"Có thể." Giọng nói ôn nhu của Susie truyền vào tai Lumen, hầu như là cùng lúc, Lumen cảm giác ý thức bản thân giống như bị trói vào vật nặng, bị nó kéo cấp tốc rơi xuống, càng rơi càng sâu.
Cũng chỉ chừng vài giây, mí mắt cậu trở nên rất nặng, khó có thể ngăn chặn mà nhắm lại, suy nghĩ nhanh chóng mơ hồ.
Trong mơ mơ màng màng, Lumen tựa như biến thành u linh trôi nổi, ở trong bóng tối qua lại trong thôn Cordouan quen thuộc mà quan sát.
Không biết qua bao lâu, cậu chỉ bảo trì một chút tỉnh táo thấy toà giáo đường đỉnh giống như củ hành kia, phụ cận cửa chính của nó có vòng ánh sáng đang ngưng tụ, còn lại là một mảng bóng tối, giống như bóng đêm.
Lumen không mục đích vòng đến nghĩa trang bên cạnh, trong tối tăm, từng khối bia tĩnh mịch sắp hàng, từng gốc chu thụ âm trầm sừng sững.
Có mấy người đàn ông đang mang từng thi thể đến bên cạnh hố sâu mới đào ra, chuẩn bị mang nó ném xuống.
Dưới ánh trăng ảm đạm đỏ rực, một người đàn ông trong đó ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh một vòng, mặt hắn dữ tợn, tóc đen mắt lam, ngũ quan giống như bao trùm một tầng bóng đen.
Pont Besne!
Lumen bỗng nhiên thanh tỉnh không ít.
Khoảng cách giữa hai bên nháy mắt đã kéo gần, Lumen cúi thấp đầu, nhìn về phía thi thể nọ.
Khuôn mặt thi thể nọ bị bọt nước ngâm nở ra, một mảng trắng bệch, mái tóc màu nâu ướt đẫm toàn bộ, ánh mắt nâu mở thật lớn, đọng lại đau đớn, không cam lòng cùng phẫn uất.
Raymond!
Lumen trong lòng chợt xuất hiện phẫn hận mãnh liệt, cậu giận kêu ra tiếng đối với đám người Pont Besne, phát tiết cảm xúc trong lòng, cậu cảm giác mình mắng rất nhiều, cậu cảm giác mình công kích ác ôn Pont Besne này, cậu cảm giác mình đang dùng hai tay đào cái hố sâu kia.
Bùn đất đâm vào móng tay cậu, từng thi thể lộ ra ở đáy hố sâu kia: đôi mắt màu lam của cô gái lồi ra một cách dữ tợn, sắc mặt xanh tím, miệng mở lớn, cổ sung vù, có dấu tay rõ ràng, vẻ mặt đau đớn cực độ.
Ava!
Lumen đứng bật lên, bị cảm xúc mãnh liệt điều khiển đi về phía Pont Besne, cái này cũng làm cho cậu mở lớn mắt ra.
Hô, hô, Lumen nhìn sô pha không một bóng người đối diện, rồi hít sâu một hơi.
Oán giận, căm ghét vân vân mãnh liệt ở trong mộng còn tàn lưu ở trên người cậu, làm cho cậu run run nhè nhẹ không thể ngăn cản.
"Cậu nhìn thấy cái gì?"
Qua vài giây, Susie mới nhu hòa dò hỏi.
Lumen cơ thịt khuôn mặt hơi co rút hồi đáp: "Tôi nhìn thấy, thấy thi thể Raymond cùng Ava, bọn họ một bị chết đuối, một hình như là bị bóp chết
"Pont Besne cùng nhóm ác ôn đi theo hắn đã mang thi thể Ava cùng Raymond chôn ở nghĩa trang bên cạnh giáo đường,
"Tôi rống giận về phía bọn chúng, tôi muốn làm chút gì đó, tôi, tôi... tỉnh lại..."
Susie yên tĩnh nghe xong, bình thản chậm rãi nói: "Lần này, tôi không có để cậu mộng thanh tỉnh, tự đi vào trong mộng tìm kiếm sự vật mang tính tượng trưng tồn tại manh mối, mà để cậu dùng phương thức nằm mơ đi tiếp xúc cảnh tượng nào đó trong tiềm thức.
"Cậu xem thấy cho dù không hoàn toàn tính là sự thật, cũng là hình ảnh từ tình huống rõ ràng đã phát sinh qua tổ hợp nên, trong đó có lẽ có thời gian hoặc không gian chồng chéo, nhưng chi tiết cơ bản là không có vấn đề, có thể suy luận."
Lumen đau đớn hỏi ngược lại: "Ý của cô là tôi thật sự ở hiện trường nhìn thấy đám người Pont Besne mang thi thể Raymond cùng Ava chôn ở nghĩa trang?"
"Cái này không xác định." Susie đưa ra giải thích: "Trước mắt có thể thấy được là, Raymond là bị đám người Pont Besne dìm chết đuối, Ava là bị bọn họ bóp chết, thi thể hai người cuối cùng được chôn ở nơi nào đó trong nghĩa trang, mà cậu vị tất ở tại hiện trường, có khả năng sau đó mới biết được, thử đào ra thi thể bọn họ, cùng trả thù đám người Pont Besne, nhưng kết quả không phải quá tốt, nếu không cảnh trong mơ vừa rồi của cậu sẽ chiếu ra nội dung nhất định."
Lumen lặng lẽ một hồi rồi nói: "Thì ra là như thế...
"Ta vừa rồi vẫn nghi ngờ, nếu tôi thực ở hiện trường, vì sao không bị đám người Pont Besne giết chết, cùng chôn vào trong hố."
Cậu vừa rồi đau đớn là có một bộ phận nguyên từ không chịu tin tưởng về suy đoán đối với vấn đề này, vậy ý nghĩa cậu có lẽ là đồng bọn với đám người Pont kia.
"Không bài trừ khả năng cậu đúng là thấy cả câu chuyện ở hiện trường, nhưng giải thích là có rất nhiều, không nhất định là như cậu tưởng tượng, cậu không bị giết chết, khả năng chỉ bởi vì bọn họ cần một thân thể có điều kiện xuất sắc để làm vật chứa." Susie rất rõ ràng Lumen đang bài xích cùng kháng cự cái gì, ôn nhu trấn an: "Có thể khẳng định cậu ở trong mộng xuất hiện cảm xúc phẫn nộ, căm ghét cùng xúc động muốn báo thù không phải là giả, là cậu lúc ấy thật sự cảm thụ được, nói cách khác, mặc kệ thế nào, Ava cùng Raymond chết không có quan hệ quá lớn với cậu."
Vừa nghe xong lời nói của Susie, Lumen tựa như mới bị lôi ra từ trong nước, mất đi toàn bộ sức lực, phải tựa cả người vào sô pha ở sau lưng.
Trạng thái tinh thần của cậu thoải mái không ít so với vừa rồi, không cần mạnh mẽ chống bản thân nữa. Giây lát sau, gió ấm vô hình thổi qua thân thể cùng tâm linh cậu, làm cho cậu hoàn toàn được trấn an.
Giọng nói mang một chút ý cười cùng cổ vũ của Susie vang lên: "So với lần trước, trạng thái của cậu quả thật tốt hơn không ít, cậu lấy được dũng khí sớm hơn so với tôi dự đoán, đi trực diện một ít suy đoán cùng hoài nghi mà cụa không muốn đối mặt.
"Ở lĩnh vực tâm lý học, đây là dấu hiệu quan trọng đi ra khỏi khốn cảnh, chỉ có nhìn thẳng vào vấn đề, mới có thể giải quyết vấn đề.
"Tốt rồi, trị liệu hôm nay đến đây chấm dứt, trạng thái hiện tại của ngài có thể đi đối mặt vưới đám người Louis Lund cùng phu nhân Pouaris."
Lúc này, Lumen cảm xúc đã dịu xuống nhớ lại cô "Ma thuật sư" dặn dò: "Còn có một việc. Sau này tôi khả năng không thể không tín ngưỡng một vị tồn tại khác, nhưng bình thường lại không thể hồi tưởng tới tôn danh của người, các cô có biện pháp nào làm cho tôi không hồi tưởng có được không?"
Giọng nữ thanh nhu kia mang chút ý cười đáp lại: "Cái này rất đơn giản, tôi sẽ cho cậu một cái ám chỉ tâm lý, một khi linh tính trực giác của cậu tin tưởng bản thân khuyết thiếu bảo hộ, tiềm thức của cậu sẽ mang tôn danh tương ứng thay thành "vị kia", không thể tái hiện."
Dưới tình huống có bảo hộ, thì có thể hồi tưởng đầy đủ cùng nói ra! Lumen suy nghĩ đột nhiên hoảng hốt một chút, sau đó chợt nghe thấy đối phương nói: "Đã bố trí tốt ám chỉ tâm lý tương ứng."
"Cảm ơn cô, cùng cảm ơn cô Susie." Lumen gật đầu về phía vị trí không một bóng người ở ghế dài đối diện.
"Không cần khách khí, hai tuần sau gặp lại." Giọng nữ thanh nhu kia đáp lại, Susie cũng nói theo: "Hai tuần sau gặp" .
Lumen không biết họ là rời khỏi khi nào thì, tóm lại, khu vực xung quanh khu D trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng chim kêu trong vườn cây, tiếng vó ngựa đát đát đát trên đường, tiếng máy móc nào đó răng rắc vận chuyển, có chút như có như không quanh quẩn ở trong này.
Cậu nâng ly mang số cà phê Intis còn lại một ngụm uống cạn, điều chỉnh trạng thái tâm lý.
Nhân cơ hội này, cậu hồi tưởng quá trình trị liệu đầy đủ lại một lần, không hiểu cảm thấy câu nói cuối cùng của cô Susie có cảm giác kỳ dị nhất định.
"Cô ta nói, trạng thái của mình hiện tại có thể đi đối mặt đám người Louis Lund, phu nhân Pouaris, ý tứ là trước đó còn chưa được, đáp án vấn đề từ chỗ phu nhân Pouaris có khả năng nào đó sẽ đánh gục mình?
"Điều này có thể lý giải. Nhưng nếu trạng thái của mình chuyển tốt không như mong muốn, cô ta có yêu cầu mình bỏ qua cơ hội gặp Louis Lund lần này không? Mà nếu như Louis Lund ngày hôm qua đã xuất hiện thì sao? Như vậy mình sẽ chưa kịp tái khám, vấn đề chẳng phải sẽ càng lớn?
"Thật nếu như thế, ở lần trị liệu trước chấm dứt, cô Susie không phải nên dặn dò mình một câu, ở trước khi tái khám, không cần thử tiếp xúc phu nhân Pouaris, không cần trực diện mục sư sao?
"Cô ta xác định hai tuần này mình sẽ không đụng phải Louis Lund, hoặc đụng phải cũng sẽ để hắn đào thoát hay sao?
"Người quan sát..."
Lumen nháy mắt bừng tỉnh, rời khỏi khu D, ngồi xe ngựa công cộng quay trở về khu chợ Candide, cậu không vội đến khách sạn Kim Kê hoặc phòng an toàn ở phố White Coat để triệu hồi tín sứ, viết thư cho cô "Ma thuật sư", nói cho cô ta chuyện Termiporus, mà thẳng đến phụ cận số 126đường lớn khu chợ, xem mấy tên thủ hạ cùng Anthony, Reid, Franka có thu hoạch gì hay không.
Lumen đội mũ tròn rộng màu nâu đậm đi tới chỗ cách chừng 20m đối diện căn nhà của "Bọ cạp đen" Roger, ngồi xuống chỗ khe hở giữa hai toà kiến trúc, lưng dựa vào vách tường.
Nơi này có vài người vô gia cư, một người vô gia cư trong đó lê mông tới gần Lumen, áp thấp giọng nói: "Còn chưa có phát hiện."
Lumen gật gật đầu, đưa ánh mắt hướng về phía kiến trúc ba tầng có vườn hoa ở phía trước, lưu ý người đi đường qua lại.
Theo thời gian chuyển dời từng chút một, mặt trời rơi xuống chân trời, ánh sáng trở nên cực kỳ ảm đạm, mọi người bắt đầu thắp sáng từng ngọn đèn đường khí gas, ngay ở lúc này, Lumen thấy được một người đàn ông mặc đồng phục công nhân màu lam xám, dưới mũ lưỡi trai của ông ta là mái tóc màu vàng nhạt, khuôn mặt có chút mập mạp lộ ra nét hàm hậu.
Anthony Reid? Anh ta sao lại đến đây? Lumen nhận ra người buôn tình báo kia, nghi hoặc về hành vi của anh ta. Anthony Reid giống như công nhân vừa tan tầm, vội vã đi về phía cuối con đường, Lumen ánh mắt bỗng nhiên có chút co rút lại, bởi vì cậu phát hiện Anthony Reid không phải đang làm bộ đi ngang qua, mà là đang tiếp cận một người.
Người nọ khoác lễ phục màu lam có một hàng cúc áo màu vàng, đội mũ có đánh sáp, đeo cà vạt màu trắng, thân khoác ghi lê màu đỏ, ngồi ở trên một chiếc xe ngựa cho thuê có đánh số màu vàng, nghiễm nhiên là xa phu thuộc về công ty xe ngựa đế quốc —— xa phu công ty xe ngựa khác nhau có đồng phục khác nhau.
Xa phu nọ ép mũ rất thấp, còn cúi thấp đầu, giống như đang chờ khách vậy.
Lumen trong lòng chợt động, đứng dậy, đi về phía đó vài bước.
Anthony Reid khi đi ngang qua chiếc xe ngựa nọ, tựa như vấp phải cái gì lảo đảo một cái, đụng về phía ngựa kéo xe, ngựa bị doạ nâng chân trước lên, xa phu kia dùng sức kéo dây cương, vững vàng áp chế nó lại. Nhưng xa phu cũng vì vậy mà ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt:
Ông ta tuổi đã hơn bốn mươi, để tóc đen, dung mạo bởi vì khoảng cách nên Lumen nhìn không quá rõ ràng, chỉ mơ hồ có loại cảm giác quen thuộc.
Lumen ánh mắt hơi hơi nheo lại, nhìn Anthony Reid liên tục xin lỗi, rời xa xe ngựa, mà trong số 126 đường lớn khu chợ đi ra một người giúp việc nam, hắn đi tới bên cạnh xe ngựa nói với xa phu: "Lão gia nhà toio muốn thuê xe của anh, hiện tại đi hỗ trợ mang ra chút đồ."
Xa phu nọ gật gật đầu, trầm giọng đáp lại: "Được!"
Anh ta đi theo người giúp việc nam, vào căn nhà thuộc về "Bọ cạp đen" Roger kia.
Lumen xem toàn bộ quá trình, nhưng không nghe thấy đối thoại, khóe miệng nhếch lên từng chút một. Cậu hiện tại đã vô cùng xác định, xa phu kia chính là Louis Lund!