Chương 32: Dị biến

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 00:50:46

Máu văng đầy vải dệt, bình, trứng... các vật phẩm cùng mùi đậm đặc tràn ngập trong mũi cũng không làm cho vẻ mặt mục sư Guillaume Besne có chút biến hóa nào, hắn nghiêng thân thể đi, nhìn về một góc giáo đường, trong đôi mắt màu lam theo đó chiếu ra bóng dáng đang chạy như điên của Lumen. Đồng tử của mục sư lập tức nhạt đi, hư hóa đến như là trong suốt. Ở trong mắt hắn, xung quanh Lumen xuất hiện từng cái phù hiệu phức tạp màu thủy ngân, chúng nó giống như những dòng sông nhỏ quấn quanh mà thành, còn bản thân Lumen tựa như tạo thành từ những phù hiệu này, đang chạy ở trong dòng sông hư ảo lấp lánh ánh sáng này, phía trước là từng nhánh sông hư ảo nối tiếp nhau. Guillaume Besne vươn tay phải, cách không chộp về phía một cái phù hiệu màu thủy ngân ở gần mục tiêu. Lumen dùng sức giẫm chân phải, chuẩn bị tung thân thể về phía cửa sổ thủy tinh hoa văn màu ở phía trước, trực tiếp xông ra khỏi giáo đường. Đúng lúc này, lòng bàn chân của cậu chợt trợt đi, không có thể hoàn toàn phát lực. Thân thể cậu lấy một loại tư thái chật vật bắn lên. Trong thanh âm phành, rào, rắc... Lumen đụng vỡ cửa sổ thủy tinh hoa văn màu miêu tả thánh Sith, lại không thể xuyên thấu qua, vẫn dừng ở bên trong giáo đường. Trên người cậu lập tức xuất hiện nhiều vết thủng do đụng bị thương, máu tươi màu đỏ chảy ra bên ngoài. Lúc này, người chăn cừu Pierre Berry một rìu chặt đầu Ava đã khóa về phía Lumen. Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, trong đôi mắt màu lam lại tràn ngập vẻ hung dữ, tựa như không biết khi nào thì đã giải ra phong ấn nào đó trong cơ thể, để bản thân chân thật nguyên bản vẫn bị che dấu hiển lộ ra. Pierre Berry cần cây rìu, đi nhanh về phía Lumen. Mỗi một bước của hắn, thân thể giống như cao lên tăng lên một khúc, rõ ràng trên thực tế vẫn là như vậy, lại có khí chất như người khổng lồ. Lumen đang quay lưng về phía người chăn cừu tàn nhẫn này, tựa vào cửa sổ thủy tinh hoa văn màu bị vỡ. Cậu mới thoát ra khỏi cơn đau đớn từ việc đụng vào mảnh thủy tinh, đang muốn chống hai tay phóng ra khỏi giáo đường, đột nhiên có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Sau lưng có người... Lumen suy nghĩ chợt lóe trong đầu, tiếp tục đè lên trên khung cửa sổ thủy tinh tràn đầy mảnh vỡ, không để ý vết thương đang đau đớn, không để ý máu tươi chảy ra, tạo thế muốn phóng ra bên ngoài. Động tác này chỉ là ngụy trang, cậu nhanh chóng lùi người về, không tiến mà lui, ngã về phía sau. Phành! Một cây rìu lấy tư thái quét ngang nện ở trên khung cửa sổ thủy tinh chỉ còn lại mảnh vỡ, bổ nó thoát ly khỏi vách tường, bay ra giáo đường. Mà Lumen sau đó lại lăn tròn, cực hiểm lăn qua bên chân của Pierre Berry, né tránh một kích vô cùng cuồng bạo này. Đối với cái này, cậu không có sinh ra chút cảm xúc may mắn cùng vui mừng nào, bởi vì cậu đã hoàn toàn bị bức trở về trong giáo đường, mà thông đạo thoát đi nhanh nhất đã bị người chăn cừu Pierre Berry xuất hiện dị biến rõ ràng ngăn chận. Lumen tuy xem qua không ít tiểu thuyết, nhưng tuyệt không ôm ý tưởng ngây thơ chỉ cần cần tròn liên tục là sẽ không bị đánh trúng, vừa lăn sượt qua bên cạnh Pierre Berry liền lập tức dùng khửu tay chống đỡ, phần eo dùng sức mà búng lên. Ánh mắt cậu thuận thế đảo qua, phát hiện trừ bỏ vài người như nhóc Guillaume, người trẻ tuổi còn lại tựa như đều bị một thứ gì đó ảnh hưởng, mất đi toàn bộ lý trí, biến thành điên khùng. Bọn họ không thấy thi thể không đầu của Ava ngã xuống cùng máu tươi phun ở bốn phía, mà cao hứng phấn chấn hô: "Đưa 'Mùa xuân tinh linh' rời khỏi! "Đưa 'Mùa xuân tinh linh' rời khỏi! "..." Mấy người nhóc Guillaume thì hoàn toàn ngẩn ra, bọn họ đứng lặng ở nơi đó, nhìn ánh mắt mở thật to, hơi ý cười của Ava, vẫn không nhúc nhích. Trên mặt bọn họ lộ ra cảm xúc hoảng sợ, bối rối cùng không thể tin được, giống như đang ở trong một cơn ác mộng không thể giãy ra. Mà Pierre Berry rõ ràng vẫn cao như vậy, cho Lumen một loại ảo giác hắn không thấp hơn bao nhiêu so với khung đỉnh. Người chăn cừu này một kích thất bại, nhanh chóng rút rìu về, xoay người, thuận thế lại bổ về phía Lumen cách đó không xa, mà Lumen còn chưa đứng vững, đã chạy vội về phía trước, thành công né tránh một kích này. Thịch thịch thịch! Lumen phát huy đầy đủ tốc độ cùng nhanh nhẹn của thợ săn, lấy dạng đường cong mà chạy như điên. Mục tiêu: Mục sư! Kinh nghiệm của cậu nói cho cậu, loại thời điểm này nhất định phải bắt được đầu lĩnh bên trong kẻ địch, mặc kệ người khác đối phó mình như thế nào, dù sao cũng chỉ đánh hắn, bày ra tư thái hung ác hoặc là buông tha mình hoặc hai người cùng chết. Chỉ có như vậy, mới có thể ở tình cảnh cực kỳ bất lợi sáng tạo kỳ tích. Người chăn cừu Pierre Berry không có đuổi theo Lumen, cầm cây rìu dính đầy vết máu, đứng ở trước vách tường mất đi khung cửa sổ, vươn tay trái về cái bóng của mục tiêu. Cả tòa giáo đường chợt trở nên tối tăm, xung quanh Lumen lại càng nghiêm trọng, là một mảng sâu thẳm. Cái sâu thẳm này tựa như có sinh mệnh lực của mình, nhẹ nhàng lay động lên. Nó giống như chỉ là một tầng vải mành, phía sau cất giấu từng cánh tay tái nhợt, tối đen, kỳ quái, sắp chộp ra. Mà trong ánh mắt nhạt đến gần như trong suốt của mục sư Guillaume Besne, bóng dáng Lumen vẫn trầm ở trong dòng sông hư ảo lấp lánh ánh sáng từ phù hiệu phức tạp màu thủy ngân tạo thành, phía trước lại là những dòng chảy cùng loại, nhưng càng hư ảo hơn, giống như sự vật hoặc giả thuyết tượng trưng cho tương lai. Tay phải Guillaume Besne trải qua một đoạn thời gian thử, rốt cuộc đã nắm được mấu chốt, từ nhiều phù hiệu tạo thành một bộ đồ án. Chỉ cần hắn nghịch chuyển nó, toàn bộ cố gắng của Lumen đều sẽ quy kết thành không có hiệu quả, vận mệnh tương lai bởi vậy mà bị sửa. Đột nhiên, mắt mục sư ngưng đọng lại. "A! ! ! !" Hắn chợt hô to ra tiếng, hai con mắt nhắm chặt lại, chảy xuống máu đỏ tươi cùng nước mắt đục ngầu. Trong tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn, thân thể Guillaume Besne bành trướng hẳn lên, tựa như bị ai dốc lượng lớn khí thể vào bên trong. Xẹt! Cái trường bào màu trắng viền chỉ càng của hắn khó có thể thừa nhận, nhanh chóng toạc ra. Da hắn đã căng được tiếp cận trong suốt, ấn ký quỷ dị trước đó bị quần áo che xuất hiển lộ ra ngoài. Đó là nhưng cùng loại sự vật với con dấu màu đen, chúng nó liên thông với thế giới một cách khó có thể miêu tả, mang đến khí tức cực kỳ khủng bố. Khí tức này nháy mắt tràn đầy giáo đường, những người trẻ tuổi còn đang vui vẻ đưa tiễn "Mùa xuân tinh linh" theo đó lâm vào trạng thái vô cùng hoảng sợ, bọn họ hoặc chạy vòng quanh tế phẩm, hoặc quỳ ở trên đất, hoặc phủ phục trên đất, không dám ngẩng đầu. Nấy người nhóc Guillaume vốn đã bị dọa phát ngốc thì trực tiếp hôn mê, dưới thân là một mảng ướt át, có mùi tanh tưởi truyền ra. Người chăn cừu Pierre Berry đang muốn thi triển bí thuật, bắt lấy Lumen, lúc này cũng vứt bỏ rìu, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, không hề có động tác gì. Trong cả tòa giáo đường, duy nhất không có việc gì là Lumen. Cậu thật ra cũng bị ảnh hưởng, đầu cực kỳ đau đớn, nhưng so với thanh âm thần bí có thể làm cho cậu trực tiếp tiến vào trạng thái gần chết kia, khí tức hiện tại này kém còn khá xa. Mặt khác, cậu còn cảm giác ngực có chút nóng rực, hoài nghi là phù hiệu dây xích bụi gai đen kia hiện ra, có lẽ còn thêm phù hiệu màu xanh đen nghi ngờ là mắt cùng con trùng. Lumen không để ý tới kiểm tra trạng thái thân thể, không để ý tới lý giải vì sao mình đột nhiên chiếm ưu thế, tiếp tục chạy về phía mục sư Guillaume Besne. Chỉ cần xuất hiện cơ hội, sẽ không thể buông tha! Theo khoảng cách càng ngày càng gần, cậu thấy rõ ràng dấu vết màu đen như con dấu kia: Chúng nó tựa như từ văn tự độc đáo cùng phù hiệu kỳ dị cùng tạo thành. Trong khi ánh mắt quét nhìn rất nhanh, Lumen phát hiện một thứ gì đó quen thuộc. Ngực trái mục sư Guillaume Besne, phù hiệu giống như bụi gai màu đen chui ra từ bên trong, vòng ra phía sau! Cái này giống như đúc với thứ trước ngực Lumen, chỉ là phai nhạt không ít. "Hắn cũng có?" Lumen trong lòng chấn động. "Đây là căn nguyên trong thôn xuất hiện dị thường? "Mình vì sao cũng có, có từ khi nào? "..." Từng suy nghĩ nhanh hiện lên trong đầu Lumen, nhưng không có ảnh hưởng đến động tác của cậu. Cậu chạy vội tới trước người Guillaume Besne, cánh tay phải duỗi ra, vòng qua đầu kẻ địch. Ngay sau đó, cậu không có dừng lại, dùng sức vòng đến sau lưng mục sư. Rắc một tiếng, đầu Guillaume Besne "chuyển" phương hướng theo, đối diện với xương sống của mình. Hô... Lumen thấy thế, lặng yên nhẹ nhàng thở ra. Giải quyết được phiền toái lớn nhất, mình nhanh về nhà, thoát đi với chị, còn lại giao cho ba người xứ khác kia xử lý! Ngay ở lúc này, Guillaume Besne vốn nên chết đi mở mắt ra. Con ngươi hắn một mảng màu máu. Ông! Đầu Lumen giống như trực tiếp bị người dùng rìu chém thành hai nửa, đau đớn kịch liệt làm cho cậu ngay cả kêu thảm thiết cũng không thể phát ra. Tất cả trước mắt cậu nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, trở nên vô cùng tối tăm. Cậu mất đi tri giác... ... Đau! Rất đau! Lumen ngồi bật dậy, mở to mắt, day day đầu. Cậu lập tức thấy bàn gỗ phía trước cửa sổ, ghế dựa để xéo tủ quần áo được phân làm hai bên cùng giá sách nhỏ. Tất cả cái này cậu đều rất quen thuộc. Đây là phòng ngủ của cậu. "Mình được chị cứu về? Mình hôn mê bao lâu? Tình huống giáo đường thế nào?" Lumen không suy nghĩ nhiều, vừa nghĩ tới đã xảy ra chuyện gì, lập tức xoay người xuống giường, ôm đầu xông ra ngoài. Rất nhanh, cậu tìm được Aurore ở trong nhà bếp lầu một. Aurore mặc váy dài màu lam nhẹ nhàng, còn đang tập trung chuẩn bị bữa tối. "Aurore! Chị, chạy mau!" Lumen cao giọng hô, "Mục sư cùng rất nhiều người trong thôn đã điên, bọn họ đã giết Ava ở cuối lễ mừng!" Cậu không xác định chị có biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì hay không, dù sao cứu cũng có rất nhiều phương thức, không có nghĩa nhất định phải đến hiện trường, cho nên, rõ ràng trực tiếp nói ra trọng điểm, miễn cho trì hoãn thời gian. Aurore xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc hỏi ngược lại: "Lễ mừng? "Lễ mừng Mùa Chay?" "Đúng." Lumen dùng sức gật đầu. Aurore nở nụ cười: "Câu chuyện vừa rồi biên thật không tệ, ngắn ngủn hai câu đã phác thảo ra một sự kiện quỷ dị, làm cho người ta không tự chủ được mà sợ hãi. "Nhưng lần sau biên câu chuyện phiền toái khảo chứng một chút, lễ Mùa Chay còn mấy ngày nữa." "..." Lumen giật mình khựng lại.