"Cậu khôi phục lại rồi." Jenna nhỏ giọng nhắc nhở Lumen một câu.
Cô không dám nói lớn tiếng, sợ kích thích đến người bạn đồng hành này, khiến cho hắn lại xuất hiện loại dị biến tương tự như vừa rồi, mặt khác, cô cũng lo lắng giọng nói của mình sẽ thu hút sự chú ý của người khổng lồ đang bị che phủ bởi sương mù và mưa to, không thể nhìn thấy rõ hình dáng cụ thể và trông có vẻ rất nguy hiểm kia.
Lumen đột nhiên nhìn vào trong mắt của Jenna, thấy bóng dáng của mình phản chiếu bên trong đã biến trở lại trạng thái bình thường.
Cậu theo bản năng đáp lại:
"Điều này có nghĩa là 'Nghi thức nhà nghỉ' mà đám tín đồ Tà thân đã dùng tôi làm mẫu kia đã kết thúc..."
Nói tới đây, Lumen đột nhiên cảnh giác, nhanh chóng quét mắt nhìn quanh một vòng.
Nếu 'Nghi thức nhà nghỉ' đã kết thúc, dựa vào trải nghiệm vừa rồi, vậy người ban ân Tà thần ở trong mười hai 'Phòng' khác chắc hẳn cũng đã đến nơi này!
Ánh mắt của Lumen có thể nhìn thấy cảnh tượng gần nhất là một khu vực quái dị được lát bằng đá màu đen.
Ngoại trừ cái này còn có thành phố lớn cách đó không xa, và người khổng lồ lang thang trong hiện tượng thời tiết hỗn loạn, gần như lấp đầy tầm nhìn của Lumen.
Cứ cách mỗi hai ba mươi thước lại có một cột đá màu xám trắng đứng sừng sững, cột đá to chừng khoảng ba bốn người vòng tay ôm, có cái đã đổ nát, có cái vẫn thẳng tắp hướng lên trời cao, có cái chắn ngang tầm mắt của Lumen và Jenna.
Bầu trời tựa như được chống đỡ bởi các cột đá lại trong suốt đến kỳ lạ, giống như có một vật gì đó đang lẳng lặng thiêu đốt nhưng lại không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nó mang đến ánh sáng nhất định cho nơi này, độ sáng gần giống với hoàng hôn trên chiến trường đổ nát, cho dù Lumen không có 'Thị giác trong bóng tối' cũng không cần chế tạo ra quả cầu lửa đỏ đậm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trong phạm vi mắt của mình.
Nhưng cậu không phát hiện ra phu nhân Pouaris và những người ban ân Tà thần khác.
Nhóm khác ở trong 'Nhà nghỉ' không tiến vào đây sao? Hoặc là, bọn họ phân tán đến các nơi khác nhau, vị trí đến là ngẫu nhiên? Lumen tự hỏi một câu.
Lần này, cậu không lẩm bẩm thầm trong lòng nữa, mà hy vọng Jenna có thể nắm được thông tin nào đó.
Tuy Jenna không biết 'Ngẫu nhiên' cái gì, nhưng đại khái vẫn hiểu cách nghĩ của Lumen.
Cô không hỏi lại mà đưa đề tài trở lại quỹ đạo, nhấn mạnh vào điểm quan trọng nhất: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Cùng lúc đó, trong lòng Jenna cũng nảy ra một suy nghĩ:
'Nhà nghỉ' này là dùng Charles làm nguyên mẫu, dựa vào kiến thức thần bí học liên quan đến nguyền rủa ma nữ, chẳng lẽ bên trong cơ thể của đối phương cũng có một người ban ân Tà thần sao?
À... Trước đó, hình như đối phương cũng từng nhắc đến chuyện này, trên người cậu ấy có phong ấn của ngài 'Kẻ Khờ', chính là để phong ấn người ban ân Tà thần kia sao? Biến hóa vừa rồi thật ra tương tự với ảnh hưởng của nguyền rủa, chỉ là do có sự tồn tại của phong ấn cho nên mới không tạo thành hậu quả nghiêm trọng sao?
Phải làm gì? Lumen liếc mắt nhìn bóng dáng mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của người khổng lồ đang lang thang trong sương mù, mưa to, tia sét và lửa kia, cười ha ha, nói: "Hiện tại việc cần phải làm nhất chính là tránh người khổng lồ kia càng xa càng tốt."
"Chúng ta sẽ chạy ngược hướng dẫn đến thành phố kia, tìm mỗi chỗ bí ẩn để ẩn nấp, xem tiếp theo sẽ xảy ra biến hóa gì, tranh thủ nhanh chóng tìm được cửa ra."
Tuy Lumen cảm giác người khổng lồ và thành phố kia có sức hút mãnh liệt đối với mình, giống như đang không ngừng gọi tên mình, nhưng hiện tại cậu đã không còn ở cấp bậc Thiên sứ, không cần chịu sức hút như nam châm kia, sẽ không khó để điều khiển hướng đi của bản thân, giữ được lý trí và tương đối tỉnh táo để quan sát hoàn cảnh, cân nhắc lợi hại.
Người khổng lồ kia vừa nhìn đã thấy rất nguy hiểm, tuyệt đối là một sinh vật có thần tính, rất có thể vẫn còn đang ở trong trạng thái điên cuồng, mà cậu chỉ mới ở danh sách 6 'Chuyên gia âm mưu', lấy cái gì để tiếp cận nó, chỉ sợ liếc mắt một cái còn có thể mất khống chế!
Mà nếu thành phố đó thật sự là kỷ đệ tứ Trier, thì bên trong chắc chắn có không ít bán thần, quá nửa trong số đó giống như những bộ xương cốt cổ đã biến thành sinh vật bất tử, hơn nữa còn có thể phát ra đủ loại ô nhiễm. Trên người Lumen có phong ấn của ngài 'Kẻ Khờ', lại có hơi thở của 'Hoàng đế máu' Alistar Tudor, cậu cũng không biết mình có thể thoải mái, tự tại giống như trước kia khi còn ở làng Cordouan, cậu còn chưa bị ô nhiễm, không cần phải sợ hãi hay không.
Nếu cậu cứ mang suy nghĩ này tiến vào kỷ đệ tứ Trier, thì rất có khả năng chớp mắt một cái, cậu đã biến thành một con quái vật phong ấn Thiên sứ, không có lý trí, vĩnh viễn đi lang thang.
Nói xong, Lumen xoay người, chạy như điên về hướng ngược lại so với bóng dáng người khổng lồ đang đi lang thang trong vùng thời tiết đảo lộn kia, cách thành phố lớn kia thật xa.
Cậu phải mau chóng cách bọn chúng thật xa, không ai biết được người khổng lồ đang đi lang thang kia có thể phát ra âm thanh gì!
Mà thanh âm mất khống chế của rất nhiều vị cấp bậc cao có thể làm tổn hại hàng phòng ngự của người phi phàm ở danh sách bậc thấp và bậc trung.
Jenna tin tưởng vào kinh nghiệm phong phú của Charles, cô chạy theo ngay phía sau người bạn đồng hành này, vòng qua từng cột trụ đá màu xám trắng hoặc đứng sừng sững, hoặc đổ sập, đi vào khu vực lát đá màu đen.
Lumen vừa chạy vừa cau mày.
Cậu cảm giác sau trận chiến ở thế giới trong tranh, sau nhiều lần thực hiện 'Du hành xuyên qua linh giới', linh tính của mình đã bị tiêu hao rất nhiều, nếu lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Cậu cần phải nghĩ ra biện pháp để khôi phục linh tính... Ở hiện thực đang là nửa đêm, phải chạy trốn đến sáu giờ sáng sao? Lumen vừa chạy vừa suy nghĩ.
Bên trong khu chợ giả đã được luân chuyển lên mặt đất, mưa to trút lên người Safari và các 'Phòng' khác.
Bọn họ đứng ven đường đối diện Vũ trường Breeze, vị trí ngực phát ra ánh sáng với màu sắc khác nhau.
Từng bóng người lần lượt chui ra, xuyên qua hư không, lao vào vùng bóng tối thâm trầm kia, rơi vào sâu trong bóng tối phía sau cánh cửa sắt đen nhuốm máu tươi và rỉ sắt.
Safari kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, ánh mắt trống rỗng và vẻ mặt cứng đờ đột nhiên tràn ngập bi thương, mái tóc màu nẫu đã ướt đẫm.
Gabriel đứng bên cạnh cô lỗ rõ vẻ vui mừng, hắn hỏi bằng giọng mơ hồ: "Kết thúc rồi sao?"
"Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi sao?"
Khuôn mặt của Safari ướt sũng nước mưa nhăn lại, cô nói với Gabriel: "Anh hãy mau rời khỏi đây, rời xa tôi!"
"Vì sao?" Gabriel khó hiểu.
Sứ mệnh làm 'Phòng nhà nghỉ' của Safari đã hoàn thành, chắc hẳn cũng không còn việc gì nữa chứ?
Quái vật sẽ quay trở lại với cuộc sống hàng ngày của quái vật.
Safari đau đớn nói: "Khách đã rời khỏi, phòng của 'Nhà nghỉ' cũng mất đi giá trị tồn tại vốn có..."
Cô còn chưa nói xong, phía sau lưng đột nhiên mọc ra một đôi cánh chuồn chuồn trong suốt, từng cái hoa văn hình đôi mắt lạnh lùng trên đôi cánh lần lượt mở ra.
Tích tắc sau, thân thể của Safari sụp đổ, bộ váy dài màu xanh lam như hồ nước ướt sũng kia chợt rũ xuống đất, thân thể của cô biến thành máu thịt nhầy nhụa, lúc nhúc, mỗi một viên máu thịt đều mọc ra cánh chuồn chuồn, hư ảo với hoa văn giống như đôi mắt.
Phần đầu của Safari vần còn nguyên vẹn và bị vô số con chuồn chuồn máu bâu lại, trên khuôn mặt mọc ra mấy bông lúa mạch và mũ nấm, từng giọt nước mưa rơi xuống trượt dài xuống đất.
Cô mở cái miệng giống như dẫn thông đến thế giới khác, giọng nói trở nên sắc bén: "Chúng tôi không phải người ban ân, chúng tôi chỉ là tác phẩm của yêu tinh!"
"Đi nhanh!"
Gabriel ngơ ngác nhìn đầu của Safari bị đám chuồn chuồn máu bao quanh, trên khuôn mặt trống rỗng lạnh lùng kia ngập tràn sự bi thương không thể diễn tả bằng lời.
Dưới trời mưa to và ánh mặt trời trên cao, hắn theo bản năng chạy ra ngoài mấy bước rồi lại ngừng lại.
Nhà biên kịch này xoay người, bước nhanh quay trở lại trước mặt Safari.
Miệng hắn hơi cong lên, cười nói bằng giọng dịu dàng lại hơi cứng ngắc như bị hút ra: "Anh suýt chút nữa quên mất, anh cũng đã trở thành quái vật, có thể đi đâu được chứ?"
"Anh rất vui vì đến giây phút cuối cùng em lại để một mình anh chạy."
Gabriel vừa nói vừa khom người lại, để cho hai đầu gối quỳ xuống mặt đất ướt sũng nước mưa.
Hắn ôm cái đầu của Safari đang bị vô số con chuồn chuồn máu vây quanh kia lên, sau đó đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi đã mọc đầy bông lúa mạch và mũ nấm.
Lúc nhúc lúc nhúc, đám chuồn chuồn máu này dùng cách để cắt da thịt của hắn, lúc nhúc chui vào trong thân thể của hắn, hấp thụ sinh mệnh của hắn.
Hắn vẫn tiếp tục hôn cô.
Tí tách tí tách, nước mưa gõ lên hai người bọn họ.
Không lâu sau, một đôi cánh huyễn ảo trong suốt nhuốm đầy máu tươi chui ra từ sau lưng Gabriel.
Trong tiếng cắn nuốt làm cho người ta nổi da gà, thân thể của Gabriel cũng sụp đổ, hòa tan, đầu của Safari cũng tương tự như thế.
Cuối cùng chỉ còn lại một vũng máu, từng con chuồn chuồn có hình dạng quái dị giống như viên thịt kia chợt rung đôi cánh trong suốt, bay lên giống như pháo hoa nở rộ giữa trời mưa to.
Đột nhiên, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống, bao phủ cả khu vực này, bao phủ lên từng thân thể xuất hiện dị biến.
Cách đó không xa, Angouleme, Valentine và Imre đồng thời dang rộng hai cánh tay.
Bọn họ quay trở lại giáo đường Thánh Roberts, không nằm trong phạm vi ảnh hưởng bởi nghi thức vừa rồi, không rơi vào thế giới trong trhanh, không xuất hiện tình trạng thật giả đảo lộn, đợi sau khi tình hình ổn định, bọn họ lại chạy tới khu vực Vũ trường Breeze. ...
Tại Thánh tâm Tu Đạo Viện, ở khu Erato.
Mưa rền gió dữ và sấm sét không ngừng chớp lên bao vây lấy mặt trời màu vàng kia, nhưng tạm thời không thể ngăn cản được ánh mặt trời chiếu xuống.
Điều này khiến cho vị trí cửa vào của vũ trường Breeze trở nên mơ hồ, xuất hiện tình trạng rung chuyển nhưng lại chưa biến mất, mà thế giới trong tranh bị đảo lộn lên mặt đất dần trở nên hư ảo, càng ngày càng gần tới thời điểm quay trở về vách đá.
Sau khi thoát khỏi sự xói mòn của ánh sáng mặt trời, 'Ma thuật sư' và 'Chính nghĩa'phát hiện bọn họ đã để mất dấu vết của 'Nguyệt nữ sĩ'.
Người trước lập tức khiến cho vô số ngôi sao xuất hiện xung quanh thân, bên trong đôi mắt cũng tương tự như thế.
Rất nhanh, cô 'thấy' bóng dáng của 'Nguyệt nữ sĩ'.
Tín đồ sủng ái của Tà thần này cũng không hề che dấu và mạnh mẽ xông thẳng vào vùng bóng tôi vốn không ổn định này và tiến vào cánh cửa lớn sắt đen hư ảo thần bí.
Ánh sao chợt lóe, hai lá bài ẩn chính Major Arcana là 'Ma thuật sư' và 'Chính nghĩa' cũng xuất hiện bên ngoài vũ trường Breeze.
Bọn họ đều chần chừ, không biết có nên vào trong, đuổi theo đối phương hay không.
Lúc này, 'Chính nghĩa' khẽ ồ một tiếng: "Tôi có cảm giác lực hấp dẫn từ trong lòng đất và tiếng gọi tôi trở nên rất yếu..."
Sở dĩ vừa rồi bọn họ còn cố kỵ là bởi vì một khi tiến sâu vào trong lòng đất, bước vào kỷ đệ tứ Trier, bán thần sẽ phải hứng chịu rất nhiều ô nhiễm vô cùng khủng khiếp.
Những tín đồ Tà thần này lại không có vấn đề gì, dù sao về bản chất thì bọn chúng cũng đã phát điên rồi, cùng lắm là sự điên của bọn chúng phức tạp hơn, triệt để hơn, nhưng hai người bọn họ thì không thể không suy xét vấn đề này.
'Ô nhiễm yếu đi sao?" 'Ma thuật sư' ngẩn ra.
Theo như cô được biết, trước mắt chỉ có hai vị tồn tại mới có thể gây ra hiện tượng như thế này: Một là Ngài kẻ khờ hoặc 'Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn', bọn họ có thể thông qua việc tạm thời tăng cường lực lượng phong ấn để kìm hãm đủ loại ô nhiễm của kỷ đệ tứ Trier, từ đó ô nhiễm trở nên yếu đi.
Vị còn lại là vị thần ban đầu nắm trong tay dị thường lớn nhất trong lòng đất: "Chúa tể sáng tạo tất cả, thần toàn trí toàn năng, chúa tể đứng sau bức màn bóng tối, kẻ chi phối linh giới, bản chất đọa lạc của toàn bộ sinh linh."