Anthony Reid ở độ tuổi trung niên, dáng người đã mập ra đôi chút, nghe vậy thì ngẩn ra, một lát sau, hắn mới cười tự giễu bản thân, nói:
"Lúc ấy cảm xúc của tôi bị kích động, thế nên không thể nhìn ra lời nào thật lời nào giả."
"Người quan sát quả nhiên vẫn chỉ nên ngồi trong khán phòng."
Lumen lại một lần nữa ngồi xuống, mỉm cười nói:
"Không, vấn đề không phải ở chỗ này."
"Lúc ấy vì sao tôi phải nhảy khỏi ghế đẩu cao, vì sao tôi phải đứng sau lưng anh, ghé vào tai anh để nói chuyện, mục đích là không để cho anh nhìn thấy từng nét mặt rất nhỏ và ngôn ngữ cơ thể trong vô thức của tôi."
"Lúc đó, cảm xúc của anh đã bắt đầu kích động, cho nên anh không thể phân tích được một loạt hành động này của tôi có ý nghĩa gì."
Anthony Reid im lặng vài giây, rồi nói:
"Đấy chỉ là một trong những nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác chính là biểu hiện như vậy rất phù hợp với phong cách ngày thường của cậu, tôi không biết chính cậu có để ý đến điều này hay không, cậu thỉnh thoảng sẽ tỏ ra ngầu, hoặc là hiện tại, hoặc dùng một từ ngữ đang lưu hành hiện nay là, tỏ ra soái."
"Vừa rồi, tôi còn cho rằng hành vi này của cậu là muốn thể hiện trong những trường hợp, tình huống như này, mục đích để tăng tính thuyết phục trong lời nói của cậu, cho nên tôi mới không nghi ngờ gì."
Lumen mỉm cười:
"Người trẻ tuổi như tôi sẽ khó tránh khỏi dục vọng muốn tỏ ra thật soái, mà bản thân điều này cũng có thể dùng để che đậy mục đích thật rất tốt đấy, không, cả hai đều rất thật, bởi vậy người khác mới không thể nhìn thấu được."
Giống như cậu rất thích đút một tay vào túi quần trong khi để cho đàn quạ lửa bay vòng vòng xung quanh và tấn công đối phương, một là bởi vì làm như vậy quả thật rất đẹp trai, hai là nắm chặt ngón tay của ngài K để phòng trường hợp ngoài ý muốn.
Anthony Reid ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Bề nổi của mục đích quả thật đủ để có thể qua mắt 'Người quan sát'."
Lumen nâng chân phải lên, gác qua đầu gối chân trái, kéo câu chuyện về đúng quỹ đạo:
"Chúng tôi không tiếp tục điều tra người và thế lực đứng sau lưng Hugues Artois là bởi vì hiện tại chúng tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Nhưng anh yên tâm đi, sau cuối tuần này, chúng tôi sẽ thật sự theo sát chuyện này, và cũng đã có nguồn tin tình báo tương ứng."
Kế hoạch của cậu là để cho Jenna đi dò hỏi 'Người tịnh hóa' về tiến triển điều tra vụ án Hugues Artois xem có chỗ nào cô ấy có thể 'Hỗ trợ' được hay không.
Là người trực tiếp ám sát Hugues Artois nên việc Jenna chú ý đến tiến trình điều tra, đồng thời hy vọng có thể bắt được toàn bộ đám người khốn kiếp kia cũng là chuyện dễ hiểu, sẽ không khiến cho người phi phàm phía chính phủ nghi ngờ, mà bản thân Jenna cũng có hướng suy nghĩ về điều này nên không cần Lumen phải cổ động, chỉ cần nhắc nhở cô ấy một câu.
Đến lúc đó, những chuyện mà nhóm 'Người tịnh hóa' không tiện ra mặt cũng không tiện trực tiếp động thủ thì có thể thông qua phương thức rò rỉ tin tình báo để ám chỉ cho Jenna và những người bạn của cô ấy đi làm, điều này tất nhiên có thể mang lại nhiều tin có lợi cho tiến trình điều tra của Anthony Reid.
Bên trong đôi con ngươi màu nâu rám nắng của Anthony Reid phản chiếu ra bóng dáng Lumen, hắn im lặng nghe đối phương nói xong.
Sau đó, gã buôn lậu tin tình báo này khẽ gật đầu: "Tôi sẽ ở lại một thời gian."
Trao đổi với người phi phàm trên con đường 'Người quan sát' quả thật rất thoải mái, cậu thậm chí còn không cần phải bịa ra một câu chuyện xưa khác để làm lý do thuyết phục hắn bởi chính hắn đã có thể phân tích được lời cậu nói là thật hay là giả rồi.
Lumen cười cười chỉ vào bên giường nói: "Ngồi đi."
Cứ như vậy, cậu không cần để lộ thân phận thật sự của Jenna và chuyện cô đã trở thành ăng ten đưa tin của 'Người tịnh hóa'.
Anthony Reid đứng ở cạnh cửa ra vào, không di chuyển, tự động nói: "Cậu đã đoán được gần hết chuyện mà tôi gặp phải, còn cần tôi bổ sung thêm điều gì không?"
"Tôi muốn nghe bản chi tiết hơn." Lumen không khách khí nói.
Sau khi trải qua chuyện liên quan đến Băng Gai độc, Hội Phước lành, thảm họa ở làng Courdouan, đến cái chết của cặp vợ chồng già Ruhr và Michel, vụ nổ nhà máy hóa chất Goodwell, cậu lại càng thêm chán ghét Tà thần và đám tín đồ Tà thần này, và không có chuyện mặc kệ, không thèm quan tâm giống như trước kia nữa.
Vốn dĩ trước kia cậu còn cho rằng người khác tín ngưỡng cái gì cũng không liên quan đến mình, hiện tại cậu đã hoàn toàn thay đổi quan điểm này, và cảm thấy giết chết tín đồ Tà thần mới là tín đồ tốt, nếu không đến một lúc nào đó, bọn chúng lại mang tai họa đến cho chính bọn chúng và người xung quanh.
Cho nên, vừa rồi cậu không hề lừa gạt Anthony Reid, cậu thật sự có ý định sẽ điều tra vụ việc Hugues Artois và tóm được càng nhiều tín đồ Tà thần vào những lúc rảnh rỗi.
Hơn nữa, điều này còn có thể làm hài lòng ngài K và 'Hội Cực Quang'.
Đương nhiên, việc một thủ lĩnh băng đảng xã hội đen còn bị truy nã lại giúp phía chính phủ tiêu diệt tín đồ Tà giáo nghe có vẻ rất kỳ quái.
Sắc mặt Anthony Reid chợt trầm xuống nói:
"Thời điểm trận chiến với vương quốc Ruen kết thúc, tôi và đồng đội của tôi đóng quân ở trục giao thông quan trọng nằm ở phía bắc chân núi Honakis, trưởng quan của chúng tôi chính là thiếu tá Hugues Artois.
"Chúng tôi phân làm ba đại đội, và đóng quân ở ba địa điểm khác nhau, để đề phòng tiểu đội người phi phàm của vương quốc Ruen vượt qua con đường hiểm nạn, quấy nhiễu sau lưng chúng tôi lại ngăn cản các cuộc tấn công ở phía trước.
"Buổi tối hôm đó, tôi đang ngủ say thì đột nhiên bừng tỉnh bởi tiếng súng và tiếng pháo nổ đột ngột, tôi thấy đồng đội của tôi lần lượt ngã xuống bởi cuộc tập kích đến từ phía sau, thấy đầu bọn họ bị chặt đứt, thấy thân thể bọn họ bị nổ tung, máu chảy đầy đất."
Nói tới đây, Anthony Reid chợt thở hổn hển, tựa như bị ký ức năm đó kích thích.
Hắn ngừng lại mấy giây, sau đó nói:
"Trong trận chiến đó, tôi đã gặp được kỳ ngộ, tự thăng cấp danh sách nhưng không báo cáo cho Hugues Artois biết. Dựa vào năng lực tương ứng của mình, tôi dẫn theo bốn đồng đội bị thương, phá vòng vây, rút lui về phía sau.
"Hai người trong số bọn họ bị thương quá nghiêm trọng nên đã nằm lại mãi mãi trên đường núi mà chúng tôi rút lui, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đau khổ và không cam lòng của bọn họ.
"Vốn dĩ tôi còn cho rằng một trong hai điểm đóng quân khác bị phá, hoặc là khinh khí cầu của Ruen thừa dịp đêm khuya đã thả quân xuống sau lưng chúng tôi nhưng sau khi điều tra thì phát hiện nguyên nhân lại là do sau khi đại đội do đích thân Hugues Artois chỉ huy bị tấn công thì đã chủ động rút lui mà không thông báo cho chúng tôi biết!"
Lumen suy nghĩ một chút rồi nói: "Thời điểm Hugues Artois ra lệnh rút lui, các binh sĩ của đại đội kia không nghi ngờ gì sao? Bọn họ không yêu cầu thông báo tới các chiến hữu ở hai điểm đóng quân khác sao?"
"Hugues Artois là trưởng quan của chúng tôi, lại rất có tài diễn thuyết, hơn nữa, hắn còn giả là đã nhận được mệnh lệnh của tướng quân Phillip." Anthony Reid đau khổ nói: "Lúc ấy, các binh sĩ của đại đội kia đều cho rằng hắn đã truyền đạt mệnh lệnh tới hai đại đội còn lại, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được, bọn họ không bị áp lực truy kích thì tại sao Hugues Artois lại phải hy sinh chúng tôi, việc bắn pháo hiệu cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian và cũng không tổn hại gì cho hắn cả."
"Khả năng do quá mức vội vàng, nên đã quên mất chuyện này." Lumen cũng không có ý giải thích hộ tên Hugues Artois đã chết kia, chỉ đơn giản chỉ ra một khả năng có thể xảy ra.
Anthony Artois lắc đầu:
"Hắn cũng không phải tân binh mới lên chiến trường, trong mấy trận chiến trước đó, hắn đều chỉ huy rất khá, cũng đã từng trải qua nghịch cảnh."
Lumen không tiếp tục suy đoán nữa mà nhìn Antony Reid tiếp tục câu chuyện:
"Sau khi phát hiện ra chân tướng sự việc, tôi và hai đồng đội khác đã gửi đơn tố cáo Hugues Artois lên tòa án quân sự, nhưng không có tác dụng, bọn họ nói chúng tôi không thể dùng lập luận của mình để làm bằng chứng được."
"Ba người chúng tôi trơ mắt nhìn Hugues Artois bước chân vào chính trường sau khi chiến tranh kết thúc và từng bước thăng quan tiến chức."
"Hai đồng đội khác của tôi vốn dĩ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, sức khỏe không tốt, bọn họ đã lần lượt qua đợi trong sự tức giận và đau khổ, còn tôi tới nơi này khi Hugues Artois tuyên bố đại diện đảng Khai sáng và khu chợ đi tranh cử ghế nghị viên quốc hội."
Lumen khẽ gật đầu, hỏi ngược lại:
"Công việc buôn bán tin tình báo là anh dùng để che dấu thân phận của mình sao?"
"Không, mấy năm nay tôi vẫn luôn dựa vào công việc buôn bán tin tình báo này để sống sót." Anthony Reid cười tự giễu: "Hơn nữa, thân phận này cũng rất có lợi cho việc điều tra Hugues Artois."
"Anh có thu hoạch được gì không?" Lumen hỏi một cách vô cùng tự nhiên.
Anthony Reid buồn bã trả lời:
"Kinh nghiệm chính trị của Hugues Artois thoạt nhìn thì có vẻ rất bình thường, hắn đi theo tướng quân Phillip chuyển sang chính trường, được đối phương đề bạt, về sau lại nhờ vào tài diễn thuyết xuất sắc, được một vài vị nghị viên có thâm niên trong đảng Khai sáng thưởng thức, đồng thời còn nhờ vào các sự vụ cụ thể mà thiết lập mối liên hệ một vài gia đình quý tộc thời kỳ cũ, và cũng có được mạch tài nguyên riêng."
"Tướng quân Phillip có vấn đề gì không?" Lumen hỏi thẳng.
Anthony Reid chậm rãi thở hắt ra nói: "Tôi còn chưa bắt đầu điều tra vị tướng quân này thì hắn đã qua đời, phía đối ngoại tuyên bố qua đời vì bạo bệnh."
Sau khi hỏi thêm vài câu, Lumen nói: "Đợi tôi thu thập thêm tin tình báo sẽ trao đổi lại với anh."
"Được." Anthony Reid nhìn ra sự chân thành của cậu.
Sau khi rời khỏi khách sạn Kim Kê, Lumen trở về căn phòng an toàn trên phố White Coat, mở két sắt ra lấy chồng tài liệu thật dày về sinh vật trong thế giới tâm linh.
Bên trong chồng tài liệu này có một cuổn sổ ghi chép tên là 'Hiểu biết linh giới', Lumen vừa lật được hai trang, lại cảm giác giống như não bộ phình ra, lo âu phiền muộn một cách dị thường.
Mục tiêu trước mắt của cậu không phải tìm hiểu thế giới linh hồn mà là tìm kiếm sinh vật trong thế giới linh hồn phù hợp với mình, vì thế cậu gấp cuốn sổ ghi chép lại, tập trung xem phần giới thiệu của các sinh vật khác nhau trong thế giới linh hồn.
Lumen xem được hơn nửa giờ đồng hồ, không biết vì sao lại cảm thấy cả người như bị lao lực quá độ, đầu óc trống rỗng, đành phải kết thúc sớm, nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lumen đi tới trước căn hộ 601, ở số 3 phố White Coat, kéo chuông cửa.
Franka đã rời giường và thay một chiếc áo sơ mi cùng quần bò, lúc nhìn thấy người tới là Lumen, cô nói: "Cậu tới sớm để làm gì thế?"
Lumen liếc mắt nhìn thấy Jenna trong phòng khách, cười nói: "Chẳng phải hôm nay Jenna thăng cấp thành 'Kẻ xúi giục' sao? Tôi đến xem."
Franka nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Có vẻ cậu rất quan tâm cô ấy nhỉ."
"Đương nhiên." Lumen tươi cười rạng rỡ, đáp lại: "Cô ấy thành 'Kẻ xúi giục' là có đủ tư cách giúp tôi đối phó với Guillaume Besne, tuy không thể trông cậy vào cô ấy trong lúc chiến đấu trực diện nhưng việc đánh lén, trinh sát hoàn cảnh xung quanh, đề phòng những trường hợp ngoài ý muốn có thể xảy ra thì không có vấn đề gì."
Jenna khinh thường 'hừ' một tiếng mà Franka vừa bực mình vừa buồn cười, 'chậc chậc' hai tiếng, nói: "Miệng lưỡi của cậu trơn tru như lau mật vậy."
"Từng tiêu hóa loại này sao?" Lumen rất tự mình biết mình.