chuyện như vậy, thứ tương tự bị Valentine thanh tẩy không đến một trăm, cũng được mấy chục, nhưng loài người đã bị chặt thành từng mảnh thịt vẫn có thể tái tạo hình dáng ban đầu, vả lại gần với người sống hơn là xác chết, đây không phải là điều mà hiện giờ họ có thể hiểu được.
"Bà mụ" mở miệng, nói với giọng vô cùng ổn định:
"Phu nhân không muốn gặp các người, bảo các người trở về đi."
"Chúng tôi có chuyện rất quan trọng." Lumen cũng không chịu thua, trực tiếp hỏi: "Phu nhân Pouaris không lo vị ở dưới lòng đất kia sẽ phá hỏng kế hoạch sau này của bà ấy sao?"
"Bà mụ" vẫn giữ giọng điệu như trước:
"Phu nhân nói, điều đó sẽ không ảnh hưởng đến bà ấy."
Nghe được câu này, Lumen đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Điều này có nghĩa là sau này họ sẽ rất khó nhận được sự giúp đỡ của phu nhân Pouaris, vị cường giả này.
Lumen bật cười, không thấy có chút phiền muộn hay chán nản nào, cậu nhìn "bà mụ" và nói:
"Nhưng chúng tôi có thể sẽ thám hiểm ngôi mộ đó."
Hàm ý của cậu chính là, trong quá trình thám hiểm, bất kể bên nào xảy ra chuyện, chu kỳ đều có thể bắt đầu lại trước thời gian.
Biểu cảm của "bà mụ" vẫn không chút thay đổi, vẫn cứng đờ và đờ đẫn như thế:
"Các người có thể thử, kết quả sẽ chỉ khiến các người thất vọng."
Ý gì đây? Lumen nhất thời không thể hiểu phu nhân Pouaris rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì.
Ý của bà ấy là, chúng tôi cứ việc thám hiểm, bà ấy sẽ có sự giúp đỡ nhất định vào thời khắc mấu chốt, nhưng chúng tôi hẳn sẽ không tìm thấy bất kỳ manh mối có giá trị nào? Lumen càng nghĩ càng cảm thấy phu nhân Pouaris chắc sẽ không có ý như những gì mình suy đoán, nếu không bà ấy sẽ không thông qua "bà mụ" từ chối thẳng thỉnh cầu gặp mặt.
Không đợi Lumen nghĩ đến những khả năng khác, Ryan cân nhắc hỏi:
"Phu nhân Pouaris đang muốn nói với chúng tôi, vị hoặc những vị trong ngôi mộ có thể dễ dàng khống chế chúng tôi và ngăn chặn thành công cuộc điều tra của chúng tôi dưới tình huống không chạm đến chu kỳ?"
"Đúng." "Bà mụ" chậm rãi gật đầu, xoay người đi vào chỗ sâu trong lâu đài.
Lumen, Valentine và Ryan nhìn nhau, tất cả đều bất đắc dĩ rời khỏi nơi này.
Điểm đến tiếp theo của họ là một quán rượu cũ, nơi có thể mua được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và những thùng rượu giá rẻ.
So với nước dễ biến chất, rượu dễ cất trữ hơn, chỉ cần nồng độ cồn không cao, sau này hoàn toàn có thể dùng để bù cho nước.
Bước vào quán rượu cũ, Lumen lập tức đảo quanh một vòng, không thấy bóng dáng của cô gái thần bí kia.
Cậu hơi thất vọng thu hồi tầm mắt, đi thẳng đến quầy bar và nói với ông chủ Morris Besne thứ muốn mua.
Khi Ryan và Valentine đi chuyển thùng rượu ra ngoài, Lumen trầm giọng hỏi:
"Cô gái kia đâu?"
Morris Besne lắc đầu:
"Tôi không biết, có lẽ ở trong phòng, có lẽ đã đến nơi khác trong thôn, có lẽ đến Liege, dù sao cô ấy đã trả tiền thuê nhà đến ngày 9, cô ấy thích đi đâu thì đi.
Ngày 9? Đêm thứ 12? Lumen gật đầu như có điều suy nghĩ.
Ngày 9 tháng 4 là cái gọi là "Đêm thứ 12" do cậu và Oral tính ra.
Điều này cũng có nghĩa là ngày 29 tháng 3 thực sự là ngày đầu tiên của chu kỳ.
Mà nếu đám ba người ngoài thôn Ryan không tình cờ tiến vào thôn Cordouan vào ngày đầu tiên của một chu kỳ nhất định, điều đó có nghĩa là chỉ cần có người ngoài xông vào vào khu vực này, chu kỳ sẽ lập tức bắt đầu lại, từ ngày 29 tháng 3.
"Ôi chao." Lumen vỗ vỗ đầu, nói với chủ quán rượu Morris Besne: "Bụng tôi khó chịu quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát, ông bảo họ đợi tôi."
Morris Besne bày ra bộ mặt "thằng nhóc này lại định làm chuyện xấu gì đây":
"Đừng làm loạn ở chỗ của tôi!"
Nhược điểm mang tiếng xấu lại xuất hiện... Lumen cười haha nói:
"Yên tâm, thật sự chỉ mượn dùng nhà vệ sinh một lát thôi!"
Cậu vừa nói vừa vẫy tay, chạy ngay đến lối vào cầu thang.
Cậu quả thật muốn mượn nhà vệ sinh, nhưng mà là cái trên lầu.
Morris Besne liếc nhìn bóng lưng cậu và lẩm bẩm:
"Xuân đến rồi, thằng nhóc khốn này cũng động tình rồi sao..."
Giọng ông ta vừa đủ để Lumen nghe thấy.
Lên lầu hai, Lumen đi tới nhà vệ sinh phía đối diện, đứng trước phòng của cô gái thần bí.
Cốc cốc cốc, cậu gõ cửa.
Không phản hồi.
Nhìn thấy trên tay nắm cửa không có treo bảng Xin chớ quấy rầy, Lumen lại gõ cửa thêm hai lần, mỗi lần đều to hơn trước.
Đáng tiếc, cô gái thần bí đó vẫn không xuất hiện.
Lumen suy nghĩ một chút, móc ra một đoạn dây thép mỏng, cạy vài cái vào lỗ khóa.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, bên trong trống trơn, không có ai.
Chăn trên giường gấp gọn gàng, giống như khoảng thời gian này không có ai ở.
Lumen lặng lẽ thở ra, trực tiếp đóng cửa lại, không cố bước vào.
Lúc xế chiều, lấy cớ dạy Lumen Hermes khẩn trương nâng cao thực lực, hai chị em tập trung tại phòng ngủ của Aurore.
Lumen kiềm giọng, kể cho chị gái nghe trải nghiệm thám hiểm trong di tích của giấc mơ đêm qua, cuối cùng hỏi:
"Chị có điều gì muốn bổ sung thêm không? Chuyện về săn quái vật lửa."
Ngay cả khi chuẩn bị kỹ càng, lại có năng lực "Thủy ngân sa đọa" và "Ẩn thân", cậu vẫn không tin nhiều vào săn quái vật lửa.
Đó là một chuỗi những thay đổi về chất trong con đường của "Thợ săn"!
Aurore cười lên:
"Em đã cân nhắc đến mọi mặt, điều duy nhất chị có thể bổ sung thêm là.
Cô giơ hai tay lên, nắm chặt thành nắm đấm và khẽ lắc lư:
"Cố lên!"
"..." Lumen bị chị gái đánh bại vì còn đùa vào thời điểm như vậy.
Nhưng sự lo lắng trong lòng cậu cũng lắng đi rất nhiều vì điều này.
Tiếp đó Aurore lại nói:
"Còn lại là một số từ không chút mới mẻ:
"Cẩn thận, cẩn thận, nhất định phải cẩn thận."
Sau đó cô thở dài:
"Thật đáng tiếc, cô gái thần bí không có ở đây, nếu không chị có thể chế tạo ra một ít bùa chú phụ trợ đơn giản, gộp cùng 'Châm ngực chính trực', đưa em mang vào giấc mơ."
"Đúng rồi." Lumen tuy thất vọng, nhưng cũng không chán nản, cũng không định từ bỏ hành động.
Khoảng 9h50 tối, Lumen rời phòng ngủ của Aurore và đi vào nhà vệ sinh.
Cậu dự tính sẽ tống gánh nặng trong bụng trước ca trực đêm.
Dưới ánh trăng đỏ ửng, nhà vệ sinh tối om, chỉ có khu vực bồn cầu coi như vẫn còn sáng tỏ.
Lumen tiến lại gần và cởi dây thắt lưng.
Phía sau cậu, bóng trên tường đột nhiên vặn vẹo, biến thành một bóng người giơ cao rìu!