Chương 52: Lo lắng của Termiporus

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 30-11-2023 12:21:27

Thực trùng hợp? Nhưng Lumen lại không cảm thấy đây là sự trùng hợp. Trong thế giới ngầm tầng tầng lớp lớp dưới nền đất Trier này, việc ngẫu nhiên gặp được người khác quả thật không thể coi là bất thường được, chuyện như vậy không nhiều nhưng tuyệt đối không hiếm. Dù sao ở nơi này có đủ cả, từ cảnh sát mỏ đá, đám buôn lậu, nhà thám hiểm hang động, nhà nghiên cứu khoáng thạch, sinh viên thích lang thang mạo hiểm, thành viên của tổ chức bí ẩn, tội phạm truy nã, côn đồ xã hội đen, cho tới tín đồ Tà thần và quân phản động có vũ trang, nhưng xác suất gặp một người mình vừa mới quen biết ở trong thế giới tối đen rộng lớn này gần như bằng không. Lần này không giống với lần cứu Jenna bởi lần đó, Lumen truy vết theo mùi hương cả một quãng đường. Tinh thần của Lumen lập tức căng chặt, cậu nhìn Monite đeo kính mắt đơn tròng, gượng cười nói: "Đúng vậy, thật trùng hợp." Cậu đút một tay trong túi, vừa phụ họa vừa tỏ vẻ chuẩn bị thu dọn nến và những đồ vật khác trên mặt đá này, hòng khiến cho đối phương tin rằng mình đã hoàn thành nghi thức và có thể rời đi bất cứ lúc nào, không có gì đáng để phá hoại hoặc thèm muốn cả. Monite đẩy đẩy kính mắt đơn tròng đeo trên hốc mắt bên phải, mỉm cười, vẫy vẫy tay nói: "Hẹn gặp lại trên mặt đất." Nói xong, hắn xoay người, rời khỏi cửa vào của mỏ đá, tiếng bước chân dần rời xa. Điểm này khiến cho Lumen giật mình sững sờ. Cứ đi như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự là vô tình gặp sao? Nhìn dáng vẻ của hắn thì có vẻ hắn rất quen thuộc đối với thế giới ngầm dưới nền đất Trier, tuyệt đối số lần tới đây không hề ít và chắc chắn hắn phải biết rõ mình không thể tùy tiện xâm nhập vào chỗ có người có ánh sáng ở nơi hắc ám, tĩnh mịch như thế này, như vậy rất dễ kích thích đến đối phương, dẫn đến xung đột không cần thiết. Cho dù trước đó hắn có cảm giác nghi ngờ có người lạ xuất hiện trong mỏ đá bỏ hoang nằm trên tuyến đường mình đang đi thì hắn cũng có thể lựa chọn ẩn nấp vào một chỗ gần đó, âm thầm quan sát, chứ không phải thản nhiên bước vào cửa như vậy. Có lẽ hắn tự tin vào thực lực của mình chăng? Nói chung không đơn giản là để dọa mình được! Trong lúc suy nghĩ trong đầu thay đổi thật nhanh, Lumen chuyển tầm mắt không nhìn về phía lối vào của mỏ đá bỏ hoang nữa mà xoay đầu nhìn về phía nến và đồ vật để trên mặt đá. Cậu do dự không biết mình có nên tiếp tục nghi thức khẩn cầu ban ân hay không. Lúc này, giọng nói hùng hậu trùng trùng điệp điệp của Termiporus vang lên bên tai cậu: "Tốt nhất cậu nên đổi chỗ khác đi." A, Lumen kinh ngạc xen lẫn chút hoảng sợ, không hiểu sao cậu lại cảm giác được sự lo lắng trong giọng nói của Termiporus. Nó không quá rõ ràng, như có lại giống như không, làm cho Lumen nghi ngờ có phải mình xuất hiện ảo giác hay không. Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra cảm xúc của vị Thiên sứ túc mệnh này dao động. Lúc trước, cho dù cậu có trào phúng, khiêu khích như thế nào thì cùng lắm Termiporus cũng chỉ im lặng, không thèm trả lời. Mà chuyện có thể khiến cho một vị Thiên sứ lo lắng khẳng định không đơn giản! Trái tim không tự chủ được gia tốc đập nhanh hơn, Lumen buột miệng hỏi: "Người vừa rồi rất nguy hiểm sao?" "Bản thân hắn không tính là nguy hiểm nhưng hắn cho tôi một loại cảm giác nguy hiểm." Termiporus nghiêm túc trả lời. Điều này càng chứng thực cho suy đoán của Lumen: Vị Thiên sứ này từ trên mệnh vận đã nhận ra vấn đề nhất định, vấn đề có thể uy hiếp đến hắn! "Vì sao rõ ràng không mạnh nhưng lại khiến cho anh có cảm giác nguy hiểm? Rốt cuộc người kia muốn làm gì?" Lumen lại dò hỏi thêm. Ngữ điệu của Termiporus đã khôi phục lại bình thường, giọng nói hùng hậu vang lên: "Tôi bị phong ấn nên chỉ có thể cảm ứng thế giới bên ngoài thông qua cậu, không thể thu hoạch được đủ thông tin." "Nếu cậu muốn biết đáp án của hai câu hỏi này thì trước hết cậu hãy nghĩ cách làm suy yếu phong ấn đi." Anh thấy tôi giống đứa ngốc sao? Tôi còn đang nghi ngờ cảm giác lo lắng vừa rồi có phải do anh cố ý làm ra với mục đích là để tạo áp lực đe dọa tôi hay không đây. Tuy nhiên, với biểu hiện lúc trước của Termiporus, cho dù không cải thiện chút nào nhưng cũng không thể để lộ mục đích thật sự nhanh đến như vậy chứ. Sự xuất hiện của Monite quả thật rất trùng hợp, hành vi cũng quỷ dị không nói lên lời, nên tránh được thì vẫn nên tránh đi, thà rằng tin rằng hắn nguy hiểm cũng không thể coi thường được. Lumen nhanh chóng thu dọn đồ vật đặt trên mặt đá, xách đèn đất đèn, rời khỏi mỏ đá bỏ hoang này. Dựa vào trí nhớ về bản đồ một phần thế giới ngầm dưới nền đất Trier mà lúc trước cậu xem được từ chỗ Gardner Martin, cậu vòng tới gần khu Đài tưởng niệm, lại đi sâu xuống lòng đất thêm mấy thước, tìm được một mỏ đá bỏ hoang tối tăm và tĩnh mịch, trên đường cũng thực hiện ít nhất ba lượt phản theo dõi. Phù... Sau khi nhìn quanh một vòng, Lumen khẽ thở phào một hơi, buông đèn đất đèn xuống, lấy nến và đồ vật dùng cho nghi thức ra, đặt lên một mặt đá tương đối phẳng, cao chừng nửa thước. Đột nhiên, cậu cảm giác có thứ gì đó động đậy trong góc tối bên cạnh tường mỏ đá. Quả tim trong lồng ngực Lumen bắt đầu gia tốc, cậu cẩn thận xách chiếc đèn đất đèn lên, hướng ánh sáng về phía đó. Ánh sáng màu hơi vàng nhuốm chút xanh lam tản ra xung quanh, một con chuột màu đen bị đá vụn che non nửa thân thể lọt vào trong mắt Lumen. Con chuột kia lại không vì ánh sáng của con người mà hoảng hốt chạy trốn, nó cứ lẳng lặng đứng ở đó, vài giây sau mới chậm rì rì xoay người, chui vào trong cái lỗ nhỏ bên chân vách đá. Không biết vì sao, Lumen lại có cảm giác con mắt phải của con chuột này to hơn mắt trái của nó. Cậu xách theo chiếc đèn đất đèn, tinh thần bất giác lại căng chặt, cả người gồng sức chỉ chờ phát ra, cậu nhỏ giọng hỏi: "Termiporus, nơi này có vấn đề gì không?" Giọng nói hùng hậu của Termiporus lại quanh quẩn bên trong cơ thể Lumen: "Tốt nhất cậu hãy lập tức cầu nguyện vị 'Kẻ Khờ' kia đi, khẩn cầu Thiên sứ che chở, sau đó lại chuyển đến một nơi khác." Chuyện này nghiêm trọng đến mức đấy sao? Đồng tử của Lumen chợt phóng đại, cậu lại lấy ra một cây nến khác, nhanh chóng bố trí tế đàn. Cậu ngược lại cũng không lo lắng Termiporus sẽ nhân cơ hội hướng mình tới lựa chọn sai lầm, dù sao cầu nguyện ngài 'Kẻ Khờ' cũng là điểm cuối cùng mà cậu có thể dựa vào, việc này có lợi và vô hại đối với cậu. Ở một góc độ khác, có thể khiến cho một vị Thiên sứ túc mệnh phải tìm kiếm sự che chở của ngài 'Kẻ Khờ', tuy chỉ là gián tiếp, nhưng cũng đủ để chúng minh tình hình hiện tại rất không ổn, một khi thật sự bộc phát thì mức độ nguy hiểm không thể tưởng tượng được! Ở trạng thái cực hạn, Lumen chỉ dùng hơn mười giây đã bố trí xong nến, con dao được thánh hóa, chế tạo 'Tường linh tính' chỉ bao quanh chính mình và tế đàn. Sau đó, cậu dựa theo thứ tự từ thần đến người, từ trái sang phải, châm ba ngọn nến, lại nhỏ tinh dầu và thuần lộ. Trong màn sương mù mỏng manh nhuốm ánh sáng mờ ảo, Lumen thở hắt ra một hơi, trịnh trọng niệm: "Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám, Vua vàng đen chấp chưởng vận may. "Tôi khẩn cầu ngài. "Khẩn cầu ngài che chở cho tôi." Theo từng bước tiến của nghi thức, Lumen lại sa vào trong màn sương mù mỏng màu xám, trong lúc máu thịt trong người bắt đầu ngứa ngáy, đầu óc trở nên trì trệ, cậu lại một lần nữa nhìn thấy Thiên sứ mười hai cánh được tạo thành từ ánh hào quanh thuần khiết nhất từ trên cao vô hạn buông xuống, ôm lấy chính mình. Khi từng đôi cánh chim được tạo thành từ ánh sáng kia khép lại và biến mất, Lumen đột nhiên tỉnh táo lại, vừa tự kiểm tra trạng thái của bản thân vừa thu thập đồ vật trên tế đàn rồi nhanh chóng rời khỏi mỏ quặng này. Cậu đi đến lòng đất gần khu chợ, theo thói quan vẫn thực hiện phản theo dõi. Gần hai mươi phút sau, Lumen dựa theo bản đồ, tìm thấy một mỏ đá rỗn bỏ hoang tương đối an toàn lại khá bí mật. Cậu rẽ vào trong, kiểm tra một vòng rồi nhỏ giọng hỏi: "Termiporus, nơi này có vấn đề không?" "Hiện tại thì không có." Termiporus trả lời. Lumen nhắm mắt lại để tinh thần được thả lỏng không ít. Cậu chợt nghĩ đến một vấn đề: Cậu có nên quay trở lại mặt đất, đợi thêm một thời gian nữa cho đến khi dị thường biến mất thì lại tìm một chỗ bí mật khác để cử hành nghi thức khẩn cầu ban ân, hay là thừa dịp trên người có sự che chở của Thiên sứ của ngài 'Kẻ Khờ', nắm lấy cơ hôi tạm thời thoát khỏi dị thường, nhanh chóng thăng cấp thành 'Người chịu khế?" Với phong cách làm việc của Lumen thì cậu thà mạo hiểm hơn, dù sao lần sau cũng sẽ như vậy, dù sao câu cũng không có biện pháp xác nhận dị thường đã thật sự biến mất hay chưa, mà cần phải trưng cầu ý kiến của người có cấp bậc cao hơn. Một khi đã như vậy, không bằng hỏi luôn ngay lúc này! Lumen lại bố trí tế đàn, lúc này, cậu không tìm kiếm sự che chở, cũng không khẩn cầu ban ân mà là triệu hồi ra tín sứ của cô 'Ma thuật sư'. Tín sư 'Con rối' mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng ánh kim nhàn nhạt nhanh chóng xuất hiện trong ánh nến u lam. Nó liếc nhìn Lumen, không vui nói: "Nơi này cũng không phải chỗ tốt gì." Nói xong, nó cầm lấy lá thư Lumen vừa nhanh chóng viết ra, rời đi. Trên thư chỉ đề cập ngắn gọn về biểu hiện của Monite và phản ứng của Termiporus, cũng hỏi hiện tại mình có thể cử hành nghi thức khẩn cầu ban ân hay không. Trong chuyện này, Lumen tỏ ra cẩn thận hơn một chút, chỉ hỏi 'Có thể' hay không 'Không thể', chứ không trực tiếp thỉnh cầu cô 'Ma thuật sư' che chở. Cái giá để thỉnh cầu một vị Bán thần ra tay quá đắt, Lumen cảm thấy hiện tại mình chắc chắn không đủ sức để trả, không bằng dùng phương thức hỏi để thu hút cái nhìn chăm chú của cô ấy. Đương nhiên, nếu thật sự không có biện pháp khác, cậu cũng sẽ phải thử một lần, dù sao mắc nợ còn hơn là chết, từ từ rồi cũng đến một ngày trả hết thôi, hoặc là chết, không cần trả lại. 'Nơi này cũng không phải chỗ tốt gì' là chỉ mỏ đá rỗng bỏ hoang này sao, hay là cả thế giới ngầm dưới nền đất Trier? Lumen cân nhắc lời nói vừa rồi của tín sứ. Không lâu sau, tín sứ hình 'Con rối' mang thư hồi âm đến: "Phiền toái lớn đấy." Câu đầu tiên của cô 'Ma thuật sư' khiến cho mí mắt của Lumen nheo lại. "Đương nhiên, vấn đề còn chưa nghiêm trọng đến mức đấy, ít nhất tôi chưa phát hiện ra vị lớn nhất kia quay lại thế giới này. "Hiện tại cần phải xác định mục đích thật sự của ông ấy, nhìn phản ứng của Termiporus thì tôi hoài nghi là nhắm vào hắn ta, nhưng vị này lại rất giỏi che dấu mục đích thực sự của mình, đây có lẽ là hiện tượng ảo ảnh do vị đó cố ý tạo ra, mục đích là để dẫn chúng ta hoặc vị nào khác đi sai đường. "Thời gian tới chắc hẳn không có bất kỳ dị thường nào đâu, sau khi điều chỉnh trạng thái cho thật tốt, cậu có thể cử hành nghi thức khẩn cầu ban ân." Ông ấy? Đó là Thiên sứ sao? Vị thể hiện ác ý thông qua Monite là một Thiên sứ sao? Lumen nhịn không được rít lạnh một hơi, chỉ nghĩ thôi, cảm xúc sợ hãi mãnh liệt lại cuồn cuộn xuất hiện trong lòng. Điều này khiến cho cậu nhớ tới sự đặc biệt của vũ trường 'Different', cậu nghi ngờ nếu mình thật sự đến đòi nợ thì có thể phải gặp một số lượng lớn tín đồ ngoan đạo của Thiên sứ! Thấy phán đoán của cô 'Ma thuật sư' đối với tình hình hiện tại cũng nhất quán với Termiporus, Lumen định tâm lại, thay đổi tế đàn. Ngay sau đó, cậu nhìn chằm chằm hai ngọn nến màu trắng và xám lần lượt đại diện cho chính mình và sức mạnh của số mệnh, trong mùi hương phức tạp của nước hoa hổ phách, cậu lui từng bước về phía sau, trầm giọng thì thầm niệm: "Sức mạnh của túc mệnh! "Ngài là quá khứ, là hiện tại, cũng là tương lai. "Ngài là nguyên nhân, là kết quả, cũng là quá trình."